Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 54



Chuyện này là mẹ Kim Đào nói cho Thẩm Tiêu biết, cô ta vừa nói vừa chửi: “Mấy người như thế, ch/ết rồi mới tốt đấy.”“Bốn người đó đều ch/ết cả rồi sao?” Thẩm Tiêu lại cảm thấy kì lạ, cũng không thể vì chuyện nhỏ nhặt hôm qua mà ch/ết được nhỉ.

“Chỉ hai ngư/ời chết, người cũng thổ huyết, nghe nói là đánh nhau với người ta, bị đánh chế/t đấy.” Mẹ Kim Đào nói.

“Thế này.” Thẩm Tiêu cũng không quan tâm đến nữa.

Bởi vì quầy hàng bị đập rồi, cộng thêm tiền trong tay cũng đủ, Thẩm Tiêu dự định thuê một cửa hàng mở bán.

Nhưng lúc cô theo người mối lái đi xem cửa hàng, đi trên đường cứ thỉnh thoảng lại nghe thấy có người ho, từng tiếng ho đó, Thẩm Tiêu nghe mà cũng cảm thấy cổ họng ngứa ngáy.

“Sao ai cũng ho hết vậy.” Người mối lái cũng có chút phàn nàn: “Mấy ngày nay cổ họng tôi cũng có chút không thoải mái.”

“Có thể là mùa xuân đến rồi nhỉ.” Các bệnh truyền cảm gì đấy, mọi người đều không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà tốn tiền, cảm thấy chịu đựng một chút rồi sẽ qua, không có vấn đề gì lớn.

Nói đến đây, người mối lái cũng nói: “Mùa xuân năm nay cũng không biết như thế nào, lúc trước còn ấm áp một thời gian, bây giờ đột nhiên trở lạnh, chuột trên đường cũng bị lạnh chết cả.”

“Cái này……có thể là do mèo nhà ai cắn chết nhỉ.”

“Nói đến mèo, con mèo nhà tôi nuôi mười mấy năm cũng mất mấy ngày trước rồi. Haizz, còn tưởng chịu đựng qua mùa đông là không sao rồi, không ngờ đến mùa xuân mà vẫn ch/ết rồi.” Người mối lái nói rồi cũng hắt xì một cái.

Anh ta lau lau nước mũi, nói với Thẩm Tiêu: “Qua cái cửa ngõ hẻm phía trước nữa là tới rồi.”

“Ừm, được.” Thẩm Tiêu vốn còn nghĩ người mối lái này là một người yêu mèo, nhưng cô vô tình nhìn thấy một vệt máu chảy dưới mũi anh ta: “Hình như anh chảy máu mũi rồi……”

“Vậy sao?” Người mối lái lau một cái, quả thật, máu đỏ thẫm: “Ôi chao, cái này có lẽ là do tối qua tôi ăn bổ quá rồi.” Anh ta vội vàng ngẩng đầu lên: “Tôi không sao, chúng ta tiếp tục đi xem.” Dù thế nào thì cũng phải bàn xong cuộc buôn bán này mới không uổng công anh ta chạy mấy chuyến như thế này.

“Anh cứ đi cầm máu trước đi.” Thẩm Tiêu vừa hay nhìn thấy bên cạnh có y quán, lập tức bảo anh ta qua đó. Ai ngờ hai người vừa bước vào y quán thì người mối lái đó lại trợn mắt một cái, người và mặt cúi xuống, ngã thẳng xuống cổng y quán.

“Chuyện gì thế?” Có dược đồng vội vàng lại đỡ, đưa người mối lái vào bên trong.

Thẩm Tiêu vốn dĩ muốn đi vào cùng nhưng lại bị cấm vào, cô chỉ có thể ở bên ngoài đợi.

Chuyện xảy ra đột ngột, Thẩm Tiêu vẫn có chút không hiểu rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao một người đang yên đang lành lại đột nhiên nói ngã là ngã được.

Mười mấy phút sau, người nhà của người mối lái đó nhận được tin thì vội vàng đến, sau đó đại phu y quán lại nói người vẫn chưa tỉnh, còn về việc vì sao lại đột ngột như thế này thì đại phu cũng không nói ra được nguyên do, chỉ nói là tiếp tục theo dõi.

Có người nhà của người mối lái đến nên cũng không cần Thẩm Tiêu trông nữa.

Cô rời khỏi y quán về đến nhà, lúc đi qua ngõ hẻm nào đó, cô thấy một con mèo nằm trong góc hẻm, cả người co quắp lại. Một lúc sau, con mèo ngừng cử động, cô tiến lại gần hơn để nhìn thì thấy con mèo đã chết, máu chảy khắp lỗ mũi và miệng.

Thẩm Tiêu giật mình một cái, cô nhớ đến dáng vẻ của người mối lái lúc nãy, mũi với miệng cũng toàn là máu.

