Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 34



12 giờ trưa, một hot search leo lên top 1.

[Flop và đỉnh lưu đối lập thảm thiết, cuối cùng cũng biết vì sao có người mãi chẳng nổi.]

Click vào hot search, mọi người có thể thấy sự so sánh giữa hai nhóm khách mời.

Các khách mời lần lượt tới từ hai chương trình “Giương buồm xuất phát” và “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”, chương trình sau còn chưa lên sóng nhưng lại bị rò rỉ video diễn tập.

Vốn dĩ điều này cũng không có gì nhưng cố tình hai chương trình lại chiếu cùng khung giờ vào cùng một ngày.

“Giương buồm xuất phát” đã phát sóng 1 tháng trước, độ hot vẫn là số một, hơn nữa thời gian chiếu cố định vào thứ Bảy.

Nhưng hôm nay, không hề báo trước, chương trình lại phát sóng trước thời gian cố định một ngày.

Thậm chí bọn họ còn đặt thời gian chiếu trước “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” mấy tiếng đồng hồ.

Cứ như vậy, độ chú ý của cư dân mạng lập tức tăng cao.

Dưới hot search đều trào phúng “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”.

[Vừa click vào đã thấy nhóm bên kia thảm cỡ nào, không phải tôi nói chứ chất lượng khách mời của “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” còn có thể lên sân khấu à? Tôi dùng chân hát còn hơn bọn họ.]

[Đây là chênh lệch giữa người thường và người có thiên phú sao? Biết trình độ của mình kém thì đừng lên sân khấu làm mất mặt chứ!]

[Có ai phát hiện khách mời của “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” đều dính tí quan hệ với khách mời kế bên không, chẳng lẽ đây chính là thứ gọi là vai phụ trong cuộc đời sao?]

[Tôi nhớ “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” phát sóng trực tiếp lúc 8 giờ tối đúng không, cảnh vả mặt level thần chắc không chỉ có một mình tôi muốn xem nhỉ?]



Cư dân mạng mắng nhiếc rất tàn nhẫn.

Những người tham gia “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” vốn đã chìm từ rất lâu rồi chứ nói gì tới chuyện bọn họ có fan để giúp khống chế bình luận hay không, trên mạng mắng nhẹ nhàng chút đã tính là tốt rồi.

Biết chương trình của bọn họ lên hot search, phản ứng đầu tiên của phó tổng giám đốc Nhậm là: Ai đang chơi bọn họ!

Chương trình của họ vốn không được chờ mong nhưng lại có người mua chuộc nhân viên công tác, công khai video diễn tập ra ngoài.

Thật là lòng người hiểm ác.

Phó tổng giám đốc Nhậm có chút nóng nảy, lập tức xuất phát từ công ty đến nhà họ Lục.

Anh định đi tìm Khương Tự để xin chỉ thị.

Lòng Phó tổng giám đốc Nhậm đầy căm phẫn: “Đây là bọn họ cố ý, vốn dĩ chúng ta đã đặt lịch chiếu vào thứ Sáu để tránh bọn họ, giờ đám người đó lại chuyển chiếu trước một ngày, muốn chúng ta xấu mặt.”

“Có phải chúng ta cũng nên mua ít hot search tích cực không? Át bình luận ác ý đi.”

Khương Tự đã hiểu sơ sơ tình huống rồi, cô biểu hiện thật sự rất bình tĩnh: “Không cần, cứ để hot search treo đi.”

Cảm xúc bình tĩnh của Khương Tự dường như cũng ảnh hưởng tới phó tổng giám đốc Nhậm, trái tim nôn nóng của anh dần dịu lại.

Đúng vậy, Khương tổng không gấp tí nào, điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ niềm tin của cô ấy dành cho chương trình này đủ nhiều.

Khương Tự suy tư vài giây, lại mở miệng: “Cư dân mạng mắng quá đáng quá thì tìm người khống chế bình luận.”

Phó tổng giám đốc Nhậm không khỏi tò mò: “Là tìm người điều hướng dư luận khen chương trình của chúng ta sao?”

“Đương nhiên không phải.” Khương Tự lập tức phủ nhận.

“Nói người điều hướng dư luận thống nhất cách xử lý, không phải đám người trên mạng nói người chơi thực lực kém sao? Vậy thì nói bọn họ đừng xem nữa.”

Khương Tự không quen nhìn cấp dưới của mình bị người khác chà đạp.

