Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 16



Nơi Khương Tự chọn là một nhà hàng dân quốc.

Từng phòng riêng biệt, không phải hoàn toàn khép kín mà là dùng tấm bình phong màu đỏ thêu hoa để ngăn cách.

Bên ngoài đại sảnh, tiếng nhạc phục cổ du dương phát ra từ máy quay đĩa.

Khương Tự ngồi trong xe nhà mình, nhìn thấy kẻ cuồng giờ giấc Khương Phương Sóc vào nhà hàng đúng 7 giờ.

Tính cách của Khương Phương Sóc bảo thủ, từ trước tới nay không thích tới muộn.

Ngày hôm qua, Khương Tự còn đặc biệt gọi điện thoại cho Khương Phương Sóc.

Sửa thời gian gặp mặt từ 8 giờ thành 7 giờ.

Khương Tự chuẩn bị ra oai phủ đầu với anh ta ngay từ đầu.

Vào đúng 8 giờ tròn, Khương Tự mới khoan thai đến muộn, đi tới phòng bao mình đã đặt sẵn.

Khương Tự dịch dịch góc áo, tao nhã ngồi xuống ghế đối diện Khương Phương Sóc. Cô nhìn thời gian, làm lơ sắc mặt khó coi của Khương Phương Sóc, kinh ngạc nói.

“Anh cả, hình như anh tới muộn.”

Khương Phương Sóc đợi gần khoảng 1 giờ đồng hồ, nào vui vẻ nổi.

Hiện tại còn bị Khương Tự bôi nhọ, giọng anh ta trầm xuống: “Bảy giờ tao đã đến rồi.”

Khương Tự dựa lưng vào ghế dài mềm mại, thảnh thơi lắc lắc chân: “Nhưng vừa rồi tôi đi toilet, tính ra là anh đến muộn.”

Khương Phương Sóc chưa bao giờ gặp ai nói láo mà còn hợp tình hợp lý như thế.

Khương Tự nào có từ toilet ra? Rõ ràng vừa rồi anh ta thấy cô từ cổng lớn vào.

Anh ta không rõ nguyên nhân khiến hành động của Khương Tự ngày càng gay gắt là gì, chỉ nhắc nhở bản thân đừng so đo với Khương Tự.

Hô hấp của Khương Phương Sóc trở nên dồn dập, cởi bỏ hai nút áo trên âu phục.

Không bao lâu sau, đột nhiên mành bị xốc lên.

Có bóng người phủ xuống, mẹ Khương đứng ở cửa.

Đầu tiên mẹ Khương nhìn Khương Tự, sau đó chú ý tới Khương Phương Sóc ngồi đối diện cô, kinh ngạc thốt lên: “Sao con lại ở trong này?”

Mặt Khương Phương Sóc cũng đầy nghi hoặc.

Mẹ Khương theo bản năng siết chặt túi xách trong tay, bên trong đựng bùa chú mà bà ta mua từ chỗ đại sư.

Đại sư quả quyết nói con của bà ta bị quỷ bám theo, hơn nữa bắt đầu từ khi nó được tìm về thì chuyện đó đã xảy ra.

Mẹ Khương lập tức bị dọa, chẳng trách con gái út lúc nào cũng mặt mày âm trầm.

Không thích cười, cũng không khiến người khác yêu thích.

Vào khoảng thời gian Khương Tự mới về nhà họ Khương, thậm chí bà ta còn nghĩ, đây thật sự là con gái của mình sao?

May mắn đại sư đã cho bà ta cách giải quyết.

Chỉ cần dán bùa lên người Khương Tự trước 8 giờ rưỡi là có thể thuận lợi tìm lại con gái thật sự của mình.

Nhưng mà trường hợp hiện tại hơi khó làm.

Nếu bị Khương Phương Sóc phát hiện, không biết nó sẽ nổi giận ra sao.

Khương Tự nhìn vẻ mặt hơi lộ vẻ khó coi của mẹ Khương, đương nhiên đoán ra suy nghĩ dưới đáy lòng của bà ta.

“Làm sao vậy? Tôi còn nghĩ đây là bữa tiệc gia đình cơ.” Khương Tự ra vẻ không biết, “Chẳng lẽ các người lâu quá không gặp tôi nên không nhớ ra tôi nữa sao?”

