Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự

Chương 70



Kể từ khi giá trị số mệnh của Kỳ Tầm biến mất, tài nguyên trong giới giải trí của Khương Cẩm Nguyệt xuống dốc trong nháy mắt.

Kỳ Tầm huỷ bỏ tận mấy hợp đồng quảng cáo và rút vốn một bộ phim điện ảnh của cô ta.

Cộng với sức ép của nhà họ Lục khiến đãi ngộ hiện giờ của cô ta kém hơn trước rất nhiều.

Để cứu vớt tình hình này, Khương Cẩm Nguyệt suy đi tính lại, cuối cùng quyết định tìm sự giúp đỡ của một người.

Ngài W.

Cô ta muốn diễn vai nữ chính của “Những vì sao”.

Chỉ cần bộ phim này hot, giá trị của cô ta chắc chắn sẽ tăng vọt.

Nhưng ngài W quá thần bí, chẳng ai biết công ty của ngài W ở đâu.

“Đóng phim thật sự rất khó” là một chương trình giải trí nổi tiếng, Khương Cẩm Nguyệt đã hối lộ nhân viên công tác để nghe ngóng thông tin của ngài W.

Cuối cùng cô ta được biết.

Hôm nay ngài W sẽ bí mật đến địa điểm diễn tập.

Khương Cẩm Nguyệt cất công trang điểm một lượt rồi đến địa điểm.

Hôm nay, Khương Tự tới kiểm tra tình hình diễn tập cho số thứ hai, cô ngồi trong phòng với thân hình đã hóa trang đầy đủ.

Có một nhân viên bước tới: “Ngài W, cô Khương Cẩm Nguyệt muốn gặp anh.”

Khương Tự nhướng mày.

Sao Khương Cẩm Nguyệt lại đến tìm ngài W? Câu trả lời rõ mười mươi, cô ta muốn tham gia diễn trong “Những vì sao”.

Nghĩ đến đây, khoé môi Khương Tự tràn đầy trào phúng.

Khương Tự dặn: “Tắt đèn đi.”

Trong nháy mắt, cả căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ để lại một bóng đèn trên bàn, nó đã trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.

Sau khi bước vào, Khương Cẩm Nguyệt hơi ngẩn ra.

Trong phòng tối tăm ảm đạm không có ánh sáng.

Một người mặc vest đang ngồi quay lưng về phía cô ta. Ánh đèn chỉ chiếu sáng xung quanh người ngài W khiến anh trông càng thần bí.

Không biết tại sao, Khương Cẩm Nguyệt chợt cảm thấy căng thẳng hơn.

Khương Cẩm Nguyệt khống chế cảm xúc, dịu dàng nói: “Ngài W, chắc là ngài đã từng nghe qua tên của tôi.”

“Tôi là Khương Cẩm Nguyệt.”

Bầu không khí lắng đọng vài giây, chẳng ai nói năng gì.

Lúc này, giọng nam giới thô kệch của ngài W vang lên, nhưng lại là một tiếng cười khẩy.

Ngài W nói: “Đúng là cô rất có tiếng tăm.”

Nghe thấy vậy, Khương Cẩm Nguyệt nhếch môi cười.

Đột nhiên, giọng nói tràn đầy ý giễu cợt của ngài W vang lên.

“Cú ngã trên thảm đỏ New York của cô đúng là khiến người ta ấn tượng sâu sắc.”

Sắc mặt Khương Cẩm Nguyệt cứng đờ.

Lần đi thảm đỏ đó đã khiến cô ta đã mất sạch mặt mũi, cảnh tượng lúc đó là thứ cô ta hoàn toàn không dám nhớ lại.

Cô ta gượng gạo nói: “Đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi.”

Để cứu vớt hình tượng của mình đối với ngài W, Khương Cẩm Nguyệt cất giọng ngọt ngào: “Ngài W, tôi có rất nhiều tác phẩm tiêu…”

Cô ta đang định giới thiệu các tác phẩm của mình.

Ngài W bỗng lên tiếng ngắt lời cô ta bằng giọng điệu vô cùng lạnh lùng.

“Vừa đến đã giới thiệu tác phẩm của cô, đây là thái độ cầu xin người khác của cô đấy à?”

Khương Cẩm Nguyệt sững sờ.

Trước khi đến đây, cô ta thật sự không biết ngài W là người cứng rắn như vậy.

