Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 40



Bác sĩ Tần kê thuốc hạ sốt cho Lục Tư Việt, rồi dặn dò thêm vài câu thì rời đi.

Lục Tư Việt đi lên lầu, anh bỗng nhiên cảm thấy có ai ở sau lưng nhìn chằm chằm anh. Anh quay đầu lại, đối diện là đôi mắt đen láy rõ ràng của Khương Tự.

Khương Tự cười tủm tỉm mở miệng: “Tối nay cậu nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Ngày mai Lục Tư Việt cần phải hạ sốt, nếu không…

Lục Tư Việt nghe vậy, lòng thầm run rẩy, cảm giác chua xót dâng lên. Anh khẽ ừ một tiếng, chạy nhanh lên lầu như chạy trốn.

Sức khỏe Lục Tư Việt rất tốt, sau khi uống thuốc thì sáng hôm sau đã hạ sốt.

Anh đi xuống tầng, thấy Khương Tự đang xem TV, trong TV đang chiếu một bộ phim truyền hình có bối cảnh dân quốc.

Lục Tư Việt suy nghĩ vài giây, anh chuẩn bị ngồi xuống ghế sô pha. Lúc này, Khương Tự im lặng quay đầu, nhìn anh không nói chuyện.

Không biết tại sao, tim Lục Tư Việt nhảy dựng lên, anh lập tức mở miệng: “Tôi đã hạ sốt rồi.”

Khương Tự híp mắt, hất cằm về phía nhiệt kế một chút: “Bây giờ cậu đi đo nhiệt độ chút đi.”

Nếu Lục Tư Việt vẫn còn sốt, cô sẽ không cho anh ngồi trên ghế sô pha.

Lục Tư Việt cực kỳ nhiệt tình cầm nhiệt kế, ở bên tai “tích” một tiếng, sau khi anh nhìn thấy nhiệt độ thì lòng lập tức thả lòng.

“Tôi không lừa chị, hiện tại nhiệt độ của tôi là 36,9 độ C.”

Khương Tự liếc mắt một cái, lúc này cô mới nhẹ nhàng nói: “Được rồi, cậu ngồi đi.”

Lục Tư Việt cẩn thận ngồi xuống, vị trí ngồi hơi xa Khương Tự.

Khương Tự tiếp tục xem TV, Lục Tư Việt khẽ liếc nhìn cô, anh muốn nói chuyện với Khương Tự nhưng không biết nên nói gì.

Lúc này điện thoại Lục Tư Việt rung lên, anh cúi đầu nhìn qua, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác hoảng loạn.

Đây là điện thoại Khương Cẩm Nguyệt gọi tới.

Không biết tại sao, bây giờ Lục Tư Việt lại có cảm giác chột dạ như một tên trộm.

Anh nhận điện thoại, thấp giọng nói: “Alo.”

Khương Cẩm Nguyệt biết hôm qua Lục Tư Việt có tổ chức concert, cô ta chủ động gọi điện tới.

“Hôm qua concert có thành công không? Thật ngại quá, chị không đến được…”

Bây giờ Lục Tư Việt nghe không vào nổi, dường như sự chú ý của anh đều đặt trên người Khương Tự vậy.

Anh thỉnh thoảng lại liếc nhìn Khương Tự, thất thần trả lời: “Không có việc gì.”

Khương Tự đã chú ý đến động tác của Lục Tư Việt từ lâu, cô dựng lỗ tai lên nghe.

Cô nghe một hồi thì hiểu rõ. À, hóa ra là Khương Cẩm Nguyệt gọi đến.

Khương Tự cười, cô ấn điều khiển từ xa, từ từ tăng cao âm lượng.

Lúc này, trong TV đúng lúc đang chiếu bài hát “Đêm Thượng Hải”, giọng nữ duyên dáng bỗng nhiên nâng cao, mỗi một chữ đều nện mạnh trong không khí.

“Đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải, đó chính là thành phố không ngủ…”

Khương Cẩm Nguyệt ở đầu điện thoại bên kia nhíu mày, ai đang làm ồn bên cạnh Lục Tư Việt vậy?

