Trò Chuyện Tặng Một Nhành Xuân

Chương 1



Lúc Du Lượng xuống tàu, từ xa đã nhìn thấy Thời Quang đứng trước cửa ra, tay trái cầm điện thoại giơ cao, tay phải ôm hoa, kiễng chân vẫy tay với cậu. Lá hương thảo màu xanh lục trên nền áo trắng, trông cậu như đang ôm cả khu rừng.

Tay Du Lượng đang kéo vali, không thể vẫy lại Thời Quang, chỉ đành chen qua đám người đông đúc đi ra. Đúng giữa tiết xuân, đa số hành khách đều nói giọng địa phương quen thuộc, vốn dĩ Du Lượng còn có chút mông lung vì giấc ngủ không sâu trên đường, lúc này đã tỉnh táo hoàn toàn, chợt có cảm giác ‘về nhà’.

Cậu xuất trình vé, Thời Quang gạt hai, ba tầng biển người, đi đến chỗ cậu. Xung quanh rất ồn ào. Ở nơi xa cách lâu ngày gặp lại này, không bao giờ thiếu tiếng khóc tiếng cười, nhưng bên tai Du Lượng lại yên tĩnh cực kỳ, chỉ vang vọng câu nói rất khẽ của Thời Quang: “Tôi rất nhớ cậu.”

Lời này dường như quá mờ ám, hai tai của thầy Tiểu Du đỏ bừng lên. Cái ôm trước mặt mọi người rất ngắn, cho nên cậu không dám đẩy, cũng đẩy không được, chỉ quay đầu: “Đừng làm bậy.”

Thời Quang lui lại mấy bước, cách xa hai, ba mét, vẻ mặt nghiêm túc. Trái tim Du Lượng rung động, bàn tay rủ bên người run lên, nhưng cậu không thừa nhận mình đang hoảng hốt.

Không thể nào, cậu nghĩ, Thời Quang tự hiểu chuyện, cậu ấy sẽ không làm chuyện đó đâu.

Thời Quang lại bước tới gần, hai tay đưa bó hoa trước ngực ra trước, nhìn cậu, híp mắt cười: “Chào mừng về nhà.”

Du Lượng nhẹ thở ra một hơi: “Cậu mua hoa nữa hả?”

Thời Quang nói như lẽ đương nhiên: “Chào mừng cậu về mà.”

“Cảm ơn.” Du Lượng khẽ nói.

Thời Quang hỏi cậu: “Về nhà luôn chứ? Hay đi ăn ngoài?”

Du Lượng suy nghĩ: “Về nhà.”

Năm ngoái Thời Quang mua lại một cỗ xe cũ, không đắt, ngồi cũng khá thoải mái, màu xám nhạt. Khi đó Du Lượng hỏi cậu sao lại chọn màu này, Thời Quang nói ý là đen trắng hòa hợp. Du Lượng sửng sốt, một lát sau mới nói màu đen này quá nhạt, trông giống xe chở đồ.

Du Lượng ngồi lên ghế phụ. Đêm trước cậu ngủ không được ngon, lúc này mệt mỏi rã rời. Thời Quang khởi động xe, cậu ngủ đi, về đến nhà tôi sẽ gọi. Du Lượng gật đầu, nhắm mắt lại.

Mấy giây sau, cậu vẫn không thấy xe di chuyển, chỉ chập chờn cảm giác Thời Quang ghé người sang, phủ áo khoác lên người cậu, cách ống tay áo, nhẹ nắm tay cậu.

Lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi.

“Du Lượng.” Thời Quang hỏi cậu: “Cậu đang sợ cái gì?”

Nhịp thở của Du Lượng đều đặn.

“Xem như tôi chưa nói gì.” Thời Quang nhìn phía trước, “Về thôi.”

Về đến nhà đã gần bảy giờ. Thời Quang vẫn ở trong căn nhà thuê trước kia, nhưng Hồng Hà đã chuyển ra từ lâu, tới gần nhà của Lâm Lệ. Lúc Thời Quang biết tin đã mắng anh trọng sắc khinh bạn, đàn ông thật không đáng tin, có vợ quên mẹ. Hồng Hà nói cậu còn dám nói vậy, cậu không biết trong chúng ta ai là con trai ai là mẹ sao?

Tuy ngoài miệng mắng anh, nhưng trong lòng Thời Quang lại mừng thay cho anh. Anh một lần nữa quay lại đánh cờ, cũng vẫn yêu đương thắm thiết với Lâm Xán, nói tóm lại đều là chuyện tốt.

Đúng lúc đó, Du Lượng quyết định chuyển ra ngoài. Thời Quang đúng lý hợp tình mời cậu tới ở chung, nói hai người ở vừa tiết kiệm tiền, lại có thể chăm sóc lẫn nhau. Du Lượng suy nghĩ một lúc rồi nói, được.

