Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 14



Lục Lẫm khẽ dời mắt lên người quản gia Trịnh.

Quản gia Trịnh như được cho phép, lập tức thở dài một hơi, trong lòng bớt nặng nề.

Sao ông chủ và cô chủ vừa gặp mặt đã đối chọi gay gắt như vậy?

Chuyện này thật không nên.

Quản gia Trịnh lau mồ hôi trên đầu, tiến lên một bước, đi đến bên cạnh Khương Tự: "Cô chủ, ông chủ trở về."

Rõ ràng Khương Tự đã nhận ra anh từ lâu, cô lại cười tủm tỉm nói: "Ồ? Là Lục Lẫm."

Vừa rồi Lục Lẫm không có chút phản ứng nào.

Hiện giờ Khương Tự gọi thẳng tên Lục Lẫm, như mới nhận ra anh, rốt cuộc tâm trạng của anh cũng có chút gợn sóng.

Khương Tự nhìn bảng hệ thống một chút.

Giá trị số mệnh +10?

Lục Lẫm che giấu cảm xúc rất sâu, cho dù đứng trước mặt cô, cô cũng không đoán được.

Quản gia Trịnh bỗng nhiên hiểu ra, vừa nãy cô chủ cố ý giả vờ như không nhận ra ông chủ, nhất định là muốn làm ông chủ chú ý.

Hiện tại trường hợp này, những con kỳ đà như bọn họ không nên ở lại.

Quản gia Trịnh lập tức lùi lại, ra hiệu cho đám người hầu một cái.

Mỗi người đều đột nhiên nhanh trí, mau chóng rút lui, trong phòng khách chỉ còn lại đôi vợ chồng suy nghĩ khác nhau này.

Vừa rồi Khương Tự vẫn luôn chú ý đến Lục Lẫm, lúc cô ngồi ở trên ghế sô pha mới nhìn thấy một cái hộp gỗ lim được đặt trên bàn.

Chẳng lẽ đây lại là quà gặp mặt của anh ta?

Khương Tự cau mày, nghĩ mãi không thông.

Sau lưng truyền đến tiếng bước chân, Lục Lẫm đi tới bên cạnh ghế sô pha của Khương Tự, xoay người ngồi xuống.

Mỗi người ngồi một bên ghế sô pha, vạch ra khoảng cách như ranh giới Hán Sở.

Khương Tự ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Lục Lẫm.

Trong yên tĩnh, bốn mắt đối diện nhau.

Trong mắt đôi vợ chồng này tràn đầy sự thăm dò.

Khương Tự khoanh hai tay, khẽ tựa lên ghế sô pha, làm đủ tư thế phòng bị.

Lục Lẫm thờ ơ, hờ hững gõ lên đồng hồ bạch kim.

Anh biết Khương Tự đã đánh đòn phủ đầu, hiện giờ cô sẽ không chủ động nữa.

Cô đang chờ anh mở miệng.

Lục Lẫm giấu vẻ tìm tòi nghiên cứu trong mắt, đặt ngón tay lên cái hộp gỗ lim, nhẹ nhàng đẩy tới trước mặt Khương Tự.

Giọng nói của anh trong trẻo nhạt nhẽo: "Cô chủ Lục không muốn biết trong chiếc hộp này chứa cái gì sao?"

Cô chủ Lục.

Khương Tự híp nửa mắt, xưng hô thế này rất thú vị.

Cô đánh giá Lục Lẫm từ trên xuống một chút, anh ta muốn làm gì?

Dựa theo hệ thống miêu tả, tâm tư của người này rất khó lường. Liệu có một ngày Lục Lẫm đoán được thân thể này của cô đã đổi linh hồn không?

Tóm lại là thứ Lục Lẫm muốn tặng cô sẽ không phải vật nguy hiểm gì.

Nhưng Khương Tự vẫn cẩn thận, tầm mắt của cô hạ xuống chỗ cái hộp.

Cô nâng cằm, giọng nói mềm nhẹ: "Vậy làm phiền ông chủ Lục mở ra giúp tôi, được không?"

