Trợ Lý Phùng Có Điều Muốn Nói

Chương 3



Đàm Nho từ khi phát bệnh đến khi qua đời chỉ cách nhau đúng một tuần, đến khi lễ tang hoàn tất xong xuôi, lại là một tuần nữa trôi qua.

Hoạt động kinh doanh của công ty đã trở lại quỹ đạo cũ. Các nhân viên lại bôn ba đi làm vì cơm áo gạo tiền như thường lệ.

Phùng Liễm Thần không lo mình bị làm khó dễ, nhưng Đàm Hạo Dương một bước lên trời, từ sau lễ tang đến nay chưa từng được gặp mặt riêng.

Phùng Liễm Thần cũng không để trong lòng. Dạo gần đây y cũng bận, công việc trì trệ một quãng thời gian khiến cho công văn chồng chất như lao hình, phải thường xuyên tăng ca.

Ngày trước Đàm Hạo Dương quấn quýt si mê xác định quan hệ yêu đương với Phùng Liễm Thần nhưng xuất phát từ rất nhiều băn khoăn mà cả hai đã quyết định giữ bí mật, chưa từng công khai. Đến nỗi mỗi lần gặp nhau đều là lén lút nên những lúc bận rộn như thế này thì không gặp mặt mấy ngày liền cũng hết sức bình thường.

Phùng Liễm Thần rất ít khi ỷ lại người khác, càng không thích đặt quan hệ cá nhân lên trước công việc, nên y cũng không nghĩ nhiều về chuyện này.

Dạo gần đây Đàm Hạo Dương nhận hết đủ hào quang, cũng bận rộn đủ thứ. Điều đầu tiên gã cần làm đó chính là cùng luật sư đi thay đổi tư cách cổ đông sau thừa kế. Tên nhị công tử này còn đeo tang nhưng trong từng bước chân thoăn thoắt đã vô cùng đắc ý thoả thuê, mặt mày tươi sáng.

Nơi làm việc luôn không thiếu những kẻ xu nịnh, một số đã bắt đầu treo trên miệng ba chữ "Tiểu Đàm đổng sự trưởng".

Đương nhiên, gọi vậy là còn sớm.

Người sắp trở thành tân chủ tịch như Đàm Hạo Dương cũng không phải muốn nhậm chức là có thể lập tức nhậm chức.

Theo nguyên tắc, chủ tịch tập đoàn được bầu theo phiếu bầu của các thành viên hội đồng quản trị, mỗi giám đốc có một phiếu bầu. Tức là đến khi cuộc họp tiếp theo của hội đồng quản trị diễn ra, Đàm Hạo Dương mới có thể chính thức đảm nhiệm vị trí đó.

Về mặt lý thuyết, Đàm Hạo Dương không có quyền can thiệp vào việc các giám đốc sẽ bầu cho ai, dù họ có bỏ phiếu cho Đàm Sĩ Chương thì cũng là chuyện riêng của họ. Nhưng mà hiện tại, Đàm Hạo Dương đang nắm giữ 99% cổ phần Đầu tư Hồng Nho, là cổ đông lớn nhất của công ty mẹ của tập đoàn, nếu gã không hài lòng với vị giám đốc nào, gã có quyền biểu quyết trước đại hội đồng cổ đông thay luôn vị trí giám đốc đó.

Phàm là nếu không phải người có mâu thuẫn khắc cốt ghi tâm, có giám đốc nào ngu ngốc đến mức nhất quyết chống lại hắn?

*

Lại thêm một cái cuối tuần, Phùng Liễm Thần vẫn phải tăng ca ở công ty như cũ.

Trước tiên y dạo một vòng xưởng sản xuất, trao đổi với công nhân về mấy vấn đề trong quy trình, rồi lại vòng về căng tin ăn trưa, khi đến trụ sở đã là buổi chiều. Trị sở tập đoàn trang sức nhà họ Đàm cao 28 tầng, lúc Phùng Liễm Thần bước ra khỏi thang máy, tầng cao nhất thuộc về văn phòng chủ tịch không một bóng người.