Những người tham gia chương trình của cô, cho dù năng lực có khiêm tốn đi chăng nữa thì há có thể bị người khác tùy ý phê bình?

Năng lực của họ không bằng người ta thì cũng đâu phải lỗi của họ. Nếu cư dân mạng tức giận như thế thì còn xem làm cái gì?

Đợi người điều hướng dư luận xuất hiện, Khương Tự áp những bình luận ác ý xuống, rồi nhắc nhở cư dân mạng đừng xem chương trình, vừa khéo một công đôi việc.

Phó tổng giám đốc Nhậm ngẩn người, ý của Khương tổng là…

Hình như anh đã hiểu một chút rồi.

Đây là một kiểu marketing biến tướng ngược hướng, kéo độ chú ý từ bên đó sang thành của mình.

Con người đều có tâm lý phản nghịch, càng không cho bọn họ xem thì càng có thể kích thích ham muốn phải xem bằng được của bọn họ.

Dù sao nổi tiếng cũng phân thành hai loại, nổi tiếng bằng scandal vẫn coi như nổi mà!

Biện pháp của Khương tổng đúng hay.

Khương Tự ngước cặp mắt xinh đẹp, giọng điệu hơi bất mãn: “Tìm được tên phản đồ quay lén kia chưa?”

Phó tổng giám đốc Nhậm nói: “Tìm được rồi, là một vũ công.”

Tuy rằng Khương Tự ngóng trông dự án mình đầu tư bị flop, nhưng mà, cô ghét nhất loại người bên ngoài một kiểu bên trong kiểu khác.

Lại dám có kẻ phản bội ở địa bàn của cô, cô tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Khương Tự nhíu mày: “Vậy đuổi việc anh ta, hình phạt kế tiếp thì dựa theo quy định của công ty.”

Phó tổng giám đốc Nhậm đáp lời rời đi.

Chờ phó tổng giám đốc Nhậm đi rồi, Khương Tự bắt đầu dời mắt tới cửa phòng của Lục Tinh Trầm trên tầng hai.

Cô gọi quản gia Trịnh.

“Lục Tinh Trầm có nhiều bài tập nghỉ đông không?”

Quản gia Trịnh vui vẻ ra mặt: “Gần hai ngày này cậu út nghiêm túc lắm, ngày nào cũng ở trong phòng. Lần nào tôi nhìn tới đều có thể thấy cậu ấy đang múa bút thành văn.”

Thậm chí quản gia Trịnh còn may mắn nhìn thấy cảnh đó ở ban công ngoài cửa phòng của cậu út.

Quản gia Trịnh ngứa tay, nhịn không được mà ghi lại thời khắc tốt đẹp ấy, sau này vừa khéo có thể khoe cậu út trước mặt ông chủ.

“Cô chủ, mời cô xem.”

Khương Tự nhận điện thoại, trên màn hình chợt hiện ra ảnh chụp của Lục Tinh Trầm.

Cửa sổ nửa mở, thiếu niên nhoài người lên bàn. Vóc người cao ráo, khuôn cằm sắc nét.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, sườn mặt của thiếu niên nghiêm túc.

Giống như rất có tính kiên trì vậy.

Quản gia Trịnh xúc động: “Cô chủ, cô xem có phải cậu út thật sự nghiêm túc không?”

Khương Tự suy tư, xoa cằm.

“Là thế sao?”

Lúc này, cậu út Tinh Trầm “nghiêm túc” đang múa bút chép bài.

Dù sao, kỳ nghỉ đông đã bắt đầu đếm ngược mà bài tập cậu còn chẳng mở ra.

Mới tinh như vừa mới in.

Cậu chỉ cần nhắc nhẹ trong nhóm lớp là có một đống bài tập nghỉ đông chủ động đưa tới cửa chờ cậu chọn lựa.

Lục Tinh Trầm tự nhận mình quy hoạch rất tốt.

Kỳ nghỉ còn hai ngày, bài tập nghỉ đông cậu đã hoàn thành được 1/3, phần còn lại vừa đúng có thể bổ sung trước khai giảng.

Đang lúc tốc độ tay của Lục Tinh Trầm nhanh như bay, chìm đắm trong đó, thì…

Ngoài cửa bỗng đột ngột có tiếng gõ cửa.

Hai tiếng đập cửa rất gấp.

Xuất phát từ phản xạ có điều kiện, Lục Tinh Trầm nhanh chóng phát hiện khác thường.

Không đúng, cách gõ cửa này không giống phương thức của quản gia Trịnh.