Cô ta bỗng nhiên nghĩ đến Khương Tự thích đồ dân quốc, xem ra Khương Tự biết cô ta đang gọi điện cho Lục Tư Việt nên cố ý làm vậy.

Khương Cẩm Nguyệt không chịu được, cô ta hiểu tính tình của Lục Tư Việt, nhẹ nhàng nói: “Tư Việt, bên em có chuyện gì xảy ra vậy?”

Cô ta chờ Lục Tư Việt trách móc Khương Tự.

Lục Tư Việt căn bản không chú ý Khương Cẩm Nguyệt nói gì, anh phát hiện Khương Tự đang nghe “Đêm Thượng Hải.”

Anh đã từng ghét rất nhiều bài dân quốc, nhưng anh lại nhớ kỹ giai điệu của bài này trong lòng.

Điều mà anh chú ý là chẳng lẽ bây giờ Khương Tự thích nghe bài hát này sao?

Ánh mắt Lục Tư Việt dừng mãi trên người Khương Tự, anh không nhận ra mình vẫn chưa hề trả lời Khương Cẩm Nguyệt.

Khương Cẩm Nguyệt kinh ngạc, chẳng lẽ là tiếng nhạc quá to nên Lục Tư Việt không nghe thấy cô ta nói gì sao?

Cô ta nâng cao giọng, tiếng vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Tư Việt, phía em ồn quá, có thể bảo người kia hạ âm lượng xuống chút không?”

Lúc này, Khương Tự lại nâng âm lượng lên, đáy mắt cô mang theo chút giảo hoạt.

“Đêm Thượng Hải, đêm Thượng Hải…”

Âm lượng tăng dần lên, đến độ làm ảnh hưởng tới những người xung quanh.

Khương Cẩm Nguyệt nắm chặt điện thoại, rõ ràng cô ta đã nói như vậy rồi, tại sao Lục Tư Việt không ngăn Khương Tự?

Một lát sau, cuối cùng Lục Tư Việt cũng mở miệng.

Anh không chút để ý nói: “Tiếng to quá ư? Tôi không thấy vậy.”

Khương Tự sửng sốt.

Giây tiếp theo, cô nghe thấy tiếng Lục Tư Việt.

Lục Tư Việt trước giờ bướng bỉnh khó thuần, lần đầu tiên dùng giọng nói căng thẳng hỏi.

“Tôi có thể chơi bài “Đêm Thượng Hải” cho chị, lúc nào thì tôi có thể chơi cho chị nghe?”

Khương Cẩm Nguyệt: “…”

Cô ta không biết Lục Tư Việt bị làm sao, tức giận cúp điện thoại.

Khương Cẩm Nguyệt đang bực bội thì đột nhiên nhận được tin nhắn của thư ký Phó Tế Thần, bảo cô ta tới công ty.

Cô ta rất nhanh đã ném chuyện vừa xảy ra qua sau đầu.

Văn phòng Phó Tế Thần.

Khương Cẩm Nguyệt cười dịu dàng: “Tổng giám đốc Phó, anh tìm tôi là muốn nói chuyện hợp tác sao?”

Khương Cẩm Nguyệt không đoán nổi được tâm tư của Phó Tế Thần, anh ta là thích hay ghét mình?

Khương Cẩm Nguyệt nhìn đôi mắt sâu thẳm của Phó Tế Thần, trong lòng tự nhiên thấy căng thẳng.

Phó Tế Thần nhìn Khương Cẩm Nguyệt, trong lòng anh ta dần nghĩ ra một cách tới gần nhà họ Lục.

Nghe nói thái độ của con cháu nhà họ Lục đối với cô ta cực kỳ đặc biệt.

Như vậy, Khương Cẩm Nguyệt thật ra lại là đối tượng để lợi dụng rất tốt.

Về sau hai người đàm phán thuận lợi, Phó Tế Thần ký hợp đồng cho Khương Cẩm Nguyệt làm người phát ngôn nhãn hiệu sườn xám của anh ta.

Phó Tế Thần không thèm liếc nhìn cô ta một cái: “Được rồi, đưa cô hai Khương ra ngoài đi.”