Khương Tự vừa thốt lời này, vẻ mặt hai người kia đều biến sắc.

Dù sao hôm nay bọn họ đều mang tâm tư riêng, căn bản không phải đến tìm Khương Tự để ôn chuyện.

Khương Tự không để ý tới bọn họ, gọi phục vụ tới.

“Lần lượt mang các món ngon nhất của nhà hàng này lên đây, mỗi món một phần.”

Tuy hôm nay Khương Tự tới để vả mặt bọn họ nhưng cô tuyệt đối sẽ không để mình đói bụng.

Các món ăn của nhà hàng Trăng Non từ dân quốc đến hiện đại, Khương Tự muốn nếm thử hết hương vị của nhà hàng này.

Đồ ăn được dọn lên rất nhanh.

Mẹ Khương gắp một miếng thịt cá tươi mới định để vào trong bát Khương Tự.

“Hương vị món cá Tuyết hấp đậu này rất ngon, không phải con thích ăn cá nhất sao?”

Khương Tự cản lại, ngăn cản động tác của mẹ Khương: “Tôi không thích ăn cá, người thích ăn cá chắc là Khương Cẩm Nguyệt nhỉ?”

Mẹ Khương ngẩn ra, đũa trong tay khựng giữa không trung, lùi không được mà tiến cũng chẳng xong.

Hình như bà ta nhớ lầm, nhưng bà ta nghĩ một lượt cũng không nghĩ ra Khương Tự thích ăn gì.

Nguyên chủ không thích ăn cá, nhưng Khương Tự thì không phải. Sở dĩ cô không ăn cá, không phải bởi vì không thích ăn, mà là cô không thích tự gỡ xương cá.

Nếu có người giúp cô gỡ hết xương cá thì cô có thể miễn cưỡng ăn một miếng.

Khương Phương Sóc thấy mẹ Khương xấu hổ, nhíu mày, dùng thân phận anh cả răn dạy Khương Tự: “Mẹ có lòng tốt, mày đừng không biết cảm kích.”

Khương Tự học quy tắc có nề có nếp của Khương Phương Sóc, hỏi ngược lại: “Không biết lúc ăn và ngủ thì không nói chuyện sao? Đừng nói chuyện khi đang dùng cơm, anh sẽ làm bẩn đũa của tôi đấy.”

Khương Tự còn đặc biệt kéo bộ đồ ăn của mình lại gần mình hơn.

Sắc mặt Khương Phương Sóc cứng đờ, cùng mẹ Khương liếc mắt nhìn nhau một cái.

Mẹ Khương xấu hổ thu tay về.

Rõ ràng chỉ mấy tháng không gặp mà mẹ Khương lại cảm thấy mình với Khương Tự vô cùng xa lạ, dù hình như bà ta chưa bao giờ thân thiết với Khương Tự.

Trải qua chuyện vừa rồi, niềm tin của mẹ Khương càng vững chắc hơn, đại sư nói không sai.

Vì để con gái thật của bà ta trở về, bà ta cần phải làm theo lời đại sư nói.

Trực giác của Khương Tự nhạy bén, huống chi từ lúc bắt đầu cô đã đề phòng mẹ Khương nên khi mẹ Khương liên tục có động tác nhỏ thì cô bỗng kêu “ôi chao”.

Chiếc đũa bên cạnh bàn bị cô cố ý va vào, rơi xuống đất.

Khương Tự không hề nhúc nhích mà nâng cằm với Khương Phương Sóc, giọng nói dịu dàng ra lệnh.

“Nhặt lên giúp tôi.”

Khương Phương Sóc: “…”

Đêm nay anh ta liên tục bị khiêu chiến quyền uy, sao có thể nghe theo?

Khương Từ hừ hừ: “Không phải anh cứ mãi dạy tôi rằng người một nhà phải hòa thuận sao? Có một chiếc đũa cũng không muốn nhặt giúp em gái?”

Khương Tự lấy lời Khương Phương Sóc thường hay giáo dục nguyên chủ ra nói, từ tốn oán hận anh ta.

Khương Phương Sóc hít một hơi thật sâu, anh ta cảm thấy chỉ trong mấy chục phút ngắn ngủi ở cùng Khương Tự, anh ta đã giảm thọ mười mấy năm.