Nghe thấy giọng điệu yêu kiều của Khương Tự, hai mắt Lục Lẫm hơi trầm xuống, dù đã kết hôn ba tháng nhưng số lần bọn họ gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Dường như anh chưa hề thực sự hiểu rõ vị cô chủ mới cưới này của mình.

Suy nghĩ nửa giây, Lục Lẫm vươn tay ra, ngón tay thon dài đặt lên khóa cài, nhẹ nhàng gẩy lên, mở nắp hộp ra.

"Vòng tay phỉ thúy hoa bay của Hoàng Huệ Lan thời dân quốc, giá sau cùng ba trăm triệu."

Khương Tự giật mình, thì ra đúng là quà gặp mặt.

Vậy mà Lục Lẫm lại đập ba trăm triệu mua vòng tay phỉ thúy cho cô?

Quá đủ thành ý, đồng thời cũng làm cô nghi ngờ.

Nhưng ánh mắt của Khương Tự dừng lại trên chiếc vòng tay phỉ thúy kia một hồi lâu, có chút không rời được mắt.

Đời trước Khương Tự từng nghe đến Hoàng Huệ Lan, cũng biết bà là người thích phỉ thúy nhất, nên phẩm vị của Hoàng Huệ Lan về phỉ thúy rất tốt.

Vòng tay phỉ thúy hoa bay có nguyên liệu thượng đẳng.

Hoàn toàn đánh trúng gu thẩm mỹ của Khương Tự, giống như được thiết kế riêng cho cô.

Khương Tự không bộc lộ sự vui mừng, chỉ lạnh nhạt đánh giá: "Phỉ thúy rất đẹp."

Lục Lẫm nâng mí mắt lên: "Thích là được."

Khương Tự biểu hiện rất bình tĩnh, trong đầu đã nghĩ đủ thứ.

Lục Lẫm chỉ tặng vòng tay? Anh ta không có phản ứng gì khác?

Ví dụ như hỏi cô một chút, tại sao muốn mua trang trại rượu? Vì sao lại đầu tư hai trăm triệu cho một đạo diễn phim rác?

Ở trong nước cô đã tiêu xài mấy trăm triệu rồi, sao Lục Lẫm vẫn như không có chuyện gì xảy ra vậy?

Dù sao đã nhận quà, Khương Tự cũng nên có chút biểu hiện.

Cô hơi nghiêng người, hỏi thăm: "Anh có biết tôi đầu tư cho đạo diễn Vệ Độ quay phim không?"

Khương Tự thầm niệm ở trong lòng, mau tức giận đi, mau mắng tôi đi, như vậy tôi mới thu được giá trị vận mệnh của anh.

Mặt Lục Lẫm không đổi sắc, vẫn là câu nói kia: "Cô thích là được."

Khương Tự: "..."

Lục Lẫm cúi đầu nhìn đồng hồ, chậm rãi nói: "Đêm nay tôi tăng ca, đi trước."

Khương Tự vuốt sườn xám, nhẹ giọng đáp lại: "Ừm."

Khương Tự cũng không tin, cô có thể tiêu hai trăm triệu ép Lục Lẫm về nước, nhất định có thể dùng tiền khiến anh tức giận.

Hiện giờ Lục Lẫm không có phản ứng gì là bởi vì cô tiêu quá ít.

Khương Tự nghĩ đến tấm thẻ đen trong túi.

Nếu như cô nện tiền quay càng nhiều phim rác, Lục Lẫm có thể bình tĩnh như vậy nữa không?

Khương Tự đi tới trước cửa sổ, nhìn Lục Lẫm lái xe vào màn đêm nặng nề.

Cuối cùng cô thở dài một hơi.

Trận chiến lần này, tạm thời Lục Lẫm vẫn chưa đoán được thân phận của cô.

Khương Tự không biết là hôm sau, chuyện Lục Lẫm và cô lần lượt trở lại nhà họ Lục đã sắp truyền khắp mạng.

Trong mắt người xung quanh, Lục Lẫm vượt ngàn kilomet bay về nước là vì gặp Khương Tự một lần.