Khương Cẩm Nguyệt mới vừa ra khỏi cửa thì bất ngờ nhận được lời nhắc nhở của hệ thống, khi nhìn thấy giá trị số mệnh do Phó Tế Thần cấp, mắt cô ta sáng lên.

Trong cuộc đàm phán vừa rồi, vậy mà Phó Tế Thần cho cô ta tận một triệu điểm số mệnh.

Khương Cẩm Nguyệt cười, tuy ngoài mặt Phó Tế Thần không để lộ ra, nhưng kỳ thật trong lòng anh ta chắc là rất thích cô ta.

Cuối cùng cô ta cũng tìm thấy một nhà cung cấp giá trị số mệnh mới rồi.

-

Mùa đông dường như còn rất dài, dài đến nỗi không thấy được điểm kết thúc.

Khương Tự đột nhiên nảy ra ý nghĩ, muốn đến suối nước nóng nhà họ Lục.

Suýt chút nữa cô quên mất một chuyện, tập đoàn Lục thị đã đầu tư vào rất nhiều các ngảnh nghề.

Biệt thự suối nước nóng ở thành phố này cũng do nhà họ Lục đứng tên.

Khương Tự chuẩn bị thoải mái thả lỏng một chút, giảm bớt cơn cáu kính của cô trong mấy ngày qua.

Biệt thự suối nước nóng cách không xa lắm, đúng lúc ngày hôm sau cô có thể về nhà.

Khương Tự mang theo vệ sĩ đến biệt thự, sau khi cô ngâm mình ở suối nước nóng xong đi ra, nhìn thấy một cánh rừng ở gần đó, những quả thông chín rụng đầy đất.

Vào mùa đông lạnh thấu xương, những rặng thông xanh ngát tô điểm thêm chút sắc xanh cho mùa đông nhợt nhạt đơn điệu.

“Ở đó có gì?”

“Tới mùa đông nơi này sẽ có hoạt động, cô chủ có thể tới đây nhặt quả thông.”

Khương Tự nổi hứng thú, cô hoài nghi nhìn chằm chằm vào cánh rừng: “Có an toàn không?”

Vệ sĩ: “Cô chủ yên tâm, trước khi tới đây đã có người qua kiểm tra rồi.”

Khương Tự quyết định đi tới sau núi suối nước nóng, người quản lý lập tức phái người tới kiểm tra toàn bộ ngọn núi một lần, chắc chắn không có điều gì uy hiếp đến cô chủ Lục.

Khương Tự nhận được lời xác nhận chắc chắn, mới cất bước đi lên núi.

Cô không cần ra tay, đã có người nhặt quả thông giúp cô.

Nhưng Khương Tự không biết rằng, sau khi Khương Cẩm Nguyệt ngồi cùng thuyền với Phó Tế Thần, giá trị vận may của bên kia đã dần dần tăng cao, sẽ tạo một chút ảnh hưởng cho cô.

Khương Tự đi trên đầu, thảnh thơi nhìn phong cảnh xung quanh, cô đột nhiên nghe thấy tiếng vang lớn.

Cô dừng bước, quay đầu lại, đối diện với đôi mắt màu xanh nhỏ.

Khương Tự cứng đờ người, giọng nói hơi run: “Đây… Đây là thứ gì?”

Rõ ràng đã được tuần tra cẩn thận, nhưng vẫn có người cố ý ra tay trong tối.

Lợn rừng căn bản không có khả năng xuất hiện ở đây vậy mà lại chạy được vào trong rừng.

Khương Tự ghét nhất những thứ trông dữ tợn, cô lùi về sau vài bước, chạy về hướng ngược lại.

Vào lúc Khương Tự dừng lại, cô mới phát hiện ra mình bị lạc đường.

Lợn rừng bị thả ra nhưng vệ sĩ cũng bị cô bỏ lại.

Cô mím môi, xem ra cô phải tự tìm đường ra khỏi cánh rừng này.

Cũng may Khương Tự xác định phương hướng tốt, sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu tìm đường xuống núi.

Khương Tự đi được nửa đường thì dừng lại.

Trước mắt, ánh lửa hồng lập lòe, không khí nóng bắt đầu dâng lên.

Dường như có người cố ý phóng hỏa.

Khương Tự nhanh chóng lùi về sau vài bước.

