Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 127: Giải đấu hữu nghị các phòng ngủ



"Anh là chim lợn sao?"

Giọng nói của nữ sinh cầm khiên lạnh lùng nghiêm nghị, khí thế bức người: "Nếu anh là chim lợn, vậy tại sao trước đó lại để nhiều bạn cùng phòng chết như vậy? Bọn họ không phải là bạn cùng phòng của anh sao?"

Dù thần kinh cô ấy có thô hơn đi chăng nữa thì cũng đã nhìn ra, người có thực lực thực sự của phòng 308 không phải là những người bị đẩy ra ngoài trước đó, mà chính là nam sinh đeo khẩu trang khoan thai bước ra cuối cùng này.

Từ khi Đường Tâm Quyết nói ra đặc điểm tình nghi phù hợp với gã ta, không, phải từ sớm hơn, cô ấy nên phát hiện ra có điều gì sai sai mới đúng.

Nam sinh đeo khẩu trang chậm rãi nói: "Đầu tiên, "Nhiều bạn cùng phòng chết" là không đúng, hai người thì đâu thể gọi là nhiều được? Tiếp nữa, thân phận của tôi và chuyện sống chết của bạn cùng phòng hình như không liên quan lắm đâu. Cuối cùng, đừng để người khác nói gì thì cô tin nấy, phải tin những gì mắt cô nhìn thấy, đỡ bị người ta coi như công cụ mà lợi dụng."

Nam sinh đeo khẩu trang ám chỉ: "Nếu tôi là chim lợn thì tôi cũng có thể làm ra những chuyện to gan như bạn học nữ kia, mặc dù mạo hiểm, nhưng ít ra cũng tranh thủ được lòng tin của mọi người, đúng không?"

Nữ sinh cầm khiên nhíu mày, lược bỏ những lời lẽ kích động mà gã ta nói, tìm được điểm mấu chốt: "Hai người bạn cùng phòng kia, anh cố tình không cứu bọn họ."

Dường như có một tầng băng tuyết bịt kín cổ họng cô ấy: "Anh biết họ sẽ phải chết, vậy nên anh cố ý dùng cái chết của họ để tỏ ra yếu thế, khiến tôi không nghi ngờ thân phận của phòng anh..."

Nữ sinh nhếch miệng. Dáng vẻ nam sinh bị gã béo giết chết lại xuất hiện trong đầu cô ấy, bao gồm cả vẻ lưỡng lự nhiều lần muốn nói lại thôi, và cả sự cầu cứu tuyệt vọng cuối cùng.

Nam sinh đeo khẩu trang nở nụ cười: "Bạn học, hóa ra cô đang đồng tình với họ sao? Dù cho bọn họ cũng là chim lợn? Có vẻ hơi mâu thuẫn với việc cô ghét ác như thù đấy nhỉ, hay là... Kết quả của bọn họ khiến người nào đó nhớ lại kí ức không tốt lắm?"

Mặt dù gã ta có đôi mắt cười cong cong nhưng cũng không thể che giấu được vẻ cay nghiệt: "Chọc vào chỗ đau của cô à? Muốn tấn công tôi sao? Nhưng hình như không phù hợp với quy tắc của giai đoạn này lắm đâu."

Quy tắc thông báo, một khi bắt đầu giai đoạn bắt tinh linh thì thí sinh không thể tấn công lẫn nhau nữa.

Nữ sinh cầm khiên im lặng nhìn chằm chằm gã ta hai giây, mở miệng: "Giai đoạn này rồi sẽ kết thúc, tốt nhất anh nên cầu nguyện quy tắc luôn luôn bảo vệ anh cho đến khi kết thúc."

Nam sinh đeo khẩu trang giơ tay lên, búng tay cái tách: "Tôi sẽ chống mắt lên chờ."

Khói đen tuôn ra khỏi đầu ngón tay như rắn độc, đến gần con tinh linh chạy trốn cuốn lấy nó túm về, kéo theo áo choàng đen lách qua người nữ sinh cầm khiên về lại trong tay nam sinh đeo khẩu trang.

