Trợ Lý Tuyến 1

Chương 5: Bây giờ tui đuổi việc anh



“Cắt! Tốt, chuyển cảnh, mọi người vất vả rồi. Phong độ ngày hôm nay của Ngọc Tân rất tốt, tổ đạo cụ dọn đồ bên này đi nha, chúng ta nghỉ ngơi một lát rồi quay cảnh tiếp theo.”

“Vâng, cảm ơn đạo diễn Cố.”

Các diễn viên đều di chuyển về vị trí nghỉ ngơi của mình, Cố Tâm Viễn đứng bên này thấy Lục Ngọc Tân ôm bụng, hơi khom người bất động một chỗ nên vội vàng cầm khăn và nước chạy tới.

“Anh Tân, khăn…” Cậu vừa đứng lại, lời còn chưa nói xong, Lục Ngọc Tân đột nhiên xoay người chạy về hướng phòng thay đồ.

“Ơ kìa, anh Tân, anh đi đâu vậy?”

Cố Tâm Viễn ngây ra một lúc mới nhấc chân chạy theo.

Nhưng cậu không đuổi kịp, lại va phải Bùi Kỳ vừa từ bên ngoài trở về.

“Tiểu Viễn?” Bùi Kỳ cầm một bọc đồ, thấy cậu hấp ta hấp tấp bèn gọi lại, “Xảy ra chuyện gì, cậu đi đâu mà vội thế?”

Vừa hỏi, anh vừa nhìn ra phía sau Cố Tâm Viễn, quét một vòng không thấy người đâu, khẽ nhíu mày: “Ngọc Tân đâu?”

Cố Tâm Viễn lo lắng siết cái khăn trong tay, không yên lòng đáp: “Anh Bùi, hồi nãy anh Tân ôm bụng chạy về hướng phòng thay đồ, em đoán anh ấy bị tiêu chảy rồi.”

Bùi Kỳ thở dài, lắc đầu hối hận: “Biết ngay kiểu gì cũng thế này mà, ngày hôm qua anh không nên để mặc cậu ấy ăn như vậy.”

Lục Ngọc Tân rất cố chấp, muốn làm là làm, người khác càng ngăn cậu càng làm dữ, làm trái tới cùng. Hôm qua Bùi Kỳ lấy chị Tuệ ra uy hiếp, nhắc cậu hôm nay có cảnh quay quan trọng, nghĩ mình làm vậy thì cậu sẽ biết suy nghĩ một chút, ăn cho qua bữa thôi.

Nhưng đó chỉ là những gì Bùi Kỳ nghĩ.

“Vậy anh Bùi đi xem thử anh Tân sao rồi nha, em chạy ra ngoài mua thuốc.” Cố Tâm Viễn bồn chồn vò đầu, lo lắng cho hai buổi quay chiều nay của Lục Ngọc Tân.

“Không cần đâu.” Bùi Kỳ ngăn cậu lại, cúi đầu xem giờ rồi dặn dò, “Cậu thu dọn đồ đạc, sau đó lái xe tới lối ra C2 chờ bọn anh, lát nữa bọn anh ra đó.”

“… Ò ò ò, dạ, giờ em đi chào đạo diễn Cố.”

Cố Tâm Viễn ôm đồ vừa chuẩn bị quay lại chỗ cũ, ánh mắt đột nhiên quét qua cái bọc trên tay Bùi Kỳ, cậu ngây người.

Hiệu thuốc XXX.

Bùi Kỳ cầm bọc thuốc đã mua đi đến phòng thay đồ, đẩy cửa ra, đi thẳng đến góc rẽ vào toilet.

“Cốc cốc cốc…”

“Ai đó, đợi một chút.” Bên trong truyền ra giọng nói nghèn nghẹn khó chịu.

Bùi Kỳ mím chặt môi, vẻ mặt vô cùng lo lắng, vừa giận vừa xót trong lòng.

Mắng một câu thật nhỏ xong, anh đặt thuốc lên bàn trà bên cạnh, tìm ly giấy rót nước.

Mười phút sau, trong toilet vang lên tiếng xả nước, kế đến là tiếng mở cửa, Lục Ngọc Tân ôm bụng, vịn tường đi ra.

“… Shh.” Cậu cúi người xoa xoa bắp chân, dịch từng bước đến sô pha, ngẩng đầu nhìn thì thấy có người ngồi ở đó, giật hết cả mình, “Sao anh lại ở đây? Tính hù ai vậy!”

Bùi Kỳ thản nhiên nhìn qua, thấy sắc mặt cậu trắng bệch, trong lòng không khỏi căng thẳng.

Anh hối hận vô cùng, lẽ ra ngày hôm qua anh phải gọi cho chị Tuệ, anh đã đánh giá quá cao khả năng sinh tồn của Lục Ngọc Tân rồi.

Thấy anh không trả lời, Lục Ngọc Tân tức giận lườm một cái, bắt đầu di chuyển một cách khó khăn.

“Chờ đã…” Tự nhiên phản ứng kịp, cậu hùng hổ chất vấn người đối diện, “Vừa rồi là anh gõ cửa hả?”

Bùi Kỳ không hiểu lắm, nhưng anh vẫn thành thật gật đầu.

Lục Ngọc Tân nghiến răng, bùng nổ: “Vậy mắc gì anh không lên tiếng, bị điên hả! Làm tui tưởng ai, lo chạy ra cho nhanh!”

Ngồi trong đó mười phút mới đi ra, cái này gọi là nhanh đấy à?

Bùi Kỳ quả thật bị bộ dạng tức giận này của cậu chọc cười, không nhịn được mà lên tiếng: “Là lỗi của anh. Nếu như cậu cảm thấy ngồi trong đó chưa đủ, có thể vào ngồi tiếp.”