Chẳng lẽ quan hệ của đôi vợ chồng này cũng không kém như trong tưởng tượng?



So với Khương Tự thong dong tự tại, hiện giờ người khó chịu nhất là Khương Cẩm Nguyệt.

Khương Cẩm Nguyệt ngồi lên xe bảo mẫu (*), thể xác tinh thần đều mệt mỏi, tựa lên ghế sau xe.

(*)Xe bảo mẫu dùng để chỉ loại xe có thể là chỗ ở hoặc chở được nhiều người, thường có trên 7 chỗ ngồi, còn dùng để chỉ loại xe được thiết kế riêng cho các đầu bếp nấu nướng, hoặc làm chỗ trang điểm tạm thời. Những người nổi tiếng thường dùng xe này để di chuyển hàng ngày, vì vậy chúng được gọi là xe bảo mẫu.

"Anh cả có gọi điện thoại cho tôi không?"

Khương Cẩm Nguyệt biết Khương Tự sợ anh cả nhất nên đặc biệt thông báo với Khương Phương Sóc.

Khương Phương Sóc đồng ý với cô ta khi xuống máy bay sẽ đến chỗ Khương Tự luôn.

Tính thời gian thì chắc là Khương Tự đã bị mắng rồi.

Hôm nay lúc ở phòng hóa trang, trợ lý đã nhìn thấy tính cách thật của Khương Cẩm Nguyệt, cẩn thận từng li từng tí nói: "Vẫn chưa nhận được cuộc gọi của chủ tịch Khương."

Khương Cẩm Nguyệt nhíu mày.

Ô tô đến nhà họ Khương rất nhanh.

Cô ta còn chưa đi tới cửa, sau lưng đã có tiếng ô tô vang lên.

Là xe của Khương Phương Sóc.

Mắt Khương Cẩm Nguyệt sáng lên.

Vừa nhìn thấy có người bước từ trên xe xuống, cô ta chỉ oan ức kêu một tiếng.

"Anh cả về nhà rồi."

Khác với những gì Khương Cẩm Nguyệt nghĩ, sắc mặt Khương Phương Sóc hơi khó coi, giống như chịu đả kích gì đó.

Khương Tự sợ anh cả nhất mà anh cả vẫn gặp phải chuyện kinh ngạc ở chỗ Khương Tự sao?

Đúng là thái độ của Khương Phương Sóc rất quái lạ, anh ta không thân mật xoa đầu cô ta như trước nữa, giọng nói có vẻ rã rời.

"Trời lạnh, đi vào rồi nói."

Nhà họ Khương chỉ còn lại mẹ Khương và Khương Cẩm Nguyệt, tất cả người hầu đều đi xuống.

Khương Phương Sóc vừa nói xong, ngay cả bản thân cũng không tin.

Chuyện vừa nãy Khương Tự không nhìn mình vẫn luôn quanh quẩn trong đầu của anh ta, anh ta nói có vẻ không lưu loát lắm.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Trong thời gian anh không ở nhà, Khương Tự như... biến thành người khác vậy?"

Khương Cẩm Nguyệt yên lặng rơi nước mắt: "Càng ngày em ấy càng không chấp nhận được em, cũng như lúc trước, em ấy hoàn toàn không coi em là chị gái."

"Có thể là em làm sai chuyện, nếu như em đến nhà xin lỗi..."

Mẹ Khương ngắt lời, đau lòng ôm lấy Khương Cẩm Nguyệt, liên tục dỗ dành: "Con không sai gì cả, con bé đó lúc nào mà chả như vậy, làm thế nào cũng không dạy nổi."

"Còn Vân Hạo nữa, nói đi ngăn cản mà không biết chạy đi đâu."

Khương Phương Sóc nhíu mày: "Nghe nói nó cũng đến chỗ Khương Tự?"

Khương Cẩm Nguyệt khóc thút thít: "Em ấy nói bị người của Khương Tự giữ lại, không tới được."

Mọi chuyện rối như cuộn chỉ.