Y vừa ngồi vào bàn làm việc của mình thì lại chợt nhớ ra điều gì đó, đứng dậy định đi đến văn phòng chủ tịch tìm một số văn kiện.

Văn phòng ở cuối hành lang tạm thời bị bỏ trống. Y tiến lại gần, cánh cửa đã đóng từ rất lâu lại lộ ra một khe hở.

Phùng Liễm Thần thả nhẹ bước chân, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng động dung tục bên trong.

Xuyên qua khe cửa rộng chỉ mười centimet, y nhìn thấy Đàm Hạo Dương và Giang Nhất Miên đang quấn lấy nhau, như hai con cá đang giao phối.

Phùng Liễm Thần tựa vào góc tường. Văn phòng chủ tịch đối diện với một cửa sổ bằng kính, trên mặt kính phản chiếu bóng người run rẩy.

Đàm Hạo Dương thở hổn hển: "Sướng không?"

Giang Nhất Miên gọi bậy ba với cả chồng một phen.

Phùng Liễm Thần cau mày, đi ra chỗ khác hay đứng lại nghe lén cũng đều mạo hiểm như nhau. Nghe thấy những thứ đó cách một bức tường như vậy không phải là trải nghiệm vui sướng gì cho cam, lại chẳng quang minh lỗi lạc chút nào. Y giơ tay lên nhìn đồng hồ mấy lần, trước khi kịp dao động, trận chiến khốc liệt nọ đột nhiên kết thúc.

Trong văn phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ, sau đó Giang Nhất Miên lên tiếng trước.

Hình ảnh phản chiếu trên kính ôm lấy cổ Đàm Hạo Dương: "Tên tuỳ tùng mặt chết đó của ngài ——"

Phùng Liễm Thần dựa vào tường, lẳng lặng nghe, ngón tay cái móc vào mép túi quần.

Đàm Hạo Dương lười biếng hỏi: "Làm sao vậy?"

Giang Nhất Miên mắng gã: "Làm sao vậy? Ngài còn hỏi nữa! Ngài không thấy thái độ nói chuyện ngày thường của tên đó với em à, chỉ biết tỏ ra cao cao tại thượng, đối xử với em như cỏ rác, chẳng qua tên đó có giá trị lợi dụng với ngài nên em nhịn, giờ không còn giá trị lợi dụng nữa rồi, chừng nào ngài mới định đá tên đó đi đây?"

Đàm Hạo Dương âu yếm nhéo mũi gã: "Không đợi được tới lúc em lên chính thất à?"

Giang Nhất Miên vặn vẹo né tránh: "Em đang nói chuyện nghiêm túc với ngài đó."

Đàm Hạo Dương dừng lại một chút như đang ngẫm nghĩ.

Giang Nhất Miên không chịu nổi cựa quậy thúc giục: "Không phải ngài luyến tiếc đó chứ?"

Đàm Hạo Dương cài lại từng nút áo từ dưới lên trên, vỗ mặt cậu: "Tôi tự có sắp xếp, em đừng có quản nhiều vậy."

Giang Nhất Miên không chấp nhận cũng không chịu buông tha, hai cánh tay ôm siết chặt gã, vừa là làm nũng vừa là chơi xấu. Hầu hết đàn ông trên đời đều chịu thua trước trò này, lời tình nhân bên gối luôn có thể phát huy tác dụng, Đàm Hạo Dương cũng không phải ngoại lệ, cuối cùng cũng thua trận: "Đá, ngày mai đá liền, vừa lòng chưa?"

Giang Nhất Miên chắc chắn là vừa lòng, ngón tay vẽ vòng tròn lên ngực gã: "Vậy ngài phải hứa với em, phải đá tên đó thiệt là tàn nhẫn vào."

Đàm Hạo Dương cười to, lại nhéo mũi cậu một cái: "Người ta làm gì em mà một hai phải ác độc tới vậy vậy ta!"

