Trò Chơi Sinh Tồn Trong Truyện Ngược

Chương 3: Lời trăng trối



Edit: Lune

Nếu không phải giọng điệu của Lục Diên quá nghiêm túc, Dụ Trạch Xuyên đã nghĩ anh đang chế giễu mình. Sau vài giây im lặng, hắn không nhịn được mà lạnh lùng mở miệng: "Chắc cậu Lục đang nói đùa."

"Không, tôi không nói đùa."

Lục Diên dứt khoát quay người lại đối mặt với Dụ Trạch Xuyên, chẳng biết có phải vì nguyên nhân mắc bệnh nặng hay không mà trên người anh luôn có thêm cảm giác gầy yếu bệnh tật, càng tôn lên khuôn mặt điển trai tựa như vòng xoáy khiến người ta hãm sâu vào ấy:

"Nếu tôi có người yêu giống như anh, tôi sẽ không nỡ để anh một mình dưới mưa đâu."

Lục Diên mỉm cười như đang trêu ghẹo.

Nghe vậy, khóe miệng Dụ Trạch Xuyên giần giật, đến giả vờ cười cũng chẳng nổi. Có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng thấy mỉa mai, người yêu chính thức là Tưởng Bác Vân đã đẩy hắn vào tù rồi mặc kệ, nhưng sự quan tâm duy nhất hắn nhận được sau nhiều năm lại đến từ Lục Diên, "tình địch" của hắn.

Dụ Trạch Xuyên nhớ ra người trước mặt là nhân tình của Tưởng Bác Vân, trong lòng hắn càng thấy mỉa mai hơn: "Cậu thật sự chưa có người yêu à?"

Lục Diên không trả lời thẳng câu hỏi này mà đưa chiếc khăn khô ráo trong tay mình cho hắn: "Ban đêm trò chuyện về mấy vấn đề kiểu này dễ khiến người ta buồn lắm, có lẽ đến khi Mặt trời mọc sáng mai tôi mới có thể trả lời câu hỏi này được."

Cho nên, xin hãy để anh sống đến ngày mai đi.

Dù vì lý do gì thì hành động của Lục Diên cũng đã tạm thời dập tắt ý định giết người trong lòng Dụ Trạch Xuyên. Dụ Trạch Xuyên cau mày, lần nữa giấu con dao đi, sau đó nhận lấy chiếc khăn trắng rồi bước ra khỏi phòng tắm không nói một lời, lau qua loa mái tóc.

Lục Diên đút tay vào túi quần, đi đến sau lưng hắn, quan tâm nhắc nhở: "Muốn thay quần áo không, áo khoác của anh ướt hết rồi."

Dụ Trạch Xuyên dường như rất phản cảm với việc có người đứng sau lưng mình, lúc Lục Diên đến gần, bắp thịt cả người hắn đều căng cứng, lập tức kéo giãn khoảng cách: "Không cần."

Lục Diên khẽ lắc đầu: "Lỡ bị sốt thì sao?"

Dụ Trạch Xuyên thấy hơi buồn cười, Lục Diên e rằng không biết mình sắp chết đến nơi, sao còn có tâm trạng lo cho hắn có bị sốt hay không: "Thân thể tôi rất khỏe, chưa bao giờ bị bệnh."

"Vậy thì tốt rồi."

Lục Diên không tiếp tục đắn đo vấn đề này nữa, anh đi đến trước gương to, cởi từng cúc áo sơ mi của mình. Khi Dụ Trạch Xuyên nhận ra điều gì đó không ổn thì cơ thể với đường cong mượt mà của người kia đã lộ ra.

Sắc mặt của Dụ Trạch Xuyên hơi khó chịu: "Cậu làm gì đấy?"

Bấy giờ Lục Diên như thể mới nhận ra còn người khác trong phòng: "Xin lỗi, quần áo của tôi bị ướt, mặc vào khó chịu lắm, anh ngồi xuống ghế sô pha tránh một lúc được không?"

Nguyên chủ nợ nần chồng chất nên đương nhiên căn hộ đi thuê này cũng chẳng tốt là bao, nói là phòng khách nhưng thật ra chỉ đặt thêm một chiếc ghế sô pha bên cạnh giường, hoàn toàn không có chỗ nào để tránh.

