Trò Chơi Vượt Ải Dạy Dỗ

Chương 2: Rất nhiều điểm đáng ngờ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Âm thanh máy móc lại vang lên nhắc nhở tiến độ của người chơi.

Đinh Tô nhíu mày, vừa lau xong đã bị nhắc nhở, nói cách khác là mọi thứ trong phòng này đều bị một người nào đó giám sát, hoặc là trò chơi này có hệ thống giám sát.

"Xem ra không thể lười biếng hay gian lận rồi." Đinh Tô lẩm bẩm nói. Hiện giờ cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, muốn biết có phải xong nhiệm vụ là có thể đi ra ngoài hay không.

Cô hạ quyết tâm, cố gắng vứt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, tập trung toàn bộ vào bộ phim.

Sự thật chứng minh, cho dù là một cô gái lạnh lùng một khi đắm chìm vào hành vi tình dục thì cũng khó mà không chảy nước.

Sau khi Đinh Tô xem xong cuối cùng cũng lau ướt đẫm 5 tờ giấy.

[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành cửa ải "mối tình đầu" này, đạt được 50 điểm.]

Tiếng nói vừa tắt, hình ảnh trước mặt thay đổi, cô lại trở về nhà mình, cô phát hiện mình đang ngồi trên giường.

Trước khi cô tiến vào trò chơi là nằm, bây giờ đang ngồi...

Cô cảm thấy tiểu huyệt còn chưa được lau sạch nước, nhưng vừa nãy trong trò chơi cô cởi hết nửa người dưới còn bây giờ lại mặc đầy đủ.

Cô cầm điện thoại, 12h tối, mà Đinh Tô nhớ rõ, khi cô lên giường thời gian là 11h.

Nói cách khác cô đã mất 1 tiếng trong trò chơi đó.

Nhưng tổng cộng cô xem mười bộ phim, bình quân mỗi độ nửa tiếng, nói cách khác thật ra cô phải mất 5 tiếng.

Đinh Tô đỡ trán, cẩn thận suy nghĩ: "Nếu như vậy, tỷ lệ thời gian thực tế trong trò chơi là 1:5. Thực tế 1 phút thì trò chơi 5 phút."

"Tư thế khi ra khỏi trò chơi là gì thì sau khi ra ngoài sẽ là tư thế đó, nhưng trang phục trên người trước khi vào trò chơi sẽ giống sau khi ra khỏi trò chơi."

"Và đây chỉ là cấp độ người mới, cuối cùng gửi cho 50 điểm, vì vậy sau đó chắc chắn mình sẽ lại bị kéo vào trò chơi nữa."

"Hình như trong trò chơi ngoại trừ quần áo đang mặc đều không được mang theo thứ gì khác, nếu giữa chừng có người gọi thì phải nghĩ ra cớ gì đây."

"Nếu như mỗi lần vào chơi đều là buổi tối, nếu hơn 40 tiếng không vượt qua thì sẽ bị trễ giờ làm..."

Nghĩ vậy Đinh Tô nhìn trời than thở: "Nếu cứ tiếp tục như vậy không được... Mình nói với người khác bị xuyên vào trò chơi như vậy ai mà tin chứ..."

Suy nghĩ một lúc lâu, cô chỉ có thể tìm cách nhanh chóng thông qua hoặc tìm được cách thoát khỏi trò chơi, hoặc là cầu trời cho trò chơi này quên cô đi?

Đinh Tô thở dài, chuẩn bị đi ngủ trước, mọi việc chờ tỉnh dậy rồi tính sau.

...

Sáng hôm sau, Đinh Tô đi vào cục cảnh sát bắt đầu tiến hành điều tra các bằng chứng vật chất xung quanh người chết hôm qua.

Chiều hôm qua đã tìm ra thông tin của nạn nhân, là một cô gái trẻ làm việc ở hộp đêm.

Do đó, người quan hệ tình dục với nạn nhất có thể là khách hàng của hộp đêm. Nhưng những quán bar cấp thấp này có nhân viên phức tạp, khó điều tra, đến nay vẫn tìm thấy ai tiếp xúc lần cuối với người chết.

Một lúc sau Cố Ngôn đi đến: "Cô còn nhớ dây đeo điện thoại chiếc còi màu xanh hôm qua không?"

Cô không ngẩng đầu lên, đáp: "Tôi nhớ, tôi còn nói nó nhìn rất quen, nhưng tôi vẫn không nhớ ra được đã thấy ở đâu."

Cố Ngôn im lặng mấy giây rồi nói: "Mấy cô gái ở hộp đêm, mỗi người một cái."

Đinh Tô sững sờ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngôn: "Đội trưởng, tôi thề với anh, tôi chưa bao giờ đến hộp đêm đó, tôi là một cảnh sát, tôi từ chối mại dâm, cờ bạc, ma túy!"

Cố Ngôn: "... Tôi cũng không nói gì."

Đinh Tô ngượng ngùng nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Khụ, ý tôi là tôi không phải thấy nó ở hộp đêm, vì vậy chắc chắn tôi đã thấy nó ở nơi khác."

Cố Ngôn nhìn cô, mỉm cười nói: "Được rồi, tôi sẽ điều tra."

Đinh Tô thấy đội trưởng mỉm cười thì sững sờ, cảm thấy anh cũng khá đẹp trai.

Ở trong đội anh chưa từng cười, mặc dù không khó tính khiến người ta sợ hãi nhưng căn bản chưa từng thấy anh cười.

Nói chung, chỉ có sau khi phá xong án mới cười.

Đinh Tô lấy lại tinh thần, thấy đôi mắt của đội trưởng thì nói: "Đội trưởng, hôm qua anh lại thức khuya à? Bọng mắt sắp chảy xuống rồi."