Nhưng bây giờ Khương Cẩm Nguyệt đang có chuyện nhờ giúp, cô ta không thể không cúi đầu.

Lần đầu tiên trong cuộc đời Khương Cẩm Nguyệt phải khom lưng.

Giọng cô ta hơi run rẩy.

“Thật xin lỗi, ngài W, vừa rồi tôi nói chuyện hơi hấp tấp, mong anh hãy thứ lỗi cho tôi.”

Khương Tự nheo mắt, cười không thành tiếng.

Nếu Khương Cẩm Nguyệt biết được bây giờ cô ta đang xin lỗi mình, liệu cô ta sẽ có biểu cảm như thế nào nhỉ?

Thấy ngài W không nói gì, Khương Cẩm Nguyệt dè dặt nói.

“Tôi sẵn sàng tham gia diễn xuất trong “Những vì sao” mà không cần cát-xê, hy vọng anh sẽ cho tôi một cơ hội.”

Tuy hiện tại độ hot của cô ta có giảm hơn đôi chút so với trước kia, nhưng mức cát-xê vẫn thuộc hàng top.

Diễn không thù lao đối với cô ta mà nói đã là sự hi sinh vô cùng lớn rồi.

Khương Tự khinh thường nói:

“Đến ba tỷ tôi còn sẵn sàng đầu tư, chút cát-xê cỏn con này của cô có đáng gì trong mắt tôi?”

Khương Cẩm Nguyệt: “...”

Cô ta hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi có đủ tự tin, kỹ năng diễn xuất của tôi tốt hơn tất cả bọn họ.”

Một giây sau, Khương Tự hờ hững nói: “Nếu cô tự tin như vậy, tôi sẽ cho cô một cơ hội.”

Khương Cẩm Nguyệt vui mừng, cô ta nhìn thẳng qua đó.

Ngài W nói rõ từng câu từng chữ bằng chất giọng nam giới thô kệch.

“Cô hãy tham gia “Đóng phim thật sự rất khó”, nếu cô thắng thì hãy đến bàn chuyện này với tôi.”

Khương Cẩm Nguyệt trợn trừng mắt, làm sao mà cô ta có thể tham gia chương trình giải trí được?

Kể từ khi vào nghề đến nay, vì để tỏ vẻ làm màu, cô ta đã từ chối tất cả các chương trình giải trí.

Hơn nữa, trước kia cô ta chỉ cần thử vai một lần là đã có thể trực tiếp tham gia diễn xuất.

Nếu bây giờ cộng đồng mạng nhìn thấy cô ta phải PK diễn xuất với người khác hết lần này đến lần khác mới có thể giành được vai nữ chính trong “Những vì sao” thì kiểu gì bọn họ cũng sẽ chê cười cô ta.

Khương Cẩm Nguyệt nghiến răng, cô ta cố gắng dịu giọng.

“Ngài W, liệu tối nay có thể mời anh ăn tối với tôi được không?”

Nếu cho cô ta cơ hội tiếp cận ngài W, cô ta sẽ có thể tìm hiểu sở thích của ngài W.

Sau khi cô ta lên kế hoạch tỉ mỉ, ngài W nhất định sẽ thay đổi ý định.

Khương Tự cười khẩy một tiếng, Khương Cẩm Nguyệt vẫn còn muốn dùng lại chiêu nay với cô ư.

Trong không khí vang lên một giọng nói không chút nể nang.

“Cô muốn nhảy cóc toàn bộ quy trình, đi cửa sau với tôi sao?”

Khương Cẩm Nguyệt run rẩy.

Ngay sau đó, giọng nói tràn đầy mỉa mai của ngài W lại vang lên.

“Khương Cẩm Nguyệt, cô nghĩ cô dựa vào đâu?”

Cô ta dựa vào đâu? Lần đầu tiên Khương Cẩm Nguyệt có chút mông lung.

Dựa vào mặt?

Ngài W còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái.

Dựa vào danh tiếng của cô ta?

Ngài W càng không thèm đếm xỉa.

Trong lòng Khương Cẩm Nguyệt dâng lên nỗi sợ, lẽ nào… cô ta thật sự chỉ còn nước tham gia chương trình sao?

Khương Tự mất kiên nhẫn, cô gọi nhân viên công tác vào.

“Đưa cô ta ra ngoài.”

Khương Cẩm Nguyệt rời khỏi đây, móng tay cô ta khảm sâu vào lòng bàn tay, cuối cùng cô ta đưa ra quyết định.