Gã nhặt quần áo lên. Qua ảnh phản chiếu trên tấm kính, Phùng Liễm Thần nhìn gã. Hai người trong phòng có thể ra ngoài bất kỳ lúc nào, y nín thở giữ mình bình tĩnh, bước một bước dứt khoát rời đi. Hai người kia vẫn chưa thôi ve vãn đánh yêu nhau, Phùng Liễm Thần đang đi về phía trước thì nghe được tiếng Giang Nhất Miên dây dưa: "Hồi xưa ngài chiêu mộ tên đó thế nào?"

Không nghe thấy sau đó Đàm Hạo Dương đã trả lời những gì.

Khi hai người nọ ra ngoài, ở tầng này vẫn không có một bóng người như cũ.

Phùng Liễm Thần lái xe về nhà. Đường xá cuối tuần không quá đông đúc, nơi y sống cách công ty khoảng sáu cây số, cũng không xa lắm, nhưng không biết vì sao hôm nay dọc đường cứ luôn gặp phải đèn đỏ, cứ đi rồi lại dừng. Chiếc xe phía trước dán biển tập lái, đến lúc băng qua ngã tư thì cứ chậm rề rề, càng gấp càng khó mà qua được.

Phùng Liễm Thần nhẹ nhàng gõ tay lái, phong cách lái xe của y rất tốt, trừ những lúc rất gấp, y sẽ không lấn làn cũng không cố chen lên. Đằng sau inh ỏi tiếng còi, y vẫn kiên nhẫn chờ, không tham gia dù chỉ một tiếng.

Cửa chống trộm được mở ra, đèn cảm ứng ở lối đi vào sáng nhẹ lên.

Phùng Liễm Thần mở tủ giày lấy dép lê. Trong đó có hai đôi dép nam đặt song song nhau, đôi dép lê của Đàm Hạo Dương vẫn còn nằm trên giá.

Ngẩn ngơ một lát, y lấy đôi dép còn lại ra, ngắm nghía một lúc rồi lại tìm một cái túi nhựa để vứt đi.

Còn có quần áo của Đàm Hạo Dương để lại nơi này, ly súc miệng, dao cạo râu, kem cạo râu chuyên dụng....

Chuyện hôm nay muốn làm biến thành tổng vệ sinh, gom được hai túi, xem ra cũng không khoa trương mấy.

Phùng Liễm Thần xuống tầng trệt, vứt hết đống đồ đó rồi về ngồi lên sô pha, mở lịch sử trò chuyện giữa mình và Đàm Hạo Dương ra xem.

Về công, những lưu trữ này không thể bị phơi bày ra ánh sáng, nhưng nói trắng ra, về tư, chúng chẳng qua cũng chỉ là những thứ mà những người yêu đương rồi cãi vã nhau sẽ nói nhau nghe.

Đàm Hạo Dương ở công ty nhắn tin cho y, nói trang phục hôm nay làm đôi chân của y trông dài lắm; Đàm Hạo Dương đi công tác phải ở khách sạn, một hai đòi nói chuyện điện thoại với y mới có thể ngủ được; Đàm Hạo Dương hờn y lạnh lùng quá, không cho sờ không cho chạm, rốt cuộc là mắc thói ở sạch gì thế....

Phùng Liễm Thần hít vào một hơi thật sâu, rồi lại chậm rãi thở ra.

Ngay từ khi hai người họ bắt đầu tiếp xúc nhau trên bàn làm việc, mối quan hệ này đã hỏng bét lạ lùng.

Đó là vào khoảng một năm trước, một ngày nọ Phùng Liễm Thần được gọi đến văn phòng chủ tịch, Đàm Nho chỉ vào một chàng trai trẻ và giới thiệu:

"Cháu trai của ta, Đàm Hạo Dương. Lúc trước hai đứa có gặp trong mấy cuộc họp thường niên rồi, đứa nhỏ này sắp tới sẽ đến trụ sở chính học tập."