Khương Phương Sóc khẽ nghiêng người trên ghế sô pha, đau đầu day trán: "Lúc trước đã nói với em là đừng vào ngành giải trí rồi, bây giờ ở trong mắt người khác, nhà họ Khương chúng ta thành cái gì."

Khương Cẩm Nguyệt vốn đang ấm ức rơi lệ bỗng nhiên không khóc được nữa.

Anh cả có ý gì?

Khương Cẩm Nguyệt bỗng nhiên cảnh giác.

Trải qua thời gian dài được những người này chiều theo và yêu thương, khiến cô ta quá an nhàn, suýt thì quên đi dự tính ban đầu của mình.

Ngay từ đầu, cô ta dựa theo tính cách mỗi người mà tạo ra phương án chặt chẽ nhằm vào họ.

Đối với Khương Phương Sóc, Khương Cẩm Nguyệt chọn phương án là đóng vai em gái ngoan ngoãn nghe lời từ đầu đến cuối.

Hình thành sự so sánh với tính cách khác người của Khương Tự.

Bởi vì cô ta biết Khương Phương Sóc là người khá là chính trực, nhưng hắn có bệnh vặt là nặng mặt mũi, cực kỳ để ý đến sự đánh giá của bên ngoài đối với nhà họ Khương.

Mà bây giờ, từ trước đến nay Khương Cẩm Nguyệt luôn xuất hiện với hình tượng chính diện lại lần đầu tiên có vết rách ở trong mắt Khương Phương Sóc.

Mắt Khương Cẩm Nguyệt đục đỏ ngầu, nhút nhát mở miệng trong lòng mẹ Khương, như vô tình nhắc đến: "Em còn nghe được mấy lời đồn kỳ quái liên quan đến em gái, em không tin..."

Khương Phương Sóc nhìn qua: "Còn nói gì về Khương Tự?"

Khương Cẩm Nguyệt ấp úng nói: "Bọn họ nói em gái bị ma ám. Còn nói muốn làm pháp sự gì đó, còn lại thì em cũng không rõ lắm."

"Linh tinh!"

Khương Phương Sóc nhíu mày, cất cao giọng: "Ai truyền lời đồn linh linh như vậy, anh không tin những chuyện thần ma quỷ quái đó, nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ thành trò cười lớn."

Từ tính cách của Khương Phương Sóc là có thể nhìn ra, anh ta hoàn toàn không tin chuyện thần chuyện quỷ, với anh ta thì đó đều là mê tín dị đoan, không ra gì.

Nhưng Khương Cẩm Nguyệt thì khác.

Khương Cẩm Nguyệt có một cái hệ thống, cô ta nửa tin nửa ngờ đối với chuyện quỷ thần.

Cô ta sẽ không tự ra tay đối phó với Khương Tự. Bất luận như thế nào thì chỉ có Khương Tự là người xui xẻo mà thôi, dù sao cũng sẽ không liên lụy đến cô ta.

Mẹ Khương ở một bên im lặng, không đáp lời, như đang suy nghĩ điều gì.

Khương Phương Sóc ở nhà một lúc rồi đứng lên: "Con về công ty trước, còn chuyện phải xử lý."

Khương Cẩm Nguyệt cũng bước theo sau, đưa anh ta đến cổng.

"Anh cả đi đường cẩn thận."

Khương Cẩm Nguyệt vừa khóc xong, đuôi mắt còn hơi đỏ, dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện làm người ta đau lòng.

Khương Phương Sóc nhận ra vừa rồi thái độ của mình với cô ta hơi gay gắt.

Anh ta thở dài, an ủi sờ lên đầu cô ta: "Anh sẽ xử lý chuyện đêm nay thỏa đáng, anh cũng sẽ dành thời gian gặp mặt Khương Tự một lần, để nó thu liễm tính tình của mình lại."

Không lâu sau, xe của Khương Phương Sóc nhanh chóng rời khỏi nhà họ Khương.

Weibo của tập đoàn Khương thị phát tuyên bố trong đêm.