Khương Phương Sóc nghiêm mặt, cúi người xuống.

Khương Tự cũng ra vẻ khom người, để lại tấm lưng cho mẹ Khương.

Quả nhiên mẹ Khương trúng kế.

Thời cơ bị Khương Tự căn chính xác 10 phần, trong khoảnh khắc Khương Phương Sóc ngẩng đầu, Khương Tự chợt đứng lên, tránh khỏi bàn tay đang vươn tới của mẹ Khương.

Giây tiếp theo, tấm bùa vốn nên dán lên lưng Khương Tự lại...

“Bộp”, dán ở giữa mặt Khương Phương Sóc.

Trong nháy mắt đó, Khương Phương Sóc chỉ còn lại mờ mịt.

“Bà dán bùa lên mặt anh cả làm gì?”

Khương Tự tăng ngữ điệu, giọng nói giòn giã pha mềm dịu, lại buông một câu vô cùng rõ ràng: “Chẳng lẽ anh cả bị đồ dơ bẩn quấn thân?”

Lúc này, nhân viên phục vụ vừa khéo bưng đồ ăn vào. Tuy nhân viên phục vụ lui ra ngoài rất nhanh nhưng mà sắc mặt của Khương Phương Sóc cực kỳ khó coi, lúc xanh lúc trắng, bị bùa che mặt mà vẫn nhìn thấy.

Khương Phương Sóc để ý cái gì nhất? Mặt mũi của anh ta.

Hiện tại lại có người ở ngay trước mặt anh ta, đạp tôn nghiêm của anh ta xuống đất.

Khương Tự hoài nghi giây tiếp theo anh ta sẽ ngất đi, thậm chí anh ta còn quên giật tấm bùa dán trên mặt xuống.

Khương Tự vươn ngón tay trắng nõn mảnh khảnh, nhẹ nhàng kẹp tấm bùa.

Tấm bùa khiến Khương Phương Sóc khuất nhục đến cực điểm bị cô kéo xuống, cô không hề sợ hãi, chỉ tò mò lật xem.

Mẹ Khương khiếp sợ nhìn Khương Tự tùy ý cầm bùa, giờ phút này bà ta mới nhận ra mình bị lừa.

Số tiền tiêu tốn cho nó cũng như ném đá trên sông hết.

Nhưng hiện tại, phong ba chờ đợi mẹ Khương không chỉ có cái này.

Thậm chí Khương Tự còn bớt thời gian xem hệ thống, một bữa tối còn chưa kết thúc, Khương Phương Sóc đã cống hiến mấy trăm ngàn giá trị số mệnh.

Xem ra, lửa giận lần này thật sự không nhỏ.

Khương Phương Sóc lạnh lùng nói: “Mẹ, mẹ làm cái gì đấy!”

Mẹ Khương lúng ta lúng túng đáp: “Bởi vì Cẩm Nguyệt nhắc tới…”

“Cẩm Nguyệt nói cái gì thì là cái đó à? Nó còn không thể xử lý tốt chuyện của mình, mẹ còn vì một câu của nó mà làm ra chuyện như này?”

“Nếu việc này mà truyền ra ngoài, mẹ có biết sẽ ảnh hưởng lớn như thế nào tới công ty nhà họ Khương không?”

Không có gì khác suy đoán của Khương Tự, Khương Phương Sóc mà tức lên thì ngay cả mẹ ruột cũng có thể mắng đến máu chó phun đầy đầu.

Khương Tự cười khúc khích, vô tình cắt ngang cuộc tranh chấp của hai người.

Bọn họ đều nhìn Khương Tự, trên mặt còn vương lửa giật chưa trút và mờ mịt.

Khương Tự trừng mắt, “tốt bụng” nhắc nhở.

“Nếu giọng anh mà tiếp tục cao lên thì tất cả mọi người ở nhà hàng sẽ nghe thấy đấy.”

Lúc này Khương Phương Sóc mới chú ý tới giữa các phòng bao chỉ dùng bình phong để che, căn bản không thể ngăn được giọng quát vừa rồi của anh ta.

Nói cách khác, dáng vẻ chật vật vừa rồi của anh ta đã bị mọi người thấy, cười nhạo rồi.

