Trở Mình Trong Lòng Bàn Tay Ảnh Đế

Chương 87



Trong khu chung cư xảy ra vụ nổ quy mô lớn như thế, phòng quản lý tài sản cũng nhanh chóng chạy tới sơ tán người đi.

Nhân viên chữa cháy, cảnh sát, nhân viên y tế cũng tới rất nhanh. Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, đâu đâu cũng là tiếng người ồn ào. Những cư dân khác không bị ảnh hưởng đến tụm ở bên ngoài bàn tán xôn xao, liên tục lấy điện thoại ra quay phim chụp ảnh.

“Thảm quá, sợ rằng có không ít người chết.”

“Thật khủng bố, nhà tôi cách xa như thế mà cánh cửa sổ phòng ngủ nằm ở hướng này bị chấn động đến vỡ tan.”

“Giống rò rỉ gas quá, tôi đã nói cái loại chung cư cũ thế này dùng gas dễ có chuyện mà, nên dùng điện cho an toàn chút.”

“Đáng thương thật, sau này đứa bé kia phải làm sao.”

….

Từ Nhuận Bạch đưa đội phòng cháy chữa cháy vào trong tìm người bị thương, nơi chịu tổn hại nặng nề nhất là lầu ba và lầu bốn. Theo như phán định ban đầu, địa điểm bị nổ là lầu ba, chất nổ là bình gas.

Người ở lại lầu ba, bốn đều là chủ nhà, sau khi vụ nổ xảy ra thì sống xung kích đã làm đổ một mặt tường, sau đó ngọn lửa bùng lên rồi lan đến lầu hai và lầu bốn, khi gặp phải vật liệu dễ cháy thì nhanh chóng lan tràn thành lửa lớn.



Từ Nhuận Bạch cho người đưa hết người bị thương ra ngoài, trong lòng đầy sự nghi ngờ.



Lúc anh ta chạy đến thì nghe được cư dân ở bên cạnh nói khi nổ tung có xuất hiện lửa lớn, nhưng chẳng bao lâu sau thì lửa lớn bỗng mất hết.

Có người còn cung cấp video, đúng như những cư dân đã nói, lửa lớn bỗng biến mất.

Nhưng lửa lớn vừa bùng lên, lại chẳng có nước để dập tắt thì nó tự tắt bằng cách nào?

“Chuyện này đúng là lạ kỳ.” Một nhân viên phòng cháy nhỏ giọng nói.

Từ Nhuận Bạch nói: “Đừng có phân tâm, cẩn thận tìm người đi.”

Nguồn điện chính của tòa nhà đã bị phá hỏng, chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ đèn pin cầm tay để thấy được tàn cục bên trong. Sau khi kiểm tra xong từng tấc một, Từ Nhuận Bạch và đám người cùng đi tới tầng năm.

Tầng năm này có nhiều người ở nhất, nhưng khi vụ nổ sảy ra thì phần lớn khách thuê vẫn chưa trở về.

Nhưng trong đó có một đôi tình nhân đang nấu cơm, sau khi họ nghe thấy tiếng nổ thì chẳng kịp làm gì, đến khi họ hoàn hồn lại bèn chạy xuống dưới lầu.

Cho nên cho chỉ may mắn bị chút vết thương nhẹ.

“Có ai không?!” Từ Nhuận Bạch lên tiếng gọi, trong phòng đầy mùi hương lạ, mà trong mùi hương lạ ấy lại lẫn vào một chút mùi hương khác.

“Sao giống mùi hoa thế.”

“Mẹ nó! Đội trưởng!” Giọng nói của một nhân viên phòng cháy vang ra từ phòng bếp, Từ Nhuận Bạch xông tới, nhờ vào ánh sáng của đèn pin trong tay mà mọi người nhìn thấy trong bếp có mấy bình gas đặt song song với nhau.

“Chuyện này… Những van này đều đã mở.” Nhân viên phòng cháy phát hiện đầu tiên có hơi run giọng.

“Vậy tại sao lại không nổ?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Từ Nhuận Bạch trầm giọng nói: “Đóng van lại đi, cẩn thận chút, chuyển hết xuống dưới.”

