Trổ Hoa

Chương 3



Tháng 3, Thượng Hải, cây hoa Phượng xanh mướt một màu, những nụ hoa gạo đứng thẳng, đài hoa rực lên sắc cam đỏ, riêng có hoa anh đào đang độ nở rộ, trời thì mưa lất phất.

Mỗi lần Kiều Khả đi tới cao ốc văn phòng ở đằng trước, sẽ dừng lại một chút dưới tàng cây anh đào cao lớn, trong lòng cô nơi đây là một nơi ấm áp thanh bình nhất trong thành phố này. Có cơn gió nhẹ thổi qua, làm những cánh hoa hồng hồng nhẹ nhàng rơi xuống, dừng lại trên đầu vai cô.

Cô nhặt lấy cánh hoa cho vào trong miệng, chậm rãi nhai, máu của chúng lạnh như băng, và có vị ngọt tinh tế.

Sau khi Kiều Khả tốt nghiệp đại học, vì công việc khó tìm nên ở nhà không đi làm một thời gian. Những lúc nhàm chán, cô mang những tiểu thuyết và tản văn mình đã viết gửi đến các tòa soạn báo và tạp chí, nhận một chút tiền nhuận bút linh tinh, thế nhưng số tiền đó cũng không cố định, cuộc sống như vậy vẫn không có điểm dừng. Người nhà cô bắt đầu lo lắng cho tương lai của cô. Ngay vào lúc này, Hình Gia gọi điện thoại tới, hỏi thăm tình hình của Kiều Khả. Vì vậy, giữa lúc bị mọi người uy hiếp, Kiều Khả chạy đến Thượng Hải, đi nương nhờ một người đàn ông mà cô không biết mình còn muốn gặp hay không.

Ngày đầu đến Thượng Hải, trời có đổ cơn mưa nhỏ, cả thành phố đều bị bao phủ trong lớp sương mù dày đặc, mưa phùn mịt mùng.

Kiều Khả đứng trong đại sảnh sân bay, trên người mặc một chiếc váy bông trắng ánh vàng sạch sẽ, vẻ mặt có một tia hoảng hốt không biết đi nơi nào.

Lúc cô nhìn thành phố từ trên máy bay, phát hiện sự sầm uất của nó làm người ta sợ hãi, những tòa nhà cao tầng san sát, nối tiếp nhau, giống như ma thuật của những thầy phù thủy, trong nháy mắt biến ra được một ảo ảnh to lớn, nguy nga.

Cuối cùng đây là thành phố Hình Gia lựa chọn.

Khi Hình Gia tới sân bay đón cô, anh mặc một bộ vest Armani màu xám đậm, tóc chải cẩn thận, ánh mắt tinh túy, sắc bén.

Sáu năm không gặp, Hình Gia đã biến thành một người đàn ông trưởng thành, trở thành một loài động vật ăn thịt tài giỏi trong cánh rừng bê tông cốt thép này, vẻ mặt lạnh nhạt, sóng mắt lung linh.

Chỉ khi nhìn thấy Kiều Khả, anh mới nở một nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

“Nhóc con, rốt cuộc em đã tới.” Hình Gia ôm chặt lấy Kiều Khả lúc này còn hơi sửng sốt.

Ở trên xe, Kiều Khả vẫn không thể tin xe này là của Hình Gia. Cô nhận ra đây chính xác là Hình Gia. Âu phục giày da, có nhà có xe, chẳng qua anh mới đến Thượng hải có hai năm mà thôi.

Kiều Khả đột nhiên cảm thấy xa lạ, cô thấy không quen khi cảm nhận được hơi thở thương nhân ở nơi độ thị phồn hoa trên người Hình Gia. Vừa nghĩ tới chuyện sau này mình cũng trở thành một người như vậy, tâm trạng cô trở nên chán nản.

Hình Gia nhìn cô, đưa tay đặt lên tay cô, đầu ngón tay hơi lạnh. “Nhóc con, tin anh nhé. Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi.”

Kiều Khả nhìn bàn tay của Hình Gia, tay của anh vẫn rất sạch sẽ, xinh đẹp. Móng tay trắng muốt, trong suốt, ngón tay thon dài, khớp xương nổi lên. Là một đôi bàn tay mang đầy khí chất của một nhà nghệ thuật, đôi tay này bây giờ đang phủ ở trên bàn tay của cô, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể anh cũng làm cho một hồ nước xuântrong cô xao động.

Kiều Khả nhắm mắt lại, khóe mắt đột nhiên có cảm giác ươn ướt. Không ngờ, đi một vòng, cũng lại quay về như lúc ban đầu.