Nữ sinh vô thức đập tấm khiên xuống, ngay sau đó cô ấy như đập phải một bức tường vô hình, bật lùi lại vài bước, tấm khiên cắm xuống đất.

Quy tắc có hiệu lực, cô ấy chỉ có thể nhìn chằm chằm nam sinh đeo khẩu trang quay người đi về, ném áo choàng vào tay bạn cùng phòng sắc mặt trắng bệch, ra lệnh cho cậu ta đi bắt tinh linh như người hầu, còn mình thì tiện tay giật giá phơi đồ gãy xuống coi nó như ghế gấp ngồi nghỉ ngơi.

Có lẽ thấy việc đã đến nước này rồi nên gã ta cũng chẳng buồn che giấu nữa.

Khói đen vừa xuất hiện, thân phận của gã ta cũng rõ rành rành: Phàm là những thí sinh còn sống đến giờ đều khó mà quên được hiệu quả nguyền rủa kinh khủng của sợi khói đen hình con rắn kia.

Giết bạn cùng phòng của Cao Oánh, tấn công phòng ba nữ sinh, giao chiến với nữ sinh cầm khiên, lợi dụng mưa to giết người qua màn, thậm chí mới đây còn tham dự việc tiêu diệt cả phòng gã béo... Tất cả mảnh vỡ đều xâu chuỗi lại.

Chim lợn, Việt Khung!

Nữ sinh cầm khiên siết chặt tay, đúng lúc này dưới tầng vang lên một tiếng kêu sợ hãi. Chỉ thấy một con tinh linh bắt đầu to lên nhanh như thổi, hai cái móng trước sắc bén bám vào lan can nhảy vọt lên, hai chân sau quắp lấy bả vai một nam sinh, móng vuốt sắc bén của nó cắm sâu vào thịt khiến nam sinh kêu thảm thiết liên tục.

"Cứu tôi với, tôi không muốn chết!" Nam sinh hét lên.

Cậu ta thừa nhận có ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằng đen lắm cũng chỉ bị dịch nhờn màu xanh phun đầy người mà thôi, nhưng ai mà biết con tinh linh cuối cùng lại có thể tiến hóa cơ chứ?

Con tinh linh sau khi biến dị đã to ra gấp đôi, nháy mắt nhảy vọt một phát từ tầng 1 lên tới tầng 3, nó quăng quật ầm ầm khiến nam sinh kia cũng bị va đập điên đảo.

Có thí sinh ở gần đó lập tức ném ra mấy đạo cụ khống chế tính cứu người, nhưng con tinh linh lại nhanh nhẹn tránh được, đạo cụ đập trúng nam sinh bị nó tóm bắn ngược trở lại vì quy tắc bảo vệ của trò chơi.

"Cứu tôi..." Nam sinh gần như tuyệt vọng.

Thấy con tinh linh lao tới gần, nữ sinh tóc dài lập tức quăng khiên ra, tấm khiên lao thẳng vào gáy nam sinh khiến cậu ta sợ tới mức hai mắt dại ra, nghĩ rằng mạng mình hôm nay kết thúc tại đây.

Tấm khiên lóe lên sắc vàng lạnh lẽo của kim loại bay đến trước mặt nam sinh thì dừng lại, móc lên một cái cực hiểm dưới sự điều khiển của nữ sinh, rạch rách lớp da cứng rắn của tinh linh. Nó bị đau rít lên một tiếng, điên cuồng phun dịch độc rồi quẳng nam sinh kia xuống, nhảy lên bỏ chạy thục mạng.

Nữ sinh cầm khiên không quan tâm đến nó nữa, dùng tấm khiên cố định nam sinh kia lên lan can, bảo đảm cậu ta không ngã xuống ngay lập tức.

Nam sinh hơi bình tĩnh lại, đang ầng ậc nước mắt định nói vài câu cảm ơn thì bị nữ sinh cầm khiên ngắt ngang: "Cậu có thể tự xuống được không?"

