Trở Thành Bé Bi Ba Tuổi Rưỡi

Chương 38: Đi chơi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: DiiHy

------------------o0o-------------------

Đến trưa ba người chọn một quán gà bao tử* ở ngay trên phố đi bộ được dân mạng đánh giá rất tốt. Hai anh vệ sĩ thì được sắp xếp ngồi ở bàn bên cạnh.

*Gà bao tử: 猪肚鸡



Suy nghĩ cho dạ dày của trẻ, Ngư Du cẩn thận chọn thêm súp gà cốt dừa, cùng một chút rau quả làm cho bữa ăn vừa phong phú lại vừa dinh dưỡng, dễ tiêu hóa.

Ngoài ra còn có món điểm tâm rất được trẻ con yêu thích như bánh ngọt lòng đỏ trứng*.

*Bánh ngọt lòng đỏ trứng: 奶香蛋黄酥



Trong khi chờ món gà bao tử lên Tinh Tinh đã ăn hơn non nửa phần bánh ngọt lòng đỏ trứng.

Sau khi ăn hết một cái, bàn tay nhỏ lại đưa về phía đĩa bánh muốn lấy thêm cái nữa. Kết quả là bé còn chưa kịp đụng vào một góc của cái đĩa đã bị Phó Ti Cẩn bê đi mất.

"Không được ăn nữa, tí lại không ăn được cơm."

"Tinh Tinh vẫn ăn được mà, cho bảo bảo thêm một cái đi, một cái nữa thôi." Trơ mắt nhìn mỹ thực biến mất ngay trước mặt, Tinh Tinh không vui phồng má.

Bảo bảo tức thành cá nóc mất.

Ngư Du ngồi bên cạnh chứng kiến từ đầu đến cuối không nhịn được che miệng cười khẽ, hình như cô cũng bị lây nhiễm bầu không khí ấm áp giữa hai người này.

Không biết lúc trước trong đầu cô chứa cái gì mà lại cho rằng Tinh Tinh là con gái tiêng của Phó Ti Cẩn.

Người đàn ông này tuyệt đối không thể sinh ra tiểu cô nương vừa đáng yêu lại ngoan ngoãn như vậy.

Một lúc sau, món ăn bọn họ gọi đã được mang lên đầy đủ.

Món chính gà bao tử được nhân viên mang lên cuối cùng.

Nước súp màu trắng sữa có mùi thơm nhẹ của sữa đang sôi ùng ục trong nồi cùng với thịt gà và bao tử heo đã được hầm mềm nhừ. Trong canh còn có cả táo đỏ, câu kỷ tử* và một vài vị thuốc khác.

*Câu kỷ tử: là quả chín phơi khô của cây khởi tử, thường xuất hiện trong các bài thuốc Đông y nhờ nhiều công dụng đối với sức khỏe.



Uống một bát canh nóng vừa ấm bụng lại ngon, bổ dưỡng.

"Ngon không?"

Ngư Du gắp thịt gà, cẩn thận gỡ xương sau đó mới đặt vào bát của Tinh Tinh.

"Ừm ừm..."

Tinh Tinh chú tâm ăn uống đến không ngẩng đầu lên một lần nào, răng miệng bận chém thức ăn không có cách nào trả lời.

"Ăn từ từ thôi, không ai giành đâu."

Phó Ti Cẩn gắp cho Tinh Tinh một đũa cải trắng thì bị bé bỏ qua một bên, giờ vờ như không nhìn thấy.

Sau mấy lần thấy Tinh Tinh chừa rau lại, Phó Ti Cần đã giận tái mặt, tức giận quát: "Tinh Tinh, không được kén ăn."

Động tác ăn thịt hơi ngừng lại, Tinh Tinh ủy khuất cắn một miếng bắp cải, nhai từ từ giống như một con rùa đen.

"Đừng quát con bé."