Mấy năm nay, Thời Quang có thể xem như đã biết nấu cơm. Dạ dày của Du tiểu thiếu gia không được tốt, không thể bị đói. Hai đứa con trai sống với nhau, rất nhiều việc chỉ làm cho có. Nhưng từ lúc Du Lượng bị viêm dạ dày, phải đi cấp cứu lúc nửa đêm mà vẫn không chịu nói cho cậu biết, Thời Quang quyết tâm rèn luyện tài nấu bếp, cuối cùng trình độ nấu nướng từ không thể nuốt nổi đã nâng cao thành có thể ăn.

Bãi đỗ xe của khu nhà chật ních, Thời Quang dừng lại, nghiêng người gọi Du Lượng, tắt động cơ, trong xe chợt lạnh, Du Lượng vô thức kéo áo lên che người, chỉ để lộ nửa gương mặt ra ngoài, mày nhíu lại, Thời Quang muốn xoa giãn ra.

Cậu ghé sang, trong không gian nửa mét, cậu có thể nghe thấy tiếng trái tim mình khẽ đập. Cậu hiểu, có một số việc một khi bắt đầu sẽ không thể quay lại. Giống như tình yêu trong phim ảnh, phần cuối luôn là cái hôn mãnh liệt, dù tất cả đạo diễn đều quay như vậy, nhưng người xem vẫn không thể cưỡng lại mà hét lên.

Ngay khi vừa chạm lên cánh môi ấm áp, Thời Quang lập tức nhận ra Du Lượng đã tỉnh. Cậu ấy không đẩy ra, không từ chối, nhưng cũng không hẳn là tiếp nhận. Trong quá trình ngồi trở lại chỗ của mình, Thời Quang chợt hiểu ra, đây là dung túng.

“Du Lượng.” Thời Quang gọi cậu: “Về đến nhà rồi, dậy đi.”

Bãi đỗ xe cách nhà mấy trăm mét, Du Lượng vừa mới tỉnh ngủ, thấy hơi lạnh, nên vẫn khoác áo khoác của Thời Quang. Đèn lồng treo trên các lan can đung đưa, khắp nơi dán biểu ngữ ‘vui hội mùa xuân’, chẳng những không thêm không khí vui mừng, lại giống như sợ người lãng quên.

Thời Quang hỏi cậu: “Về nhà muốn ăn gì?”

“Gì cũng được.” Du Lượng không nhìn cậu: “Nấu theo ý cậu.”

“Vậy nấu mì nhé, cậu ăn xong thì đi ngủ sớm.”

Du Lượng nói được.

Bọn họ đi ngang qua sạp bán hạt dẻ rang đường, Thời Quang nhìn Du Lượng: “Cậu muốn ăn không?”

Du Lượng đứng lại: “Mua đi.”

Thời Quang mở ví tiền, Du Lượng hỏi cậu: “Cậu muốn ăn bao nhiêu?”

“Hai cân.” Thời Quang không ngẩng đầu lên.

“Một mình cậu ăn hai cân? Cậu ăn hết được không?”

Thời Quang nói: “Không phải còn cậu nữa sao? Cậu không ăn à?”

Người bán hàng nhìn Du Lượng, nhiệt tình gợi chuyện: “Quan hệ của cậu với bạn thật tốt.”

Du Lượng im lặng hai giây, trong đầu chuyển qua rất nhiều suy nghĩ, rồi nhẹ giọng nói: “Là người yêu của cháu.”

“Hả?” Người bán hàng không hiểu.

“Cậu ấy là người yêu của cháu.” Du Lượng giải thích: “Không phải bạn.”

Cậu không dám nhìn Thời Quang, cậu thấy hình như giọng mình hơi run, cũng có thể là bởi vì quá lạnh, cũng có thể là vì cậu đang sợ. Đây có thể xem là lý do không?

Người bán hàng kinh ngạc nhìn cậu, nghẹn một lúc lâu mới thốt ra hai từ: “Ôi chao.”

Thời Quang ném tiền lẻ xuống sạp hàng, rồi kéo Du Lượng bỏ chạy.

Du Lượng chạy sau lưng cậu, chợt nhớ lại cuộc thi dự tuyển cúp Bắc Đẩu năm đó, cậu kéo Thời Quang chạy qua hành lang hội trường thi đấu. Khi đó cậu sợ Thời Quang không vào được đội tuyển Trẻ. Nghĩ lại, cậu thật có chút nhớ mong cảm giác sợ hãi đó.

Thời Quang kéo cậu chạy một mạch vào hành lang, mới dừng lại, thở hồng hộc. Du Lượng định trêu chọc cậu, lại nghĩ mình không có tư cách, cho nên ngậm miệng không nói.