Cô ta sẽ tham gia “Đóng phim thật sự rất khó”, cô ta nhất định phải giành được vai nữ chính trong “Những vì sao”.

-

Khương Cẩm Nguyệt biết rõ giá trị số mệnh biến mất sẽ khiến cô ta ngày càng trượt dốc xuống đáy vực.

Tuy cô ta đã bị thương nhưng cũng không thể ngồi im chờ chết được.

Đầu tiên cô ta đi tìm ngài W trước, sau đó sẽ liên hệ với anh trai của Nghiêm Ấu Sơ.

Nghiêm Cận Dã.

Vấn đề sự nghiệp miễn cưỡng coi như là đã giải quyết xong, còn vấn đề lớn nhất hiện tại là Khương Tự.

Lục Tinh Trầm và Kỳ Tầm là nhân vật số mệnh cốt lõi, bọn họ đều thích Khương Tự mất rồi.

Nhưng Khương Cẩm Nguyệt vẫn còn một lá bài.

Nghiêm Cận Dã là đứa con trai riêng của nhà họ Nghiêm, nhưng cậu ta đã được đón về nhà họ Nghiêm từ lâu rồi.

Mối quan hệ giữa cậu ta và Nghiêm Ấu Sơ cũng không tệ.

Nghiêm Cận Dã có một điểm yếu lớn nhất, cậu ta là tên cuồng bảo vệ em gái.

Rất ít người biết chuyện này, bởi vì cậu ta luôn cứng miệng trêu chọc Nghiêm Ấu Sơ, nhưng trên thực tế, cậu ta không cho phép bất cứ ai làm tổn thương em gái mình.

Sau khi phát hiện ra điều này, Khương Cẩm Nguyệt lập tức lợi dụng Nghiêm Ấu Sơ để tiếp cận Nghiêm Cận Dã.

Thứ nhà họ Nghiêm không thiếu nhất chính là tiền.

Khương Cẩm Nguyệt tin Nghiêm Cận Dã chắc chắn sẽ giúp được cô ta.

-

Trong buổi đấu giá các tác phẩm nghệ thuật vào mùa xuân năm nay sẽ xuất hiện mấy chiếc ô tô cổ lịch sử lâu đời.

Ô tô cổ có giá trị sưu tầm rất cao.

Thông tin này đã thu hút sự chú ý của Khương Tự.

Khương Tự rất thích sưu tập đồ giới hạn và đồ cổ.

Sưu tập những món như ô tô cổ hoàn toàn nhắm trúng vào gu thẩm mỹ của cô.

Con xe Khương Tự nhắm trúng là Ferrari 250 GTO, đây là chiếc siêu xe đầu tiên trong lịch sử của hãng Ferrari.

Nghe nói, từng có một chiếc 250 GTO được bán với giá 254 triệu tệ tại nhà bán đấu giá Bonhams.

254 triệu đối với Khương Tự chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Cô hài lòng đặt danh sách vật đấu giá xuống rồi thông báo cho trợ lý.

Ngày buổi đấu giá diễn ra hôm đó vừa khéo Khương Tự cũng có hẹn với nhà thiết kế sườn xám.

Trời đã thay mùa rồi, dạo này nhiệt độ chênh lệch trong ngày rất lớn, cô phải đặt may sườn xám mới để mặc bất cứ lúc nào cần.

Khương Tự ngồi trong cửa hàng sườn xám, nghe nhà thiết kế giới thiệu chất liệu và màu sắc hoa văn.

Lúc này, trợ lý gọi điện thoại cho Khương Tự, cô cúi đầu nhìn, buổi đấu giá ô tô cổ bắt đầu rồi.

“Tôi nghe điện thoại trước đã.”

Khương Tự đi sang một bên, nghe trợ lý kể tình hình buổi đấu giá.

Trợ lý báo cáo tình hình, ban đầu mọi chuyện rất thuận lợi, nhưng tự nhiên lại lòi đâu ra một Nghiêm Cận Dã.

Phiên đấu giá tiến hành được một nửa rồi, hai bên không ai nhường ai.

Khương Tự ra lệnh: “Tăng giá, bao nhiêu tiền cũng phải đấu giá cho bằng được.”

Cô siết chặt điện thoại, nghe thấy động tĩnh phía đầu dây bên kia, phiên đấu giá đang bước vào giai đoạn cao trào, đột nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến.