Máu dâng lên não, Khương Phương Sóc không thể dùng lý trí để suy nghĩ nữa.

Anh ta ổn định tâm trạng, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, chuẩn bị rời đi.

Khương Tự tựa nhẹ ở khung cửa, chờ Khương Phương Sóc và mẹ Khương đi được một đoạn thì mới nũng nịu gọi người lại.

Tính cô là thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, còn bổ thêm một câu như lửa cháy đổ thêm dầu.

“Khương tổng, đừng nói là muốn trốn thanh toán nhé?”

Bước chân của Khương Phương Sóc khựng lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Tự, Khương Tự nhướng mày nhìn anh ta, môi nhếch lên đầy khiêu khích.

Trong một giây đó, tất cả lửa giận của Khương Phương Sóc đều hóa thành cảm giác bất lực.

Sau khi thanh toán xong, anh ta căm giận rời khỏi nhà hàng dưới cái nhìn chăm chú của đám quần chúng ăn dưa.

Khương Tự bĩu môi.

Cô không thiếu tiền, nhưng không muốn mời người như vậy ăn cơm.

***

Từ chỗ người giúp việc, Khương Cẩm Nguyệt biết tin tối nay mẹ Khương sẽ gặp mặt Khương Tự.

Vì thế cô ta cố tình ở trong nhà, muốn nghe phần kế tiếp.

Còn chưa đến 9 giờ tối, Khương Cẩm Nguyệt đã nghe thấy tiếng động từ cổng lớn.

Khương Phương Sóc trầm mặt, từ cửa đi vào, phía sau là mẹ Khương không nói một lời.

Khương Cẩm Nguyệt gọi anh ta lại: “Anh cả?”

Khương Phương Sóc liếc Khương Cẩm Nguyệt một cái, vung tay, nổi giận đùng đùng đi lên lầu.

Khương Cẩm Nguyệt hoang mang, cô ta đành phải kéo mẹ Khương lại: “Mẹ, làm sao vậy? Con nghe người giúp việc nói mẹ đi tìm em gái…”

“Đều tại con!”

Mẹ Khương ngắt lời Khương Cẩm Nguyệt, trong giọng nói không thiếu giận chó đánh mèo.

“Sớm biết vậy đã không nghe lời con nói, đại sư kia đúng là kẻ lừa đảo. Khương Tự nào bị quỷ bám vào người? Nó cầm bùa trong tay mà có xảy ra chuyện gì đâu!”

Khương Cẩm Nguyệt đột nhiên bị mắng nặng lời một trận, còn cảm thấy hơi bần thần.

Cho tới nay, cô ta luôn là con gái ngoan trong nhà, mẹ Khương chưa bao giờ nghiêm mặt, nặng lời răn dạy cô ta như vậy.

Khương Vân Hạo vừa ra từ phòng bếp, nhanh chóng nhận ra tình hình chiến đấu hiện tại.

Cậu cúi đầu, giả vờ là người vô hình, định lừa dối cho qua cửa để lên lầu.

Lúc này, trong đầu Khương Vân Hạo đột nhiên nảy ra một ý tưởng vô cùng bất kính.

Mẹ cậu thế này có thể xem như đáng đời không?

Mẹ Khương đang nổi nóng, nhìn Khương Vân Hạo lén lút đi đứng nép sát tường thì giận sôi máu.

“Dáng vẻ đấy của mày là thế nào, ngay cả đường cũng không đi hẳn hoi được sao!”

Khương Vân Hạo ấm ức, mắng cậu làm gì? Có phải cậu bắt mẹ đi dán bùa lên người Khương Tự đâu.

Mẹ Khương còn muốn dạy dỗ, Khương Vân Hạo đã chạy biến đi nhanh như chớp, khóa chặt cửa.

Mẹ Khương chỉ cảm thấy đau đầu.

“Thật là, mấy đứa này chẳng đứa nào bớt lo.”

Khương Cẩm Nguyệt còn đang an ủi mẹ Khương, nghe thấy câu này, cô ta trầm mặc.

Lời này là mắng cả cô ta luôn sao?

***

Khương Tự chiến thắng trở về, quản gia Trịnh sai người tổ chức một bất ngờ nho nhỏ ở trong vườn hoa.

