Trợ Lý Tuyến 1

Chương 13: Anh nhớ anh bị “ăn đậu hũ” trước mà



Bùi Kỳ lớn hơn Lục Ngọc Tân hai tuổi, lúc mới gặp nhau trên phim trường, Lục Ngọc Tân luôn lịch sự gọi Bùi Kỳ là anh Bùi, nhất là khi cậu quấn lấy anh nhờ anh dạy mình đánh võ, mở miệng ngậm miệng đều là anh Bùi, cái miệng nhỏ như được bôi mật, nịnh nọt khen anh không hề lặp từ.

“Wow! Anh Bùi, anh dùng kiếm nhìn tao nhã ghê á, phóng khoáng lỗi lạc, biến hóa thất thường, thần thái đỉnh cao… Tuyệt vời! Thật sự rất tuyệt vời!”

“Ui trời đất ơi! Anh Bùi, anh đánh tán đả [1] giỏi vậy luôn đó hả? Anh nói xem sao anh còn trẻ mà làm được nhiều thứ thế?”

“Anh Bùi, anh dạy em mấy chiêu đi, em muốn học.”

“Ô! Anh Bùi, anh còn biết nấu ăn nữa hả, ngon quá trời luôn á, chấm tay nghề năm sao luôn! Anh đó, vừa có tài vừa đẹp trai, tốt tính, võ thuật cao siêu đa tài đa nghệ, cần kiệm chăm lo việc nhà, nấu ăn ngon, sau này nửa kia của anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

Cái quyết tâm quấn lấy không tha này cứ tiếp tục như vậy cho đến khi Bùi Kỳ gật đầu đồng ý dạy cậu đánh võ.

Người hiền lành, miệng ngọt dễ thương, nhóc con thú vị, đây là ấn tượng của Bùi Kỳ về Lục Ngọc Tân ngày trước. Chính bởi vì quá thú vị nên mới sinh ra hiếu kỳ, anh bị quỷ ám đồng ý ký hợp đồng trợ lý mà Lục Ngọc Tân đưa cho, bắt đầu trở thành trợ lý của Lục Ngọc Tân, để rồi sau đó anh nhận ra rằng, tất cả những lời ngon tiếng ngọt trước kia đều là giả dối.

“Bùi Kỳ, anh lấy hộp khoai tây chiên siêu to khổng lồ của tui rồi phải không, trả lại cho tui, nếu không tui sẽ trừ mười lần tiền lương của anh đấy!”

“Bùi Kỳ, anh thử mách lẻo với chị Tuệ một lần nữa xem, có tin tui đánh anh không!”

“Anh có thể dừng ngay cái hành đồng trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp mọi nơi được không hả! Tui ra lệnh cho anh, sau này ra ngoài không được nhúc nhích tươi cười với con gái nhà người ta, kể cả mấy đứa con trai cũng không được!”

“Đúng vậy, tui lấy điện thoại của anh xóa WeChat của chị Tuệ đấy, tui cũng chặn luôn số chị ấy rồi, ai bảo anh lúc nào cũng báo cáo với chị ấy chi! Anh qua đây làm gì? Định đánh tui hả? Anh Bùi, em… em nói cho anh biết, ngày mai em có cảnh quay, anh đánh em sẽ làm chậm tiến độ của đoàn phim đó.”

Nhóc con này quá ngang ngược và vô lý, đúng là làm khổ người ta mà.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tiếng anh Bùi thốt ra từ miệng Lục Ngọc Tân lại từ nịnh nọt biến thành tỏ ra yếu đuối.

“Shh… Anh Bùi, bụng em khó chịu quá.”

Thanh âm nghẹn ngào đau đớn kéo Bùi Kỳ trở về từ dòng suy nghĩ, anh ngồi bên giường cụp mắt nhìn người đang co ro trong chăn bông, chỉ thấy mặt cậu nhăn lại, trán đổ đầy mồ hôi.

“Ráng nhịn chút nữa, Trì Vũ sắp tới rồi.” Mu bàn tay đặt lên trán nhẹ nhàng lau qua, trong mắt anh tràn đầy đau xót, “Anh có nấu cháo khoai từ hạt sen, cậu dậy ăn cái đã, lát nữa có thể sẽ phải truyền nước, không thể để bụng rỗng được.”

Lục Ngọc Tân chu môi, vùi nửa khuôn mặt vào gối, buồn bực nói: “Tui không muốn ăn cháo, không ngon gì hết, tui muốn ăn thịt.”

Bùi Kỳ nghiêm khắc nhấn bàn tay trên trán cậu: “Anh thấy có vẻ cậu vẫn chưa biết đau đâu nhỉ.”

