Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 78



“Vậy có thể bán giá một nửa cho cô.”“Anh vẫn không quá hiểu thứ tôi muốn.” Thẩm Tiêu dứt khoát không vòng vo với anh ta: “Tôi muốn sau này tất cả nguyên liệu nấu ăn đặc thù rơi xuống của công hội các anh đều thuộc về tôi.” Thấy Trần Tâm muốn nói, cô vươn tay tỏ ý anh ta chớ có lên tiếng, cô tiếp tục nói: “Trước hết anh nghe điều kiện của tôi đã. Chỉ cần anh đáp ứng tôi, vậy sau này mỗi một món ăn mới ra của tôi, tôi đều ưu tiên bán riêng cho các anh ba ngày.” Cũng có nghĩa bán đứt cho bọn họ món mới ba ngày.

Nói thật, Trần Tâm vô cùng động tâm, bán đứt ba ngày hoàn toàn có thể xoay chuyển tương lai của một công hội: “Toàn bộ nguyên liệu nấu ăn đặc thù rơi xuống thuộc về các hạ vẫn quá nhiều.” Bọn họ cũng muốn đào tạo đầu bếp của mình. Nếu lấy ra toàn bộ, vậy sinh hoạt của người chơi trong công hội nghiệp sẽ phế hết toàn bộ.

“Cho nên chính anh cân nhắc.” Thẩm Tiêu nói xong, không hề để ý tới anh ta, bắt đầu ướp miếng thịt ba chỉ.

Trần Tâm biết thời gian của mình không nhiều lắm, anh ta có thể tìm tới nơi này, vậy những người khác chắc chắn cũng có thể tìm được. Nói cách khác, anh ta phải đưa ra quyết định trước khi người khác tìm tới cửa.

Cuối cùng, anh ta nhường một bước: “Vậy cô xem như vậy thế nào, mỗi một phần nguyên liệu nấu ăn đặc thù trong kho hàng của công hội chúng tôi đều ưu tiên cung cấp cho cô. Sau khi mỗi một phần nguyên liệu nấu ăn tồn kho vượt qua 20 phần, thành viên khác của công hội chúng tôi mới có thể được chia sẻ, thế nào? Nói ngắn gọn vẫn là cho cô lượng cung cấp vô hạn, dư bao nhiêu chúng tôi mới dùng.”

Thẩm Tiêu nghĩ một lát: “Cũng được.” Nguyên liệu nấu ăn nhiều lắm, một mình cô quả thật không dùng hết.

Thấy cô đồng ý, Trần Tâm nhẹ nhàng thở ra.

Sau khi hai người bàn bạc xong, phần chi tiết Thẩm Tiêu bảo anh ta đi bàn với Thu Nhĩ Trư Mao bọn họ, cô thì tiếp tục vội vàng nghiên cứu công thức món ăn do mình tạo ra. Trong lòng cô rất rõ, chỗ dựa của cô căn bản là kỹ năng nấu nướng của cô. Người khác tiến thêm một bước, cô phải tiến hai bước năm bước mười bước, từ đầu đến cuối vẫn duy trì dẫn đầu, mới có thể thu khoản tích phân lớn này vào trong túi.

Sau hôm thuyết phục, Thu Nhĩ Trư Mao báo giá cả Trần Tâm và anh ta thương lượng cho Thẩm Tiêu một lần. Trước mắt món ăn phẩm chất màu tím còn lại 1 vàng một phần, xương ngâm tương 1 vàng 20 bạc một phần.

Giá cả này Thẩm Tiêu vô cùng vừa lòng.

Bởi vì người qua ải đầu tiên đã không còn, giá cả này cũng thành giá cả mà các công hội khác tới hỏi giá.

Không phải không ai chê giá cả này quá xấu xa, thậm chí có người muốn xoay xoay hai tay kéo Thu Nhĩ Trư Mai tới rừng cây nhỏ ngoài thành phố đánh một trận. Nhưng bọn họ còn chưa làm hành động này đã bị các công hội khác trong Tân Thủ Thôn tuyến 1000 ngăn lại.