Chắc chỉ là trùng hợp……

Cô tự an ủi mình như vậy.

Nhưng sáng sớm ngày hôm sau lại truyền đến tin người lái mối hôm qua đã ch/ết rồi.

Ch/ết rồi……

Hôm qua người mối lái vẫn còn sống sờ sờ đó, một đêm trôi qua mà người đã đi rồi, Thẩm Tiêu cảm thấy có chút khó có thể chấp nhận được. Cô muốn đến nhà người mối lái đó xem thử, nhưng trên đường đi lại nhìn thấy mấy con chuột chết. Những con chuột đó nằm bất động ở trong góc, lấy gậy lật ra, cũng có thể nhìn thấy ở chỗ mũi đầy máu giống như con mèo hôm qua.

Điều này không được bình thường rồi.

Chuột thường sống trong những góc tối, chúng hiếm khi xuất hiện trên đường phố. Bây giờ không chỉ xuất hiện nhiều con, mà con nào con nấy cũng chảy đầy máu mũi. Và cả con mèo ngày hôm qua, cơ thể co giật trước khi chết và sau khi chết thì cũng chảy máu mũi.

Trong tiềm thức, cô nghĩ đến một trận dịch nào đó mà cô đã trải qua lúc còn sống, Thẩm Tiêu từ bỏ ý định đi đến nhà người mối lái đó. Có thể là do cô quá nhạy cảm và đa nghi rồi, nhưng đối mặt với những chuyện này, có cảnh giác hơn nữa cũng đúng.

Cô về đến nhà, vừa hay gặp mẹ Kim Đào đến hỏi thăm khi nào khởi công, cô lùi xa mẹ Kim Đào ra ba bước, nói: “Tạm thời không mở. Còn nữa, cô với mẹ Nguyệt bọn họ, nếu như có thể thì gần đây tốt nhất cố gắng đừng ra ngoài, cũng đừng đứng gần người ta quá.”

Mẹ Kim Đào lấy làm lạ: “Tại sao lại thế?”

“Cô đừng hỏi, dù sao thì cứ cố gắng làm theo lời tôi nói.” Thẩm Tiêu nói. Bản thân cô cũng không quá chắc chắn, cô chỉ là vô thức nghĩ đến những thứ này.

Nói tóm lại, có sự phòng bị trước là tốt: “Đúng rồi, mua thêm ít gạo.”

Mẹ Kim Đào rời đi với vẻ mặt đầy hoang mang.

Thẩm Tiêu lại đến thông báo cho Thanh Thủy một tiếng, sau đó cô đi ra ngoài mua các loại gạo lương thực, thịt, trứng. Về đến nhà, cô nhanh chóng mở trung tâm mua sắm ảo ra, hỏi thăm tất cả những người từng nói chuyện trước đó: “Ông biết có cách nào có thể tra xem tôi có bị nhiễm vi rút gì không?”

“Có thể bỏ tích phân ra mời trung tâm mua sắm kiểm tra.” Phù sư nói.

Thẩm Tiêu tìm một lát, quả thật phát hiện trung tâm mua sắm ảo có dịch vụ này, nhưng cần đến 1000 tích phân.

Lúc này Thẩm Tiêu đã không còn quan tâm đến tiền bạc nữa, cô lập tức dùng 1000 tích phân để cho trung tâm mua sắm ảo kiểm tra một lượt, cuối cùng đáp án là: “Trên người ký chủ không có bất cứ vi khuẩn nào.”

“Phù.” Lúc này Thẩm Tiêu mới yên tâm.

Cô âm thầm hi vọng đây chỉ là do cô quá nhạy cảm thôi. Thế nhưng hai ngày sau, người của quan phủ bao vây hết hết nhà của người mối lái kia, không cho phép bất cứ ai vào, nguyên do là bốn người còn lại trong nhà người mối lái đã chết bất đắc kỳ tử trong một đêm......

Nghe thấy tin này, Thẩm Tiêu chỉ cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

Tình hình này quả thực quá giống với bệnh dịch, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy. Thậm chí Thẩm Tiêu cảm thấy cái chết của hai tên côn đồ trong ngục đó có thể cũng cùng nguyên nhân với người mối lái.

Nếu như thật sự là dịch bệnh thì cả thành Lâm Châu sắp tới sẽ đối mặt với một tai họa lớn.

Không, nếu như không tăng cường khống chế, phạm vi sẽ chỉ càng ngày càng rộng, đến lúc đó sợ rằng không chỉ có thành Lâm Châu gặp tai ương.

Kẻ nghèo thì chỉ lo thân mình, kẻ giàu thì phải lo chuyện thiên hạ.

Thẩm Tiêu tự nhận bản thân không phải là nhân vật lớn hô mưa gọi gió gì, nhưng ngay lúc này đây, cô cũng muốn góp một chút sức mọn.