Thời Quang muốn hỏi cậu sao lại nói như vậy. Nhưng cậu cũng hiểu, đã biết còn cố hỏi thật chẳng có gì thú vị. Tay trái Du Lượng cầm túi hạt dẻ rang đường, cậu có muốn sau này cũng mãi như thế này không?

Cậu nhịn một lúc lâu, mới nói: “Cậu hại tôi sau này không được ăn hạt dẻ rang đường nữa rồi.”

Du Lượng nghiêm túc nói: “Sau này cậu có thể đổi nhà.”

Thời Quang nói không: “Tôi mua đứt căn nhà này rồi.”

Đèn cảm ứng âm thanh trên hành lang chợt tắt. Ánh đèn vẫn luôn không sáng ở những thời điểm cần sáng. Vậy còn người thì sao? Nếu như con người không có phản ứng ở những lúc cần phản ứng thì liệu có bị đổi như bóng đèn không?

Trong bóng đêm, Du Lượng nói: “Tôi đã biết rồi.”

“Biết gì?” Thời Quang hỏi cậu.

“Trước khi tôi đi, mẹ cậu đã gọi điện thoại cho cậu.”

Thời Quang sững sờ: “Cậu nghe thấy?”

Du Lượng nói: “Đêm đó tôi không ngủ.”

Thời Quang im lặng thật lâu: “Về nhà trước đã.” Cậu nói.

Lúc cậu lúi húi tìm chìa khóa, Du Lượng đứng sau lưng cậu. Cuối năm ngoái cậu vừa đón sinh nhật thứ hai mươi hai. Cuộc sống của kỳ thủ chuyên nghiệp thường bắt đầu sớm hơn người bình thường. Hai mươi tuổi, mười tám tuổi, mười sáu tuổi… Đây dường như là con đường đã được định sẵn bắt buộc phải đi qua kể từ khi sinh ra, ít nhất cậu là như thế.

Có một thời gian rất dài cậu cảm thấy chẳng sao cả, thậm chí bây giờ vẫn vậy. Nhưng cậu hiểu được cái giá của thành danh khi còn trẻ là gì. Là hiện thực càng tàn khốc hơn? Không phải, hiện thực công bằng với tất cả mọi người. Là vì cậu hai mươi hai tuổi đã muốn giải quyết vấn đề của ba mươi hai tuổi, trong khi cậu vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Thời Quang nấu ăn trong bếp, cậu ngồi trước bàn ăn cắm hoa. Trong nhà không có lọ hoa, cậu đành cắm vào chai nước suối. Đều là trong suốt, cắm vào được là được rồi.

Lúc này Du Lượng mới để ý Thời Quang mua hoa gì: cát cánh, hướng dương, tiểu cúc. Du Lượng bật cười, phối hợp với nhau thật xấu, cậu nghĩ.

‘Lọ’ hoa được bày ở chính giữa bàn ăn, lúc ăn cơm nhìn nó, thấy thật sự xấu đến khó nuốt. Thời Quang nhai mì, nói hay là ngày mai đi mua một lọ hoa, nếu không thì thật khó coi. Du Lượng đáp ừ.

Thời Quang lại nói: “Tôi xem tất cả trận đấu của cậu.”

“Cậu thấy thế nào?”

“Tôi thấy bộ vest đen đó của cậu rất được, sau này mặc như thế đi.”

Du Lượng trừng cậu: “Tôi hỏi cậu về trận đấu.”

“Đương nhiên cũng rất tốt.” Thời Quang đặt đũa xuống: “Ai da, tôi còn chưa chúc mừng thầy Tiểu Du giành được chức vô địch cúp Xuân Lan.”

“Ngày mai phục bàn cùng tôi đi.” Du Lượng nhìn Thời Quang. Cậu không nói hôm nay, hôm nay có việc của hôm nay.

Thời Quang nói được.

Cậu cũng đang nghĩ vậy.

Lúc Du Lượng tắm, Thời Quang chạy vào bếp gọi điện cho mẹ. Cậu nói con đã nghĩ kỹ rồi, đúng, cứ như vậy, quyết định của mình, con không hối hận.

Cậu nghe thấy bên kia điện thoại vang lên tiếng nức nở, cậu lập tức cảm thấy rất có lỗi. Cảm giác có lỗi áp đảo, làm cậu muốn thu những lời kiên quyết lại. Nhưng cậu không làm được. Cậu nói, mẹ, con biết, Tết âm lịch con sẽ về nhà, dẫn cả Tiểu Lượng về, đến lúc đó rồi nói.

Du Lượng ở phòng ngoài, cầm khăn lau tóc, cậu hỏi: “Cậu nói gì cơ?”