Nam sinh sững sờ: "Hả?"

Cậu ta cúi đầu xuống, trông thấy xa xa lớp sương trắng mỏng manh bao trùm mặt đất tuôn ra một sợi màu đỏ sẫm từ bao giờ, đang cuồn cuộn lan rộng.

Nam sinh: "..."

Cậu ta nuốt một ngụm nước bọt, mặt dày xin xỏ: "Em có thể ở tạm trên ban công phòng chị một lát được không?"

Nữ sinh cầm khiên cũng mới được nghe yêu cầu như thế này lần đầu, bèn vô thức quay lại nhìn nam sinh đeo khẩu trang đầy cảnh giác. Việt Khung đang tựa người lên lan can quan sát con tinh linh chạy trốn kia, ngón tay gã ta hơi động đậy, làn khói đen đuổi theo sau như hình với bóng.

Về phần nam sinh vừa được cứu, Việt Khung hoàn toàn không thèm liếc nhìn, thậm chí gã ta còn không thèm quan tâm đến sống chết của người bạn cùng phòng đang run rẩy sợ hãi bên cạnh.

Nữ sinh cầm khiên lạnh lùng liếc bọn họ một cái, rồi vươn tay với nam sinh kia: "Lên đi."

Nam sinh vừa bò lên vừa liến thoắng tự giới thiệu: "Em là Mã Tiểu Bác ở phòng 101, chị yên tâm đi bốn người phòng em trăm phần trăm là học sinh tốt, chị... Ơ, sao trong phòng chị không có ai?"

Nhìn ban công trống trơn, Mã Tiểu Bác lúc này mới lơ ngơ hiểu ra: "Phòng chị chỉ có một mình chị thôi?"

Nữ sinh cầm khiên không trả lời.

Mã Tiểu Bác giật mình, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, tại não em hơi đơ, ý em là ban công phòng chị sạch sẽ quá... Không phải không phải, tấm khiên này ngầu ghê..."

"Đừng để cho cậu ta ở lại quá lâu."

Nữ sinh cầm khiên đột nhiên nói một câu như vậy.

Mã Tiểu Bác đang điên cuồng sửa sai giật mình: "Sao cơ?"

Ý là muốn đuổi cậu ta hả? Chẳng lẽ hôm nay cậu ta sẽ phải chết ở đây chỉ bởi vì nhanh mồm nhanh miệng thôi sao?

Nữ sinh cầm khiên ngẩng lên giải thích: "Không, câu đó không phải tôi nói, tôi..."

Cô ấy lại im lặng.

Giọng nói vừa vang lên trong đầu cô ấy là của Đường Tâm Quyết.

Khác với sự căng thẳng của lần đầu tiên nghe thấy giọng Đường Tâm Quyết truyền tới bằng tinh thần lực, hiện giờ nữ sinh cầm khiên đã có thể làm quen rồi, chẳng qua vừa nãy không cẩn thận nên mới buột miệng nhắc lại.

Cô ấy biết mình không giỏi giải thích, thế là dứt khoát tập trung nói chuyện với Đường Tâm Quyết: "Sao lại nói với tôi là đừng để cậu ta ở lại quá lâu?"

Lần này Đường Tâm Quyết không trả lời lại ngay.

Trái tim nữ sinh hơi trĩu xuống, bước nhanh đến gần lan can, nghiêng người thò đầu nhìn lên trên, thấy con tinh linh biến dị kia đang bám vào lan can tầng 6 hướng phòng của đám Đường Tâm Quyết!

Đường Tâm Quyết đang giằng co với tinh linh, nói đúng ra thì là giằng co với sợi khói đen đang buộc chặt lấy con tinh linh biến dị.

"Việt Khung."

Đường Tâm Quyết vừa dùng cây thông bồn cầu hút chặt con tinh linh vừa phân tâm nhắc nhở nữ sinh cầm khiên, lại vừa có thể nói ra tên người điều khiển khói đen.