Căn hộ của Hình Gia ở tầng 16, là khu dân cư cao cấp, khu chung cư có phòng tập thể thao, bệnh viện, nhà trẻ, siêu thị lớn, cơ sở vật chất đầy đủ, cửa chung cư có bảo vệ, cứ 24 tiếng đồng hồ thì thay ca trực.

Kiều Khả sống ở đây, giá nhà ở Thượng Hải quá cao, với số tiền lương ít ỏi của cô thì không đủ sức trả nổi mức tiền thuê nhà đắt đỏ như thế này.

Bọn họ ở phòng riêng, vì Hình Gia phải đi tiếp khách hàng, công việc bận rộn nên thường không ở nhà. Lúc Kiều Khả buồn chán thì sẽ giúp anh quét dọn phòng ốc, lau dọn cho đến khi căn hộ sạch sẽ, tinh tươm, ngoài ban công trồng tám chậu xương rồng. Có màu xanh của cây cối và ánh nắng mặt trời tràn vào làm cho tâm trạng của cô cũng vui vẻ hơn.

Những khi Hình Gia cả đêm không về, Kiều Khả liền đem những thức ăn đã nấu chín bỏ vào hộp rồi cho vào tủ lạnh. Sau đó cô bọc mình trong một tấm chăn, ngồi trên ghế mây ngoài ban công, yên tĩnh nhìn bầu trời màu xanh đen. Dưới ánh trăng tỏa ánh sáng nhàn nhạt, một giai điệu ưu thương, nhẹ nhàng vang lên, giống như dòng nước lặng lờ trôi.

Kiều Khả cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, mặc dù có Hình Gia chăm sóc, cô sống ở thành phố này cũng không cần vì sinh kế mà cả ngày bôn ba. Nhưng, thành phố này tịch mịch giống như biển sâu, rơi vào biển sâu thì không cách nào thở nổi.

Có lúc Kiều Khả sẽ đặc biệt nhớ tới Thiên Vũ, những việc quan tâm chăm sóc anh dành cho, trân trọng những kỉ niệm về người con trai này. Không biết bây giờ anh đang ở đâu, sự nghiệp có thành đạt không, đã lấy vợ sinh con chưa?

Hồi ức tựa như ta đứng cách một lớp thủy tinh nhìn ra thế giới, tất cả mọi thứ đều trở nên thăng trầm. Bọn họ chẳng qua chỉ là hai đường thẳng cô đơn nằm ở giữa một vùng hoang vu, sau cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, trên những chân trời khác nhau, họ đã đi con đường riêng của mình.

Có người nói, sinh mạng như một con bươm buớm, đẹp đẽ, rực rỡ mà mù quáng. Tình yêu thì không như vậy sao?

Gần đây Kiều Khả thường hay suy tư, quan hệ của cô và Hình Gia đến cuối cùng thì nên định nghĩa như thế nào đây?

Tại một công ty của Đức, anh là một giám đốc bộ phận, còn cô chỉ là một nhân viên nho nhỏ. Mặc dù quan hệ của bọn họ rất thân thiết, cũng ít khi cùng nhau xuất hiện. Cho dù trong công ty có gặp mặt, cũng chỉ vội vã nhìn nhau một cái, gật đầu mà đi qua. Hình Gia rất bận, anh luôn vì sự nghiệp cố gắng hết sức, cũng là nguyên nhân cho tất cả thành công mà anh có hiện nay.

Ở nhà, mỗi ngày cô đều giặt quần áo cho anh, quét dọn nhà cửa, trồng hoa, làm xong thức ăn chờ anh trở về. Những thứ này đều là công việc mà bạn gái của anh nên làm. Nhưng, Kiều Khả cũng không phải bạn gái của anh, anh không có bất kỳ hứa hẹn nào với cô.

Cho nên thỉnh thoảng cả đêm anh không về, trên quần áo lại có vết son môi, trên cơ thể có mùi nước hoa, Kiều Khả cũng không hỏi tới.

Anh không phải là người đàn ông của cô, trong lòng Kiều Khả hiểu được rõ ràng.

Chẳng qua, sự quan tâm yêu quý mà Hình Gia dành cho cô từ lâu đã vượt qua tình cảm thanh mai trúc mã. Những lúc rãnh rỗi, anh thường lái xe chở cô đi dạo xung quanh. Anh đưa cô đi Yum! Brands, mua nữ trang Prada cho cô, ví da và giầy GUCCI, nước hoa Chanel, và trọn bộ mĩ phẩm Lancome.