Khương Tự nhíu mày nhìn, là số của Lục Tinh Trầm.

Nể tình cậu đã cho cô tất cả giá trị số mệnh, thôi thì miễn cưỡng nghe máy vậy.

“Đợi chút.”

Khương Tự kêu trợ lý đợi một chút, sau đó nhận điện thoại của Lục Tinh Trầm.

Giọng điệu của Lục Tinh Trầm khó giấu nổi vẻ phấn khích: “Tôi thành công rồi, cuối cùng tôi cũng làm được món thịt lợn xào cà rốt đậu tương rồi. Đợi chị về nhà, có thể nếm thử không?”

Cậu gọi điện thoại đến chỉ để nói với cô chuyện này?

Khương Tự lập tức ngắt điện thoại của Lục Tinh Trầm, quay lại cuộc điện thoại với trợ lý.

Vừa rồi điện thoại bỗng bị ngắt giữa chừng, trợ lý không biết ý của Khương Tự ra sao.

Tại buổi đấu giá, Nghiêm Cận Dã trực tiếp thổi giá lên gấp ba lần. Trợ lý chỉ dừng lại một lúc, búa đấu giá đã gõ xuống.

Ferrari 250 GTO đã thuộc về Nghiêm Cận Dã.

Miếng ăn đến miệng còn rơi.

Xém chút nữa là Khương Tự vứt phăng điện thoại đi, cô gọi lại cho Lục Tinh Trầm.

“Vì cú điện thoại của cậu mà con Ferrari cổ của tôi biến mất rồi đấy!”

Lục Tinh Trầm: “…?”

Lúc buông điện thoại xuống, Khương Tự mới nhận ra một chuyện.

Lục Tinh Trầm đã bị hạ gục hoàn toàn, kể cả lúc nãy cô nổi cơn tam bành thì cũng không thể lấy được một chút giá trị số mệnh nào từ cậu.

Cứ nghĩ như vậy là lại càng tức thêm.

Cái tên Nghiêm Cận Dã này Khương Tự đã từng nghe hệ thống nói qua.

Trong buổi đấu giá lần này, cậu ta cố tình tranh con xe cổ với cô, nhất định là vì Khương Cẩm Nguyệt.

Khương Tự nheo mắt, đột nhiên cô bật cười.

Được lắm, nếu Khương Cẩm Nguyệt lại đến nộp quân số, vậy thì cô sẽ miễn cưỡng tiếp nhận thôi.

Hôm đó, Khương Tự hẹn gặp mặt Nghiêm Ấu Sơ, cô gọi cho cô ấy vài món tráng miệng.

Nhìn bé hải cẩu ngốc nghếch này, Khương Tự cười híp mắt nói: “Em còn có một người anh trai nữa đúng không?”

Miệng Nghiêm Ấu Sơ nhai bánh nhóp nhép, ngạc nhiên ngẩng đầu.

“Đúng vậy, sao cô chủ Lục biết?”

Khương Tự hỏi dò tin tức: “Vậy cậu ta có điểm gì đặc biệt không?”

Nghiêm Ấu Sơ siết chặt chiếc thìa, trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi chau mày nói: “Anh ấy luôn đặt quyển sách chủ nghĩa Mác ở đầu giường.”

Khương Tự suy tư vài giây: “Cậu ta sợ cái gì?”

Nghiêm Ấu Sơ bĩu môi: “Anh ấy to gan lắm, toàn tự xưng mình là người theo chủ nghĩa duy vật, ngày nào cũng cười chê em sợ ma.”

Khương Tự hỏi tiếp: “Thế cậu ta không thích cái gì nhất?”

Nghiêm Ấu Sơ đã nhận hối lộ là chiếc bánh của Khương Tự, chớp mắt một cái đã bán đứng người ta: “Anh ấy ghét nhất là bị người khác gọi biệt danh.”

Khương Tự không ngờ lại có niềm vui bất ngờ này ập đến.

Cô tò mò hỏi một câu: “Biệt danh của cậu ta là gì?”

Nghiêm Ấu Sơ nói với vẻ mặt vô tội: “Kiều Kiều.”

Thân là em gái, cô ấy đã phơi bày sạch sẽ bí mật của Nghiêm Cận Dã.

Mới đầu Khương Tự hơi ngẩn ra, sau đó nén cười.