Khi Khương Tự sắp tới cửa, người hầu chỉnh tề kéo vang pháo mừng.

“Bụp” vài tiếng, pháo hoa nở rộ trong vườn hoa, đủ mọi màu sắc bay nhẹ nhàng như lụa ở trong không khí.

“Chúc mừng cô chủ.”

Trước đó quản gia Trịnh đã sớm không quen nhìn nhà họ Khương bất công, con gái ruột của mình lại không thương, đi thương người ngoài.

Nhưng dù sao đấy cũng là mẹ ruột của cô chủ, một người ngoài như ông sao có thể lắm chuyện.

Hiện tại, cuối cùng cô chủ đã nghĩ thông suốt rồi, con người mà, nhất định đừng để bản thân mình chịu uất ức.

Khương Tự cười tủm tỉm đứng tại chỗ, bàn tay nhỏ bé hào phóng vung lên.

“Hôm nay tôi vui, phát thêm mỗi người 1 tháng tiền lương.”

“Cô chủ vạn tuế!”

“Cô chủ tuyệt vời nhất!”

“Tôi muốn làm việc cho cô chủ mãi mãi!”

Trong vườn hoa nhà họ Lục vang lên tiếng cười nói vui vẻ, mấy câu nịnh nọt Khương Tự hết câu này đến câu khác bật ra ngoài, quấy nhiễu Lục Tinh Trầm ở trên tầng hai.

Vừa nãy Lục Tinh Trầm còn đang chơi game, mà tiếng ồn bên ngoài đã át cả tiếng nhạc trò chơi.

Tiếng cười vui và tiếng bụp bụp gõ bàn phím của cậu hình thành sự đối lập rõ ràng, cậu không khỏi đứng dậy từ chỗ ngồi, đi tới cửa sổ.

Cửa sổ bị Lục Tinh Trầm kéo hé ra một chút.

Khương Tự đang cười, được trên dưới nhà họ Lục bao quanh, như sao quanh trăng sáng.

Trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui sướng, là loại vui sướng phát ra từ tận trong lòng.

Vốn là mùa đông lạnh giá như băng nhưng tại khoảnh khắc này lại rót vào chút ấm áp.

Chờ Lục Tinh Trầm phản ứng lại thì khóe miệng đã bất giác cong lên cười.

“Cái người kia, có bị bệnh không đấy? Đứng bất động chờ cho gà ăn à!”

Máy tính vang lên tiếng mắng kéo suy nghĩ bay xa của Lục Tinh Trầm về, cậu nhanh chóng đóng cửa sổ, chạy về chỗ máy tính.

Giây tiếp theo, cậu chửi một câu.

“Ai cần mày lo!”

Cơn nóng nảy bùng lên, Lục Tinh Trầm lập tức offline, trong phòng yên tĩnh, đột nhiên cậu cảm thấy trò chơi chẳng có ý nghĩa gì cả.

Xuất phát từ tò mò, Lục Tinh Trầm lại quay ra chỗ cửa sổ.

Bóng người ngoài cửa sổ đã biến mất.

Khương Tự vào cửa, hoàn toàn không chú ý tới trên lầu nhiều thêm một người nhìn lén.

Khương Tự dùng một lần chọc tức cả mẹ Khương lẫn Khương Phương Sóc nên tâm tình rất tốt. Cô suy nghĩ vài giây, gọi quản gia Trịnh tới.

“Quản gia Trịnh, giúp tôi đặt mấy vé xem phim.”

Quản gia Trịnh dò hỏi: “Cô chủ dự định xem bộ phim nào?”

“Phim của Hứa Linh Linh.”

Hứa Linh Linh chính là đối thủ của Khương Cẩm Nguyệt, phim của hai người chiếu cùng lúc, xem như giúp đối thủ của Khương Cẩm Nguyệt tăng chút doanh thu phòng vé.

Lúc này, Khương Tự mới nhớ ra trên lầu còn có người, cô bổ sung một câu.

“Thuận tiện cho Lục Tinh Trầm một vé, cứ nói là tôi mời cậu ta đi xem phim.”

Quản gia Trịnh cười tủm tỉm đồng ý, cô chủ sợ ít quan tâm cậu út, còn dùng cách đặc biệt như này, thật sự nhọc lòng.