Kiều Khả nhìn Hình Gia nhét vào trong ngực cô những món hàng xa xỉ phẩm, giá cả rất đắt, nhẹ nhàng nhìn anh lắc đầu: “Em không cần những thứ này.”

“Nhóc con, em không hiểu. Chỗ em làm việc là tòa nhà văn phòng cao cấp nhất thành phố, bản thân em cần ăn mặc và trang điểm ra dáng một chút.” Hình Gia cười sờ sờ cằm Kiều Khả.

“Em chỉ là một nhân viên đánh máy nhỏ.”

“Em là một nhân viên đánh máy, những đồng nghiệp trong công ty có thể nhìn vào cách ăn mặc của em mà suy đoán về hoàn cảnh của em, điều này quyết định thái độ của mọi người đối với em. Nhóc con, đây là xã hội vật chất, em phải học quen dần.” Giọng nói của Hình Gia mềm mại mang theo một chút sắc sảo.

Kiều Khả im lặng, anh khiến cô càng ngày càng thấy xa lạ. Nhưng cô biết, người đàn ông này là thật lòng yêu quý cô, thậm chí cũng không cần báo đáp bất kì điều gì.

Nếu như Kiều Khả mệt, thì Hình Gia dẫn cô đến Haagen-Dazs ngồi một lúc. Anh vẫn còn nhớ rõ cô thích ăm kem vị thảo mộc.

Lúc hoàng hôn, họ sẽ ngồi trong quán cà phê trên đường Hoài Hải, nhìn nắng chiều tà đem mọi cảnh vật trong trời đất nhuộm thành một màu hồng diễm lệ.

Uống cà phê xong, họ sóng vai nhau đi dưới ánh nắng chạng vạng dọc trên đường Hoài Hải, bờ vai của hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau, nhiệt độ của làn da mang theo chút xúc cảm bỏng rát.

Có lúc, anh sẽ dẫn cô lên nhà hàng trên tầng ba mươi lăm dùng cơm. Từ cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, Kiều Khả nhìn thấy đâu đâu cũng là ánh đèn neon xanh đỏ, cả thành phố giống như một vũ nữ thoát y quyến rũ, mê hoặc và trần trụi trước mắt của cô.

Kiều Khả cảm thấy, Hình Gia dường như có một mục đích nào đó, anh cố gắng hết sức làm việc ở một Thượng Hải rực rỡ, sầm uất, phong tình vạn chủng, nỗ lực thể hiện điều đó trước mắt cô. Anh muốn cô yêu thành phố xa hoa này và sống cuộc sống xa hoa như vậy.

Nhưng mục đích của Hình Gia là gì? Kiều Khả đoán không ra.

Thái độ của Hình Gia từ đầu đến cuối mơ hồ không rõ ràng, dáng vẻ anh bây giờ cực kỳ giống với thần sắc mập mờ của những người đàn ông Thượng Hải, như chào đón mọi thứ đến với mình.

Nhưng nếu cô còn mơ màng trong một cuộc tình không có hồi đáp nó sẽ khiến Kiều Khả không còn cách nào hít thở.

Cho nên, cô nghĩ tới việc ra đi.

Ra đi, khiến tất cả mọi việc trở nên đơn giản hơn, thõa mãn cho cả hai một con đường sống. Chỉ có như vậy, cô mới có dám giữ liên lạc với Hình Gia.

Có điều, tất cả những điều này trước mắt chỉ là hy vọng xa vời. Cô cũng không có đủ tiền tiết kiệm để dốc sức thực hiện dự định của mình. Đến lúc này, cuối cùng cô cũng hiểu, cần có tiền bạc thì mới có thể tự do.

Cuộc sống của cô lệ thuộc vào anh, điều này làm cho Kiều Khả nếm được cảm giác đau đớn không trọng lượng trên chiếc cân tình cảm.

Sự tình xảy đến rất nhanh.

Hôm nay Hình Gia về nhà rất sớm, sau khi vào cửa nhìn thấy Kiều Khả đang nấu ăn.

Tôm bóc vỏ xào cải, sườn kho, cá chép chua ngọt, cà chua xào trứng, còn có món canh nóng hổi, tất cả đều là món ưa thích của Hình Gia.

Kiều Khả cởi tạp dề bới cơm cho Hình Gia, hạt cơm tròn, mềm dẻo, từng hạt tơi ra, đây cũng là loại Hình Gia thích.