Mà giống một người khác…

Động tác của Lục Tinh Trầm rất nhanh, trong khoảnh khắc cửa mở, cậu đã sớm đè bài tập của người khác xuống cuối cùng.

Chờ khi nhìn thấy người vào, Lục Tinh Trầm nhẹ nhàng thở ra.

Quả nhiên, cách gõ cửa không kiên nhẫn đó là của Khương Tự.

Bị dọa một trận như vậy, Lục Tinh Trầm tức giận mở miệng: “Sao chị vào đột ngột thế?”

Khương Tự hơi trừng mắt lại, nũng nịu nói.

“Không phải tôi gõ cửa rồi sao? Còn gõ hẳn hai tiếng, dành cho cậu thời gian 1 giây để trả lời còn gì.”

Thời gian 1 giây nào đủ cho cậu phản ứng?

Lục Tinh Trầm nhìn dáng vẻ hợp tình hợp lý của Khương Tự, có phải mình nên nói tiếng cảm ơn với chị ta không?

Rất nhanh, suy nghĩ của Lục Tinh Trầm bị cắt ngang, cậu nhìn thấy Khương Tự lia mắt nhìn khắp phòng một lượt, cuối cùng dừng tại bàn học của cậu.

Giây tiếp theo, Khương Tự nghiêng cầu cười với Lục Tinh Trầm.

Mặt Lục Tinh Trầm cảnh giác: “Chị muốn làm gì?”

Khương Tự liếc nhẹ một cái, rơi vào tờ bài tập cuối cùng trong đống sách bài tập trên bàn.

Trong lòng cô hiểu rõ.

Khương Tự cố ý bước lên vài bước, đứng cạnh bàn.

Không cho Lục Tinh Trầm thời gian phản ứng, cô nhanh chóng rút tờ đề tiếng Anh bị Lục Tinh Trầm đè ở dưới cùng.

Khương Tự chớp chớp mắt, ra vẻ hoang mang: “Ủa, hình như tôi chưa từng thấy chữ viết này nha.”

Lục Tinh Trầm tìm cớ: “Nghỉ đông tôi luyện chữ, chị không biết sao?”

Vừa dứt lời, điện thoại trên bàn kêu tinh tinh.

Một tin nhắn xuất hiện.

[Anh Trầm, có tờ đề tiếng Anh bị đưa nhầm rồi, lớp trưởng nói tờ đề tiếng Anh kia là bài tập ở lớp học thêm, anh đừng chép sai nhé!]

Khương Tự và Lục Tinh Trầm cúi đầu, tầm mắt của bọn họ đều dừng trên màn hình.

Hai người đều thấy rõ nội dung tin nhắn.

“Bộp”, Lục Tinh Trầm dùng bàn tay che toàn bộ màn hình điện thoại.

Cậu nâng mắt nhìn lên, đụng trúng đôi mắt gian xảo của Khương Tự.

Khương Tự cười tủm tỉm nhìn cậu: “Đừng che nữa, đều thấy hết rồi.”

Lục Tinh Trầm sống không còn gì luyến tiếc, dứt khoát chẳng che nữa.

Chỉnh Lục Tinh Trầm xong, Khương Tự nói ra mục đích của mình: “Cùng tôi tới một nơi.”

Lục Tinh Trầm mờ mịt: “Đi đâu, không thấy tôi còn một đống lớn bài tập nghỉ đông sao?”

Khương Tự nhăn khuôn mặt nhỏ: “Nói cho cậu một niềm vui bất ngờ.”

Niềm vui bất ngờ, lại là niềm vui bất ngờ!

Lục Tinh Trầm đã hiểu hết kịch bản của Khương Tự rồi, lần trước chị ta nói niềm vui bất ngờ, cậu bị bắt tới lớp học thêm trong kỳ nghỉ đông.

Còn niềm vui bất ngờ lần này thì…

Khương Tự hao hết kiên nhẫn, hung dữ uy hiếp: “Tôi mời cậu đi xem biểu diễn, cậu còn không biết đủ cái gì?”

Thôi thôi, cậu có thể lay chuyển một chuyện mà Khương Tự cho là có lý sao?

Lục Tinh Trầm vẫn muốn giãy giụa thêm một lần: “Bài tập của tôi thì sao?”

Khương Tự chẳng thèm nâng mí mắt: “Cậu thức đêm làm thôi.”