[Khương Cẩm Nguyệt đúng là con nuôi của nhà họ Khương, nhưng cô ấy đã trở thành người nhà của chúng tôi, hi vọng mọi người đừng bàn tán quá nhiều về chuyện này.]

Bài tuyên bố này đã biến tướng thừa nhận Khương Tự là thiên kim duy nhất của nhà họ Khương.

Nhưng cũng đã bảo vệ Khương Cẩm Nguyệt.

Khương Phương Sóc hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã chèn ép được hơn một nửa những lời bàn tán về Khương Cẩm Nguyệt ở trên mạng.

Sự đánh giá của cư dân mạng dần hướng về phía đồng cảm với Khương Cẩm Nguyệt, ngược lại còn hút thêm một đám fan qua đường cho cô ta.

Đồng thời, cư dân mạng cũng đang cảm thán nhà họ Khương công bằng, đối xử với hai cô con gái như nhau nên mới khiến cư dân mạng hiểu lầm, cổ phiếu của nhà họ Khương cũng bắt đầu trở nên ổn định.

Xử lý chuyện này xong, từ sáng sớm Khương Phương Sóc đã gọi điện thoại cho Khương Tự.

Lúc Khương Tự nhận cuộc gọi là lúc đang trên đường về nhà.

Giọng nói quen thuộc tối hôm qua truyền đến từ đầu điện thoại bên kia.

"Khương Tự, tôi là anh cả của cô."

Khương Tự không có hứng lấy lòng một người nhà họ Khương cứng nhắc không thú vị.

Ngày thường, Khương Phương Sóc là người phê bình nguyên chủ nhiều nhất. So với thái độ của Khương Phương Sóc với Khương Cẩm Nguyệt, tâm lý của nguyên chủ không mất cân bằng mới là lạ.

Khương Tự miễn cưỡng tựa vào ghế sau, giọng điệu thiếu đi sự cung kính lúc trước.

"Có việc gì?"

Quả nhiên, đầu dây bên kia im lặng mấy giây thì Khương Phương Sóc mới mở miệng, rõ ràng giọng nói căng thẳng hơn mấy phần.

"Tôi là anh cả của cô, chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại?"

Khương Tự nhếch miệng, thể hiện uy phong của anh cả ở chỗ cô làm gì.

Khương Phương Sóc không thấy Khương Tự xin lỗi, phát hiện ra sự khác thường của cô, anh ta cũng chỉ đành hít sâu một hơi.

"Có thời gian gặp một lần."

Đúng lúc xe đi qua một nhà hàng dân quốc, Khương Tự bỗng nghĩ tới điều gì, báo tên nhà hàng: "Địa điểm ở đây."

Là một nhà hàng dân quốc.

"Thời gian?"

Khương Tự không nhanh không chậm nói: "Chờ tôi thông báo."

Không đợi Khương Phương Sóc trả lời, Khương Tự lập tức cúp điện thoại. Cô mặc kệ mặt Khương Phương Sóc ở đầu dây bên kia có bị tự ái hay không.

Khương Tự ung dung click mở danh sách mà hệ thống cho cô.

Khương Tự như bố thí cho Khương Phương Sóc một cơ hội gặp mình, bởi vì tên của Khương Phương Sóc thình lình xuất hiện trên danh sách.

Do anh ta là người cầm quyền của nhà họ Khương nên tên của anh ta ở phía trên Khương Vân Hạo.

Đương nhiên cũng có thể thu được giá trị vận mệnh cao hơn Khương Vân Hạo.

Chọc giận Khương Phương Sóc rất dễ dàng, trong đầu Khương Tự nhanh chóng vạch ra kế hoạch chọc giận Khương Phương Sóc.

Nghĩ đến chuyện có thể làm Khương Phương Sóc cứng nhắc tức giận đến giơ chân, Khương Tự nâng cằm lên, nhẹ nhàng cười ra tiếng.



Lúc trước, Khương Cẩm Nguyệt vội vàng ra nước ngoài là bởi vì cô ta biết được tin tức của Phó Tể Thần từ chỗ thám tử tư.

Nhưng khi cô ta đi theo địa chỉ đến New York thì đã chậm một bước.