Thời Quang quay đầu nhìn cậu, mắt ngấn nước. Du Lượng định đi vào, Thời Quang vội nói: “Cậu đứng yên đó, đừng tới đây.”

Thời Quang nói cậu tới quá gần sẽ làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi.

“Tôi gọi điện thoại cho mẹ.”

Du Lượng hỏi cậu: “Đáp án là gì?”

Thời Quang nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi. Hôm nay, trước lúc đón cậu, tôi tới cửa hàng mua hoa, người ta hỏi tôi muốn tặng cho ai, tôi nói tôi không biết. Du Lượng…” Thời Quang chậm rãi nói: “Tôi không biết. Nhưng mà lúc chúng ta ăn mì, cậu ngồi đối diện tôi, ăn mì tôi nấu, cách lọ hoa – cứ gọi thứ xấu xí kia là lọ hoa đi, cậu ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt xinh đẹp, trong sáng. Lúc ấy tôi nghĩ, tôi vốn không muốn ăn, lại có thể ăn hết, tôi có thể ăn cả đời. Cho nên tôi mới nói với mẹ, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi muốn đánh cờ, ăn cơm với cậu cả đời. Thật ra, lúc nói xong tôi còn cảm thấy hối hận. Đếm trên đầu ngón tay, trước mặt còn rất nhiều người: mẹ tôi, ông nội tôi, ba cậu, mẹ cậu, câu lạc bộ của chúng ta, anh Tự, anh Hậu, mấy lão trong Viện cờ… Xin lỗi, tôi sai rồi, cậu đừng trừng tôi. Là mấy lãnh đạo trong Viện cờ, gã phóng viên thất đức họ Trần gì đó, còn cả một đám người đang chống mắt chờ chế giễu. Nhưng mà, Du Lượng, tuy vậy tôi vẫn muốn ở cùng cậu. Tôi biết không thể tạo cảnh thái bình giả tạo, mẹ kiếp, tôi còn biết cả từ này nữa. Tôi không thể nào ở cùng bạn bè cả đời, tôi chỉ muốn ở cùng cậu. Cậu không phải là bạn bè của tôi, cậu là người tôi yêu.”

Du Lượng quay đầu nhìn vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ. Cậu hỏi cậu có biết chuyện này có nghĩa là gì không?

“Có thể sẽ bị Viện cờ cấm thi đấu.”

“Tôi biết.” Thời Quang nói: “Cậu nghĩ xem tại sao hôm nay tôi không mua chín mươi chín bông hồng?”

“Không phải là tôi không muốn nhận lời cậu.” Du Lượng nói: “Nhưng tôi sợ. Làm thế này chẳng khác nào đang lấy chức nghiệp của chúng ta ra đánh cược. Tôi không thể không đánh cờ. Thời Quang, cậu cũng không thể. Nhưng tôi cũng không thể không có cậu.”

Thời Quang nói tôi hiểu. Hôm nay cậu nói ‘tôi hiểu’ rất nhiều lần, nhưng không lần nào trịnh trọng bằng lần này.

“Tôi hiểu, nhưng tôi cũng không thể không có cậu. Cho nên tôi không muốn sợ hãi mà lùi bước, huống chi càng muốn giấu, lại càng giấu không được.”

Du Lượng hỏi: “Không thể đợi đến ngày không giấu nổi nữa sao?”

“Trong thời gian cậu đi, tôi đã đến chùa Lan Nhân, hỏi hòa thượng Lười. Tôi nói tôi phải lựa chọn, nhưng tôi không thể từ bỏ bên nào, tôi nên làm gì đây? Hòa thượng ấy nói lòng tôi muốn thế nào thì chọn thế ấy. Tôi thấy câu trả lời này thật vô dụng. Nhưng có một câu tôi thấy rất có lý. Ông ấy nói nếu như tôi muốn qua được nhiều con sông, cách tốt nhất là phải qua được con sông trước mặt này đã. Cho nên tôi chọn con sông cạn nhất.” Thời Quang ngắm trăng cùng cậu: “Mùng ba Tết, chúng ta về gặp mẹ tôi đi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người có thể tra thêm ý nghĩa của ba loài hoa được nhắc tới, đại khái là lòng thủy chung, kiên định, một lòng hướng về. Quyết tâm của Thời Quang đều ở trong hoa rồi.

Không muốn viết một câu chuyện tình yêu chân thành, vượt lên tất cả, nhưng cuối cùng lại thành như vậy. Hiện thực rất tàn khốc, nhưng hai người nắm tay có thể chậm rãi vượt qua.

Viết đến đoạn cuối đột nhiên phát hiện đề mục phía trên thật… buồn cười.

o0o Hết o0o

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!