Trước khi đi, Khương Tự đã rút mấy tờ đề kia ra, mỹ danh rằng: Cô giúp Lục Tinh Trầm “bảo quản”.

Khương Tự vô tình thọc một đao vào lòng học tra Lục Tinh Trầm.

“Bài tập của mình thì tự mình làm mới có giá trị, học tập là nỗ lực của cá nhân, nhớ kỹ chưa?”

Khương Tự cho Lục Tinh Trầm 5 phút chuẩn bị rồi đi xuống tầng.

Lục Tinh Trầm đơ mặt, ngồi trên ghế VIP Khương Tự để lại cho mình.

Tên gọi tắt: Vị trí bên cạnh Khương Tự.

Còn chưa ngồi vững, Khương Tự đã đưa cho mũ đen và khẩu trang.

“Đợi lát nữa, trước khi biểu diễn thì đội vào, tôi không muốn ai biết thân phận của tôi.”

Lục Tinh Trầm ngoan ngoãn nhận.

Cậu không khỏi nảy sinh một ý tưởng, nếu không thì mình không làm bài tập nghỉ đông nữa? Dù sao trước kia mình cũng có làm đâu.

Khương Cẩm Nguyệt còn chưa bao giờ thúc giục mình, ngay cả chuyện chép bài tập ở lớp chị ấy cũng đều nghiêng về mình.

Khi cậu chép không kịp thì Khương Cẩm Nguyệt còn bắt chước chữ viết của cậu, giúp cậu chép nốt bài tập.

Đang suy nghĩ miên man, dư quang Lục Tinh Trầm dừng ở Khương Tự bên cạnh.

“Nhìn cái gì mà nhìn!”

Khương Tự cảm nhận được tầm mắt bên cạnh, liếc Lục Tinh Trầm một cái, hung dữ quát.

Trước sau vẫn kiêu căng như vậy.

Lục Tinh Trầm chết lặng dời mắt.

Cậu vẫn nên làm bài tập thôi, dù sao có phải cậu chưa từng thức đêm đâu, cùng lắm thì thiếu ngủ mấy tiếng.

Làm tốt công tác xây dựng tâm lý xong, Lục Tinh Trầm thả lỏng, cậu đột nhiên có hứng thú với buổi diễn kinh hỉ trong miệng Khương Tự.

“Chương trình gì mà hay tới nỗi chị nằng nặc kéo tôi cùng tới đây vậy?”

Môi đỏ của Khương Tự khẽ mở: “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”

Lục Tinh Trầm: “…’

Không phải là chương trình mà cậu nghĩ chứ?

Đám đàn em của cậu đã trào phúng chương trình đó một tuần rồi!

Lục Tinh Trầm chợt lóe linh quang.

“Chị đừng nói với tôi là chị đầu tư chương trình này đấy nhé. Cái quý cô J ánh mắt cực kém kia không phải là chị chứ?”

Mắt mèo của Khương Tự liếc sang, cô hơi nghiêng người, híp mắt nhìn Lục Tinh Trầm.

“Có giỏi thì cậu lặp lại lần nữa.”

Lục Tinh Trầm nhanh chóng ngậm miệng.

Cậu chẳng thể ngờ tới, chương trình bị khắp mạng xã hội chê bai lại là do Khương Tự đầu tư.

Ít nhiều nhờ có đám đàn em mỗi ngày nhắc mãi quý cô J thần kỳ này bên tai, nếu không thì cậu cũng không thể biết rõ ràng như thế.

Thôi, dù sao tiền nhà họ Lục nhiều đến tiêu không hết, hơn nữa đều là anh cả của cậu kiếm.

Khương Tự tiêu xài chút cũng không quá.

Anh cả còn chưa lên tiếng, mình có quyền gì nói chuyện đâu.

Lục Tinh Trầm tự tiêu hóa rất dễ dàng.

Không biết vì sao, cậu đột nhiên có chút mong chờ với “hiện trường lật xe level thần” này.

Xe đi thẳng suốt đoạn đường rồi lái vào bãi đỗ xe nơi phát sóng.

Sau khi bắt Lục Tinh Trầm đeo khẩu trang và mũ, Khương Tự mới chậm rãi đi vào trong.

Đương nhiên, Khương Tự cũng đeo khẩu trang, đề phòng bị máy quay lia đến mình.

Mới vừa vào phòng phát sóng, phó tổng giám đốc Nhậm đã tới đón.

Khương Tự: “Thế nào? Trạng thái tâm lý của những người tham gia vẫn ổn chứ?”