Phùng Liễm Thần giương mắt đánh giá, phản ứng đầu tiên của y khó tránh khỏi chính là đánh giá giá trị của tên nhị công tử này.

Những cận thần như y, đối với quan hệ gia đình của chủ tịch, không thể rõ như trong lòng bàn tay nhưng ít nhất cũng có khả năng nhanh trí lý giải căn nguyên. Sau ngày đó Phùng Liễm Thần cũng đã đến bộ phận nhân sự nghiên cứu lý lịch của Đàm Hạo Dương. Đúng thật là có một ít vốn liếng để kiêu ngạo, gã tốt nghiệp cử nhân kinh doanh ở nước ngoài, sau khi trở về Trung Quốc thì được ông nội an bài cho làm việc ở công ty con để tích luỹ kinh nghiệm, cũng coi như chịu thương chịu khó, bắt đầu tất cả từ vị trí nhân viên cấp thấp nhất, hơn nữa tình trạng thành tích cũng không tệ. Đương nhiên tốc độ thăng tiến cũng không phải thứ người thường có thể bì kịp, trước mắt Đàm Hạo Dương được lập tức thăng lên chức giám đốc marketing trụ sở chính.

Đàm Nho chắp tay sau lưng dạy dỗ đứa cháu trai bớt thói kiêu bớt nóng nảy: "Đừng có nói như rồng leo mà làm như mèo mửa, thấy mình uống mực Tây mấy năm, chạy được mấy cái dự án mà tưởng mình ghê gớm lắm. Ở trong công ty này, người có kinh nghiệm phong phú hơn con đầy ra đó, phải học cho thật nhiều vào, cái gì không hiểu thì lúc nào cũng có thể hỏi anh Phùng của con này —— Liễm Thần, em lớn hơn Hạo Dương mấy tuổi? Nhớ không lầm thì cũng gọi một tiếng anh —— lĩnh giáo anh Phùng của con đi."

Đàm Hạo Dương nhướng mày, nhìn thoáng qua Phùng Liễm Thần: "Nội cũng biết con không có quan hệ thân thích gì với mấy người trong nước mà... con chỉ đi làm thôi, đâu ra nhiều anh chị em con chú bác xuất hiện làm người thân của con vậy?"

Đàm Nho cao giọng: "Ai có năng lực nghiệp vụ cao hơn con thì đều là người con phải tôn trọng, ba người với nhau tất có một người làm thầy, há đến lượt con xoi mói?"

Phùng Liễm Thần vội vàng khách khí nói không dám nhận.

Trước mặt Đàm Nho, Đàm Hạo Dương nhếch miệng, gọi một tiếng anh Phùng đầy ẩn ý.

Ra khỏi cửa văn phòng chủ tịch, vị thiếu gia này lập tức ỉu xìu hai vai. Đàm Hạo Dương cao hơn y một cái đầu, dáng người cao ráo nhưng lại như người không thẳng lưng nổi, hai ngón tay móc vào mép túi quần, cà lơ phất phơ đi theo sau Phùng Liễm Thần.

Phùng Liễm Thần việc công xử theo phép công, trước tiên dẫn gã đến văn phòng đã được sắp xếp. Tới gần giữa trưa, y lại đến nhắc nhở gã đi đăng ký thẻ ăn căng tin.

Đàm Hạo Dương gác hai chân lên bàn: "Ây dô anh Phùng, công ty nhà tôi, nhờ anh phải giải thích rồi, đúng thật là tôi chưa quen cho lắm."

Phùng Liễm Thần làm bộ không nghe hiểu ẩn ý trong lời gã nói. Đàm Hạo Dương mỉm cười chẳng chút chân thành: "Sao không gọi hẳn em trai ơi tới anh bảo này, có lễ phép quá không?"

Hai người như nam châm cùng dấu.