“Tiếp tục tìm người.”

Bọn họ chia nhau đi tìm từng phòng một, tầng năm không có một người, chuyện này đại biểu rằng tầng năm không có thương vong, là chuyện tốt.

“Đội trưởng, ở đây có một con mèo!”

Từ Nhuận Bạch đi tới, nhìn thấy đó là một con mèo tam thể bị cháy trụi ria mép, nó ngồi xổm trong góc, đôi mắt to tròn đang nhìn bọn họ đầy cảnh giác.

Có một nhân viên phòng cháy cố gắng bắt nó, bị nó khè một tiếng đuổi đi, cái đuôi cũng vểnh ngược lên.

“Ha, còn rất hung dữ nữa.”

“Có lẽ là mèo hoang chạy vào đây, đội trưởng, có cần đuổi nó đi không?”

Từ Nhuận Bạch liếc nhìn con mèo cứ thấp giọng kêu meo meo, ý đồ uy hiếp họ rất rõ ràng, bèn nói: “Không cần, nó sẽ tự rời đi.”



Mãi đến khi đám con người kia rời đi, mèo tam thể mới cảnh giác nhìn bốn phía. Khi nó phát hiện không còn ai nữa mới cẩn thận đi ra, để lộ một tinh linh hoa nho nhỏ dưới người mình.

Nó dùng móng vuốt lay lay cô: “Meo meo meo~” Dậy đi ta cho mi ăn.

Một lát sau, mèo tam thể kéo cô lên cái bụng mềm mại của mình, nhất thời nó không biết phải làm sao mới tốt.

Chờ cô tỉnh lại rồi nói, nó nghĩ thế.

—–

Ban đầu Hạ Giang vẫn chờ ở nóc nhà bên cạnh.

Anh ta ở trên cao cho nên tầm nhìn khá xa, có thể nhìn thấy rõ tất cả thực vật trong khu chung cư đang run lên, hệt như có gió lớn thổi qua, nhưng anh ta lại chẳng cảm giác được chút gió nào.

Nếu không có những chuyện xảy ra trước đó, Hạ Giang sẽ không nghi ngờ gì cả, nhưng bây giờ anh ta tin tưởng những hiện tượng lạ này là do Diệp Vấn Vấn làm ra.

Cô đang cứu người.

Quả nhiên, anh ta không hề đoán sai, ngọn lửa lớn sau vụ nổ bỗng tắt ngúm, khói đặc cũng tan đi. Anh ta ho khan hai tiếng, sóng xung kích khiến bên trong cơ thể của anh ta bị thương, cũng may không hề nặng, sau khi phun ra một ngụm máu kia lại khiến anh ta dễ chịu hơn nhiều.

Diệp Vấn Vấn vẫn chưa trở về, rất có thể vì không tiện, cho nên anh ta quyết định xuống lầu tìm cô.

Khi anh ta chạy xuống dưới lầu thì đoàn người xung quanh đã vây chặt lấy nơi này, anh ta tìm mãi cũng không thấy bóng dáng Diệp Vấn Vấn. Anh ta chợt nhớ đến có thể gọi điện thoại, nhưng gọi rồi lại chẳng có người nghe.

Sau đó có người thấy trên người anh ta dính máu, họ tốt bụng hỏi dò anh thế nào, sau đó lại có một nhân viên y tế đến kiểm tra cho anh ta.

Hạ Giang không tìm được Diệp Vấn Vấn, bên tai chỉ nghe được đủ loại âm thanh lo lắng, anh ta đoán Diệp Vấn Vấn cứu người, cô lại không muốn bị phát hiện nên đã lặng lẽ rời đi.

Đúng lúc đó, có tiếng quát lớn của cảnh sát: “Cậu không thể vào trong! Chúng tôi đang tìm kiếm người may mắn sống sót, đợi ở bên ngoài đi.”

“Em gái tôi đang ở trong tòa nhà này, tôi phải vào đó.”

Giọng nói này… Là của anh trai Quý Duyệt Nhĩ.