Phó tổng giám đốc Nhậm gật đầu, chỉ về nơi nào đó: “Ghế VIP dành cho Khương tổng và cậu út được xếp ở giữa, tôi dẫn hai người tới.”

“Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” sẽ chính thức phát sóng sau 30 phút nữa.

Dùng hình thức phát sóng trực tiếp để chiếu trên mạng.

Tập đầu tiên là nhóm người tham gia biểu diễn tự do, mỗi người thay phiên nhau thể hiện tài nghệ của mình.

Người đầu tiên lên sân khấu là Hạ Thiên.

Tiếng nhạc vang lên, giọng hát trầm thấp của Hạ Thiên bay bổng trong không khí.

Khương Tự lấy làm lạ, hình như giọng ca này không giống lúc diễn tập lắm, có hơi dễ nghe. Nhưng mà, cô cũng không để nó trong lòng.

Một lát sau, Hạ Thiên hát tới đoạn cao trào.

“Ánh trăng nằm trong hành lang gấp khúc…”

Khương Tự biết, kế tiếp Hạ Thiên sẽ phá âm, cô hơi nheo mắt.

Hạ Thiên tiếp tục hát: “Tôi càng ngày càng…”

Chữ “càng” kia không hề gãy như lúc diễn tập, mà ngược lại trơn tru mượt mà như tơ lụa, vang vọng trong không khí.

Không những thế, Hạ Thiên còn nâng âm điệu này lên một tông!

Khương Tự khó tin mở mắt ra.

Sao lại thế?

Thí sinh phá âm của cô đâu?

Hiện tại, âm vực của Hạ Thiên đã được ngân dài qua một thang âm.

Nhìn qua, anh không hề phải cố gồng chút nào.

Tới khi Hạ Thiên ngân hết 3 bậc âm.

Anh vẫn trơn tru.

Kế tiếp, âm vực của Hạ Thiên bay lên tới tận quãng âm thứ 5.

Nhưng trông anh vẫn khống chế một cách cực kỳ nhẹ nhàng.

Hiện tại Khương Tự khá không vui, cô nhìn Lục Tinh Trầm: “Cậu mở làn đạn cho tôi xem nào.”

Cô muốn biết, các cư dân mạng đánh giá thế nào về phần thể hiện của Hạ Thiên.

Lục Tinh Trầm nhíu mày: “Vì sao lại xem làn đạn?”

Rõ ràng bọn họ đang ở trường quay, không cần thiết phải xem làn đạn.

Khương Tự thúc giục: “Mau lên.”

Lục Tinh Trầm bất đắc dĩ, cậu vuốt mở điện thoại.

Khương Tự cúi đầu nhìn, làn đạn bị các cư dân mạng ùa vào ồ ạt.

[Sao âm vực của Hạ Thiên lại kéo dài được tận 5 quãng âm vậy, anh ta vẫn còn là người sao? Đây là quái vật mới đúng!]

[Xem diễn tập thì là một thí sinh phá âm. Xem phát sóng trực tiếp lại được chứng kiến một ca sĩ cấp quốc bảo ra đời.]

[Đới Uy cách cách đúng là bị treo lên đánh rồi, vấn đề tới vấn đề tới: Vì sao người lúc ấy lấy quán quân không phải Hạ Thiên?]

[Tôi nhớ lúc ấy Hạ Thiên tham gia cuộc thi hát, ngay từ đầu đã được dự đoán sẽ giành quán quân, nhưng sau đó anh ấy bỗng biến mất, có phải đã xảy ra chuyện gì không?]

[Ai nói Hạ Thiên hét vỡ giọng, mau ra đây xin lỗi!]

Khương Tự càng xem, lòng cô càng khó chịu.

Không đúng, rõ ràng lúc diễn tập Hạ Thiên không như này.

Càng không thể ngờ là nốt cao mà Hạ Thiên đang thể hiện còn tiếp lục lên cao hơn nữa.

Rất rõ ràng, âm điệu hiện tại vẫn chưa phải giới hạn của Hạ Thiên.

Tiếng vỗ tay vang lên khắp trường quay như nổ tung, trong tiếng vỗ tay như sấm, Khương Tự thâm sâu quay đầu, cô nhìn Lục Tinh Trầm.

“Cậu cảm thấy… anh ta hát thế nào?”

Lục Tinh Trầm run lên, bất kể ai cũng có thể nhìn ra tâm trạng hiện tại của Khương Tự rất xấu.