Bởi vậy mà những lần làm việc chung sau đó đều không thể hoà hợp. Phùng Liễm Thần hành động theo nề nếp, làm việc gì cũng ưu tiên nghe theo phân phó của Đàm Nho, bản chất cứng nhắc nhàm chán này của y chính là thứ Đàm Hạo Dương chán ghét nhất. Đàm Hạo Dương vốn cậy tài khinh người, đã quen với việc được mọi người khen ngợi, bỗng nhiên gặp phải người không thèm nể mặt mũi, không phục trong lòng ít nhiều gì cũng có, nhiều lần thầm phàn nàn Phùng Liễm Thần tự phụ, chuyện bé xé ra to, nhưng lại không thể không bóp mũi kéo y lên thuyền.

*Cụm từ gốc: 拿着鸡毛当令箭 - lấy lông gà làm lệnh tiễn; xét ngữ cảnh mà tạm hiểu như chuyện bé xé ra to.

Cho đến cuối năm ngoái, hai người dẫn đoàn ra bắc công tác. Lúc đó bộ phận hành chính vô tình tính sai số lượng phòng, mà bấy giờ các khách sạn xung quanh triển lãm đều đã kín hết chỗ, không còn đặt được phòng nữa. Đúng lúc phòng của Đàm Hạo Dương lại là phòng thượng hạng có thể ở thêm người.

Đàm Nho đánh một cuốc điện thoại buộc gã chia phòng với Phùng Liễm Thần. Đàm Hạo Dương thà vứt luôn thẻ phòng còn hơn, nói một tiếng của anh rồi nghênh ngang rời đi.

Phùng Liễm Thần và những người khác đương nhiên không thể mặc kệ tên thiếu gia này, nghe gã đặt phòng trong hộp đêm mới thôi tuỳ cho gã đi giải khuây.

Buổi triển lãm đang diễn ra giữa chừng, bất ngờ trời tuôn một trận mưa lớn trăm năm khó gặp, vì vậy mà mọi hoạt động liên quan bị buộc phải tạm dừng. Mưa to kinh hoàng, các đồng nghiệp trong công ty đều phải trú lại khách sạn, chỉ mình Đàm Hạo Dương không có chỗ về, ai cũng nghĩ gã sẽ qua đêm ở bên ngoài.

Phùng Liễm Thần không gọi cho gã được, vẫn nhất quyết bảo người đi tìm. Cuối cùng, cảnh sát giao thông và xe đầu kéo phải bất chấp trời mưa tầm tã đến nỗi không thể mở mắt để kéo chiếc xe thể thao thuê dốc ngược nước của Đàm Hạo Dương ra khỏi gầm cầu vượt ——

Cả hai mặc phao cứu sinh, người ướt sũng dưới mưa, trong ánh đèn huỳnh quang phản chiếu chói mắt, dường như có điều gì đó đã thay đổi một cách vi diệu.

Đàm Hạo Dương lại trở về căn phòng thượng hạng ở khách sạn.

Buổi triển lãm cũng được kết thúc sớm. Ngày cuối cùng trước khi trở về, mọi người cùng nhau ăn liên hoan và uống chút rượu, đến khi tàn tiệc ai cũng đều choáng váng đầu óc. Phùng Liễm Thần sắp xếp đâu vào đó cho các đồng nghiệp say bất tỉnh nhân sự, đến gần nửa đêm y mới quay lại phòng, dùng thẻ phòng mở cửa.

Nào ngờ trong phòng Đàm Hạo Dương dùng tư thế co chân ôm đầu gối ngồi vào bàn, nhìn màn hình laptop trước mặt, đưa lưng về phía Phùng Liễm Thần.

Âm thanh laptop rất lớn, Phùng Liễm Thần dưới ánh đèn, nhất thời không thể tiến hay lùi đi đâu được.

Bắt gặp vẻ mặt ngượng ngùng hiếm hoi của y dường như khiến Đàm Hạo Dương rất hài lòng. Tên nhị thiếu gia này ở nước ngoài đã lâu, tư duy cởi mở, không thấy có gì đáng xấu hổ, ngược lại cười lớn: "Sao vậy, chúng ta đều là người trưởng thành, có gì đâu mà phải ngượng?"