“… Cút đi!” Lục Ngọc Tân gắt gỏng hét lên.

“Ngồi lâu như vậy, chân có tê không?” Bùi Kỳ nhướng mày, mỉm cười hỏi.

Lục Ngọc Tân cắn răng, bị nụ cười của anh chọc cho nổi trận lôi đình: “Không có tê! Tui rất ổn!” Nói xong cậu liền cậy mạnh giả vờ đi đứng bình thường, đi tới sô pha ngồi xuống.

Bùi Kỳ không thể không cười khẽ.

Lục Ngọc Tân vừa ngồi xuống, cậu cúi đầu, tay lại ôm bụng.

Biết cậu khó chịu, Bùi Kỳ cũng không trêu cậu nữa, lấy thuốc trong bọc ra, chia liều lượng theo hướng dẫn rồi đưa cho cậu cùng với ly nước ấm vừa rót.

“Đau thì đừng có cố, uống thuốc đi.”

Lục Ngọc Tân ngây người, thật ra lúc đang quay cậu có nhìn thấy Bùi Kỳ ra ngoài, khi ấy cậu chỉ cho rằng anh lại muốn bỏ đi chứ chưa từng nghĩ anh ra ngoài mua thuốc.

Nhìn thuốc trong tay anh, có một khoảnh khắc, cậu cảm giác sự khó chịu ở bụng như được thứ gì đó nhẹ nhàng sưởi ấm, cơn đau cứ thế mà vơi dần.

“Anh mua à?” Cậu bĩu môi, biết rồi còn cố ý hỏi.

“Ừm.” Bùi Kỳ nhìn cậu, thờ ơ nói, “Nếu cậu muốn uống thuốc Tiểu Viễn mua thì ráng chịu đau trước đi, đợi mua sau.”

Lục Ngọc Tân trừng mắt lườm anh, lấy thuốc ném vào miệng, uống nước nuốt xuống.

“Tui không chơi trò sĩ diện, thuốc mà cũng phải chọn lựa à.”

Nhận lại ly rỗng, Bùi Kỳ lắc đầu hết cách, tiếp tục rót cho cậu một ly nước ấm khác.

Bụng vốn đã đau quặn từng cơn, uống mấy viên thuốc vào cũng chẳng có hiệu quả, Lục Ngọc Tân ôm bụng, càng lúc càng cảm thấy khó chịu.

Thuốc Bùi Kỳ mua là thuốc ngăn tiêu chảy hay thuốc xổ không biết.

Mới vừa uống thuốc, chắc chắn không thể phát huy tác dụng ngay, cái này Bùi Kỳ hiểu rõ, thế nhưng nhìn Lục Ngọc Tân đau đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi thế kia, anh thật sự rất đau lòng.

“Nếu khó chịu quá, cậu thay quần áo xong, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, đừng để bệnh nhẹ thành bệnh nặng.”

Lục Ngọc Tân ôm bụng, tựa một bên mặt vào sô pha, khó chịu nói: “Không cần đâu, uống thuốc là được, lát nữa lên xe nhắm mắt ngủ một giấc sẽ đỡ hơn. Chiều nay còn phải quay hai cái quảng cáo nữa.”

Bùi Kỳ nhìn cậu, thật sự rất tức giận, thầm nghĩ để cậu chịu khổ cho nhớ đời cũng tốt, không đau thì không nhớ được lâu.

“Hôm qua anh đã nói với cậu thế nào, đừng ăn những thứ không đảm bảo sức khỏe, cậu không chịu nghe, bây giờ biết đau chưa?”

Lục Ngọc Tân nghe anh nói lời này, cực kỳ bực bội, cơn tức lấn át cơn đau.

“Tui ăn lẩu thì không đảm bảo sức khỏe chỗ nào?”

Bùi Kỳ đau đầu, giọng điệu tràn đầy hối hận: “Cậu nấu nướng không phân biệt được cái nào sống cái nào chín, tự bản thân cậu có câu trả lời chưa?”

Lục Ngọc Tân điên tiết, thở phì phò nói: “Anh coi thường ai đó? Tui không phân biệt được đồ ăn sống hay chín khi nào! Đừng có nói giống như anh giỏi lắm vậy á.”

Anh có thể nói cậu nấu ăn không ngon, nhưng không được nói cậu không biết phân biệt đồ ăn sống hay chín. Cái đầu tiên là vấn đề về kỹ thuật, cái thứ hai là vấn đề về IQ, cậu không chấp nhận được sự sỉ nhục này!

“Anh không giỏi.” Bùi Kỳ bật cười, cảm thán, “Vậy mà ngày hôm qua không biết là ai nhắn tin hỏi anh cách pha nước chấm nữa.”

“Anh cũng có chỉ tui đâu!” Nói đến đây Lục Ngọc Tân càng tức, cậu trách anh, “Lòng dạ hẹp hòi.”

“Cậu giỏi như vậy, anh tưởng cậu có thể tự nghĩ ra cách pha.” Bùi Kỳ nhún vai.

Lục Ngọc Tân xì một tiếng đầy khinh miệt, phớt lờ nói: “Ai thèm công thức pha nước chấm của anh. Tôi tự chế ra được, ngon hơn anh nhiều!”

“Vậy sao?” Bùi Kỳ giả vờ sợ hãi thán phục, “May là anh không gửi cho cậu, nếu không sẽ ảnh hưởng đến việc cậu trổ tài tạo ra công thức bí truyền độc nhất vô nhị của riêng mình rồi.”

Lục Ngọc Tân lấy cái gối qua, dùng sức đập tới.

“Miệng heo không mọc được ngà voi! Anh không cần từ chức, bây giờ tui trực tiếp đuổi việc anh!”