Cô không kìm được mà vỗ tay vài cái: “Không tệ, biệt danh này hay thật đấy.”

Khương Tự nói với Nghiêm Ấu Sơ: “Giúp chị một chuyện.”

“Em tiết lộ với anh trai em một chuyện, cứ nói là chị sợ ma.”

Nghe thấy chữ ma, Nghiêm Ấu Sơ rùng mình một cái.

Chẳng mấy chốc cô ấy đã cảm thấy nghi ngờ: “Cô chủ Lục cũng có thứ khiến bản thân cảm thấy sợ hãi sao?”

Nhớ hồi đầu, dáng vẻ bình tĩnh không sợ trời không sợ đất của cô chủ Lục đã hoàn toàn chinh phục được cô ấy.

Khương Tự xoa xoa ót.

“Em cứ nói bóng gió với anh trai em như vậy là được, chị muốn tặng cho cậu ta một bất ngờ.”

Nghiêm Cận Dã là người theo chủ nghĩa duy vật không biết sợ ma là gì.

Vậy thì Khương Tự sẽ thiết lập lại thế giới quan của cậu ta.

Sau khi Khương Tự đưa Nghiêm Ấu Sơ về nhà, Nghiêm Cận Dã đã gọi điện thoại đến.

Cậu ta muốn hẹn gặp cô tại một nhà hàng.

Khương Tự kiêu ngạo từ chối lời mời của cậu ta: “Cậu là bạn của Khương Cẩm Nguyệt, tôi làm sao mà tin cậu cho được, nhỡ cậu hại tôi thì làm sao?”

Đầu dây bên kia im lặng, một lúc sau cậu ta mới nói: “Vậy chị muốn làm như thế nào?”

Khương Tự cố ý chọn một công viên giải trí lớn nhất thành phố A: “Tất nhiên là phải chọn nơi đông người rồi, công viên giải trí cũng ok phết đấy.”

Nhà ma ở đó rất nổi tiếng, thậm chí còn có lời đồn bị ma ám.

Từ miệng Nghiêm Ấu Sơ, Nghiêm Cận Dã biết được Khương Tự sợ ma, cậu ta muốn ra tay từ điều này.

Không ngờ suy nghĩ của Khương Tự và cậu ta không hẹn mà trùng.

Cậu ta hoàn toàn không biết rằng đây chỉ là tin tức giả mà Khương Tự tung ra.

Khương Tự còn chèn thêm một câu: “Ban ngày không có gì thú vị, công viên giải trí thì phải đi buổi tối, còn thời gian gặp nhau thì cứ chọn 6 giờ nhé.”

Nghiêm Cận Dã đồng ý ngay.

Năm giờ chiều ngày hôm sau.

Khương Tự đến công viên giải trí trước giờ hẹn, cô đi thẳng đến nhà ma tìm nhân viên làm việc ở đó.

Khương Tự: “Hôm nay có người mua chuộc các người, bảo các người dọa ai đó đúng không?”

Đám ma nhìn nhau, cứ tưởng là có nội gián.

Công việc của bọn họ là giả ma dọa người khác.

Chỉ đơn giản là muốn kiếm thêm chút thu nhập mà thôi.

Nhưng lại không biết rằng Khương Tự đã đoán trước được suy tính của Nghiêm Cận Dã.

Cô giành đi trước một bước, chơi thâm hơn cả cậu ta.

“Tên đó ra giá bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp ba.” Khương Tự ngẩng cao đầu đầy tự tin và kiêu ngạo: “Bắt đầu từ bây giờ các người chỉ được nghe lời tôi.”

Sau vài giây sững sờ, mọi người mới hồi thần trở lại, còn có chuyện tốt như vậy sao!

Từng câu tung hô không cần tiền cứ phun ra không ngớt.

“Cảm ơn cô chủ!”

“Tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, cố gắng xứng đáng với công việc lương cao này.”

“Cô chủ, mời đi bên này, có điều kiện gì chúng ta có thể từ từ bàn.”

Khương Tự thản nhiên đón nhận sự nịnh nọt của mọi người.

Nhìn đi, đây chính là sức mạnh của đồng tiền.

Khương Tự đến sớm hẳn một tiếng đồng hồ.

Mặc dù vậy, Nghiêm Cận Dã vẫn cố tình đến muộn.

Khương Tự sớm đã đoán được cậu ta sẽ làm như vậy.

Cô không đứng đợi ở địa điểm đã hẹn trước mà đi chơi các trò trước.