Giỡn chơi hả, lúc trước Thu Nhĩ Trư Mao bị người ta đánh lén đến cấp 0, bọn họ thế nhưng bị cắt đứt lương thực suốt ba ngày!

Đồ ăn vặt này cậu ngại đắt không muốn mua cũng được, bọn họ còn muốn đuổi kịp tiến độ phó bản. Muốn tai họa thì tai hoạ chính mình đi, đừng kéo bọn họ xuống nước.

Ở trong một mảnh tiếng nói nhao nhao ồn ào, việc làm ăn của Thẩm Tiêu vô cùng phát đạt.

Vừa kiếm được tiền, cô lập tức cầm những nén vàng này vào trong thành phố mua cửa hàng. Nhà đất gì đó, tuy rằng cô không phải người trong nghề, nhưng vẫn biết mấy thứ này đầu tư không thiệt.

Sau khi cô mua gần hết cửa hàng trên phố Chu Tước, thành phố Lâm Giang bên này cũng có một vị khách từ nơi khác đến…

Người tới đúng là Chử Đình.

Nhìn thành phố Lâm Giang có phong cách khác hẳn những thành thị khác, Chử Đình rất quen thuộc trước tiên giao dịch trang bị bảo thạch món ăn đặc sắc mà mình mang tới. Tuy rằng cửa hàng giao dịch thu 5% phí thủ tục, nhưng hình thức bán đấu giá của sàn giao dịch có thể để anh bớt việc không ít.

Anh mới vừa treo lên không lâu, hệ thống đã biểu hiện hàng hóa của anh đã bán ra. Thông báo liên tiếp vang lên, anh đến hộp thư của chủ thành thu vào, phát hiện trang bị bảo thạch anh mang đến đều lấy giá khá cao bán ra thành công, nhưng món ăn đặc sắc lại chậm chạp không bán được.

Lại đợi một lát, sau khi anh thấy vẫn không bán ra thành công, vì thế trước tiên mang theo túi vàng đến phủ thành chủ.

Sau khi vào cửa, anh đề xuất mua đất với NPC, đầu tiên NPC nhiệt tình khen ngợi anh một phen, sau đó lấy ra một tấm bản đồ để anh lựa chọn, anh nhìn một cái, cửa hàng trên phố Chu Tước khu vực đứng đầu thành Lâm Giang thế mà đều đã bán hết.

Nghĩ đến đoàn vượt ải đầu tiên của phó bản cấp 5 và đoàn vượt ải đầu tiên của phó bản cấp 10 đều ra từ thành Lâm Giang, người chơi của chủ thành này giàu có hơn người chơi của chủ thành khác cũng rất bình thường. Nhưng một khu phố đều bị mua sạch, vẫn có hơi khoa trương, trừ khi có người giống anh, không làm thứ khác, toàn bộ vàng trong tay dùng để đầu tư cửa hàng.

Nhưng nghĩ vậy cũng đúng, trò chơi này dân cư đông đúc, khó tránh khỏi sẽ có người chơi có cùng suy nghĩ với anh.

Sau khi mua luôn hai miếng đất cuối cùng còn lại gần phủ thành chủ thành Lâm Giang, Chử Đình chuẩn bị mua đặc sản của thành Lâm Giang, sau đó đi xuống thành thị.

Trở lại giao dịch, một sản phẩm đặc sắc của chủ thành nhìn từ giao dịch cũng có thể nhìn ra, nhưng anh mở ra giao dịch, nhìn đến thức ăn phẩm chất tím giá đắt nhất, lại nhìn đến người bán là cùng một người, không khỏi ngẩn ra.

Hiện tại là giai đoạn đầu trò chơi, bây giờ người chơi chuyên luyện kỹ năng sinh hoạt cũng vừa mới bắt đầu lên độ thuần thục, giống với người chơi của những chủ thành khác phần lớn cũng chỉ mới vừa đạt tới học nghề, rất ít có người có thể vừa ra đã có nhiều kiểu loại như vậy. Hơn nữa cho dù có, phần lớn là bị đại công hội bán đứt, tỉ lệ sản phẩm đỉnh cao chảy vào thị trường không quá lớn.