Ngư Du ngăn Phó Ti Cẩn, cầm đũa gắp thịt cho Tinh Tinh nhưng lại để trong cái đĩa trước mặt bé: "Tinh Tinh ăn rau đi, ăn xong thì có thể ăn thịt."

"Thịt, ăn thịt."

Có thịt làm mục tiêu nên tốc độ ăn rau của Tinh Tinh nhanh hơn rất nhiều.

Bé ăn xong một miếng rau sẽ được Ngư Du thưởng cho một miếng thịt.

Loại rau chuyên dùng cho những bữa ăn kiểu này thường không được cắt thành những miếng nhỏ hoặc hoàn toàn không được cắt, chỉ được rửa sạch rồi đưa lên. Ngược lại thì thịt được cắt thành những miếng nhỏ.

Với cách quy đổi từng miếng thế này quả thật Tinh Tinh ăn nhiều rau hơn thịt. Nhưng cô bé không tính toán nên không phát hiện ra.

Dù sao chỉ cần ăn no thì sẽ dễ nói chuyện hơn.

Ăn uống xong xuôi, Ngư Du xoa xoa cái bụng tròn trịa của Tinh Tinh, đề nghị đưa bé đi khu vui chơi trẻ em, tiện thể đi bộ tiêu cơm.

Gần đây có một trung tâm mua sắm lớn, tầng hai là khu vui chơi dành cho trẻ em. Chỉ cần năm mươi nhân dân tệ thì một đứa bé có thể chơi cả buổi chiều, người lớn cũng có thể vào cùng.

Không giống các khu vui chơi khác chỉ có những công trình đơn giản như xích đu cầu trượt, trung tâm mua sắm này đã thiết kế một mô hình leo núi lớn cho trẻ em.

Sau khi được bố mẹ đi cùng thắt dây an toàn thì trẻ có thể tự mình leo bò tự do trong mảnh lưới treo, xà đơn móc kéo, lối đi hình tròn, chướng ngại leo núi và các phương tiện khác.

Nơi cao nhất thậm chí lên đến tám mét, nhưng chỉ đứa bé mười tuổi trở lên đi cùng với một huấn luyện viên mới được leo lên độ cao này.

Tinh Tinh thân hình nhỏ bé, chỉ được chơi ở tầng dưới.

Như vậy thôi bé cũng rất vui rồi, bé có thể chơi bao lâu cũng được, bất kể nơi đâu.

Nói là ở tầng dưới nhưng sau khi leo lên đã cách mặt đất hơn một mét, may mà dưới nền bày rất nhiều khối bọt biển, dù có ngã xuống cũng không xảy ra vấn đề gì.

"Ha ha ha... A Cẩn, chị Ngư Du, mau đi theo em, nhanh lên!"

Tinh Tinh giẫm lên lốp xe được treo lơ lửng, vừa cười vừa nhanh chóng leo lên phía trước. Ngư Du sợ bé ngã vội vàng tăng tốc đuổi theo.

"Tinh Tinh, chờ chị với... A!"

Đột nhiên bước hụt, cả người Ngư Du ngã về phía trước, thấy mình sắp ngã sấp xuống cô bị dọa đến hét to. Ngay lập tức bên hông có một cánh tay siết chặt, bị người đằng sau ôm vào lòng.

"Cẩn thận."

Phó Ti Cẩn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ngư Du, áp môi mỏng lên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào tai đã nhuộm đỏ vành tai trắng nõn của cô.

"Cảm... Cảm ơn anh."

Ngư Du đỏ mặt, hơi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay Phó Ti Cẩn.

Phó Ti Cẩn nhận ra động tác nhỏ này của cô, đáy mắt hiện lên ý cười, thấy cô đã đứng vững thì thu tay về để cô chạy theo Tinh Tinh.

Không sao, anh còn rất nhiều thời gian.