Một cuộc chiến giằng co về thời gian đã bắt đầu.

Một tiếng sau, Nghiêm Cận Dã mới thong dong đến.

Nghe nói tính tình Khương Tự không tốt, để cô đợi lâu như vậy, kiểu gì cô cũng sẽ phát cáu cho xem.

Nghiêm Cận Dã bước vào cổng, cậu ta nhìn quanh một vòng, phát hiện Khương Tự không ở đây.

Cậu ta chau mày, chẳng lẽ Khương Tự cố ý cho cậu ta leo cây sao?

Một giọng nói thanh thúy vang lên từ nơi cách đó không xa: “Cậu đến muộn rồi.”

Nghiêm Cận Dã ngoảnh phắt đầu lại, bắt gặp một đôi mắt tinh quái xinh đẹp.

Trong khi cậu ta quan sát Khương Tự thì cô cũng đang đánh giá cậu ta.

Nghiêm Cận Dã không lớn hơn Nghiêm Ấu Sơ là mấy, dáng người cậu ta rất cao, khoảng hơn 1m8, bởi vì đường nét ngũ quan cực kỳ thanh thuần nên trông cậu ta có thêm vài phần khôn ngoan và nghe lời.

Che bớt vẻ hung hãn nơi đáy mắt cậu ta.

Ở khoé mắt cậu ta có một nốt ruồi nhạt, khi cậu ta hạ mắt nhìn Khương Tự, nốt ruồi lệ ấy như được phủ một quầng sáng dưới ánh trăng sáng soi, thuần khiết đến mức khiến người ta chói mắt.

Vừa gặp Khương Tự, Nghiêm Cận Dã cười hiền một cái.

Nụ cười như vậy khiến cậu ta trông càng nhỏ tuổi hơn.

Rõ ràng là một người hai mươi tuổi, nhưng lại giống một học sinh cấp ba hơn.

Trên người cậu ta có loại khí chất đặc biệt dung hòa giữa một cậu thiếu niên và một chàng thanh niên.

Nghiêm Cận Dã tiến lên vài bước, làm như rất vui mừng khi gặp Khương Tự.

Cậu ta cười thân thiện: “Để chị chờ lâu rồi, xin lỗi nhé.”

Khương Tự cũng cười đáp lại cậu ta: “Không sao, không lâu chút nào.”

Rõ ràng là như nước với lửa, nhưng trên mặt hai người đều treo nụ cười.

“Sao chị lại muốn đến đây vào buổi tối vậy?” Nghiêm Cận Dã mở miệng là một hai câu chị, nhưng đáy mắt cậu ta lại ẩn chứa sự lạnh nhạt không dễ phát giác.

Tựa như một tên ác ma luôn muốn nghĩ cách tính kế người khác bất cứ lúc nào.

Khương Tự nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Tất nhiên là vì Kiều Kiều cậu đó.”

Sắc mặt Nghiêm Cận Dã cứng đờ, chậm chạp mãi mới ồ một tiếng: “Chị đang nói đùa đúng không?”

“Chẳng phải tên là để gọi sao?” Giọng điệu của Khương Tự như lẽ đương nhiên: “Nếu cậu không cho tôi gọi tên này, thế thì tôi về nhà đây.”

Đương nhiên Nghiêm Cận Dã không thể để Khương Tự về nhà được, cậu ta chỉ đành nín nhịn: “Tôi cho phép chị gọi cái tên này trong một ngày, sau này thì dẹp đi.”

Khương Tự giận ngược, cô nhẹ giọng phàn nàn.

“Em trai đúng là nhỏ mọn thật đấy.”

Nghiêm Cận Dã không ngừng ám thị tâm lý với bản thân, kế hoạch của cậu ta vẫn còn ở phía sau.

Nhưng Nghiêm Cận Dã không hề biết rằng cơn ác mộng tối nay của cậu ta chỉ vừa mới bắt đầu.

Nghiêm Cận Dã nhanh chóng tìm ra cái cớ để dẫn Khương Tự đến khu nhà ma.

Chưa đi được bao xa, Khương Tự dừng bước.

Khương Tự chau mày, dịu dàng ra lệnh cho cậu ta: “Tôi đói rồi, cậu đi xếp hàng đi.”

Tâm tư Nghiêm Cận Dã rất thâm sâu, sợ Khương Tự tính kế mình, cậu ta bèn cố ý kéo theo cô đi cùng: “Chị, đi cùng tôi qua đó đi.”