Cô hoảng hốt chạy vào trong núi, đáy lòng dâng lên cảm giác sợ hãi, khiến cô ngã vào đống cây khô.

Khương Tự nhìn ngọn lửa phía sau, đáy mắt lộ ra sự yếu ớt và hoang mang.

“Lửa?”

Kiếp trước, Khương Tự vì để tránh né nguy hiểm nên đã học rất nhiều chuyện.

Những sự sợ hãi không phải không tồn tại, mà là bị cô đè sâu trong nội tâm.

Đời trước, Khương Tự chết ở ghế sau xe Lincoln.

Viên đạn bắn trúng eo cô, khiến cô hoạt động khó khăn.

Tài xế bị bắn chết ngay tại chỗ, tay lái không có ai điều khiển, chiếc xe bị mất lái đâm thẳng vào cây đại thụ bên cạnh.

Đầu xe bị đâm cho biến dạng.

Từng giọt dầu nhỏ ra từ chiếc xe vỡ vụn, chạm đến những tia lửa.

Ngọn lửa giống như được gió tiếp thêm năng lượng, vọt tới từ bốn phương tám hướng.

Ánh lửa chói mắt đã nhấn chìm một chiếc xe Lincoln chỉ trong vài giây.

Bao gồm cả Khương Tự ở trong xe.

Trước khi chết, Khương Tự nhìn thấy chính là ngọn lửa mãnh liệt.

Khương Tự luôn nhắc nhở mình, không được để ảo tưởng mê hoặc trong nhất thời.

Hiện tại tình huống không như khi đó, cả rừng cây chỉ có vài đốm lửa, rõ ràng nơi nơi đều là đường có thể chạy thoát được.

Chỉ cần cô bình tĩnh lại.

Chỉ cần cô đứng lên.

Chỉ cần cố khắc phục nỗi sợ hãi, đủ can đảm…

Nhưng những hình ảnh trước khi chết tựa như một thước phim quay chậm, lóe lên trước mặt Khương Tự.

Tất cả đều rõ ràng trước mắt.

Khương Tự thầm động viên bản thân, nhưng tay chân lại không nghe lời, trước mắt cô chỉ còn lại ngọn lửa đang bốc cháy.

Cảm xúc ngột ngạt khó thở từ từ quấn lấy cổ cô.

Chẳng lẽ cô muốn nhận thua sao…

- -

Lục Lẫm đang ở tập đoàn Lục thị cách đó rất xa, cặp mày sắc bén của anh nhíu chặt lại, dường như đang mơ thấy chuyện gì không tốt.

Cảnh trong mơ là ở trong một cánh rừng, xung quanh đều là lửa.

Anh ngửi thấy mùi cháy khét cay nồng xộc vào mũi, hai mắt đỏ hoe, thậm chí lửa còn cháy tới tay Lục Lẫm.

Ở trong mơ Lục Lẫm gặp được Khương Tự.

Lần đầu tiên anh thấy được sự sợ hãi trong đáy mắt Khương Tự, giờ phút này anh mới phát hiện ra, Khương Tự trông không sợ gì cả cũng có nhược điểm.

Cảnh cuối cùng trong mơ, Lục Lẫm đối diện với ánh mắt xinh đẹp của Khương Tự.

Giây tiếp theo, Lục Lẫm bừng tỉnh khỏi giấc mơ, trán anh toát ra chút mồ hôi lạnh, cảnh tượng trong mộng cực kỳ rõ ràng.

Trước kia Lục Lẫm không có phản ứng gì trước những cơn đau, nhưng sự đau đớn do bỏng trong giấc mơ vẫn còn lưu lại trên tay anh.

Thậm chí Lục Lẫm còn cảm thấy đồng cảm với sự sợ hãi của Khương Tự, cứ như chính bản thân mình lâm vào cảnh đó vậy.

Lục Lẫm cũng không hình dung ra được cảm giác đó, giống như là…

Giống như anh và Khương Tự đập cùng chung một nhịp đập vậy.

Dường như ở trong mơ Khương Tự đã kéo anh.

Cô kéo anh khỏi sự thờ ơ, trở lại với thế giới hiện thực ngập tràn sắc màu của con người.