Hạ Giang ngẩng đầu nhìn qua, một bóng người cao lớn che khuất người cảnh sát.

Sự xuất hiện của anh ta đã hấp dẫn không ít ánh mắt, có đến vài cảnh sát đi tới.

Bởi vì nhìn anh ta hệt như một thanh đao vừa tuốt khỏi vỏ, ý lạnh thấm người.

Tông Việt đứng đối diện với người cảnh sát còn thấp hơn anh ta một cái đầu, khí thế của người kia bị anh ta áp đảo hết, chỉ đành nói: “Nhân viên phòng cháy đã đi vào, cậu đừng gấp gáp!”

Đúng lúc này Từ Nhuận Bạch đưa người ra ngoài, nói rằng tất cả người trong tòa nhà đã được cứu ra ngoài hết. Tông Việt trực tiếp bỏ qua những cảnh sát này, anh ta đi tới trước mặt Từ Nhuận Bạch, trầm giọng hỏi: “Đồng chí phòng cháy, trong tòa nhà không còn ai à?”

Từ Nhuận Bạch lùi về sau một bước, anh ta sợ hãi ý lạnh toát ra từ cơ thể của người đàn ông trước mặt mình, chắc chắn đây không phải người bình thường.

“Không còn ai cả.” Từ Nhuận Bạch nói: “Người bị thương lẫn không bị thương trong tòa nhà đều ở đây hết.”

Tông Việt nhíu chặt mày.

Tông Việt nhận được tin tức từ bạn cùng phòng Dương Đông Quân, nói rằng nơi họ thuê đã bị nổ, hỏi xem anh ta có ở nhà không, có sao không.

Lúc Tông Việt nhìn thấy tin này thì đầu óc trống rỗng mấy giây.

Anh ta đã đưa chìa khóa cho Diệp Vấn Vấn, cô nói muốn mua đồ ăn nấu ăn đợi anh ta về… Như thế, khi trận nổ xảy ra, cô đang ở đâu?

Tông Việt bình tĩnh gọi điện thoại cho Diệp Vấn Vấn, nhưng gọi liên tục năm cuộc vẫn không có ai nghe. Trái tim anh ta bỗng đập nhanh hơn, sau đó chạy đến nơi này bằng tốc độ nhanh nhất.

…..

“Anh nói lúc vụ nổ xảy ra thì em gái anh cũng ở trong tòa nhà à?” Từ Nhuận Bạch nói: “Cô ấy ở lầu mấy? Dáng vẻ thế nào? Bao lớn?”

“Anh trai Quý Duyệt Nhĩ.” Tông Việt vừa định trả lời thì tiếng gọi của Hạ Giang khiến anh ta quay đầu lại, trong lòng anh ta hơi động, khẽ gật đầu với Từ Nhuận Bạch rồi xoay người đi tới chỗ Hạ Giang.

Hạ Giang thấp giọng nói: “Lúc vụ nổ xảy ra thì Quý Duyệt Nhĩ không có bên trong, cô ấy không sao, có lẽ giờ đã rời đi rồi.”

Tông Việt: “Hai người cùng đến à?”

“Đúng, tôi đến dọn đồ của anh giúp cô ấy.” Hạ Giang nói hết chuyện Diệp Vấn Vấn thuê phòng giúp Tông Việt cho anh ta biết.

Âm thầm dọn nhà cho Tông Việt là vì sợ Tông Việt không đồng ý, bây giờ xảy ra vụ nổ, có dối gạt thêm cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Sau khi Tông Việt nghe xong thì choáng váng, bàn tay buông thõng bên người khẽ run lên.

—–

Vụ nổ được đưa lên bản tin mới nhất buổi tối, ba người chết sáu người bị thương nặng, mười người khác bị thương nhẹ do bị ảnh hưởng. Tin tức này nhanh chóng nhảy lên hotsearch, khiến mạng xã hội bàn tán xôn xao.

Cảnh sát giăng dây quanh nơi xảy ra nổ, phần lớn cư dân đều đã về nhà của mình.

Ở hiện trưởng chỉ còn lại công nhân viên của giới truyền thông, họ đang vây lấy những cư dân đứng xem để hỏi chuyện.