Một tiếng cười bay ra từ đám khói đen: "Thật không công bằng, cứ như cả thế giới đều biết tên tôi vậy, nhưng tôi còn chưa biết tên cô đâu."

Quách Quả núp sau lưng Đường Tâm Quyết, tay nắm chặt sợi dây chuyền miệng lẩm nhẩm niệm chú tinh lọc, vẫn không nhịn được xen mồm: "Nói tên cho anh để đợi anh nguyền rủa chắc?"

Từ khi bắt đầu giải đấu tới giờ, tuy bọn họ vẫn chưa hiểu nhiều về gã đeo khẩu trang này nhưng vẫn có thể xác nhận một việc: Gã này chắc chắn là một kẻ biến thái.

Chỉ không biết đây là do trò chơi làm cho biến thái hay bản thân gã ta có sẵn nhân cách phản xã hội.

Tiếng tinh linh rú lên sắc nhọn cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ. Nó không làm gì được khói đen nên phun toàn bộ dịch độc về phía phòng 606. Chất nhờn màu xanh lá chảy tràn lên lan can trước mặt bốn người, ăn mòn lan can tạo thành hàng loạt lỗ thủng.

"Cứ thế này thì không được, lan can sẽ hư hại nhiều lắm."

Trương Du nhanh chóng quyết định: "Đưa áo choàng cho tớ, để tớ ra ngoài."

Tinh linh bám ngay ngoài giá phơi đồ, nếu cô ấy leo được lên lan can thì có thể chụp áo lên đầu nó rồi.

Quách Quả trợn tròn mắt: "Cậu điên rồi hả? Lỡ ngã xuống thì sao?"

Trương Du vừa định nói gì thì Trịnh Vãn Tình đã giật lấy cái áo choàng. Trịnh Vãn Tình vắt áo lên cánh tay trái thiếu hụt, cười nói: "Các cậu đừng tranh nhau, tớ vừa mới nói với Tâm Quyết một cách hay cực, chờ xem!"

Cô ấy dùng tay phải nắm chặt lan can nhảy vọt lên, tay trái vung ra, ảo ảnh nắm đấm sắt siêu bự đột ngột xuất hiện, hung hăng tấn công con tinh linh, chỉ có điều trên nắm đấm sắt tròng thêm một tấm áo choàng.

"Rốp rốp!"

Tiếng vỡ giòn tan vang lên, đầu con tinh linh bị đấm móp cả vào, nó điên cuồng giãy lên.

Lại "Bốp" cái nữa, chỉ có điều lần này là do tấm khiên bay lên thêm cho nó một cú.

Bị vây công tứ phía, lại thêm lực hút của cây thông bồn cầu quá mạnh khiến nó không trốn đi đâu được, chỉ đành để áo choàng chụp lên đầu, gào thét giãy dụa hồi lâu mới từ từ yên tĩnh lại.

Trong áo choàng lại xuất hiện thêm một quả bóng pokemon màu lam to bự.

Trịnh Vãn Tình bắt lấy áo choàng, trở người nhảy vào trong ban công, động tác nhanh nhẹn và sự thăng bằng hoàn toàn không giống người thiếu mất một cánh tay.

Sau lưng cô ấy, đám khói đen mất đi con mồi lặng lẽ chui ra khỏi áo choàng chạy biến.

Tiếc rằng nó tránh được nắm đấm sắt nhưng không thể tránh được một lực hút khác.

Trên ban công tầng 3, Việt Khung đột nhiên cau mày.

Một sợi thần thức bám trên khói đen nhìn lại, phát hiện lực hút này đến từ cây thông bồn cầu đang chĩa thẳng vào gã ta.

Trong cái bát cao su rắn màu cam là miệng hố đen kịt, trông như một cái mồm tham lam đang gấp gáp há ra chờ được cho ăn.

Sau đó, cái mồm tham lam này "Ngoặm" một phát, nuốt chửng khói đen.

Việt Khung: "..."

Vừa rồi... Có phải gã ta... Bị ăn mất rồi hả?