Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 34



“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Vương Hàm là một cô gái rất mảnh khảnh, đứng ở đó, dáng vẻ im lặng giống như là một đóa hoa bách hợp nở rộ.

“Tôi không rảnh.” Gần đây Thẩm Tiêu vơ vét được một lô nhỏ củ cải giá rẻ ở siêu thị, cô đang chuẩn bị làm củ cải muối chua. Thứ này trông không đẹp, nhưng ăn rất hợp với cơm, đặc biệt phối với cháo, một miếng cháo nóng sùm sụp một miếng củ cải giòn tan, quả thực là đỉnh cao của đời người.

Thấy cô không để ý đến mình, trong nháy mắt hàm dưỡng của Vương Hàm bị phá vỡ, cô ta tiến lên túm lấy cánh tay Thẩm Tiêu một cái, nói: “Cô đừng giả bộ. Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc cô dùng gì mê hoặc bà nội, cũng không biết rốt cuộc cô muốn lấy được gì từ bà ấy, nhưng bà nội tôi, tuổi bà ấy đã lớn, xin cô buông tha bà ấy đi.”

“Ồ, vậy ư?” Thẩm Tiêu kéo cánh tay về, cô nhìn Vương Hàm với vẻ mặt cạn lời, nở nụ cười: “Chỉ vậy à? Tôi còn tưởng cô sẽ vứt một chồng điểm tín dụng lên mặt tôi, bảo tôi cút chứ. Tấm lòng yêu thương bà cụ của cô cực kỳ khiến kẻ khác cảm động, nhưng mà, bà cụ biết cô lại đây đuổi tôi đi không? Còn nữa, cô biết vì sao bà cụ lại dẫn tôi đến nơi này không? Chuyện gì cô cũng không biết, cũng không chịu đi trò chuyện với bà ấy, chỉ bởi vì tôi đến từ tầng dưới chót, lập tức sinh ra phỏng đoán ác ý với tôi, ý đồ lợi dụng quyền thế đuổi tôi đi. Cô như vậy thật sự không giống bà cụ chút nào.”

Nói xong, Thẩm Tiêu nhân lúc Vương Hàm còn dại ra, nhanh nhẹn lên chiếc xe bên cạnh.

Nhưng dường như Vương Hàm chỉ là mở màn. Không tới mấy ngày, mấy đứa con của bà cụ cũng bắt đầu tới cửa dò xét ý tứ, hỏi bà cụ có phải lại muốn nhận Thẩm Tiêu làm cháu gái hay không. Còn nói lai lịch của Thẩm Tiêu không rõ, cho dù bà cụ thích, cũng phải điều tra rõ thân phận hãy ra quyết định. Nói trong nói ngoài, chính là không chấp nhận Thẩm Tiêu.

Lấy tính tình nóng nảy của bà cụ, đương nhiên là không đợi bọn họ nói cho hết lời đã trực tiếp đuổi bọn họ đi.

Nhưng hành động này của bà cụ lại làm cho lời đồn đại của bên ngoài đối với Thẩm Tiêu trở nên càng kém.

Thỉnh thoảng sau khi Thẩm Tiêu nghe được một vài đồn đại, bản thân dở khóc dở cười: “Nói như thế thật giống như tôi là Đát Kỷ mị hoặc chủ thượng vậy.”

“Cô biết không, đây mới là chỗ tôi lo lắng nhất.” Bà cụ giận dữ nói: “Ở đáy biển, tầm nhìn nhỏ đi, con người cũng trở nên ếch ngồi đáy giếng.”

Thẩm Tiêu có hơi hiểu một chút, vì sao bà cụ tình nguyện đến tầng dưới chót làm một bà lão bán kẹo vô danh, cũng không nguyện ở nhà.

“Chẳng qua những tin đồn này đối với cô vẫn sẽ có ảnh hưởng nhất định. Cô muốn quay về tầng dưới chót, hay là tiếp tục ở lại đây?” Bà cụ cho Thẩm Tiêu lựa chọn.