Hạ Giang được đưa vào viện làm kiểm tra.

Tông Việt bóp tắt điếu thuốc, có phóng viên nhìn sang chỗ anh ta mấy lần, muốn sang phỏng vấn nhưng đều chần chờ không dám bước lên.

Tông Việt giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lúc này đã qua nửa giờ từ khi chuyện xảy ra, anh ta vẫn chưa nhận được điện thoại từ Diệp Vấn Vấn.

Thậm chí trong khoảng thời gian này anh ta đã đến biệt thự một chuyến, nhưng vì không có giấy thông hành cho nên bị ngăn lại.

Cuối cùng, Tông Việt tìm cơ hội leo tường vào trong, cũng may đụng phải rắn trắng. Tuy anh ta không hiểu ngôn ngữ của rắn trắng, thế nhưng vẫn có thể biết được đáp án thông qua cử động cơ thể của nó.

Anh ta hỏi Diệp Vấn Vấn đã trở lại chưa, rắn trắng lắc đầu.

Cõi lòng Tông Việt nặng trĩu, một tình huống không mong nhất xuất hiện: Nếu Diệp Vấn Vấn cứu người xong, cô không hề rời đi mà còn ở tại hiện trường thì sao?

Nếu cô còn ở tại hiện trường, tại sao không hiện thân?

Trừ phi cô không thể nào hiện thân, càng không thể nhận điện thoại.

Cô biến mất tại hiện trường, không tìm thấy người, gọi điện thoại không nghe… Trừ bỏ lý do cô có chuyện, chỉ còn dư lại một kết quả mà Tông Việt không hề muốn tiếp thu.

—- Sau khi Diệp Vấn Vấn cứu người xong thì xảy ra tình huống ngoài ý muốn, cô biến thành tinh linh hoa nhỏ rồi hôn mê.

Nói các khác, rất có thể cô vẫn còn ở lầu năm.

Thế nhưng, cô cũng có thể ở bất kỳ nơi nào khác.

Đối với người bình thường mà nói, nơi này rất nhỏ. Thế nhưng nếu muốn tìm kiếm một tinh linh hoa nhỏ xíu trong nơi này, đó chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Bất kỳ một khe hở nào, cũng có khả năng là nơi ẩn thân của Diệp Vấn Vấn.

Thậm chí Tông Việt còn thầm suy đoán: Sau khi nhóc con cứu người xong, cơ thể không chịu đựng nổi, cô lo sẽ có nguy hiểm. Cho nên trong lúc cô không thể biến thân lại đã đã lựa chọn một nơi không dễ bị phát hiện, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Cuối cùng, Tông Việt mang theo rắn trắng về khu chung cư, rắn trắng bò dọc theo góc tường vào trong, chuẩn bị tìm những động vật xung quanh hỏi thăm. Nhưng vì nơi này bị nổ, những động vật ở gần đó đều bị dọa sợ, gần như đã chạy sạch sành sanh, rắn trắng đi suốt một đường cũng chẳng gặp được con nào.

…..

Cuối cùng cảnh sát cũng đi, mà phóng viên cũng nói gót.

Tông Việt đứng dậy, anh lấy đèn pin cầm tay mình vừa mua ra rồi bước vào trong tòa nhà đã đổ nát.

“Vấn Vấn, là anh.” Tông Việt nhỏ giọng gọi cô, anh ta khát khao nghe được tiếng đáp trả của nhóc con.

Nhưng đáp lại anh ta chỉ là một mảnh hư vô và im lặng.

—-

Lúc vụ nổ xảy ra thì cũng là rạng sáng năm giờ ở nước ngoài, Quý Hòa Hiện đang ngủ say trên giường bỗng mở mắt ra, trong mắt xẹt qua tia mờ mịt.

Dường như anh đã mơ một giấc mơ, thế nhưng anh lại chẳng nhớ nội dung trong mơ là gì.

Tám giờ lên máy bay, Quý Hòa Hiện xoa xoa mi tâm, cũng nên dậy rồi.