“Tôi chắc chắn sẽ làm chuyện này thật chu đáo.”

Khương Tự liếc nhìn tầng trên, nhịn không được mà cười khẽ.

Cô tốt bụng lắm, mời Lục Tinh Trầm xem phim của đối thủ Khương Cẩm Nguyệt, chắc là Lục Tinh Trầm cảm kích cô lắm.

Khi cửa phòng bị gõ vang, Lục Tinh Trầm đang nằm trên giường phát ngốc.

“Vào đi.”

Người gõ cửa là quản gia Trịnh.

Quản gia Trịnh vui vẻ ra mặt, đưa cho cậu một tấm vé xem phim mỏng.

“Cậu út, cô chủ nói mời cậu đi xem phim.”

“Mời tôi?”

Lục Tinh Trầm nghi ngờ, nhận tấm vé xem phim, bộ phim ghi trên này cậu không biết: “Đây là phim gì?”

“Là phim do Hứa Linh Linh đóng vai chính.”

“Hứa Linh Linh là ai?”

Quản gia Trịnh ho nhẹ hai tiếng, quyết định giấu giếm một phần sự thật.

“Gần đây cô ấy rất hot, chắc chất lượng phim cũng đáng tin cậy.”

Lục Tinh Trầm khẽ hừ mũi một cái.

Cậu còn giả bộ tùy ý quơ quơ tấm vé xem phim trong tay, mạnh miệng nói: “Dù sao cuối tuần tôi cũng rảnh rỗi, đi thì đi thôi, cũng đâu thể để Khương Tự đi xem phim một mình.”

Cho đến khi tới rạp chiếu phim, Lục Tinh Trầm mới biết được một tin tức mấu chốt từ miệng người khác.

Hứa Linh Linh là đối thủ của Khương Cẩm Nguyệt.

Hơn nữa, Khương Tự căn bản không đi xem phim một mình, chị ta mang cả đoàn vệ sĩ, đầu bếp trong nhà, người làm vườn, vân vân.

Chị ta bao trọn một phòng chiếu, mời bọn họ xem phim miễn phí.

Lục Tinh Trầm thật vất vả tiêu hóa tin tức này rồi thấy Khương Tự vẫy tay với mình.

Vì đã hiểu ra chân tướng nên cậu rất không tình nguyện đi tới.

“Cầm.”

Khương Tự nhét một đống đồ này nọ vào trong lòng Lục Tinh Trầm.

Lục Tinh Trầm cúi đầu, thấy bắp rang, khoai tây chiên, còn có đồ uống.

Hai tay của Lục Tinh Trầm đều có thể cảm nhận được trọng lượng, nặng trĩu. Cậu hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không nhịn được mà chất vấn Khương Tự.

“Chị không cảm thấy mình làm như này là rất quá đáng ư?”

“Quá đáng ở đâu?” Khương Tự nhìn Lục Tinh Trầm, vẻ mặt giống như cậu nói một điều gì đó thật không thể tưởng tượng được.

“Phim là tôi mời cậu xem, bắp rang là tôi mời cậu ăn, nhờ cậu cầm hộ ít đồ mà cậu còn oán giận?”

Khương Tự chậc chậc hai tiếng, quét cậu một lượt từ trên xuống dưới.

“Không phải là cậu còn không cầm nổi một chút đồ chứ?”

Lục Tinh Trầm nhìn đống đồ chất như núi trên tay.

Cái này gọi là một chút đồ sao!

Hết cách, hôm nay là Khương Tự mời khách, Lục Tinh Trầm lại một lần nữa khuất phục.

Cậu hoàn toàn quên mất một việc, chút nữa, phim cậu sẽ xem chính là phim của đối thủ Khương Cẩm Nguyệt.

Khương Tự chọn vị trí tốt nhất rồi ngồi xuống, bởi vì Lục Tinh Trầm cầm đồ ăn vặt của cô nên cô cực kỳ tốt bụng cho cậu ngồi cạnh mình.

Các người làm khác của nhà họ Lục thì tự ngồi vào chỗ.

Người đông kín mít, chỗ ngồi phòng chiếu phim hoàn toàn kín hết chỗ.

Bộ phim nhanh chóng bắt đầu.