Vẻ mặt Cố Ngôn dừng lại, trong mắt lóe lên tia khó mà giải thích được: "Đúng vậy, vụ án này có hơi kỳ lạ, tôi suy nghĩ rất lâu, không ngờ lại thức đến khi trời sáng"

Đinh Tô cũng không để ý đến sự bất thường của Cố Ngôn, cô nói: "Đúng vậy, nếu trong tủ lạnh có đồ ăn thì sao có thể chết đói nữa, lại còn chết đói trong nhà. Có vẻ như phải tìm ra hiện trường đầu tiên của vụ án."

Cố Ngôn: "Chỗ cô có tiến triển gì không?"

Đinh Tô: "Những thứ xung quanh người chết đều là đồ đạc cá nhân của cô ấy, không có gì đặc biệt cả. Nhưng đánh giá theo vị trí rơi xuống thì tôi nghĩ nó như được người chết lấy ra, như thể..."

Đinh Tô dừng lại nghĩ rồi nói: "Giống như cô ấy đang ngồi khoanh chân trên giường, sắp xếp lại đồ trong túi."

Cố Ngôn suy nghĩ rồi nói: "Cô nói tiếp đi."

Đinh Tô: "Trong lúc sắp xếp lại đồ vật thì bị người ta đưa đi, sau khi chết thì được đưa về."

Cố Ngôn: "Suy đoán của cô rất thú vị, tôi nói với mọi người suy đoán của cô, cô tiếp tục làm việc đi."

Đinh Tô nói được, tiếp tục làm việc của mình.

Cố Ngôn không hề quấy rầy cô, xoay người ra ngoài.

...

Bên kia cuối cùng cũng tìm được cctv có nạn nhân.

Một người đàn ông đeo kính mặc đồng phục cảnh sát nói với Cố Ngôn vừa bước vào: "Đội trưởng, tìm thấy rồi. Lần cuối người chết xuất hiện là hai ngày trước."

Cố Ngôn: "Đây là cctv của chỗ nào?"

"Trong một siêu thị gần nhà của nạn nhân, các tòa nhà chung cư ở đó quá cũ để lắp camera. Siêu thị này sợ có chuyện hay trộm cắp nên mới lắp đặt. Có thể thấy trong cctv người chết trở về nhà cùng một người đàn ông lúc 4:30 chiều ngày hôm đó, 1:30 sáng người đàn ông kia ra khỏi nhà cô ấy. Sau đó người chết không xuất hiện nữa."

Cố Ngôn: "Tìm ra người đàn ông này rồi đưa đến đây nói chuyện. Về mặt thời gian, rất có thể anh là nghi phạm."

NÓi như vậy, mọi người đều biết chuyện không đơn giản, hai ngày trước còn sống, hai ngày sau sao có thể chết đói được?

Chỉ chốc lát sau, Đinh Tô cũng nghe nói đến chuyện cctv.

Từ cctv, người đàn ông cao khoảng 1m78, phù hợp với dấu chân thứ hai trong nhà nạn nhân.

Suy nghĩ đầu tiên của cô là ma ám... Ví dụ như bị hút tinh khí, cô nghe nói những người như vậy thường giống như bị chết đói.

Mặc dù cô là người vô thần nhưng tối hôm qua cô bị kéo vào một trò chơi một cách kỳ lạ, quỷ có tính là gì?

Nhưng cô không nói chuyện này cho đội trưởng biết.

Nhưng đột nhiên cô nghĩ ra một chuyện, xoay người tung tăng đi tìm Cố Ngôn.

Không ngờ ở chỗ rẽ lại đụng phải anh, bên cạnh còn có một cảnh sát mạng tên Vương Trí.

Không đợi anh nói, Đinh Tô đã nói trước: "Đội trưởng, vụ án này có người báo án phải không?"

Cố Ngôn: "Đúng vậy, tôi đã kiểm tra đó là cuộc gọi mạng, từ một quán cafe internet, nhưng là quán hoạt động chui, không có cctv, không cần chứng minh thư, cho nên không tìm thấy người báo án."

Đinh Tô nhíu mày: "Không thấy sao? Vậy anh ta làm sao biết về nạn nhân, tôi nghe bên khoa kiểm tra dấu vết nói, trong nhà nạn nhân ngoại trừ dấu chân và vân tay của cô ấy thì còn có một dấu vân tay lạ và một người đàn ông 1m78 trong nhà cô ấy nữa."

"Người đàn ông kia là người xuất hiện cuối cùng trong cctv, như vậy người báo án không đi vào mà đã biết bên trong có người chết? Hay là đeo bao chân găng tay đi vào? Người bình thường sẽ đi vào như vậy sao? Sao người báo án vào đó được? Đó là kẻ tình nghi hay là người báo án mở cửa?"

Đinh Tô nói xong cũng không biết logic của mình có đúng không, cuối cùng cô tổng kết lại: "Dù sao người báo án này cũng có vấn đề!"

Cố Ngôn nói: "Những vấn đề cô nói chúng tôi đều suy xét, nhưng hiện giờ không tìm được người báo án, cho nên rất nhiều vấn đề không giải thích được. Còn có một số chuyện, chờ sau khi tìm được người đàn ông trong cctv thì chắc sẽ có lời giải."

Vương Trì ở bên cạnh nghe, trêu chọc nói: "Tiểu đồng chí, logic của cô có thể làm cảnh sát đấy, hay là đừng ở khoa vật chứng nữa, nhân tài không được trọng dụng."

Đinh Tô trợn mắt lên: "Tôi chỉ nói bừa thôi, vụ án này có quá nhiều điểm đáng ngờ, không phải rất dễ nhìn ra sao!"