Chẳng lẽ anh nhìn thấy trước được chuyện Khương Tự gặp nguy hiểm?

Nhưng cũng có thể đây chỉ là một giấc mộng.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, đầu anh vẫn không yên.

Anh buông tài liệu trên tay, gọi điện thoại cho nhà họ Lục.

Người nhận điện thoại là quản gia Trịnh.

Lục Lẫm vào thẳng vấn đề: “Cô chủ ở nhà không?”

Quản gia Trịnh sửng sốt: “Hôm nay cô chủ đã ra ngoài, mai mới về.”

Lục Lẫm: “Đi đâu?”

Quản gia Trịnh trả lời: “Ở biệt thự suối nước nóng An Duyệt của nhà họ Lục.”

Sau khi biết được vị trí của Khương Tự, Lục Lẫm lập tức xuất phát từ công ty.

Trợ lý Triệu nhìn giám đốc Lục chạy khỏi văn phòng, đến áo khoác cũng quên cầm, lập tức chạy vội tới lấy rồi đuổi theo đưa cho anh.

Trợ lý Triệu: “Giám đốc Lục, áo khoác của anh.”

Lục Lẫm đang đứng trước thang máy, tiện tay nhận lấy.

Trợ lý Triệu không nhớ hôm nay có lịch trình gì cần ra ngoài, cậu nhắc nhở: “Giám đốc Lục, một tiếng nữa cuộc họp sẽ bắt đầu, hiện tại anh muốn ra ngoài sao?”

“Tinh” một tiếng, lúc này cửa thang máy mở ra.

Lục Lẫm cũng không quay đầu, lập tức đi vào thang máy, ấn xuống hầm đỗ xe.

“Đẩy hết toàn bộ lịch trình sang ngày mai.”

Anh vừa dứt lời, thang máy đúng lúc khép lại.

Vào lúc Lục Lẫm ra tới bãi đỗ xe, anh mới nhận ra được một điều.

Vậy mà anh lại bởi vì một cảnh mờ mịt trong mơ mà đẩy hết công việc của mình xuống.

Thậm chí anh còn muốn lái xe đến nơi của Khương Tự trong nửa tiếng.

Có lẽ, khi anh tới đó, Khương Tự còn đang thích thú ngâm nước nóng chứ không phải bị bao quanh bởi nguy hiểm như trong mơ.

Lục Lẫm thầm nghĩ như vậy, xe lại phóng nhanh, không hề có ý định quay đầu.

Anh không muốn mình phải hối hận.

Nếu anh muốn biết cảnh trong mơ kia là thật hay là giả thì đi là biết.

Cớ sao phải băn khoăn chuyện dư thừa?

Xe chạy được một nửa, điện thoại của anh đột nhiên vang lên, anh lập tức nhận điện thoại.

Ở đầu bên kia, giọng nói lo lắng của quản gia Trịnh vang lên: “Ông chủ, cô chủ bị nhốt trong rừng, cánh rừng đang bốc cháy nhưng cô chủ lại bị lạc.”

Lục Lẫm nhấn mạnh chân ga.

Đường đi được anh rút ngắn gần một nửa.

Vào lúc Lục Lẫm tới, xe cứu hỏa cũng khó khăn lắm mới tới nơi.

Mà đám vệ sĩ đã phân tán đi khắp nơi trong rừng, ngọn lửa đang dần lan rộng, tia lửa bay tứ tung.

Cánh rừng tuy không lớn, nhưng nếu như muốn tìm người thì vẫn khá khó khăn.

Lính cứu hỏa cho rằng Lục Lẫm đang lo lắng cho sự an nguy của Khương Tự: “Giác đốc Lục, chúng tôi đã cho người vào rừng tìm kiếm cô Lục, có tin tức sẽ báo cho anh.”

Ánh mắt Lục Lẫm tối sầm lại: “Không cần.”

Lục Lẫm nói xong, không màng đến sự can ngăn của người khác, đi đến hướng vào rừng.

Lục Lẫm tìm đường vào, ngọn lửa không hề nhỏ, không khí cực kỳ nóng.

Nơi nơi đều là khói trắng mờ mịt.