Cô viết một bức thư, mặc quần áo bảo hộ vào, nghĩ một lúc rồi dứt khoát mở trung tâm mua sắm ra hỏi phù sư, hỏi thử có phù nào có thể khiến người ta không bị nhiễm vi rút nào không.

Phù sư bảo ông ta không có, nhưng ông ta có thể hỏi những người đồng hành khác giúp cô.

Khoảng mười phút sau, ông ta đáp lại: “Bùa hộ mệnh đột biến của ông ấy có thời hạn sử dụng là ba tháng, tuy nhiên giá hơi đắt và cần 6000 tích phân.”

6000 tích phân, cái này quả thực là có hơi đắt rồi. Thẩm Tiêu đến thế giới này, tới thời điểm hiện tại, tổng cộng kiếm được chưa đến hai chục nghìn tích phân, bây giờ chốc lát phải lấy mất một phần ba tích phân của cô.

“Tôi mua.” Những lúc thế này không tiết kiệm tích phân được.

Mua bùa hộ mệnh xong, Thẩm Tiêu cầm bức thư đi tìm Thanh Thủy, nhờ cậu ta đưa cho Chử Đình.

“Sau khi cậu rời khỏi thành thì cũng đừng quay lại nữa.” Thẩm Tiêu nói: “Nhớ đừng ra ngoài, có thể không tiếp xúc với người khác thì đừng tiếp xúc. Cho dù bên này xảy ra chuyện gì cũng đừng quay lại, biết chưa?”

Thanh Thủy hiếm khi thấy Thẩm Tiêu dùng ngữ điệu trịnh trọng như thế này nói chuyện với mình, cậu ta cảm nhận được có chuyện gì đó xảy ra: “Bây giờ tôi sẽ đi đưa thư.”

Đưa mắt tiễn Thanh Thủy rời đi, Thẩm Tiêu nhìn thành Lâm Châu được bao phủ bởi ánh mặt trời rực rỡ, mùa xuân rực rỡ ánh sáng, ai lại có thể ngờ được đây là bắt đầu của tai họa?

Về đến nhà, Thẩm Tiêu đứng trước cửa sổ lầu hai, cô hi vọng có thể sớm thấy được quan phủ có cảnh giác.

Nhưng mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, thành Lâm Châu vẫn nhộn nhịp, bầu không khí không có chút căng thẳng nào.

Cũng vào lúc này, Thẩm Tiêu nhìn thấy Chử Đình từ ngoài thành cưỡi ngựa đến.

Mặt trời lặn thật đẹp, và gió chiều se lạnh. Anh mặc quần áo nhẹ, tay áo và tà áo bay phấp phới, giữa muôn ngàn người, ngược dòng đi vào.

Thẩm Tiêu chỉ nói với anh trong thư rằng có thể có bệnh dịch ở thành phố Lâm Châu, hy vọng anh sẽ nhắc nhở quan phủ chú ý hơn, và cô chưa bao giờ nghĩ đến việc anh sẽ đến, nhưng anh lại đến rồi.

Thẩm Tiêu không biết Chử Đình có thể thuyết phục quan phủ chú ý đến chuyện này không, nhưng dựa theo những gì mà Thanh Thủy nói để suy đoán thì anh ở thời không này chắc cũng có một địa vị nhất định, nếu không thì người khác cũng sẽ không gặp Thanh Thủy mà cười trước đâu. Trước mắt, anh ra mặt thuyết phục quan phủ sẽ có khả thi hơn người bình thường nhiều.

Nhưng mong là anh có thể thành công.

Mặc dù Thẩm Tiêu đã cố gắng hết sức để mong quan phủ kiểm soát tình hình càng sớm càng tốt, nhưng trong hai ngày sau đó, thành Lâm Châu vẫn như cũ. Những người bị ho nên đi khám bệnh thì đi khám bệnh, những người muốn ra ngoài thì vẫn ra ngoài, không hề cảm thấy trong thành chết nhiều người như vậy có vấn đề gì lớn.

Cuối cùng, vào sáng ngày thứ ba, khi được tin một người khác ở phía tây thành chết vì bạo bệnh, một đội kỵ binh từ cửa sổ của Thẩm Tiêu phóng nhanh qua, sau đó nhận được tin tức phong tỏa thành Lâm Châu.

Phong tỏa thành?

Thẩm Tiêu từng nghĩ quan phủ sẽ cho người chẩn đoán chính xác có phải là dịch bệnh không, nhưng không ngờ lại phong tỏa thành nhanh như vậy.

Và không có gì nghi ngờ, lúc này phong tỏa thành quả thực là cách tốt nhất.

“Tại sao đột nhiên lại phong tỏa thành?” Một chuyện lớn như vậy, lại bất ngờ không kịp đề phòng như vậy, đương nhiên sẽ dấy lên làn sóng không hài lòng.