Dụ Trạch Xuyên nhìn cái áo ướt sũng của mình, cuối cùng im lặng đi đến gần cửa sổ, quay lưng lại với Lục Diên.

Thấy cảnh này, Lục Diên thoáng ngẩn người. Ngay cả khi Dụ Trạch Xuyên đã đi đến tình trạng "phải" ác độc như vậy, song sự giáo dục thấm nhuần trong xương vẫn khó phai mờ. Nếu không có Tưởng Bác Vân thì có lẽ hắn vẫn là một quý công tử sáng sủa xán lạn.

Cho nên Lục Diên càng nghĩ càng thấy quá khác thường, đối phương chẳng phải nên đi giết Tưởng Bác Vân trước à, sao lại rình rập dưới nhà anh?

Dụ Trạch Xuyên không biết suy nghĩ trong lòng Lục Diên, hắn nhìn chăm chú cảnh mưa mờ mịt ngoài cửa sổ, nhưng sự chú ý của hắn lại bị tiếng quần áo loạt soạt sau lưng thu hút, không nhịn được mà chau mày.

Dụ Trạch Xuyên mắc chứng lãnh cảm, không có chút hứng thú nào với chuyện giường chiếu. Hắn và Tưởng Bác Vân quen nhau khi học Đại học, sau năm năm duy trì mối quan hệ cộng sự lập nghiệp thì đến năm thứ sáu hai người mới xác nhận quan hệ người yêu.

Do tính cách nên Dụ Trạch Xuyên không bao giờ chủ động đòi hỏi gần gũi, nhưng Tưởng Bác Vân chẳng biết vì lý do gì cũng không chủ động chạm vào hắn, hai người cứ hờ hững bên nhau như vậy nửa năm. Dụ Trạch Xuyên nghĩ họ là người yêu, nhưng với người ngoài, bọn họ thật ra giống cộng sự làm ăn hơn.

Giờ phút này, Dụ Trạch Xuyên lại bị tiếng thay quần áo sau lưng làm cho hơi mất tập trung.

"Tôi thay xong rồi."

Giọng nói của Lục Diên kéo Dụ Trạch Xuyên trở về hiện thực, hắn quay lại nhìn, chỉ thấy đối phương đã thay sang bộ quần áo sạch sẽ thoải mái khác, áo thun trắng rộng rãi, quần dài màu xám, cả người toát lên vẻ ấm áp.

Thấy vậy, Dụ Trạch Xuyên bỗng cảm thấy bộ quần áo ướt dính trên người mình vô cùng khó chịu, như thể có vô số con kiến đang bò trên da. Hắn nắm chặt con dao trong tay áo, sau đó mới bất giác ý thức được mình không cần phải chờ Lục Diên thay quần áo, vì dù sao hôm nay hắn đến là để giết đối phương.

Dụ Trạch Xuyên nheo mắt, lặng lẽ từng bước tiến lại gần Lục Diên, nhưng chẳng biết đối phương đang tìm gì đó trong tủ quần áo mà đột nhiên quay người nói với hắn: "Tôi có một bộ quần áo còn chưa mặc, không thì anh vào phòng tắm thay đi nhé."

Anh vừa nói vừa đưa ra một bộ quần áo vẫn còn nguyên tem, thậm chí màu sắc còn khá giống với màu bộ quần áo Dụ Trạch Xuyên đang mặc, từ trong ra ngoài đều rất chu đáo khiến người ta không bắt bẻ được gì.

Dụ Trạch Xuyên nhìn ánh mắt đầy quan tâm của Lục Diên, không có bất kỳ hành động nào, căn phòng nhất thời im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa ồn ào mơ hồ bên ngoài, mà người kia vẫn giữ nguyên tư thế đó, không thu tay lại.

Sau một khoảng dài im lặng.

"... Không cần, tôi phải đi rồi."

Dụ Trạch Xuyên lạnh lùng nói ra câu đó xong thì đột ngột đẩy Lục Diên ra. Hắn bực bội cất con dao đi, chỉ cảm thấy hôm nay không phải thời điểm thích hợp để giết người, đồng thời muốn nhanh chóng rời khỏi đây, song lúc hắn đang định mở cửa rời đi thì bỗng nghe thấy có tiếng động cơ ô tô từ xa lại gần.

Dụ Trạch Xuyên dừng bước, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.