Anh cầm điện thoại di động lên định gửi tin nhắn cho nhóc con, nhưng nếu gửi tin nhắn cho cô vào lúc này, cô sẽ lại nhắc rằng anh không chịu nghỉ ngơi cho tốt.

Thôi đi, cứ rời giường rửa mặt đã.

Lúc anh đang rửa mặt thì mắt phải cứ giật giật liên tục, anh xoa mạnh mi mắt mình để giảm bớt sự uể oải.

“Anh Quý, xong rồi! Xong rồi!!” Kiều Hựu Song xông tới, hét lớn lên: “Trợ lý của Kuijt vừa liên hệ với tổng giám đốc Vu, nói rằng anh sẽ tạo ra một nhân vật hợp với anh nhất trong bộ phim sắp tới cho anh!”

Kiều Hựu Song hưng phấn đến nhảy lên: “Lần này e rằng tên Justin kia sẽ tức đến hộc máu cho xem.”

Vốn dĩ Kuijt rất coi trọng Quý Hòa Hiện, cuộc bàn luận của cả hai cũng diễn ra suôn sẻ, mắt thấy có thể ký hợp đồng ngay. Kết quả, bỗng nhiên có một tên Justin nhảy ra tranh với Quý Hòa Hiện.

Mọi người đều biết, Justin này chính là con cháu của nhà quý tộc nổi tiếng ở nước ngoài, tiêu tiền đóng phim chơi. Mặc dù Kuijt là một đạo diễn, nhưng nào có thể so được với nhà tư bản, vẫn bị rơi vào thế yếu hơn.

Chuyện này cũng có nghĩa sự hợp tác giữa Kuijt và Quý Hòa Hiện sẽ bị ngưng lại, cũng may khi Quý Hòa Hiện ra nước ngoài lấy được một quyền đại ngôn, cũng không bị thiệt thòi.

Cho nên đã về nước sớm.

Nhưng không ngờ, đến khi họ chuẩn bị rời khỏi thì Kuijt bên này lại giữ họ lại.

Tất nhiên Kiều Hựu Song hưng phấn lắm, nhưng cậu ta phát hiện vẻ mặt của Quý Hòa Hiện rất thờ ơ, chẳng có lấy chút vui sướng nào. Cậu ta chỉ đành đè nén tâm tình của mình lại, vò đầu nói: “Anh Quý, đây là chuyện tốt đấy, sao em thấy anh không bất ngờ gì hết vậy.”

Quý Hòa Hiện: “Chuyện nằm trong dự liệu.”

Kiều Hựu Song: “???”

“Đã dọn đồ xong hết chưa?”

“Xong hết rồi.” Kiều Hựu Song cười hì hì nói: “Quà mua cho Tiểu Hoa ấy, em còn cố ý gói bằng hộp quà, đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.”

Quý Hòa Hiện tặng cậu ta một ánh mắt tán thưởng, quyết định sau khi trở về sẽ tăng lương cho Kiều Hựu Song.

Máy bay bay xuyên qua bầu trời xanh thẳm, đến khi hạ cánh xuống sân bay thủ đô thì đã là mười giờ sáng giờ Trung Quốc.

Xe đến đón Quý Hòa Hiện đã chờ sẵn ngoài sân bay, Quý Hòa Hiện vừa lên xe đã mở điện thoại lên ngay. Anh phát hiện không hề có tin nhắn nào của Diệp Vấn Vấn thì trong mắt xẹt qua chút thất vọng.

Anh còn tưởng nhóc con sẽ liên tục hỏi anh khi nào về đến.

“Vẫn là quốc gia của mình thoải mái nhất.” Kiều Hựu Song chậm rãi xoay người: “Anh Quý, bây giờ chúng ta đến lớp phụ đạo hay đến công ty?”

Quý Hòa Hiện: “Lớp phụ đạo.”

Kiều Hựu Song cười trộm: “Vâng, chúng ta cho Tiểu Hoa một niềm vui bất ngờ.”