“Đương nhiên là ở lại đây. Lúc trước tôi đi lên đã tiêu mười điểm tín dụng. Tôi còn chưa kiếm được số tiền này về nữa, đương nhiên không đi xuống đâu.”

“Lẽ nào cô muốn bán đồ chua à.” Bà cụ nghĩ tới năm sáu hũ đồ chua gần đây cô làm.

“Đâu phải không được.” Thẩm Tiêu đáp.

Thật ra đồ chua đó là cô chuẩn bị cho hai người ăn cháo buổi sáng kèm theo, mục đích chủ yếu cô ở chỗ này vẫn là vì quay về mặt đất.

Chỉ tiếc, từ sau cuộc họp hằng năm ngày ấy, cô vẫn chưa nghe được động tĩnh gì. Cô từng hỏi bà cụ, bà cụ không biết tâm tư của cô, chỉ nói đây là sắp xếp của quân đội bên kia, phải xem về sau. Cho nên cô suy nghĩ, nơi này tin tức vẫn linh hoạt hơn tầng dưới chót, vẫn thử chờ có lẽ tốt hơn.

Cứ như vậy, lại đợi ba ngày.

Lúc Thẩm Tiêu ra ngoài đều bị người ta lén nhìn chằm chằm, cô nghênh đón một cơ hội xoay chuyển mới…vị đầu bếp Tôn nghe nói có bệnh nhẹ trong người đó muốn gặp cô.

Người đến truyền lời chính là Lưu Thành Nghị tới ngồi vào buổi tối ngày đó.

Đây là điều Thẩm Tiêu không hề ngờ tới, đồng thời cô cũng không có cách nào từ chối.

Theo Lưu Thành Nghị ngồi ba thang máy, Thẩm Tiêu tiến vào một nơi giống như pháo đài quân sự. Nhưng khi đi đến trung tâm, lập tức tiến vào phạm vi kiến trúc của một tòa hoa viên tư gia.

Đương nhiên, trong kiến trúc này Thẩm Tiêu có thể đoán được người ở chính là ai. Lưu Thành Nghị cũng từng ám chỉ cô, bảo cô đừng dễ dàng tới gần, bởi vì tay súng bắn tỉa rất có thể sẽ trực tiếp cho cô một súng.

Mục tiêu chuyến này của bọn họ, là một căn nhà phía sau tòa kiến trúc.

Tiến vào ngôi nhà ấy, Thẩm Tiêu gặp được đầu bếp Tôn ốm đau ở trên giường.

Đầu bếp Tôn nhìn qua còn già nua hơn bà Vương một chút, ông ta nằm ở trên giường, ánh mặt trời đến bên người cũng không chiếu ra được một chút khí sắc tốt nào của ông ta, ngược lại khiến vẻ mặt có bệnh của ông ta hiện ra vô cùng triệt để, ông ta trông như ngọn đèn tàn sắp cạn dầu.

Ngọn đèn tàn này tuy rằng rất suy yếu, nhưng vẫn có thể nói chuyện, ông ta nhìn thấy Thẩm Tiêu, cảm thán nói: “Cô thật sự rất trẻ.”

Đối mặt với ông lão từng trải qua đủ đổi thay, Thẩm Tiêu có sự tôn kính rất lớn: “Chào đại sư Tôn.”

“Làm sao tôi dám nhận hai chữ đại sư này.” Không phải ông cụ khiêm tốn: “Là thời đại đi xuống dốc, mới để tôi may mắn đứng ở đỉnh núi. Đây là may mắn của tôi, chẳng phải là bi ai của mọi người sao.”

Dừng một chút, ông ta thở hổn hển, tiếp tục nói: “Tôi chỉ muốn nói chuyện ngay mặt thôi. Lý do gọi cô đến một chuyến, là Thành Nghị nói đồ ăn cô làm rất có thứ tự. Tám món ăn, từ nhạt đến nặng, cuối cùng lấy đồ ngọt kết thúc, ăn xong vừa khéo no tám phần. Mà dù cho kỹ năng nấu nướng cao hay thấp, chỉ bằng cái tâm nấu nướng này, thật sự là người trong nghề chúng ta. Cho nên, tôi muốn gặp cô.”