Đã không thấy bóng dáng của Phó Tể Thần từ lâu.

Khương Cẩm Nguyệt không đành lòng buông tha một chút manh mối nào, dứt khoát ở lại New York, ý đồ tình cờ gặp Phó Tể Thần, nhưng anh ta lại như bốc hơi khỏi nhân gian.

Những ngày gần đây Khương Cẩm Nguyệt không thu hoạch được gì.

Đến khi buổi họp báo cho phim điện ảnh mới bắt đầu, Khương Cẩm Nguyệt mới trở về từ New York.

Chờ sau khi phim chiếu, Khương Cẩm Nguyệt sẽ về New York.

Trước đó, Khương Cẩm Nguyệt quyết định gặp mặt những nhân vật vận mệnh đã bị mình tấn công một lần.

Buổi sáng từ tám giờ đến mười hai giờ là của Kỳ Tầm.

Sau sáu giờ chiều, Lục Tinh Trầm và Khương Vân Hạo tan học, địa điểm sẽ là cửa hàng trà sữa ở gần trường học.

Ngày hôm sau, Kỳ Tầm theo lời hẹn đón Khương Cẩm Nguyệt đến cửa hàng sườn xám. Trên đường đi, suy nghĩ của anh ta có hơi rối loạn.

Khương Cẩm Nguyệt trở về như đã cảnh tỉnh anh ta.

Trong lòng Kỳ Tầm có chút bực bội, từ sau khi anh ta gặp Khương Tự, thỉnh thoảng bóng hình của Khương Tự sẽ hiện lên trong đầu óc anh ta.

Anh ta tự nhủ như vậy là không đúng.

Lần này Khương Cẩm Nguyệt trở về, từ nơi sâu thẳm lại nói cho Kỳ Tầm, những hành vi lúc trước của anh ta là sai lầm.

Khương Tự là vợ của Lục Lẫm, cô ấy vốn là một người không liên quan gì đến mình.

Cuối cùng Kỳ Tầm ra một quyết định.

Về sau anh ta sẽ không gặp lại Khương Tự nữa.

Nghĩ như vậy, Kỳ Tầm nhẹ nhàng thở ra. Nhưng nghĩ đến chuyện về sau không còn gặp Khương Tự, trong lòng anh ta lại như bị mèo cào.

Có chút ngứa, có chút nóng nảy.

Anh ta cố hết sức coi nhẹ cảm giác này, nhưng dường như cảm giác ngứa ngáy đã thấm vào xương cốt, ở khắp mọi nơi.

Xe dừng lại, Kỳ Tầm hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía Khương Cẩm Nguyệt đã khôi phục như thường.

Khương Cẩm Nguyệt lên xe, Kỳ Tầm trêu chọc cô ta như thường ngày.

Cô ta cảm nhận được rõ ràng, lần này cô ta trở về, thái độ của Kỳ Tầm với cô ta càng nhiệt tình hơn.

Trên mặt Khương Cẩm Nguyệt hiện lên ý cười, có lẽ là bởi vì cô ta đã rời đi quá lâu.

Lúc này, cô ta hơi cúi người, lơ đãng vén tóc mai bên trái, thân thể hơi nghiêng, lộ ra phần lỗ tai có một nốt ruồi son nho nhỏ.

Kỳ Tầm nghiêng đầu liếc qua, khi ánh mắt anh ta dừng lại trên nốt ruồi son, môi mỏng hơi mấp máy.

Trên lỗ tai mẹ anh ta cũng có một nốt ruồi son dạng này.

Lúc Khương Cẩm Nguyệt suy nghĩ sẽ không tự giác nhếch môi lên, sau đó nhẹ nhàng chun mũi một cái.

Lúc mẹ của Kỳ Tầm suy nghĩ chuyện gì cũng sẽ làm động tác như vậy.