Khoảng bốn rưỡi chiều, cả Ngư Du và Phó Ti Cẩn đều đồng loạt đầu hàng, nằm dài trên ghế massage công cộng trong trung tâm thương mại, không bò dậy nổi.

Bọn họ biết một khi trẻ con chơi sẽ rất điên cuồng, nhưng không ngờ lại mệt như vậy.

Tinh Tinh vốn không biết chữ mệt mỏi viết thế nào!

Từ trưa đến giờ đã mấy tiếng đồng hồ, Tinh Tinh chơi đến nỗi mồ hôi đầy người, tóc mái dính bết vào trán, hai má đỏ bừng nhưng vẫn vui vẻ cười đùa tiếp tục chơi trò chơi. Bé vốn không muốn nghỉ giải lao hay rời khỏi khu vui chơi nửa bước.

Ngược lại thì Phó Ti Cẩn và Ngư Du là người không chịu nổi đầu hàng trước tiên, hai người chỉ có thể nhờ hai vệ sĩ trông chừng Tinh Tinh để đi tìm chỗ nghỉ.

Nếu không nghỉ ngơi một lúc thì có lẽ hai người bọn họ sẽ bỏ mạng trong đó mất.

Đồng loạt nằm trên ghế massage thở phì phò, không biết từ lúc nào hai người đã mặt đối mặt với nhau.

Phó Ti Cẩn nhìn chằm chằm vào Ngư Du.

Đôi mắt đào hoa rất giống của Tinh Tinh, chứa đầy thâm tình, giống như trong lòng anh chỉ có thể chứa nổi một người là Ngư Du.

Tuy nhiên, nghĩ  đến việc đôi mắt này đã từng nhìn một người phụ nữ khác theo cách tương tự.

Mà mình sở dĩ có thể lọt vào mắt xanh của đôi mắt này là do mình giống với người phụ nữa kia, Ngư Du lại cảm thấy đau nhói, đôi mắt chua xót.

Cô nghiêng đầu né tránh ánh mắt Phó Ti Cẩn, nhưng tay đột nhiên bị người kia giữ lại.

"Anh xin lỗi."

Tim đập loạn nhịp, Ngư Du không dám tin, ngẩng đầu nhìn Phó Ti Cẩn.

Sao có thể tin được một người kiêu ngạo như Phó Ti Cẩn lại có một ngày mở miệng nói xin lỗi với cô.

"Em rất bất ngờ đúng không." Phó Ti Cẩn cười khẽ: "Thật ra chính anh cũng rất bất ngờ."

Sau khi nói ra câu xin lỗi khó khăn nhất, những lời phía sau dường như dễ dàng hơn nhiều.

"Anh vẫn luôn cho rằng trong mối quan hệ này, anh không sai. Anh thích khuôn mặt của em nên đề nghị muốn kết giao với em, trùng hợp em cũng thích anh, chúng ta thuận lý thành chương ở cùng một chỗ, chuyện này không có vấn đề gì cả."

Thấy Ngư Du muốn giãy tay ra, Phó Ti Cẩn nói tiếp, tự phân tích từng chút nội tâm của mình với cô.

"Mãi đến hôm qua bị mẹ mắng một trận, anh mới nhận ra cách mình đối xử với em ngay từ lúc đầu đã sai trái."

"Em và Bạch Tư Nhã là hai người hoàn toàn khác nhau. Ngoài sự giống nhau một chút về ngoại hình thì hai người có những suy nghĩ khác nhau, tính cách khác nhau và tâm hồn khác nhau. Không ai có thể thay thế ai. Cho nên... Người sai vẫn luôn là anh."

"Anh xin lỗi." Nhìn Ngư Du chẳng biết đã khóc từ lúc nào, Phó Ti Cẩn nói xin lỗi lần nữa.

"Là do anh làm tổn thương em. Anh không dám yêu cầu xa vời em sẽ tha thứ cho anh, chỉ xin em cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại lần nữa, được không?"