Nếu cậu trả lời không đúng ý Khương Tự thì đây chính là một đề bài tử vong.

Lục Tinh Trầm nói trái lương tâm: “Hơi chói tai, cũng bình thường.”

Bỗng dưng, một bàn chân nhỏ nhắn tinh xảo đạp nhẹ giữa cẳng chân Lục Tinh Trầm. Lục Tinh Trầm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vào mắt Khương Tự.

Khương Tự trừng mắt liếc cậu một cái, giọng thanh thúy nói: “Rõ ràng cậu cảm thấy anh ta hát rất hay, cậu lừa tôi!”

Lục Tinh Trầm: “…”

Tôi nói thì chị không tin, vậy chị hỏi tôi làm gì?

Khương Tự cúi đầu, cô an ủi bản thân, tấm thẻ Hạ Thiên này coi như mất.

Nhưng không sao, Đinh Tinh An vẫn còn.

Lúc diễn tập, Khương Tự thấy rất rõ.

Ngay cả đi đường Đinh Tinh An cũng té ngã, một người không biết nhảy mà muốn trở thành bậc thầy vũ công chỉ trong vòng vài ngày là chuyện gần như không có khả năng xảy ra.

Nghĩ đến đây, trái tim Khương Tự khẽ thả lỏng.

Lúc này, Đinh Tinh An bước lên sân khấu. Trang phục và lối trang điểm của anh rất đẹp, gương mặt đẹp trai lúc này có thêm vài phần ngỗ ngược.

Thời điểm Đinh Tinh An nhìn xuống khán đài, có mấy cô gái hưng phấn đứng lên hò hét.

Khương Tự càng yên tâm, xem ra Đinh Tinh An dựa mặt ăn cơm, không phải dựa năng lực ăn cơm.

Ánh sáng tối lại, tiếng nhạc vang lên, Đinh Tinh An xoay người, anh khởi động bằng động tác chống sàn khá đẹp mắt.

Động tác của anh quá nhanh, cứ như xuất hiện cả tàn ảnh.

Khương Tự giật mình.

Sao Đinh Tinh An không ngã sấp xuống?

Khương Tự an ủi bản thân, có lẽ động tác vừa rồi chỉ là trùng hợp, mình cứ xem tiếp đi.

Động tác chống sàn vừa rồi chỉ để làm nóng không khí, lúc này, Đinh Tinh An muốn biểu diễn một đoạn popping.

Anh nâng tay, thực hiện mấy động tác có sức mạnh và tính kỹ thuật cao, cả trường quay đều sôi trào, tiếng hét chói chai vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Đồng thời vào lúc này, làn đạn điên cuồng spam như thủy triều.

Có cư dân mạng nhiệt tình còn làm bình luận viên, bình luận của cậu ta bay nhanh như gió:

[Hiện tại tuyển thủ trên sân khấu chính là Đinh Tinh An, vũ đạo anh biểu diễn là popping.]

[Mỗi khớp xương của anh như đều có suy nghĩ riêng của nó, nhưng lại hài hòa kết hợp với nhau, quá thần kỳ!]

[Hiện tại chúng ta đang xem thi đấu Street dance cấp thế giới sao? Cánh tay của Đinh Tinh An waving, làm cho tôi như bị điện giật!!]

Cách màn hình còn có thể tưởng tượng ra cảm xúc dào dâng của cư dân mạng.

Tiếng la ó ở trường quay bùng nổ, gần như muốn hất phăng nóc nhà.

Bấy giờ, Đinh Tinh An chuyển sang làm một động tác kết thúc, anh chuẩn bị nhảy một điệu hoàn toàn khác.

Khác với vũ đạo cứng rắn trước đó, giờ đây động tác của Đinh Tinh An cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng, thân thể anh mềm dẻo chuyển động trong không khí, rực rỡ tựa như thiên nga trắng.

Vạt áo của anh hơi vén lên, lộ ra đường nhân ngư xinh đẹp.

Nếu nói vừa rồi Đinh Tinh An đẹp trai tới tận cùng thế giới.

Vậy thì hiện tại anh lại tao nhã đến khôn cùng.

Cư dân mạng gần như phát điên rồi.

[Trời ạ, Đinh Tinh An đang làm gì vậy? Nhìn cách tay chân của anh ấy tạo thành một đường cong không thể tưởng tượng trong không trung kìa, anh ấy đang khiêu chiến mức chịu đựng cao nhất của mình sao!]