Nhưng lật một tờ lại một tờ trên cửa hàng giao dịch, lại liên tưởng đến hai đoàn vượt phó bản đầu tiên, Chử Đình cảm thấy đặc sản của thành Lâm Giang chỉ sợ là do những loại thuốc phẩm chất tím này.

Anh quyết định thu mua những thứ này mang đến chủ thành khác đầu cơ trục lợi.

Bởi vì anh là NPC, anh không thể trực tiếp liên hệ người chơi bán những món ăn này. Nhưng cũng vì anh là NPC, chỉ cần anh mở miệng, sẽ có người chơi tự động đến lo liệu giúp anh.

Kết quả, ở cửa hàng giao dịch anh tỏ vẻ muốn mua lượng lớn thức ăn tím, rất nhanh người chơi tên ‘Thu Nhĩ Trư Mao’ nghe thấy tin xuất hiện ở trước mặt anh.

“Xin hỏi các hạ cần bao nhiêu?” Thu Nhĩ Trư Mao hỏi.

“Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.” Chử Đình thấy trên đầu anh ta không có danh hiệu nấu nướng, nghĩ thầm chắc hẳn anh ta thuộc về loại đại diện.

Thu Nhĩ Trư Mao biết thứ như đồ ăn này, theo cấp bậc người chơi tăng lên, giá cả giảm xuống là xu thế. Hiện tại NPC này muốn thu mua, anh ta cũng vui vẻ có thể bán nhiều hơn. Thấy NPC này thế mà có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, anh ta dứt khoát nói với anh: “Hay là mời các hạ dời bước đến cửa tiệm chúng tôi?”

Chử Đình gật đầu: “Được.”

Thu Nhĩ Trư Mao dẫn Chử Đình đi vào tiệm cơm của Thẩm Tiêu, còn chưa tới gần, mí mắt Chử Đình đã giật giật liên hồi.

Loại cảm giác quen thuộc này…

Còn chưa chờ anh kịp nghĩ lại, anh đã thấy Thẩm Tiêu đang treo hương diệp trong tiệm cơm: “…”

Trong phòng Thẩm Tiêu thấy có người đến, theo bản năng nhìn ra bên ngoài một cái, sau đó cô lập tức thấy Chử Đình mang vẻ mặt cạn lời: “…”

Hai người nhìn nhau ngắn ngủi một lúc, Thẩm Tiêu chậm rì rì nói trước: “Thật trùng hợp.”

Đầu lưỡi Chử Đình co giật dưới hàm răng: “Tôi sớm nên nghĩ đến.”

Anh trải qua nhiều bản đồ thế này, mọi việc vẫn luôn thuận lợi, nhưng nếu gặp được cô, anh sẽ có vận may không tốt lắm. Chủ thành khác của thế giới này, anh muốn mua đất ở đâu thì mua đất ở đó, vừa đến thành Lâm Giang nơi cô ở, chậc, canh cũng không húp được.

“Nghĩ gì thế?” Thẩm Tiêu xoa xoa tay, ý bảo anh ngồi xuống, bản thân thì đi rót nước cho anh.

“Phố Chu Tước này là cô mua nhỉ.” Chử Đình ngồi xuống nói thẳng.

Thẩm Tiêu cũng không phủ nhận: “Tiền để trong tay chỉ có thể càng ngày càng không đáng tiền, cho nên dứt khoát làm ít đầu tư nhỏ.”

Cuộc trò chuyện không coi ai ra gì của hai người bọn họ làm cho Thu Nhĩ Trư Mao thiếu chút nữa rớt cằm xuống mặt đất, vốn dĩ hai NPC này quen nhau cũng đủ làm cho anh kinh ngạc, kết quả má ơi, cả phố Chu Tước này đều là của Thẩm Tiêu?

Hai NPC này rốt cuộc từ đâu đến vậy?