Không nghĩ tới là bởi vì chuyện này, Thẩm Tiêu khiêm tốn: “Đó là điều nên làm.”

“Bây giờ không còn nhiều người hiểu thứ này lắm.” Đầu bếp Tôn nói: “Tôi hỏi cô, nếu cho cô chuẩn bị tiệc quốc gia, cô sẽ chuẩn bị ba món ăn nào?”

Chuyện này lúc trước Thẩm Tiêu đã nghĩ sẵn trong đầu: “Vịt nướng, cua hấp, mười tám đặc sản trên núi.” Ba món ăn này, một tượng trưng cho quá khứ, hai tượng trưng cho hiện tại, ba tượng trưng cho tương lai.

“Vậy nếu sau khi cô gia nhập tiệc quốc gia, lại tính toán thế nào?”

Thẩm Tiêu nhìn trưởng bối trước mắt, cuối cùng nói câu chân thật.

Cô vừa dứt lời, ông lão trong phòng thoáng mở mí mắt một chút, mà Lưu Thành Nghị phía sau lại không khống chế được biểu cảm, lộ ra vẻ kinh ngạc.

Một hồi lâu sau, đầu bếp Tôn mới nở nụ cười: “Thú vị. Được, sau này cô ở đây đi, tiệc quốc gia một tuần sau, tôi sẽ xem biểu hiện của cô.”

Không nghĩ tới lại dễ dàng lọt qua cửa như vậy, Thẩm Tiêu còn có chút mê mang: “Nhưng mà, thân phận lai lịch của tôi không rõ…”

“Phi, cô tưởng cái bà già đó thật sự muốn theo khuôn phép cũ để thư ký trưởng Kỳ gật đầu à? Ngay từ đầu bà ta chính là câu tôi rồi.” Nói đến cái này, trên mặt đầu bếp Tôn hiện lên một sự khinh miệt: “Những người đó, biết kỹ năng nấu nướng cái quái gì chứ. Lợn rừng nhai nhân sâm, gì cũng không biết.”

Thẩm Tiêu: “…”

Mặc dù có chút khiếp sợ với sự ngay thẳng của đầu bếp Tôn, nhưng không hiểu sao, ấn tượng của Thẩm Tiêu đối với ông cụ này nháy mắt bay lên thẳng tắp.

Không biết có phải mặt mũi của đầu bếp Tôn đủ cứng hay không hoặc là như thế nào, ông ta chỉ gọi điện nói với bên ngoài, rất nhanh đã có người lại đây dẫn Thẩm Tiêu đi. Sau khi trải qua điều tra nghiêm mật một lượt, cộng thêm cấy ba con chíp ở trong cơ thể, Thẩm Tiêu được Lưu Thành Nghị dẫn tối nơi chuẩn bị tiệc quốc gia, chính thức trở thành một thành viên của tiệc quốc gia.

Tiệc quốc gia vào sáu ngày sau, dựa theo lệ thường, các vị đầu bếp đã chuẩn bị tốt vào một tháng trước. Thẩm Tiêu làm đầu bếp mới gia nhập, được sắp xếp nấu tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh. Theo trên trình độ nào đó mà nói, những món ăn này ăn tương đối đơn giản hơn những món ăn khác, nhưng điều này cũng có nghĩa càng dễ dàng không được xảy ra sai lầm.

Thời gian một tuần rất nhanh trôi qua, hội nghị mười một quốc gia đúng giờ tổ chức.

Thẩm Tiêu vốn tưởng rằng mình sẽ căng thẳng lo âu, hoặc là sẽ có cảm xúc khác. Nhưng mà từ sáng hôm nay rời giường, mãi cho đến khi nấu mỗi một phần tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh xong, đưa đến nhà khách phía trước, tâm trạng của cô từ đầu đến cuối đều đặt ở trên đồ ăn của mình, chờ khi nhận thấy sự mỏi mệt và vất vả, bữa tiệc ở sảnh trước đã kết thúc hoàn mỹ.