Khương Tự rất ít khi ăn đồ ăn vặt nên mỗi hộp đồ ăn cô chỉ lấy vài miếng nếm thử sau đó mới vừa lòng mà rụt tay về.

Dù sao muốn duy trì hình thể nên cô cực kỳ kiềm chế với những đồ ăn có nhiều calo.

Nhưng Khương Tự không phải loại người không quý trọng lương thực, cô lấy khăn tay nhỏ ra lau khô đầu ngón tay của mình xong, dùng khuỷu tay huých Lục Tinh Trầm.

Lục Tinh Trầm đang xem phim mê mẩn.

Tầm mắt của cậu kéo về từ màn hình lớn, tức giận mở miệng: “Cái gì?”

Khương Tự dùng ngón tay chỉ mấy hộp đồ ăn vặt kia: “Cho cậu ăn đấy.”

Lục Tinh Trầm giật mình, cảm xúc bực bội vì vừa rồi bị quấy rầy đã bớt đi vài phần.

Thì ra vừa rồi Khương Tự mua nhiều như thế là do cố ý mua phần của cậu nữa.

Lục Tinh Trầm mừng trong lòng nhưng trên mặt lại không hiện cảm xúc.

Cậu vui vẻ duỗi tay cầm một miếng khoai tây chiên, cắn “rộp rộp” miếng đầu tiên.

Khương Tự bên cạnh chậm rãi nói một câu, hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường.

“Tôi ăn không vô, cho cậu hết.”

Nói xong, Khương Tự còn cảnh cáo cậu: “Nhớ kỹ, tôi không thích lãng phí, cậu nhất định phải ăn hết.”

Bắp rang trên tay Lục Tinh Trầm nháy mắt không còn thơm nữa.

Cậu nhìn lướt qua đống đồ ăn vặt trong lòng, vừa rồi Khương Tự có thật sự ăn sao?

Nếu chị ta ăn thì sao mỗi hộp đồ ăn vặt vẫn đầy ụ như núi nhỏ vậy?

Hóa ra Khương Tự mua nhiều đồ ăn vặt như này là vì nếm thử hương vị của mỗi loại, sau đó coi cậu như cái máy xử lý thức ăn!

Chúc mừng cậu út Lục sau khi làm “người ăn thử” đã thành công tăng thêm một danh hiệu mới: “Máy xử lý thức ăn”.

Lục Tinh Trầm muốn phản bác: “Tôi không…”

Ánh mắt cảnh cáo của Khương Tự bay sang: “Đừng nói chuyện, làm phiền đến tôi xem phim.”

Lục Tinh Trầm: “…”

Rốt cuộc là ai phiền ai?

Vừa rồi cậu đang xem phim mê mẩn thì Khương Tự huých khuỷu tay cậu.

Khương Tự, đừng tưởng rằng chị bao hết phòng chiếu này là có thể làm xằng làm bậy!

Chị cũng đừng tưởng rằng mời cậu xem phim là có thể coi cậu như thùng rác!

Có tin cậu...

Trong khoảng thời gian chiếu phim kế tiếp, Lục Tinh Trầm ngoài ăn thì chỉ có ăn, không làm cái gì khác.

Giống như hôm nay cậu tới đây không phải để xem phim mà là tới rạp chiếu phim để ăn cơm dã ngoại.

Lục Tinh Trầm hoàn toàn không có cách nào tập trung vào bộ phim. Cậu ăn xong bắp rang lại ăn khoai tây chiên; ăn khoai tây chiên xong lại uống nước ngọt.

Suốt 2 giờ chiếu phim, miệng cậu chưa từng rảnh rỗi.

Phim chiếu xong, bóng đèn trên đỉnh đầu sáng lên, xua tan một chút bóng tối trong phòng.

Lục Tinh Trầm ôm mấy hộp giấy trống rỗng, ánh mắt giống như vô hồn.

“Phim của Hứa Linh Linh khá hơn phim của Khương Cẩm Nguyệt nhiều.” Thoạt nhìn Khương Tự rất vui vẻ, lúc quay đầu nhìn Lục Tinh Trầm cũng mang theo vài phần ý cười.

“Cậu nói có phải không?”

Không có ý tốt!

Đây là phản ứng đầu tiên của Lục Tinh Trầm.