Vẻ mặt Lục Diên thay đổi, quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy chẳng biết từ khi nào có một chiếc màu trắng xuất hiện ở đầu ngõ, rõ ràng là Tưởng Bác Vân đi rồi lại quay lại!

Đây là một khu nhà cũ, sau khi trời tối thì xung quanh trở nên rất yên tĩnh, tiếng động cơ xe ồn ào cực kỳ. Tưởng Bác Vân ngồi ở ghế lái, cầm điện thoại lên đọc tin nhắn lần thứ tám, mấy chữ "Đồ ngu xuẩn thối tha" hiện chình ình trước mắt khiến gã không nhịn được mà nổi gân xanh.

Lục Diên điên rồi à!? Ai cho cậu ta dũng khí chửi mình như vậy!?

Lúc Tưởng Bác Vân đọc được tin nhắn này trên đường, tức đến nỗi suýt xoay vô lăng quay đầu về nhà. Nhưng có câu nói rất hay, nhịn một lúc biển rộng trời cao, càng nhìn lại càng tức, gã đã lái xe đến đây rồi, giờ quay về không thì quá thiệt nên cuối cùng vẫn quyết định đến dưới nhà Lục Diên.

"Lục Diên, em đang bày trò gì hả!"

Tưởng Bác Vân mở cửa xuống xe, lẩm bẩm chửi một câu rồi đi thẳng trong màn mưa. Hắn vào thang máy lên thẳng tầng tám, lần theo số tìm được nhà của Lục Diên rồi đập cửa.

"Rầm rầm rầm —!"

Tiếng đập cửa dồn dập thể hiện cơn giận dữ trong lòng Tưởng Bác Vân.

"Lục Diên, mở cửa ra, anh biết em đang ở nhà!"

Nhưng chỉ có sự im lặng chết chóc đáp lại gã, đèn trong hành lang đã lâu không được sửa chữa, xoẹt xoẹt lóe lên một cái.

Tưởng Bác Vân đập cửa rầm rầm: "Em giải thích rõ ràng với anh xem, rốt cuộc hai tin nhắn kia là thế nào!"

Trong phòng không người trả lời, qua khe cửa tối om không khó để nhận ra bên trong đã tắt đèn. Tưởng Bác Vân thấy thế bỗng cười nhạt một tiếng: "Lục Diên, đừng giả ngu với anh, nếu em không mở cửa anh sẽ báo cảnh sát nói em mất tích!"

Cách một cánh cửa, Lục Diên đang bị Dụ Trạch Xuyên gí lưỡi dao lạnh như băng vào cổ họng, sau đó áp sát vào tai anh, giọng nói nguy hiểm lạnh lùng: "Nghĩ cách bảo gã ta cút đi, nếu không tôi không biết con dao trong tay mình sẽ làm gì đâu.

Lục Diên: "..."

Lục Diên đã bị thằng phế vật vô dụng Tưởng Bác Vân bào hết sự bình tĩnh. Anh cụp mắt liếc lưỡi dao sắc bén ở cổ mình, hắng giọng, cuối cùng cất tiếng qua khe cửa: "Tưởng Bác Vân, anh về đi, giờ tôi muốn ngủ, có gì để mai nói."

Tưởng Bác Vân tức tối bật cười: "Lục Diên, em chơi anh đấy à!? Em nhắn tin nói đang bị đau bụng bảo anh đến chăm sóc em, giờ lại đuổi anh về, em nghĩ anh không có cách trị em phải không!?"

Lục Diên có thể cảm nhận được lời nói này đã khơi dậy cơn thịnh nộ ẩn giấu trong lòng Dụ Trạch Xuyên, bởi vì lưỡi dao ở cổ anh càng lúc càng sát vào, như thể ngay giây sau nó sẽ cứa rách da thịt anh vậy.

"Gã ta tốt với cậu thật đấy." Dụ Trạch Xuyên cười khẩy.

Không, gã ta chỉ muốn ngủ với tôi thôi!

Tưởng Bác Vân đến khiến cảm xúc vốn còn khá bình tĩnh của Dụ Trạch Xuyên lại trở nên hỗn loạn lần nữa. Lục Diên nghiêng đầu né lưỡi dao, đang nghĩ xem nên làm sao để đuổi Tưởng Bác Vân bên ngoài đi: "Biết bị tôi chơi mà còn không đi, ở lại chờ ăn Tết à? Dù sao bên cạnh anh cũng có nhiều người như vậy, thiếu tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì."

