Trở Thành Bé Cưng Của Phản Diện Cố Chấp

Chương 51



Mạnh Nịnh và Khương Diễm ngồi chuyến bay rạng sáng về tới Nam Thành, lúc máy bay đáp xuống, nơi xa phía chân trời mơ hồ có một ánh rạng đông.

Thiếu nữ tựa đầu lên vai thiếu niên ngủ, lúc mở mắt dậy đã trên taxi về nhà họ Hứa, đầu cô gối lên trên bắp đùi cậu, mặt chôn trong áo sơ mi, cánh tay còn ôm lấy eo cậu.

Khương Diễm rất gầy, dù là bả vai hay nơi khác cũng cảm thấy cứng rắn. Nhưng Mạnh Nịnh ngủ rất sâu, vì trận chung kết này, cả tháng nay tinh thần cô đều căng thẳng, hơn nữa mùi hương trên người cậu rất dễ chịu, đã lâu rồi cô không được thư thái như vậy.

Thiếu nữ chậm rãi mở to mắt, nhìn tư thế ngủ như gấu Koala của mình, có chút xấu hổ, nhanh chóng ngồi lại ngay ngắn.

Đầu Khương Diễm tựa ra phía sau, hai mắt nhắm lại, hình như cũng đang ngủ.

Nương theo ánh đèn xe tối tăm, Mạnh Nịnh cẩn thận đánh giá khuôn mặt cậu, đầu ngón tay ấm áp xẹt qua khuôn mặt, mi cong, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng đỏ nhạt.

Cuối cùng, cô nhẹ nhàng che lỗ tai cậu, nhỏ giọng nói với tài xế, “Chú ơi, bây giờ chúng ta đang đi đâu?”

Người lái xe quay đầu nhìn cô một cái, giọng nói cũng giảm thấp theo, “Tới khu biệt thự lưng chừng núi, nhà cháu ở đó đúng không?”

Mạnh Nịnh gật đầu, ngại ngùng nói, “Chú ơi, chú có thể tới tiểu khu Hoa Uyển phía Tây trước không ạ?”

Tài xế ngừng một chút, cười hỏi, “Đau lòng cho bạn trai, muốn đưa về nhà trước?”

Hai má Mạnh Nịnh nóng lên, cô không trả lời, tiếp tục hỏi, “Chú ơi, được không ạ?”

Tài xế gật đầu, “Được, dù sao cũng mới tới trung tâm thành phố, đi đâu cũng rất tiện.”

Yêu cầu được thỏa mãn, khóe môi Mạnh Nịnh cong cong, thu hồi lại ánh mắt, vừa định thu lại hai tay về, bất ngờ đụng phải đôi mắt trầm tĩnh đen nhánh của thiếu niên, trong con ngươi như phản chiếu hình dáng của cô.

Mạnh Nịnh nhanh chóng buông tay, chớp mắt, “Khương Diễm, cậu tỉnh rồi sao?”

Giọng nói Khương Diễm có chút trầm thấp mang theo vẻ mệt mỏi, “Ừm.”

Cậu cầm tay cô, kéo về phía mình.

Từ tiểu khu Tây Hoa Uyển về khu biệt thự lưng chừng núi mất hơn một giờ đi đường, lúc Mạnh Nịnh về tới nhà, mặt trời cũng đã lên cao, người hầu ra giúp cô mang hành lý về phòng.

Hôm nay là thứ bảy, Mạnh Nịnh nghĩ, nếu như không có chuyện gì, cô chỉ muốn nằm trên giường cả ngày hôm nay.

Cô vừa đi vào biệt thự đã nhìn thấy Hứa Dịch một thân đồ thể thao trắng chạy tới phía trước.

Sau khi học năm thứ ba đại học, Hứa Dịch bắt đầu đi làm ở tập đoàn Hứa thị, từ khi khai giảng tới giờ, anh hầu như không quay về nhà Hứa.

“Anh.”

Đã rất lâu Mạnh Nịnh không được gặp anh, vừa thấy anh đã lao tới ôm.

Hứa Dịch còn chưa kịp phản ứng đã bị động tác của cô làm lùi về sau nửa bước, anh hừ một tiếng, nâng tay xoa đầu cô, không có ý tốt nói, “Có phải em mập lên rồi không?”

“…”

Nụ cười trên mặt Mạnh Nịnh cứng đờ, lúc này đã muốn đẩy anh ra.

Hứa Dịch lại siết chặt tay, trầm thấp dỗ dành, “Nịnh Nịnh không mập, Nịnh Nịnh là tiểu tiên nữ xinh đẹp nhất, vậy nên, để anh trai ôm một lát được không?”

Mạnh Nịnh khẽ hừ một tiếng, “Không được.”

Lời còn chưa dứt, Hứa Dịch đã buông cô ra, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn cô nói, “Phải rồi, anh có chuyện muốn hỏi em.”

Mạnh Nịnh nhìn dáng vẻ này của anh, trong lòng có dự cảm không lành.