Việc này đối với cô mà nói là một trải nghiệm rất thần kỳ.

Cô đã rất lâu không chuyên chú làm một món ăn như vậy.

Các khách quý phía trước vừa đi, Lưu Thành Nghị ở bên ngoài vui sướng phấn chấn trở về, tỏ vẻ tiệc quốc gia lần này hết sức thành công. Trong một chốc không khí toàn bộ nhà bếp phía sau đều thả lỏng, ngày thường tranh đấu gay gắt vẫn sẽ tranh đấu gay gắt, nhưng ở khoảnh khắc này, không trở ngại bọn họ cùng nhau chúc mừng.

“Tốt lắm, mau thu dọn một chút, người của đoàn quay phim sắp vào phỏng vấn rồi.” Lưu Thành Nghị quen thuộc nói: “Cơ hội để mọi người lộ mặt đến rồi, hăng hái một chút đi.”

Lời nói của anh ta vừa dứt, người của đoàn quay phim lập tức khiêng máy móc đến đây. Bọn họ chỉ dựa theo lệ thường lấy cảnh, bình thường sau khi phát sóng tin tức lúc 7 rưỡi sẽ có nửa giây cảnh nhà bếp chợt lóe qua. Đương nhiên, có đôi khi không phát, cụ thể xem tổ cắt nối biên tập thu xếp.

Thẩm Tiêu đứng ở một góc cũng bị quay vào, đợi buổi tối, CCTV (bản tin thời sự) đúng giờ đưa tin.

Vương Hàm không chú ý tới CCTV, cô ta không quá thích loại đưa tin giọng quan thức đó. Nhưng cô ta không xem, không có nghĩa là người khác sẽ không xem. Khi nhận được tin của bạn tốt, cô ta đang chơi cờ. Di động rung vài cái, cô ta không xem. Nhưng sau khi di động thường xuyên rung lên, cô ta không thể không bỏ quân cờ xuống xem di động.

“Hàm Hàm, có phải người này chính là cô gái ở nhà cô không???”

“Là cô ta kìa đúng rồi!”

“Ôi trời, cô ta thế nhưng lên CCTV kìa, tôi không hoa mắt chứ.”

Những tin nhắn này liên tục oanh tạc, Vương Hàm xem mà có hơi không hiểu ra sao, cô ta nhấn vào hình ảnh nhận được, bức ảnh này có hơi mờ, cô ta chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình dáng.

Lòng cô ta trầm xuống, không hiểu sao tâm trạng trở nên rất kém.

“Bản tin thời sự gì?” Cô ta hỏi.

“Tự cô xem đi.” Đối phương lại gửi một tin liên tiếp, tiêu đề là câu chuyện phía sau tiệc quốc gia. Bấm vào, bên trong có thêm bảy tám tấm, có ba tấm đều có gương mặt của Thẩm Tiêu.

“Cô gái này thực sự chính là trẻ mồ côi đến từ tầng dưới chót hả?” Tin nhắn của bạn tốt lại tới nữa: “Người có thể đi vào tiệc quốc gia đều không đơn giản, nơi đó chính là bếp sau của quốc gia, một trong những nơi có thể tiếp cận nguyên thủ nhất. Hàm Hàm, có phải cậu lầm không? Nếu nghĩ lầm, tớ cảm thấy cậu vẫn bớt thời gian đi xin lỗi thì tốt hơn.”