Mau biến đi, kiếm người khác mà ngủ.

Tưởng Bác Vân nghe vậy thì sững sờ, còn tưởng Lục Diên đang ghen. Dù sao bọn họ cũng quen nhau từ khi còn nghèo khó, ít nhiều cũng có tình cảm, gã không gọi dịu giọng: "A Diên, em đừng ghen nữa được không, chúng ta đã cùng nhau trải qua hoạn nạn, đám phụ nữ bên ngoài kia chỉ là gặp dịp thì chơi thôi."

Trong lòng Lục Diên bỗng giật thót, chết tiệt, cái câu thoại quen thuộc này...

Bên ngoài cửa, Tưởng Bác Vân chậm rãi nói với vẻ si tình: "Nếu lúc trước không có em giúp đữo thì sao anh có thể thuận lợi tiếp quản tập đoàn Ngân Xuyên như vậy, mọi thứ anh có bây giờ đều có một phần của em."

Lục Diên: "!!!!?"

Phắc! Câm miệng! Câm miệng câm miệng câm miệng câm miệng!!!!I

Lục Diên vội vàng muốn cắt ngang lời Tưởng Bác Vân nói tiếp nhưng Dụ Trạch Xuyên dường như đã nhận ra ý đồ của anh, bịt chặt miệng anh lại. Cả trong lẫn ngoài nhất thời chỉ có thể nghe thấy Tưởng Bác Vân tự nói một mình:

"A Diên, anh biết em đang nợ rất nhiều tiền, nếu không đã chẳng đến nơi như thế này. Em ngoan ngoãn theo anh, chúng ta tái hợp được không?"

Được thằng cha mày!

Tưởng Bác Vân: "Nghe lời, mở cửa cho anh."

Được, mở cửa cho đâm chết mày!

Tưởng Bác Vân: "A Diên, em không mở cửa là anh đi thật đấy."

Lục Diên đột nhiên không muốn Tưởng Bác Vân đi nữa, vì anh cảm thấy bất cứ ai trên đời này cũng nên chịu báo ứng, nhưng tiếc là Dụ Trạch Xuyên lại không có ý định động thủ, cơ thể họ dán sát vào nhau, cùng tựa vào cánh cửa nghe người đàn ông ngoài kia kể lể tâm tình, từng câu từng chữ đều hệt như lưỡi dao sắc nhọn đâm mạnh vào tim Dụ Trạch Xuyên.

Lục Diên không biết Dụ Trạch Xuyên có khóc hay không, anh chỉ biết là bàn tay cầm dao của đối phương đang run rẩy.

Trái tim ấy cũng giống như thời tiết ngoài kia lúc này, mưa dầm liên miên.

Chẳng biết có phải vì Lục Diên hồi lâu không trả lời nên Tưởng Bác Vân nói một mình cũng mệt rồi không nữa. Không gian dần yên tĩnh lại, ngoài cửa vang lên tiếng chửi bới khe khẽ, sau đó là tiếng bước chân nản lỏng của người đàn ông rời đi —

Cuối cùng Tưởng Bác Vân cũng đi.

Để lại một đống hỗn độn cho Lục Diên.

Lục Diên nhanh chóng suy nghĩ xem phải làm thế nào để giải quyết chuyện vừa rồi, nhưng ngay giây tiếp theo, anh nghe thấy giọng nói khàn khàn của Dụ Trạch Xuyên vang bên tai mình: "Nể tình cậu đã che mưa giúp tôi, có lời trăng trối nào muốn nói không?"

Đồng tử Lục Diên co lại: "!!?"

Dụ Trạch Xuyên mất kiên nhẫn, lạnh lùng đếm ngược: "3..."

Lưỡi dao hơi động, đổi sang một góc đâm vào dễ dàng hơn.

"2..."

Cánh tay của người đàn ông căng chặt, giơ cao con dao lên.

"1..."

Lục Diên căng thẳng thốt lên: "Tôi thích anh —!!"

"Lạch cạch..."

Một tiếng hét chợt vang lên trong bóng tối.

Con dao giật mình rơi xuống.