Lục Lẫm đứng ở nơi cuối cùng Khương Tự biến mất, anh nhìn quanh bốn phía, lọt vào tầm mắt là nhánh cây và cành khô trụi lá.

Nhìn không hề có điểm gì khác.

Khương Tự rốt cuộc sẽ đi kiểu gì?

Lục Lẫm chỉ có thể dựa vào trực giác tìm cô.

Chỗ này có rác, dựa theo tính cách của Khương Tự, chắc chắn cô sẽ đi đường vòng.

Chỗ này có quá nhiều lá khô, Khương Tự chắc chắn ghét làm bẩn giày mình.

Nơi này có mùi thối, Khương Tự chắc chắn sẽ chọn một con đường khác.



Cho dù Khương Tự hoảng hốt không chọn được đường, nhưng Lục Lẫm tin trong tiềm thức của cô, cô sẽ tránh những thứ mà mình không thích.

Lúc này, đồng hồ đo nhịp tim trên tay Lục Lẫm kêu lên.

Cơn đau đột ngột quen thuộc trong sâu thẳm tim anh đánh úp, lan đến lồng ngực.

Cứ như Lục Lẫm đang đặt mình dưới ánh mặt trời nóng cháy.

Nhiệt độ tăng cao, tiếng lửa cháy bập bùng, như tiếng ve kêu khàn cả giọng vào giữa trưa.

Mà âm thanh chói tao bén nhọn ấy đã ảnh hưởng tới phán đoán của anh.

Vào lúc anh sắp mất khả năng phán đoán, rất có khả năng anh đã bỏ lỡ vị trí của Khương Tự.

Giây tiếp theo, Lục Lẫm không chút do dự kéo đồng hồ đo nhịp tim xuống.

Anh làm lơ cảm giác đau đớn truyền đến từ tim, vững bước đi về phía mình đã chọn.

-

Khương Tự ngồi co ro bên tảng đá, đã gần nửa tiếng.

Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua, đối với Khương Tự mà nói, một giây bằng một năm.

Trong nửa tiếng này, Khương Tự đã động viên bản thân, nếu cô muốn vượt qua khó khăn này thì phải khắc phục nỗi sợ hãi của bản thân.

Sau này cũng không bị chuyện này làm cho khổ sở nữa.

Nhưng Khương Tự không thành công, khắp nơi đều là lửa nóng, sớm đã trở thành nỗi ám ảnh của cô.

Trong khoảng thời gian ngắn, Khương Tự không có cách nào vượt quả rào cản trong lòng.

Hệ thống bỗng nhiên lên tiếng: “Lục Lẫm cho cô ba triệu điểm may mắn.”

Lúc này phản ứng của Khương Tự hơi chậm.

Cô ngẩn ra vài giây, mới bắt đầu nhìn giao diện hệ thống.

Trên đó viết rõ ràng, giá trị số mệnh của Lục Lẫm là ba triệu.

Rõ ràng chỉ là dãy số lạnh băng nhưng trái tim Khương Tự vốn đang nhảy lên mãnh liệt lại bất ngờ bình tĩnh lại.

Vừa rồi cô nỗ lực cố gắng nhưng lại chẳng thể tìm được dũng khí, nhưng lúc này, sự an tâm đã dần dần được lan tỏa khắp người cô.

Khương Tự đột nhiên cảm nhận được cảm giác khiến người ta yên tâm từ một người xa lạ như Lục Lẫm.

Từ khi cô bắt đầu vào thế giới này, đây là lần đầu tiên.

Khương Tự có sức lực, cô bắt đầu thử đứng lên, nỗ lực dời mắt khỏi những ngọn lửa, dời sự chú ý của mình đi.

Khương Tự vừa bám vào hòn đá đứng lên, cổ chân cô lan tới cơn đau, cô đành ngã ngồi trở về.

Khương Tự nắm lấy mắt cá chân, nghĩ cách rời khỏi nơi này.

Đột nhiên bên tai cô truyền đến tiếng xào xạc, đó là tiếng ai đó dẫm lên cành khô.

Khương Tự nhạy cảm nhìn về hướng đó.

Dưới bóng cây cao lớn, một bóng người xuyên qua ảnh lửa.