Tin nhắn của bạn tốt nhảy nhót trên màn hình, Vương Hàm nhìn bức ảnh trên màn hình di động, biểu cảm dần trở nên khó coi…



Lần này sau khi tiệc quốc gia dành cho khách nước ngoài kết thúc, nhà bếp của tiệc quốc gia vào ngày thường vẫn cần nổi lửa làm tiệc khác. Nhưng việc đó không liên quan tới Thẩm Tiêu, cô thân là người ngoài lề mới tới, cơ bản chỉ khi cần xào tôm bóc vỏ trà Long Tĩnh mới có thể được gọi đi làm việc, bình thường cô đều đến chỗ đầu bếp Tôn bên kia nói chuyện phiếm với ông ta.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, từ đầu tới cuối Thẩm Tiêu cũng không có được cơ hội tiến thêm một bước nữa. Cô không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, vì sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ rời thế giới này, cô đành phải chủ động một chút, mỗi ngày ngồi chồm hổm canh giữ ở phòng bếp, không buông tha một cơ hội nào.

Bởi vì cô “chịu khó”, dần dần cũng rước lấy sự bất mãn của một vài đầu bếp, nhưng lúc này Thẩm Tiêu cũng không quản được nhiều như vậy. Bên ngoài chuyện tuyển người lên mặt đất vẫn chậm chạp không có tin tức, cô liên hệ với bà cụ, bà cụ vẫn tỏ vẻ chỉ có tiếng gió, cụ thể như thế nào, bà ấy cũng không biết. Không còn cách nào, cô chỉ có thể dựa vào chính mình.

May mắn thời gian không phụ lòng người, gần một tháng sau, cô đợi được cơ hội mình cần.

Hôm nay cô theo như bình thường đi tìm đầu bếp Tôn nói chuyện phiếm, kết quả vừa vào cửa thì thấy Lưu Thành Nghị đã ở đây.

Thẩm Tiêu chỉ cho rằng bọn họ có chuyện cần nói, vì thế muốn lui ra ngoài: “Ngày mai tôi lại đến vậy.”

Nào biết đầu bếp Tôn lại gọi cô về: “Không cần, cô đừng đi.” Sau đó nói với học trò của mình: “Cháu nói tình huống vừa rồi cho cô ấy nghe đi, xem cô ấy có ý kiến gì không.”

Lưu Thành Nghị lập tức nhìn về phía Thẩm Tiêu, có chút do dự: “… Chuyện này không tốt lắm đâu.”

“Bảo cháu nói thì cháu nói đi.”

“Vâng.” Lưu Thành Nghị luôn luôn rất nghe lời thầy “Thật ra chuyện là như vầy, từ sau hội nghị lần trước tổ chức, gần đây lượng cơm ăn của vị mà tôi phụ trách ẩm thực càng lúc càng ít. Ông ấy ăn ít, chúng tôi cũng lo lắng theo. Nhưng mấy sư huynh đệ chúng tôi đã đổi món ăn có thể đổi mấy lần rồi, tình huống vẫn như vậy. Hôm nay tôi tìm đến sư phụ xin ý kiến.”

Người anh ta nói là ai, không cần nói cũng biết.

“Ăn ít hơn bình thường phải không? Bình thường anh nấu gì?” Thẩm Tiêu hỏi.

Lưu Thành Nghị chần chờ một chút, sau cùng vẫn đưa danh sách món ăn lúc trước ghi chép ra: “Tự cô xem đi, đến lúc đó đừng truyền ra ngoài.”

“Yên tâm, đạo đức nghề nghiệp ấy tôi vẫn có.” Thẩm Tiêu xem lướt một lần, sau đó nói: “Tôi có thể đi nhìn thử đồ ăn các anh nấu không?”

“Có thể.”

Vào ban đêm, Lưu Thành Nghị mang tới đồ ăn bị bỏ cho Thẩm Tiêu. Mỗi một món Thẩm Tiêu đều thử một chút, hỏi: “Buổi tối các anh còn đưa bữa ăn khuya không?”

“Còn chứ. Vị kia bình thường làm việc đến rạng sáng.” Nếu không phải như vậy, sao bọn họ lại có thể lo lắng như thế chứ. Người bình thường chịu đựng như thế, người cũng sắp ép khô, không ăn cơm sao được chứ.