[Vừa rồi anh ấy ngầu lòi như sói, giờ lại dịu dàng hiền lành, tôi yêu phát điên mất thôi a a a a a!]

[Tôi không nhìn lầm chứ, vừa rồi mũi chân của Đinh Tinh An gần như chạm vào đỉnh đầu luôn, khủng bố thế.]

[Anh trai nhỏ Tinh An hoàn toàn không phải phế vật xinh đẹp, rõ ràng anh ấy toàn năng mà! Cứu mạng, anh ấy quyến rũ quá!]

Đinh Tinh An thực hiện một động tác cực kỳ khó, thời điểm chạm đất, anh cong eo, một tay để trước ngực, cúi người về phía thính phòng.

Anh khẽ thở phì phò, mồ hôi chảy xuống giữa trán, anh khó có thể kiềm chế sự kích động trong lòng.

Quý cô J, cô có thấy không? Hôm nay tôi đã làm được.

Cư dân mạng vừa nãy nhiệt tình làm bình luận viên đã phát thêm một bình luận mới:

[Động tác kỹ thuật cao mà Đinh Tinh An biểu diễn cuối cùng, tôi nguyện gọi là…]

[Điệu nhảy “Quý cô J”]

Nhắc tới quý cô J, làn đạn lập tức trở nên đồng lòng.

[Điệu nhảy “Quý cô J”!]

[Điệu nhảy “Quý cô J”!!]

[Điệu nhảy “Quý cô J”!!!]

Người xem khắp trường quay đều đứng lên vỗ tay cho Đinh Tinh An, màn biểu diễn vừa rồi quá xuất sắc.

Nhưng bản thân Quý cô J lại cực kỳ không vui.

Khương Tự khó tin nhìn Đinh Tinh An, vì sao Đinh Tinh An lại nhảy tốt như thế?

Rõ ràng anh ta không biết nhảy mà.

Khương Tự không rõ, hiện tại cô thật sự quá tức giận, cô hung hăng vỗ mạnh tay vịn ghế.

Tay Lục Tinh Trầm vừa khéo để ở đó.

Tay Khương Tự vỗ mạnh lên mu bàn tay cậu, móng tay trơn bóng của cô như cái vuốt mèo, cào Lục Tinh Trầm vài cái.

Lục Tinh Trầm xuýt xoa, cậu im lặng nhìn Khương Tự, hơi giật mình sững người.

Dưới ánh đèn mờ tối, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của Khương Tự run rẩy, hình như khóe mắt chị ta phiếm ánh sáng nhạt, đôi môi đỏ mọng cũng mím lại.

Khương Tự… chẳng lẽ đang khóc?

Lục Tinh Trầm gượng gạo mở miệng: “Chị đừng khóc…”

Còn chưa nói xong, chỉ thấy Khương Tự trừng cặp mắt mèo qua, dịu dàng nói.

“Cẩu nhật, lại gạt mình.”

Lục Tinh Trầm.

Là cậu suy nghĩ nhiều.

Hiện tại Khương Tự chỉ có thể ký thác hy vọng trên người Mạc Tiêu Dương sắp lên sân khấu.

Coi như cô đã hiểu rồi, một người có thể ca hát hay không, có thể nhảy hay không liên quan mật thiết đến năng lực của bọn họ.

Nhưng nếu một người không chuyên nghiệp thì dù bản lĩnh của người nọ tốt đến mấy thì người nọ cũng không muốn bộc lộ ra.

Ví dụ như Mạc Tiêu Dương.

Hiện tại, trong mắt Khương Tự, Mạc Tiêu Dương tựa như Định Hải Thần Châm. Khương Tự nắm chặt tay, đáy mắt mang theo mong đợi.

Mạc Tiêu Dương, chương trình này có thể flop hay không là xem anh đấy.

Mạc Tiêu Dương cầm microphone, đứng trên sân khấu.

Âm nhạc vang lên, Khương Tự nhìn chằm chằm, cô vẫn luôn đợi đoạn luyến cao kia, cô chờ Mạc Tiêu Dương dời mic đi.

Qua một lát, nhạc sắp chuyển đến đoạn nốt cao.

Mạc Tiêu Dương bỗng bước về phía trước, anh nhanh chóng đến gần mép sân khấu, sau đó, anh bắt đầu đi vòng quanh sân khấu.