Bọn họ đi chất vấn quan phủ, sau đó quan phủ cũng đưa ra một lý do hợp lý: “Tối qua tri phủ bị ám sát, bây giờ phong tỏa thành, dốc toàn lực để truy bắt tên vô lại.”

Lý do này cho dù người dân có tin hay không, nhưng khi Thẩm Tiêu nghe được thì lại là một tin tức khác:

Tri phủ bị ám sát mới phong tỏa thành, rất có thể trước đó có người đưa ra đề nghị phong tỏa thành, bị tri phủ từ chối, án bạo bệnh bên phía tây thành vừa xảy ra thì người đề nghị phong tỏa thành không muốn dây dưa nữa, trực tiếp cho tri phủ đi “dưỡng thương.” Điều này cũng có nghĩa là người đứng đầu thành Lâm Châu, bây giờ đổi người khác.

Là Chử Đình sao?

Thẩm Tiêu không chắc chắn lắm. Nói chung, việc trực tiếp “cách chức” một trưởng quan cũng không có gì to tát, nhưng trước kia Chử Đình đã mang ngọc tỷ vào triều đình, anh đã ở thế gian này năm năm, lăn lộn làm mưa làm gió, không dám đảm bảo rằng anh thực sự có cách trực tiếp trấn áp những người còn lại trong thành không dám hé răng nửa lời

Tóm lại đây là một chuyện tốt.

Một người biết nên phải đối mặt với dịch bệnh như thế nào cũng tốt hơn nhiều so với những người ăn không ngồi rồi kia.

Lúc Thẩm Tiêu thất thần thì phía dưới lầu truyền đến tiếng gọi cửa của Thanh Thủy.

Thanh Thủy?

Sao cậu ta lại đến rồi.

Thẩm Tiêu vội vàng xuống lầu, nhìn thấy Thanh Thủy có đeo một khẩu trang màu trắng trên mặt, chất liệu và kiểu dáng đó tuyệt đối không thể có ở thời không này. Thanh Thủy biết đeo khẩu trang, nghĩ cũng biết là ai đưa cho cậu ta rồi.

“Không phải tôi nói cậu đừng quay về sao?” Ngữ điệu Thẩm Tiêu nghiêm khắc hiếm thấy.

“Em lén về đấy.” Trong ánh mắt sâu của Thanh Thủy có áy náy có bất an, nhưng nhiều hơn hết là không hối hận: “Em cứ cảm thấy trong thành xảy ra chuyện gì đó, bảo em một mình ở bên ngoài đợi tin, em không làm được. Em cũng muốn về góp một chút sức mọn của em.”

“Nhưng cho dù trong thành xảy ra gì đó, cậu đến cũng không thể làm gì được. Lúc này điều cậu có thể làm được là bảo vệ chính mình, đừng để chúng tôi lo lắng.” Thẩm Tiêu nói xong, cũng biết bây giờ nổi giận cũng không làm được gì, cô nói: “Cậu vào đây. Kể từ bây giờ trở đi, cậu cứ ở chỗ tôi, cho dù có như thế nào cũng không được ra khỏi cái cửa này, có biết chưa?”

Thanh Thủy vừa vào vừa nói: “Em có thể biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì không, tại sao lúc công tử xem bức thư thì mặt biến sắc?”

Thẩm Tiêu đang đóng cửa, nghe vậy cô ngừng lại, Thanh Thủy không phải người nhiều chuyện, thật ra nói cho cậu ta biết cũng không sao: “Biết dịch bệnh không? Thành Lâm Châu rất có thể sẽ đối mặt với một trận dịch bệnh.”

“Dịch bệnh? Thế công tử……” Thanh Thủy xoay người định đi.

“Cậu đi đâu?” Thẩm Tiêu kéo cậu ta lại: “Chử Đình sẽ không có chuyện gì đâu.” Cô mà cũng có thể mua được bùa hộ mệnh, Chử Đình là người sắp thoát khỏi thế giới sinh tồn này, không thể không có con át chủ bài nào được: “Mặc dù tôi cũng không biết một con người từ trước đến nay không thích phiền phức như anh ta, tại sao lại đến, nhưng cậu tin tôi, cho dù người của cả thành Lâm Châu này có chuyện, thì tuyệt đối sẽ không có anh ta trong đó. Cậu tìm anh ta, sẽ chỉ gây thêm phiền phức cho anh ta. Biết chưa?”

Thanh Thủy quay người qua, hỏi: “Thật sao?”

“Thật.”

Lúc này Thanh Thủy dần điềm tĩnh lại: “Mấy năm trước công tử có ơn dìu dắt phó đô úy trong thành, có phó đô úy ở đó, trong tay công tử sẽ có người dùng được. Ừm, nhất định anh ấy sẽ không sao.”