Lục Tinh Trầm căn bản không thể nói ra nội dung của bộ phim hày, bởi vì cậu vốn không xem.

Hơn nữa cậu cũng không cách nào mở miệng nói chuyện vì vừa mở miệng, cậu có thể phun hết đống đồ ăn vừa rồi ra.

Vừa dứt lời, trong túi áo của Lục Tinh Trầm vang lên tiếng chuông điện thoại.

Móc điện thoại ra xem, khi Lục Tinh Trầm nhìn thấy cái tên hiện thị trên màn hính, ánh mắt bỗng nhiên mơ hồ.

Cậu cầm điện thoại đi tới chỗ ngoặt của rạp chiếu phim mới nghe.

“Em đang ở bên ngoài, không tiện nghe điện thoại.”

Lục Tinh Trầm vuốt bụng, từng cơn buồn nôn trào dâng khiến giọng cậu hơi khàn.

Khương Cẩm Nguyệt quan tâm hỏi: “Sao thế, bị cảm à?”

“Không có gì.” Lục Tinh Trầm chỉ muốn mau chóng cúp điện thoại, “Em còn chút việc, cúp máy trước…”

Đúng lúc này, bộ phim bắt đầu phát đoạn cuối, tiếng nhạc rất lớn, vừa nghe đã biết đang ở nơi ồn ào.

Đầu bên kia điện thoại, Khương Cẩm Nguyệt nghe thấy tiếng nhạc thì rất mừng rỡ.

“Chị nghe thấy tiếng động bên chỗ em rồi.” Khương Cẩm Nguyệt mỉm cười nói tiếp, “Có phải giấu chị đi xem phim không?”

“Sao không nói sớm cho chị biết, chị có rất nhiều vé xem phim, vừa khéo đưa…”

Đoạn nhạc dạo ở phần cuối vừa đúng lúc kết thúc, giọng nữ ngọt ngào cất giọng hát ca từ.

Khương Cẩm Nguyệt im bặt.

Lúc này, Khương Cẩm Nguyệt mới nhận ra có điều gì đó sai sai.

Trước khi phim của cô ta chiếu thì cô ta đã xem từ đầu tới cuối một lượt, đương nhiên cũng nghe bài hát kết phim rồi.

Nhưng hôm nay, giai điệu vang lên này đâu phải ca khúc phim mới của cô ta, đó không phải là phim của Hứa Linh Linh – đối thủ của cô ta sao?

Bởi vì hai bộ phim này cũng chiếu vào năm mới, bộ phim kia xem như đối thủ mạnh của cô ta nên công ty luôn rất cảnh giác.

Huống chi lúc trước chỉ cần cô ta ra phim mới thì nhất định Lục Tinh Trầm sẽ đi xem đầu tiên.

Hiện tại, cậu không xem thì thôi, lại còn đi xem phim của đối thủ cô ta, có ý gì đây?

Hai chữ “khiếp sợ” không thể biểu đạt hết tâm tình của Khương Cẩm Nguyệt trong giờ phút này.

Khương Cẩm Nguyệt không tin Lục Tinh Trầm sẽ làm như thế, cô ta tìm lý do thay cậu.

“Có phải bạn học của em mời em đi xem phim không…”

Một tay của Lục Tinh Trầm ấn dạ dày, một tay thì cầm điện thoại.

Trong không khí quỷ dị, vậy mà lại tràn ngập mùi bắp rang, cậu đang muốn kiên trì đáp lại lời Khương Cẩm Nguyệt.

Phía sau chợt truyền đến giọng nói hung dữ của Khương Tự.

“Lục Tinh Trầm, cậu mang túi xách tay của tôi đi đâu rồi?”

Lục Tinh Trầm nhanh chóng cúi đầu nhìn.

“Sh*t!" Vừa rồi tập trung ăn quá nên ngay cả túi xách nhỏ của Khương Tự treo trên cổ mình suốt 2 giờ mà cậu không phát hiện.

Lục Tinh Trầm hoàn toàn quên trong tay mình còn cầm điện thoại, vẫn duy trì trò chuyện với Khương Cẩm Nguyệt.

Giờ phút này, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ.

Một thằng con trai 185cm, trên cổ đeo túi xách tay, cái này còn ra thể thống gì?

Cậu lại không phải người chuyên xách túi cho Khương Tự!