Lúc người đàn ông ăn cơm và ngủ là đáng yêu nhất, như đứa trẻ yếu ớt và ngọt ngào. Kiều Khả nhẹ nhàng vươn tay, dường như muốn chạm tới da thịt của người đàn ông này. Giờ khắc này cô chợt ao ước được cảm nhận nhiệt độ làn da và máu của người đàn ông này.

Vùi đầu ăn cơm Hình Gia không phát giác gì, không rõ ràng nói: “Nhóc con, tay nghề giỏi, đúng là không uổng công nuôi em.”

Tay cô thế là lại dừng lại giữa chừng, đầu ngón tay không hề được chạm vào làn da kia, có một khoảng cách cô không thể nào chạm đến.

Kiều Khả buồn bã rụt tay lại, nhỏ giọng nói: “Hình Gia, em muốn đi.”

Hình Gia ngẩng đầu giật mình nhìn cô: “Nhóc con, em nói giỡn với anh hả?”

“Em muốn đi, ngày mai sẽ đi.” Kiều Khả đã quyết tâm.

Hình Gia trầm mặc, một lát sau, anh nói: “Kiều Khả, là anh vô tâm, đừng giận. Anh không nỡ để em đi, hơn nữa, em có thể đi đâu?”

Kiều Khả khóc, giọt nước mắt còn chưa vỡ ra đã rơi xuống.

Cô đứng lên quay người bỏ chạy. Hình Gia đuổi theo.

“Kiều Khả, đừng chạy.” Anh ở sau lưng giữ tay cô lại.

“Tại sao nhất định phải đi?”

Cô xoay người, trong mắt đã không còn nước mắt. “Hình Gia, tại sao anh chọn Thượng Hải? Bởi vì Ôn Nhã ở chỗ này? Đến cuối cùng cô ấy vẫn là người mà anh nuối tiếc cả đời này.”

Hình Gia chán nản: “Có thể, trong tiềm thức của anh, anh vẫn ôm kỳ vọng nào đó đối với thành phố này. Có lúc, khi đi giữa đám người nháy mắt anh sẽ cảm thấy cô ấy đang ở bên cạnh anh. Nhưng khi dừng lại nhìn chung quanh, lại không tìm được một người giống với bóng dáng của cô ấy. Em nói rất đúng, cô ấy là điều tiếc nuối cho tình cảm không trọn vẹn trong đời của anh. Anh thường hay nghĩ, nếu như lúc ấy anh lựa chọn Thượng Hải, tình trạng bọn anh bây giờ như thế nào? Là đầu bạc răng long? Hay vẫn là nửa chừng dở dang? Nhưng tất cả đều là ảo giác. Cuộc sống chính là như vậy, bị động lực thúc đẩy không bao giờ dừng lại, ra đi, tiến về phía trước, sẽ không có lựa chọn nào khác.”

Anh thở dài một hơi, nhìn vào mắt Kiều Khả: “Kiều Khả, em đừng đi, anh cần em.”

Kiều Khả hất tay anh ra, những cảm xúc bị đè nén cuối cùng cũng bộc phát: “Cái anh cần chỉ là một cảm giác ổn định và đáng tin cậy để an ủi, chứ không phải là em. Anh biết tất cả, nhưng lại khiến em đơn độc như em đang đối mặt với tấm gương trống rỗng, nhìn tình cảm của bản thân gần như muốn biến dạng. Hình Gia, anh rất ích kỷ.”

“Kiều Khả, đừng nói như vậy, em cần được chăm sóc.”

“Từ nhỏ anh đã bảo vệ em, chăm sóc cho em, có điều anh không muốn dành tình cảm của mình cho em.”

“Kiều Khả, đừng ép anh. Anh cần thời gian điều chỉnh tình cảm của mình.”

Kiều Khả nhìn anh, trong ánh mắt là sự tỉnh táo, xa cách: “Được, em không ép anh, anh cũng đừng ép em. Em muốn rời khỏi đây, xin anh đừng ngăn cản.”

Hoàng hôn buông xuống, sắc trời tối lại, nắng chiều đốt lên ngọn lửa rực rỡ, lộng lẫy bao lấy một vùng chân trời phía xa xa, là khung cảnh buồn bã, xinh đẹp? Là thê lương? Hay là giữa bọn họ có một mối nhân quả ràng buộc, lưu luyến khó tách rời?

Không ai có thể phân rõ.

Trên mặt Hình Gia hiện lên vẻ lo lắng và một nỗi đau đớn sâu sắc. Nhưng, nỗi đau của Kiều Khả có ai biết?

Ngày cuối cùng của tháng bảy, trong một ngày nắng đẹp, Kiều Khả chuyển khỏi căn hộ của Hình Gia.