Phùng Liễm Thần nói: "Cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai có chuyến bay, đúng 06 giờ lễ tân sẽ gọi cậu dậy."

Y xoay người định đi, Đàm Hạo Dương lại nhảy xuống khỏi ghế dựa, không hề có ý tốt chặn đường y: "Anh có muốn xem chung không?"

Phùng Liễm Thần liếc mắt nhìn màn hình, hai người đàn ông.

Đàm Hạo Dương đột nhiên nheo mắt: "Ô, tôi phát hiện ——"

Phùng Liễm Thần ngẩn ra, Đàm Hạo Dương đã tiến tới gần, bắt lấy cổ tay y: "Anh Phùng, người anh thơm quá, là sữa tắm hay nước hoa vậy?"

Phùng Liễm Thần đẩy gã ra, nhưng y cũng biết so đo với tên thiếu gia bất hảo này cũng vô ích, càng phản ứng gã càng nhiệt tình, y chỉ đơn giản về chỗ ngủ mà không nói một lời.

Hôm sau trên máy bay, mọi người ngủ bù đến trời đất tối sầm, Phùng Liễm Thần cũng khép mắt, đương lúc mơ mơ màng màng lại bị động tĩnh của người bên cạnh làm cho thức giấc.

Mở mắt ra, thấy đồng nghiệp bên cạnh vội vã tháo dây an toàn, Đàm Hạo Dương – người đáng lẽ phải ngồi ở khoang hạng nhất thì đang đứng chờ ở một bên, mặt mày hớn hở. Những người khác vừa đi, Đàm Hạo Dương tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Phùng Liễm Thần.

Phùng Liễm Thần khó hiểu nhìn gã.

Đàm Hạo Dương cười xán lạn: "Tôi nói với anh ấy là có công việc cần hỏi anh, rất gấp, nên mới đổi chỗ."

Phùng Liễm Thần "Ừ" một tiếng, trong lòng đoán chừng cũng không có việc đứng đắn gì cho cam: "Hỏi gì?"

Đàm Hạo Dương quay đầu, ghé sát bên tai y, thanh âm lưu luyến: "Anh cũng giống em phải không?"

Động tác của Phùng Liễm Thần tựa như có hơi cứng ngắc, y do dự, không trả lời.

Đàm Hạo Dương xem như y ngầm thừa nhận, nở một nụ cười tiểu nhân đắc chí.

Một đường trở về, gã làm ngơ thái độ tránh còn không kịp của Phùng Liễm Thần, ngược lại chủ động được nước làm tới, liên tục cợt nhã, tìm đủ mọi cách trêu ghẹo.

Lịch sử trò chuyện còn chưa kéo đến cuối, mà Phùng Liễm Thần cũng lười kéo thêm ——

"Nghĩ kỹ chưa, rốt cuộc có muốn làm vợ em không?"

"Em biết anh xấu hổ, vầy đi, anh không từ chối thì coi như là đồng ý."

"Đợi em trở về nhớ cho em đáp án."

"Em xem như anh đã đồng ý rồi đó nha, gọi em một tiếng chồng nghe xem nào?"

Tràn đầy nhiệt tình, không chút nào che giấu.

Phùng Liễm Thần đứng dậy đi vào phòng sách, bật máy tính lên, sao lưu những dữ liệu trao đổi công việc lên đó rồi xoá sạch trên điện thoại.

Những tin nhắn nói chuyện phiếm thì không sao lưu lên máy tính mà chép vào một USB và một USB dự phòng khác một phần, rồi nhét chúng vào những vị trí khác nhau trên giá sách.

Sau đó Phùng Liễm Thần chống hai tay lên bàn làm việc, lặng đứng đó một lúc lâu, rồi đóng máy tính lại lần nữa, trên khoé môi nở một nụ cười tự giễu.

- ----

Lần cuối cập nhật: 19/02/2024.