Trong đêm lạnh thấu xương, có người đi từng bước về phía cô.

Khương Tự mở to hai mắt, tại sao Lục Lẫm lại ở đây?

Ánh mắt Lục Lẫm dừng trên người Khương Tự, trong hơn mười phút ngắn ngủi vừa rồi, xung quanh anh như có tiếng nói thúc giục anh, khiến anh không chút do dự đi cứu người.

Cảm giác ấy không hề làm anh bực bội mà ngược lại giống như có cảm giác quen thuộc.

Lục Lẫm chú ý tới phút giây anh nhìn thấy Khương Tự kia, trái tim đang đớn đau của anh đã được khôi phục bình thường một lần nữa.

Khói bụi tung bay đầy trời như tuyết, rơi xuống bên vai Lục Lẫm.

Lục Lẫm trông rất mệt mỏi, cực kỳ chật vật.

Lục Lẫm nhanh chóng nhìn thấy áo choàng được Khương Tự lót trên mặt đất.

Anh đột nhiên cười khẽ ra tiếng.

Dù cởi áo khoác ra sẽ bị lạnh thì Khương Tự cũng không muốn ngồi dưới đất đúng không?

Có Lục Lẫm ở cạnh, nỗi sợ hãi khi bị lửa vây quanh của Khương Tự cũng giảm hơn phân nửa.

Khương Tự vốn yếu ớt, khi đối mặt với Lục Lẫm, cô đột nhiên cảm thấy có chút ấm ức.

Ai lại gặp phải lợn rừng giữa trời đông lạnh giá?

Ai lại hoảng loạn bị lạc không chọn được đường trong núi, thậm chí còn gặp cháy rừng!

Khương Tự nửa ngồi dưới đất, vươn tay ra với Lục Lẫm.

Cô yếu ớt mở miệng: “Mau đỡ tôi lên.”

Trong ánh lửa hồng mờ mịt, Khương Tự vươn cánh tay trắng nõn, đôi mắt đen láy trong trẻo, sự sợ hãi bị cô đè nén vào sâu bên trong.

“Mắt cá chân của cô bị thương rồi.”

Lục Lẫm đã nhận ra vết thương trên chân Khương Tự trước.

Không đợi Khương Tự trả lời, Lục Lẫm cởi áo vest trên người ra, khoác lên người Khương Tự.

Tro tàn bay lả tả giữa hai người họ.

Khương Tự nhăn mi lại theo bản năng.

Lục Lẫm nhướng mày, anh đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ.

Dường như anh biết rõ tâm tư Khương Tự trong lòng bàn tay, chỉ cần nhìn Khương Tự nhíu mày đã biết suy nghĩ của cô.

Lục Lẫm ngăn hành động của cô lại, anh khép chặt cổ áo vest, không cho phép cô tránh thoát.

“Đợi đến khi xuống núi thì đổi.”

Lục Lẫm nói vậy, Khương Tự cũng không có cách nào cãi lại.

Cô chỉ dùng giọng mũi hừ một tiếng, biểu đạt sự kháng nghị nhỏ bé của cô.

Giây tiếp theo, Lục Lẫm nghiêng người.

Tay vòng qua chân Khương Tự, một tay khác vòng qua eo cô, bế ngang cô lên.

Khương Tự không quen thân mật như vậy, cô vùng vẫy thân dưới, nhưng cũng không dám tùy tiện lộn xộn.

Khương Tự ngoan ngoãn nằm trong lòng Lục Lẫm, tùy ý để anh bế cô xuống núi.

“Ông chủ quay lại rồi.”

“Ông chủ tìm được cô chủ rồi!”

“Có phải cô chủ bị thương không? Tôi đi gọi bác sĩ ngay!”

Khi Lục Lẫm ôm ngang Khương Tự, xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, những người đó loạn thành một đoàn, người tìm bác sĩ, người đi thông báo.

Lục Lẫm ôm Khương Tự đi về phía xe, bước chân rất vững.

Lỗ tai Khương Tự dán trên ngực Lục Lẫm, tiếng tim đập của anh truyền đến tai cô.

Trái tim anh nhảy lên mạnh mẽ, cùng tần suất với cô.