"Bắt đầu lại lần nữa?"

Bất giác đưa tay còn lại không bị giữ sờ lên mặt mình, Ngư Du khóc đến mờ mịt: "Anh có biết tôi muốn cào nát giương mặt này đến mức nào không? Hay là đi phẫu thuật chỉnh dung? Nếu như tôi thay đổi từ dáng vẻ cho đến lời nói, anh vẫn yêu tôi sao?"

"Yêu!" Phó Ti Cẩn trả lời không chút do dự.

"Nhưng tôi không muốn yêu." Ngư Du lưu loát từ chối.

"Dựa vào cái gì chứ? Bởi vì vẻ ngoài giống Bạch Tư Nhã mà tôi phải chịu hết tất cả những điều này sao?"

Cô cũng cảm thấy ngột ngạt đến cực điểm, rất buồn nôn.

"Bạn trai đáng lẽ là của tôi, danh phận của tôi trong nháy mắt đã biến thành đồ của người khác. Tất cả mọi người đều chỉ trích tôi, nói tôi là tu hú chiếm tổ chim khách, chiếm đoạt vị trí vốn thuộc về Bạch Tư Nhã. Tất cả mọi người đều ép tôi nhường lại vị trí cho cô ta. Giống như trong hai năm qua tôi chỉ là món đồ tiêu khiển của Phó Ti Cẩn anh mà thôi. Bây giờ chính cung đã trở lại thì đã đến lúc tôi phải ngoan ngoãn cuốn gói xéo đi!"

Cười lạnh một tiếng, Ngư Du bỗng hất tay Phó Ti Cẩn ra, đứng dậy nhìn anh từ trên cao.

"Kết quả là bây giờ anh lại chạy tới đây nói yêu tôi? Tình huống bây giờ là thế nào đây? Tôi là thế thân nghịch tập thành công, giành được tình yêu chân chính của Phó đại tổng tài? Loại tiểu thuyết cẩu huyết này viết rất dở, vậy mà anh cũng dám diễn."

"Ngư Du..."

Phó Ti Cẩn hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ hung hăng như vậy của Ngư Du, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Ở trước mặt người khác Bạch Tư Nhã vĩnh viễn duy trì dáng vẻ ôn nhu ưu nhã, không bao giờ to tiếng với anh ở nơi công cộng.

Nhưng Ngư Du thì khác. Bản chất cô hiền lành nhưng không có nghĩa là cô không bao giờ nóng nảy. Chỉ là cô sẵn sàng bao dung nên rất ít khi cãi nhau với người khác.

Lần này cô bộc phát như vậy làm cho Phó Ti Cẩn thấy được một mặt khác của cô, đồng thời trong lòng anh càng thêm rõ ràng.

Ngư Du và Bạch Tư Nhã hoàn toàn là hai người khác biệt.

"Làm sao bây giờ?" Một lần nữa nắm chặt lấy tay Ngư Du, sắc mặt Phó Ti Cẩn hơi tái nhưng lại có chút hưng phấn lạ thường.

"Nhìn thấy dáng vẻ khác của em, anh lại phát hiện mình càng thêm yêu em."

Ngư Du ngạc nhiên: "Phó Ti Cẩn, đầu óc anh có bệnh à?"

Thật hiếm thấy mỹ nhân ôn nhu như ngọc Ngư Du bị ép đến nỗi nói lời thô lỗ ngay trước mặt mọi người.

Có thể thấy tác động của Phó Ti Cẩn đến cô lớn bao nhiêu.

"Em nói đúng."

Lý trí buộc phải kiềm nén những cảm xúc đang lăn lộn trong tâm trí, Phó Ti Cẩn do dự không dám nói ra sự thật: "Anh có..."

"A Cẩn!" Tinh Tinh hét lên đầy phấn khích, nhào vào ngực Phó Ti Cẩn nhanh như viên đạn.