Kỳ Tầm rủ mắt xuống, có lẽ là bởi vì những trùng hợp này nên mỗi lần nhìn thấy Khương Cẩm Nguyệt, anh ta đều sẽ có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Khi anh ta nhìn thấy Khương Cẩm Nguyệt mặc bộ sườn xám mà mẹ anh ta từng mặc, trái tim anh ta trở nên mềm mại ngay lập tức, từ đây trong mắt chỉ có một mình Khương Cẩm Nguyệt.

Khương Cẩm Nguyệt phát hiện tầm mắt của Kỳ Tầm, cô ta cười không nói chuyện.

Cô ta chỉ đưa tay vén sợi tóc ra sau hơn.

Xe Rolls-Royce màu đen dừng lại, Kỳ Tầm xuống xe, anh ta đi đến bên chỗ Khương Cẩm Nguyệt, dừng bước.

Một giây sau, Kỳ Tầm khom lưng cực kỳ tự nhiên, mở cửa xe.

"Tôi mở cửa xe giúp em, em mới làm móng tay không thể bị xước được..."

Vừa dứt lời, con ngươi của Kỳ Tầm hơi mở lớn.

Chưa nói xong đã kẹt tại yết hầu.

Đây là lời mà ngày đó Khương Tự từng nói với anh ta, vậy mà anh ta lại thốt ra trước mặt Khương Cẩm Nguyệt.

Khương Cẩm Nguyệt không phát hiện điều gì không thích hợp.

Cô ta ngọt ngào mở miệng: "Sao anh biết mấy ngày nữa em sẽ đi làm móng?"

Kỳ Tầm kiềm nén cảm xúc, anh ta khẽ hất cặp mắt đào hoa, liếm môi cười.

"Chỉ là tôi đang nghĩ, nếu như em làm móng tay sẽ đẹp cỡ nào."

Ánh nắng chiếu lên mặt Kỳ Tầm, vẫn bộ dạng phong lưu dạo chơi nhân gian như cũ.

Tay anh ta lại có chút căng thẳng.

Trong lòng Khương Cẩm Nguyệt Tâm đầy cảm giác thỏa mãn.

Kỳ Tầm có vẻ ngoài đẹp, bối cảnh lại lớn. Mặc dù anh ta đa tình, nhưng bây giờ lại thu tâm vì cô ta, cô ta vô cùng thích ở chung với Kỳ Tầm.

Khương Cẩm Nguyệt chu môi: "Chúng ta vào xem có sườn xám mới không nhé?"

Cô ta vừa đi vào trong tiệm, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía tủ kính.

Cô ta ồ lên một tiếng, kinh ngạc nói: "Sao không thấy bộ sườn xám sa tanh màu trắng và lục kia nữa?"

Chẳng phải đó là hàng không bán sao? Cô ta thích nó rất lâu rồi, nhưng không mua được.

Quản lý cửa hàng mở miệng: "Cô chủ Lục đã mua bộ sườn xám kia rồi."

Nghe thấy mấy chữ cô chủ Lục này, Khương Cẩm Nguyệt khó tin mở to mắt.

Sao Khương Tự lại mua được sườn xám?

Cô ta có chút không cam tâm.

Khương Cẩm Nguyệt lắc tay quản lý cửa hàng, làm nũng nói: "Chị ơi, em rất thích bộ sườn xám kia, em có thể đặt làm một bộ không?"

Nếu Khương Tự có thể mặc, vì sao cô ta lại không thể?

Quản lý cửa hàng khẽ nhíu mày, Khương Cẩm Nguyệt đang có phần gây sự vô lý.

Mỗi một tác phẩm của đại sư Phó Tể Thần đều đặc biệt, chưa từng có hai bộ giống nhau.

Quản lý cửa hàng từ chối Khương Cẩm Nguyệt, Khương Cẩm Nguyệt thất vọng, cô ta mấp máy môi.

Lúc này, Kỳ Tầm bỗng nhiên mở miệng.

"Bộ sườn xám sa tanh màu trắng xanh lục kia..." Kỳ Tầm không mặn không nhạt nói: "Em mặc không hợp."

Tiềm thức anh ta cảm thấy, chỉ có Khương Tự mới trị được màu này.

Nghe vậy, Khương Cẩm Nguyệt kinh ngạc nhìn Kỳ Tầm.