Khương Tự thất thần.

Cô sinh ra một ý niệm, có vẻ cái người Lục Lẫm này cũng không tệ.

Hay là sau này cô không cố ý chọc giận Lục Lẫm để anh đền tiền như trước kia nữa nhỉ?

Hoặc có thể bồi thường bằng điểm cũng được?

Khi cô đang miên man suy nghĩ, Khương Tự thoáng thấy trên chiếc chân trắng nõn căng bóng của cô xuất hiện một vệt đen.

“A, có sâu!”

Khương Tự ghét nhất là sâu, cô cũng chưa dám nhìn kỹ. Sau khi cô kinh hoảng hét lên thì vung chân thật mạnh, định quăng con sâu đi.

Khương Tự vung vài cái vẫn chưa rơi ra, cảm xúc trên đùi càng rõ ràng.

Mũi cô đau xót, ngang ngược kiêu ngạo ra lệnh cho Lục Lẫm.

“Lục Lẫm, mau quẳng con sâu đi!”

Một hồi lâu sau, Khương Tự chỉ nghe thấy tiếng cười lọt trong không khí.

Giọng điệu anh lộ rõ vẻ buồn cười.

“Đúng rồi, sâu mùa đông là sợ nhất.”

Lục Lẫm để Khương Tự ngồi ở ghế sau rồi mới cúi đầu xuống, tới gần chân cô.

Lòng bàn tay anh chạm đến cẳng chân cô, ngay sau đó lập tức rời đi.

Khương Tự mở mắt ra, phát hiện lúc này Lục Lẫm mới lấy vết đen trên cẳng chân cô đi, anh niết trong tay, xoa hai cái.

Bàn tay Lục Lẫm cứng rắn, nổi rõ gân.

Cùng với nụ cười của Lục Lẫm, hầu kết của anh di chuyển lên xuống, Khương Tự nào có chuyện không hiểu.

Vết đen vừa rồi đâu phải là sâu, rõ ràng là một mảnh lá khô quắt queo.

Khương Tự phồng má, trừng mắt nhìn Lục Lẫm một cái.

Được lắm, Lục Lẫm vừa rồi là đang cười nhạo cô!

Chân bị thương, Khương Tự cũng không yên phận.

Cô vươn chiếc chân không bị thương ra, đạp vào eo Lục Lẫm.

Khương Tự giây trước còn đang uể oải, giây sau đã khôi phục lại bản chất giương nanh múa vuốt.

Ngoan ngoan hay nghe lời đều không liên quan đến cô.

Động tác Lục Lẫm càng nhanh hơn, trước một giây Khương Tự đụng tới anh, anh bỗng bắt được cái chân gian ác kiêu ngạo của cô.

Lục Lẫm chỉ nhẹ nhàng thả lại lên xe.

Lục Lẫm nhẹ nhàng nói: “Đừng làm loạn.”

Không để cô làm loạn đúng không, Khương Tự càng không nghe.

Khương Tự chống tay, ngửa đầu nhìn về phía Lục Lẫm.

Cô rõ ràng ngồi ở chỗ thấp, nhưng khí thế lại như nhìn xuống từ trên cao, đáy mắt tràn đầy sự kiêu căng.

“Anh có tin tôi bắt anh bồi thường nhiều tiền hơn không!”

Lục Lẫm không hề tức giận, chỉ lùi về một bước, nới lỏng cà vạt.

Trong ánh sáng chiếu ngược, bóng dáng Lục Lẫm cao lớn, để lại vệt bóng lúc rạng lúc nhạt.

Lục Lẫm nhìn về phía Khương Tự, ánh mát bắt đầu trầm tĩnh.

Giây tiếp theo, Lục Lẫm nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Vậy chờ tin tốt.”

Khương Tự nghe giọng điệu chắc chắn của Lục Lẫm, tự nhiên bắt đầu liên tưởng.

Cô nhớ tới mấy hạng mục mà cô đầu tư kia, nhưng không hề mất tiền chút nào. Tiền không thiếu thì thôi, ngược lại còn cho Lục Lẫm không ít tiền.

Cho nên nói hiện tại Lục Lẫm là đang nghi ngờ khả năng mất tiền của cô!