“Đau mà…” Lục Ngọc Tân ôm chăn, hết sức khổ não, “Hơn nữa tui không muốn làm trễ nãi việc quay phim ngày mai, đạo diễn Cố nhất định sẽ mắng tui.”

Bùi Kỳ phì cười: “Không phải từ trước đến giờ cậu không sợ bị mắng sao?”

“Tui không sợ bị mắng, nhưng cũng không thích bị mắng.” Lục Ngọc Tân phản bác bằng chất giọng khó chịu.

Bùi Kỳ im lặng mỉm cười, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cậu, ấm giọng hỏi: “Còn đau không?”

“Đau.”

“Anh xoa bụng cho cậu nhé?”

Nói xong, tay Bùi Kỳ bắt đầu chui vào chăn, tìm kiếm vị trí dạ dày của cậu.

“Bốp!”

Lục Ngọc Tân dùng sức đánh vào cái tay trong chăn rồi nhanh chóng ôm chăn lại, cảnh giác nhìn anh: “Anh làm gì đấy? Lại muốn ăn đậu hũ tui hả!”

“Lại?” Bùi Kỳ nhướng mày nở nụ cười.

Màu đỏ trên mặt Lục Ngọc Tân thoáng cái lan ra hai bên tai, cậu bất giác nhớ đến đoạn video kia, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận, nghĩ đó không phải ăn đậu hũ thì là cái gì nữa!

Cậu xem video và tính hết rồi, sau khi anh kéo cậu lại đã gặm môi cậu hơn một phút!

“Anh còn dám cười tui, anh có tin tui đánh anh hông!”

Bùi Kỳ chớp mắt vô tội: “Anh nhớ rõ ràng anh là người bị ăn đậu hũ trước mà.” Dứt câu, cũng không biết vô tình hay cố ý, anh đột nhiên liếm môi trên.

“…” Mặt Lục Ngọc Tân lập tức đỏ bừng, cậu kéo chăn lên che đầu, giận dữ mắng, “Đồ lưu manh!”

Hồ ly tinh đực!

Không biết xấu hổ.

Bùi Kỳ nhìn cái cục tròn vo trên giường, không nhịn được mà cúi đầu cười thành tiếng, như thể rất hài lòng với phản ứng này của cậu.

“Lục Ngọc Tân, cậu không có gì muốn nói với anh à?”

Người trong chăn đứng hình một chút, sau đó trở mình đưa lưng về phía anh, vờ như không nghe thấy.

Bùi Kỳ bất đắc dĩ mỉm cười, trên mặt khó che giấu được vẻ mất mát.

“Cốc cốc cốc…”

Cố Tâm Viễn đứng bên ngoài đưa đầu vào dò xét, thấy người trên giường trùm chăn qua đầu không nhúc nhích, cho rằng Lục Ngọc Tân ngủ rồi nên cố gắng nói nhỏ.

“Anh Bùi, cháo xong rồi, em đổ ra tô mang vào cho anh Tân nha?”

Bùi Kỳ nhìn thoáng qua người trên giường, cười đáp: “Không cần đâu, lát nữa anh xuống làm cho. Giờ đang là giờ cơm, cậu cũng ăn chút gì đi.”

“À à, dạ vâng.”

Cố Tâm Viễn gật đầu, thức thời không quấy rầy hai người bọn họ nữa, cẩn thận đóng cửa và rời đi.

Bùi Kỳ lấy điện thoại trên đầu giường gửi tin nhắn cho Trì Vũ, hỏi cả hai tới đâu rồi.

[Trì Vũ: Đến ngay đây, vừa vào tiểu khu.]

Người trên giường vẫn trùm chăn bất động, Bùi Kỳ sợ cậu ở trong đó lâu quá sẽ thiếu dưỡng khí nên vỗ vỗ lưng cậu, mở miệng gọi: “Trước tiên cậu dậy ăn cái đã, Trì Vũ tới rồi.”

Người trên giường không phản ứng.

Bùi Kỳ đợi một hồi mới nghe được giọng cậu từ trong chăn truyền ra.

“Thật sự chỉ có cháo thôi hả?”

Bùi Kỳ lắc đầu, kiên trì đáp: “Hôm nay chỉ có cháo thôi.”

Lục Ngọc Tân thỏa hiệp: “… Vậy tui sẽ tự xuống ăn.”

Bùi Kỳ: “Không đau bụng à?”

Lục Ngọc Tân kéo chăn xuống, nhìn anh lầm bầm: “Tui muốn tự xác nhận xem có phải thật sự chỉ có cháo thôi không, đề phòng mấy người ở sau lưng tui ăn đồ ngon rồi bắt tui húp cháo.”

“…” Vẫn không biết đau.

Dưới lầu có tiếng còi xe, bọn Trì Vũ đã đến.