Hiện giờ anh ta...

Đang chất vấn cô ta ngay trước mặt người khác sao?

Mắt Khương Cẩm Nguyệt hơi đỏ lên.

Kỳ Tầm phát hiện hình như mình nói sai. Anh ta xoay người tới gần Khương Cẩm Nguyệt, tiếng cười trầm thấp.

"Em nghĩ gì thế."

Kỳ Tầm cầm lên một bộ sườn xám màu be, không tập trung nói một câu: "Chẳng phải là do tôi thích nhìn em mặc những màu đẹp đẽ hơn sao?"

Anh ta lại dỗ Khương Cẩm Nguyệt vài câu, Khương Cẩm Nguyệt mới cười.

Khương Cẩm Nguyệt nhìn một vòng, cô ta cố tình chọn một bộ sườn xám sa tanh màu xanh lá cây.

Bộ sườn xám này cùng màu với bộ sườn xám màu trắng lục kia, cô ta muốn để người khác nhìn xem cô ta mặc còn đẹp hơn Khương Tự.

Một lát sau, Khương Cẩm Nguyệt mặc sườn xám sa tanh màu xanh lá cây rồi đi ra.

Cô ta đi đến trước mặt Kỳ Tầm, cất lên giọng nói ngọt ngào.

"Kỳ Tầm, anh thích em mặc bộ này không?"

Cô ta tự nhận mình cực kỳ hợp với màu sắc thanh thuần này, sẽ khiến hai mắt Kỳ Tầm sáng lên.

Kỳ Tầm ngẩng đầu, mấy giây sau, anh ta chậm rãi đứng lên, ánh mắt dán lên người Khương Cẩm Nguyệt, anh ta không nói gì.

Khương Cẩm Nguyệt chờ Kỳ Tầm khen mình, cô ta kiên nhẫn gọi tên anh ta: "Kỳ Tầm?"

Anh ta không đáp lại cô ta.

"Kỳ Tầm?"

"Kỳ Tầm?"

Khương Cẩm Nguyệt gọi Kỳ Tầm rất nhiều lần, từ đầu đến cuối anh ta vẫn không đáp lại, giống như anh ta đang ngẩn người.

Lúc này, ánh mắt Kỳ Tầm vừa ngay thẳng vừa nhiệt liệt, anh ta yên lặng nhìn cô ta, giống như mỗi lần trong dĩ vãng, trong mắt chỉ có một mình cô ta.

Khương Cẩm Nguyệt thỏa mãn cúi đầu xuống, xem ra là cô ta nghĩ nhiều. Kỳ Tầm không hề thay đổi, anh ta vẫn nằm trong lòng bàn tay của mình như cũ.

Kỳ Tầm nhìn Khương Cẩm Nguyệt, đúng là Khương Cẩm Nguyệt mặc sườn xám trông rất xinh đẹp.

Nhưng kỳ lạ là, trong lòng anh ta không có chút gợn sóng nào.

Có lẽ là bởi anh ta đã thấy phong tình có một không hai, nên khi nhìn cái khác thì luôn cảm thấy có chút tầm thường, nhạt nhẽo.

Trong đầu Kỳ Tầm không khỏi hiện lên một gương mặt kiều diễm.

Người đẹp ương ngạnh kia, từng chút từng chút bao trùm lấy Khương Cẩm Nguyệt ở trước mắt.

Kỳ Tầm phảng phất như nhìn thấy Khương Tự mặc một bộ sườn xám trắng lục, cô ôm lấy cánh tay trắng nõn, vênh vang đắc ý liếc nhìn anh ta.

Khương Tự nâng chiếc cằm tinh xảo lên, tiếng nói trong trẻo lại mềm giòn dễ vỡ.

"Ai cho phép anh nhìn tôi?"

Lần đầu tiên Kỳ Tầm thất thần ngay trước mặt Khương Cẩm Nguyệt.

Rõ ràng Kỳ Tầm đang nhìn Khương Cẩm Nguyệt.

Trong lòng anh ta lại nghĩ đến Khương Tự.