Nhưng bất ngờ còn chưa kịp đưa đi, nửa đường Quý Hòa Hiện nhận được điện thoại của Tông Việt, bên đầu dây là giọng nói hơi khàn đặc của Tông Việt:

—- “Hòa Hiện, Vấn Vấn mất tích rồi.”

Kiều Hựu Song bỗng rùng mình một cái, ngay vừa nãy, tuy nhiệt độ trong xe vẫn không hề thay đổi, thế nhưng trong nháy mắt đó nhiệt độ quanh thân Quý Hòa Hiện bỗng thay đổi.

Trong mổ giây đó, Kiều Hựu Song cảm nhận được một câu nói: Gió thổi báo giông tố sắp đến.

—-

Diệp Vấn Vấn bị lắc lư mà tỉnh lại, cô dần mở mắt ra, ánh sáng chói mắt khiến cô nheo mắt lại, chờ đến khi thích ứng rồi mới lại mở ra lần nữa.

Vừa nhìn cô đã phát hiện mình đang ở trong một tổ chim, trên người có một mớ cỏ khổ, bên cạnh là mấy quả trứng chim lấm tấm đen.

Cô cảm giác lại cơ thể mình, ngoại trừ tứ chi không còn chút sức lực nào thì không có vấn đề gì nữa cả. Sau đó cô giương cánh lên, giương hai lần lại bất lực buông xuống.

Diệp Vấn Vấn: “….”

Cảm giác này quá quen thuộc, là cảm giác thiếu phấn hoa.

Hơn nữa, cô đã thử rồi, cô bây giờ không thể biến về hình thể bình thường được.

Không thể nào.

Khó lắm mới có thể khống chế sự lớn nhỏ của mình, thế mà giờ lại bị đánh về nguyên hình.

Diệp Vấn Vấn đen mặt.

Không đúng…

Cô nhớ lại tình huống trước lúc mình hôn mê, lúc đó cô cảm giác được mình không đúng, muốn tìm một chỗ trốn đi. Thế nhưng cô còn chưa kịp hành động thì cơ thể đã bị mất khống chế, lúc đó cô mơ hồ thấy được mèo tam thể, chỉ kịp nói một câu: “Đừng để con người phát hiện ta.”

Bây giờ cô lại ở trong tổ chim, sao cô vào được???

Diệp Vấn Vấn bò dậy, lặng lẽ đi tới rìa tổ chim, cẩn thận ló đầu ra.

Tổ chim được xây ở một chạc cây, cái cây này rất cao. Chí ít khi Diệp Vấn Vấn nhìn xuống thì, khoảng cách từ đây tới mặt đất với cô mà nói chính là vách núi vạn trượng.

Ầm một tiếng, cô vội vàng rụt lại.

Cao như thế không phải chuyện đùa đâu, chỉ cần sơ ý té xuống thôi cô sẽ trở thành mảnh vụn ngay.

Điện thoại di động!

Cô cuống cuồng lấy điện thoại di động nhỏ trong cái túi bé tí của mình ra, thế nhưng màn hình không sáng đèn, không biết là do hết pin hay do hỏng rồi.

Diệp Vấn Vấn đặt mông ngồi xuống, cái bụng cô sôi lên ùng ục. Cô kéo cái túi sách nhỏ bên cạnh mình qua, cũng may trong túi sách còn có đồ ăn. Việc quan trọng nhất bây giờ đó là lấp đầy cái bụng của mình, khôi phục thể lực.

Đang ăn, bỗng có một cái bóng đen kéo tới.

Diệp Vấn Vấn cứng người, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Đó là một con chim có cái đầu rất lớn, lông toàn thân màu xám tro, ánh mắt bén tựa dao cạo. Cái mỏ chim cong xuống, dưới khúc xạ của ánh mặt trời, chiếc mỏ ấy hiện ra ánh sáng lộng lẫy của sự lạnh lẽo và cứng rắn.

Sau đó, nó phun trong miệng ra một con sâu xanh cực lớn, nó còn nói một tiếng trầm thấp mạnh mẽ: “Ăn.”

Diệp Vấn Vấn: “………………….”

—-

Tác giả có lời muốn nói:

Diệp Vấn Vấn: Không, tôi không ăn!!!