Đây vốn dĩ là nước cờ mà Khương Tự sắp đặt, đương nhiên cô sẽ không từ chối.

Khương Tự ngẩng đầu nhìn rồi không ngừng cảm thán: “Nhân viên phục vụ này xinh thật đấy.”

Nghiêm Cận Dã nhìn về phía cô đang nhìn.

Cô nhân viên phục vụ này có đôi hàng lông mày màu than và gương mặt trái xoan, là một cô gái xinh đẹp.

Nghiêm Cận Dã chỉ liếc một cái rồi thu ánh mắt về.

Cậu ta xưa nay dẻo miệng, cố ý chỉ để ý đến Khương Tự: “Không bì được với cô chủ Lục.”

Đi được vài bước, Khương Tự lại dừng bước.

Nghiêm Cận Dã suýt mất sạch lòng kiên nhẫn, nhưng cậu ta vẫn cười ngoan ngoãn: “Chị đi mệt rồi đúng không?”

Khương Tự chỉ vào một sạp hàng bên cạnh: “Tôi muốn ăn hotdog phô mai nữa, cậu đi mua đi.”

Nghiêm Cận Dã bình tĩnh trở lại, cậu ta đi qua đó theo yêu cầu của Khương Tự, khi ngước mắt lên nhìn thì sững sờ.

Cậu ta nhìn thấy nữ nhân viên phục vụ bán hotdog.

Gương mặt này giống y hệt cô nhân viên trong sạp hàng khi nãy.

Không những thế.

Thậm chí đến cả mấy câu hỏi cũng không khác một từ nào, biểu cảm và động tác như đúc ra từ một khuôn.

Nghiêm Cận Dã đưa đồ trong tay cho Khương Tự.

Cô bỗng hạ giọng, tựa như đang rón rén dò hỏi.

Khương Tự diễn xuất điêu luyện, giọng nói run rẩy có chút sợ hãi: “Kiều Kiều, có phải chúng ta gặp ma rồi không?”

Nghiêm Cận Dã hít sâu một hơi, cố nhẫn nhịn cách xưng hô của Khương Tự với cậu ta.

Điều này trùng khớp với thông tin mà em gái nhắc đến.

Khương Tự quả thật sợ ma.

Nghiêm Cận Dã có thêm vài phần kiên nhẫn: “Chẳng qua chỉ là một cặp sinh đôi mà thôi.”

Cậu ta vẫn có ý đồ dẫn Khương Tự đến khu nhà ma, trên đường đi, Khương Tự không ngừng lải nhải tẩy não, tiêm nhiễm vào đầu cậu ta về truyền thuyết ma quỷ.

Nghiêm Cận Dã nghe riết rồi bắt đầu có chút sợ hãi.

Chủ nghĩa duy vật của cậu ta xém chút nữa là lung lay không vững.

Bọn họ đến trường bắn.

Rồi lại một lần nữa nhìn thấy người thứ ba có ngoại hình giống y xì không khác chút nào.

Lần này, Nghiêm Cận Dã không bình tĩnh nổi nữa rồi.

Không đợi Khương Tự hỏi, cậu ta đã chủ động nói: “Cũng có thể là đa thai, chị đừng nghĩ nhiều.”

Tuy là nói như vậy, nhưng ánh mắt Nghiêm Cận Dã vẫn chất chứa hoang mang.

Khương Tự liếc nhìn vẻ mặt của cậu ta, cô âm thầm ra hiệu bằng ánh mắt cho nhân viên công tác.

Không ngờ tới phải không.

Cô đã tìm một nhóm sinh năm, bọn họ sẽ đứng rải rác ở khắp các ngóc ngách trong công viên giải trí.

Chắc Nghiêm Cận Dã sẽ không cho rằng chỉ như vậy là đã kết thúc đâu nhỉ?

Đó không phải một cặp sinh đôi gì cả, mà là một nhóm sinh năm thật sự. Harry Potter fanfic

Không lâu sau, Nghiêm Cận Dã sẽ trông thấy người thứ năm có ngoại hình giống hệt xuất hiện trong công viên giải trí.

Liệu đến lúc đó cậu ta có còn bình tĩnh được như thế này không đây?

Khương Tự nở nụ cười xấu xa.

Cậu thiếu niên à, combo ma che mắt đang đợi cậu đó.