“Chẳng qua tôi thật sự không nghĩ tới anh cũng sẽ ở đây.” Thẩm Tiêu hỏi vô cùng hàm súc, khi cô vừa tới thế giới này tưởng bản đồ chỉ có một mình cô, lại không nghĩ tới thế mà Chử Đình cũng ở đây.

Chử Đình đã muốn từ bỏ giãy dụa: “Thậm chí tôi còn cảm thấy lần tới chúng ta vẫn có thể gặp lại.”

“Vì sao.”

“Tôi tương đương với một tiểu nhị rất xuất sắc, đoán chừng chưởng quầy không muốn tôi bỏ chạy lấy người quá sớm, bèn làm ít động tác nhỏ, làm chậm lại tiến độ rời đi của tôi, ép giá trị của tôi.” Liên tục gặp ba bản đồ, bản thân chuyện này đã rất không bình thường.

“Xì, anh cũng thật tự luyến.” Thẩm Tiêu không chút khách khí nói, hiện tại nói những chuyện hư vô mờ mịt này hình như không có ý nghĩa, cô dứt khoát hỏi anh lúc trước ở đâu: “Anh cũng sinh ra ở gần thành Lâm Giang sao?”

“Tôi đến từ Phong Thành.” Chử Đình đáp.

Phong Thành?

Thẩm Tiêu không biết nơi ấy ở đâu, nhưng Thu Nhĩ Trư Mao biết, bạn cùng phòng của anh ta cũng sinh ra ở Phong Thành: “Phong Thành cách nơi này không phải rất xa nhỉ?” Giữa hai chủ thành cách vài tòa chủ thành, bởi vì vẫn không có người chơi đặt chân tới, cho nên truyền tống trận còn chưa mở. Nếu NPC muốn đi, có lẽ ít nhất phải một tháng: “Các hạ đi bộ tới đây?”

“Không phải.” Chử Đình nói.

“Vậy là…” Thu Nhĩ Trư Mao sinh ra một chút tò mò.

Chử Đình vốn không muốn nói thêm, thấy Thẩm Tiêu cũng lộ ra vẻ tò mò, anh mới nói: “Việc làm ăn của thương hội Phong Thành trải rộng khắp thiên hạ, độ hảo cảm với bọn họ đạt tới có quan hệ tốt, là có thể cưỡi tọa kỵ của bọn họ.” Anh chính là cưỡi tọa kỵ tới.

Thế mà còn có thể như vậy.

Thẩm Tiêu hiểu: “Vậy sao anh không ở Phong Thành, đến đây…” Sẽ không phải là vì đất trống mà đến chứ, nếu không anh cũng đâu hỏi phố Chu Tước có phải đều là cô mua hay không, hiển nhiên là muốn chung chạ một chút với phủ thành chủ.

“Đương nhiên là vì mua cửa hàng.” Chử Đình thoải mái thừa nhận: “Nhưng không nghĩ tới nơi này đã bị cô nhanh chân đến trước.”

“… Nơi này?” Thẩm Tiêu bắt được từ mấu chốt, vậy nói cách khác anh còn đi qua chủ thành khác? Cô nháy mắt không nói gì: “Anh từ đâu có nhiều tiền như vậy.”

“Đặc sản của mỗi thành thị không giống nhau. Phong Thành thừa thãi bảo thạch, thành Tây Chư dư thừa khoáng thạch, những thứ này chỉ cần đổi địa phương giá cả ít nhất tăng gấp mười.” Hơi đổi chỗ một chút, chẳng phải tiền đến rồi à. Đương nhiên, những vụ buôn bán này cũng chỉ lúc ban đầu trò chơi giao thông không thuận tiện có thể dùng, đợi truyền tống trận mở ra, sẽ không có món lãi kếch xù như thế.

“…” Thẩm Tiêu còn đỡ, Thu Nhĩ Trư Mao trực tiếp ngưỡng mộ. Làm người chơi còn không thoải mái bằng làm NPC. Tùy tiện một chút, đã kiếm được bao nhiêu tiền.