Anh nâng một bàn tay lên, nghiêng người, nhẹ nhàng đặt tay đó ở mang tai, làm hành động lắng nghe. Một tay khác của anh thì hướng về phía thính phòng.

Rất rõ ràng, ý của Mạc Tiêu Dương chính là…

Hãy để tôi nghe xem tiếng vỗ tay đang ở đâu?

Khán giả khá ồn ào, tiếng hoan hô bùng nổ, bầu không khí lập tức sôi động lên.

Động tác quen thuộc này Khương Tự cũng từng thấy trong buổi diễn tập.

Khương Tự vui vẻ, quả nhiên Mạc Tiêu Dương không làm cô thất vọng, anh ta còn chưa đưa microphone qua mà khán giả đã bắt đầu la hét rồi.

Không hổ danh Mạc Tiêu Dương, đúng là người không chuyên nghiệp.

Đôi mắt Khương Tự rất sáng, trong lòng cô đang kêu gào.

Mau lên, mau đưa microphone cho khán giả đi.

Ngay lúc đó, nhạc tới đoạn lên cao.

Chỉ thấy Mạc Tiêu Dương tháo tai nghe xuống, giây tiếp theo, hai chân của anh quỳ thẳng lên sàn sân khấu.

Anh chuyển mic qua bên môi, nhắm mắt lại, mở miệng.

Thanh âm trong trẻo thanh khiết như giọng nhân ngư chợt vang lên trong không khí!

Khán giả bất ngờ trừng to mắt.

Bọn họ không nghe lầm chứ, vậy mà Mạc Tiêu Dương lại biểu diễn tiếng cá heo!

Bọn họ bị chấn động quá rồi, hoàn toàn không có từ ngữ nào có thể diễn tả tâm tình hiện tại của bọn họ.

Kế tiếp, mỗi phân đoạn nhạc dạo không lời thì Mạc Tiêu Dương đều dùng tiếng cá heo để diễn tấu.

Âm sắc cực kỳ cảm động, tựa như nó có thể chữa lành, gột rửa toàn bộ trường quay.

Mỗi lời hát đều có vô số chuyển âm, hoàn toàn điên đảo nhận thức của mọi người.

Đây đã không phải tiếng cá heo đơn thuần nữa, đây là kỳ tích trong lịch sử ca hát của con người!

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang vọng khắp trường quay, bọn họ điên cuồng gào tên Mạc Tiêu Dương.

“Mạc Tiêu Dương!”

“Mạc Tiêu Dương!”

“…”

Hiện tại Khương Tự đã không muốn nói chuyện nữa, cô sắp hôn mê vì tức rồi.

Rốt cuộc đã bị lỗi ở đâu?

Đêm nay, tất cả mọi người điên cuồng vì “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu”.

10 hot search đầu trên Weibo đều có liên quan đến chương trình này.

#Điệu nhảy “Quý cô J” của Đinh Tinh An#

#Ca sĩ cấp quốc bảo – Hạ Thiên#

#Âm cá heo của Mạc Tiêu Dương#

#Chương trình bảo tàng#

Không ai ngờ cái chương trình “Chúng ta flop đến tận tâm địa cầu” chẳng ai mong chờ lại lên sóng một lần đã bùng nổ.

Nó không chỉ tạo ra cú địa chấn trong nước mà còn hot hit ở tận bên kia đại dương.

Nữ vương cá heo biển đến từ nước Mỹ - tiểu thư Maria đã like video Mạc Tiêu Dương thể hiện tiếng cá heo.

Hoàng tử cá heo đến từ Nga cũng like video này.

Vô số cư dân mạng nước ngoài đều theo dõi chương trình này.

Khương Tự click mở hệ thống, cô khó hiểu chớp chớp mắt.

Hử? Vì sao có người nước ngoài cung cấp giá trị số mệnh cho cô?

Giá trị số mệnh đến từ cư dân mạng nước Mỹ: 10,000.

Giá trị số mệnh đến từ cư dân mạng nước Nga: 10,000.

Giá trị số mệnh đến từ cư dân mạng Kazakhstan: 5000.

Giá trị số mệnh đến từ cư dân mạng nước Bỉ: 3000.



Đêm nay, Khương Tự nhận quá nhiều cú shock, chương trình không những nổi tiếng mà cô còn nhận được giá trị số mệnh tới từ cư dân mạng ở khắp thế giới.

Khương Tự đau lòng che ngực.

Thuốc trợ tim hiệu quả nhanh của cô đâu? Mau đưa cho cô.