Không phải chuyện cô và Khương Diễm vụng trộm hẹn hò bị Hứa Dịch phát hiện rồi đấy chứ?

Thiếu nữ kiềm chế vẻ chột dạ, sắc mặt bình tĩnh hỏi, “Chuyện gì ạ?”

Hứa Dịch yên lặng nhìn cô vài giây, nhìn dáng vẻ này là biết có chuyện đang gạt anh.

Nhưng tạm thời anh cũng chưa muốn quản chuyện này, anh hỏi, “Bây giờ cơ thể em có cảm thấy không thoải mái không?”

Mạnh Nịnh lắc đầu, “Không có ạ.”

Trước khi thi cô chỉ uống một chút thuốc cảm để tránh đến tháng khi ấy thôi.

Hứa Dịch nhíu mày, “Nịnh Nịnh.”

Mạnh Nịnh, “Ừm?”

Sáng hôm qua Hứa Dịch nhận được tin nhắn của Khương Diễm, nói là Hứa Nhiên dặn dò người ta bỏ thuốc xổ vào nước của Mạnh Nịnh trước giờ thi, anh vốn không tin vì không có chứng cứ, nhưng nhớ tới chuyện từng xảy ra trước đây, cuối cùng vẫn dao động.

Nếu Nhiên Nhiên thực sự làm vậy, lần này không thành công, Nịnh Nịnh lại chung sống dưới một mái nhà với con bé, có khi nào trước khi thi đại học sẽ lại làm gì không tốt với Nịnh Nịnh không.

Cho nên buổi chiều, anh thương lượng với Trình Tuệ Văn một chút, sau đó tới trường làm thủ tục ở lại cho Mạnh Nịnh.

Hứa Dịch vừa định nói chuyện này cho cô, quét mắt đã thấy mặt cô đỏ lên một mảng lớn, “Mặt em sao vậy?”

Lúc này Mạnh Nịnh mới cảm thấy mặt mình có chút ngứa, còn hơi đau, cô nhíu mày, không xác định nói, “Có lẽ là… dị ứng?”

Hứa Dịch tức giận trừng mắt với cô, “Em ở đây đợi anh, anh thay quần áo rồi đưa em đi bệnh viện.”

Mạnh Nịnh ngoan ngoãn gật đầu.

Trên đường Hứa Dịch lái xe tới bệnh viện, Trình Tuệ Văn gọi điện thoại cho anh, “Không phải rạng sáng nay Nịnh Nịnh bay về sao? Con bé về nhà an toàn chưa.”

“Rồi ạ, vừa về đến nhà, con đang đưa con bé tới bệnh viện.”

Trình Tuệ Văn sốt ruột hỏi, “Nịnh Nịnh làm sao, không thoải mái chỗ nào?”

“Không sao đâu ạ, chỉ là dị ứng, con vừa hỏi em ấy cũng không biết ăn cái gì, bây giờ con đang đưa tới bệnh viện xem dị ứng do đâu.”

Trình Tuệ Văn thở dài một hơi, “Nịnh Nịnh dị ứng tôm hùm đó, con bé không nhớ sao? Năm kia lúc mẹ đón con bé về nhà, trên đường có đưa đi ăn hải sản, ngày hôm sau trên người nổi mẩn từng mảng, sau đó đã dặn dò phòng bếp không được làm món này, kết quả thật là, đứa nhỏ này lại quên mất? Con đưa điện thoại cho con bé, mẹ nói với nó mấy câu.”

Hứa Dịch vốn mở loa ngoài, Mạnh Nịnh cho rằng Trình Tuệ Văn muốn dạy bảo mình, ho nhẹ một tiếng, yếu ớt nói, “Mẹ.”

Trình Tuệ Văn dịu dàng, “Nịnh Nịnh ngoan, dị ứng không phải chuyện lớn, con đi bệnh viện truyền nước là được rồi, nhưng lần sau nhớ là không được ăn tôm hùm nữa nhé.”

Mạnh Nịnh cong môi, “Vâng ạ, con nhớ rồi.”

“Phải rồi, Nịnh Nịnh, không phải con nói bình nước bị mất sao, đợi chút mẹ tới bệnh viện đón con, chúng ta đi dạo phố mua cái mới được không?”

Mạnh Nịnh nặng nề gật đầu, “Vâng ạ, cảm ơn mẹ.” 

Huhu cô muốn ngủ, muốn nằm trên giường nghỉ ngơi!!!



Tắt máy, rốt cuộc Mạnh Nịnh cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hứa Dịch cười như không nhìn cô, “Nhìn cái dáng vẻ yếu đuối vừa rồi của em xem.”

Mạnh Nịnh hít sâu một hơi, “Chú ý lái xe đi, không nói lời nào cũng không ai bảo anh bị câm đâu.”

Hứa Dịch buông một tay ra, dùng sức búng trán cô, “Bạn nhỏ Mạnh Nịnh, anh phát hiện lá gan đời này của em rất lớn, ngay cả ăn tôm hùm dị ứng cũng có thể quên, còn dám khiêu khích anh trai.”

Mạnh Nịnh đột nhiên mở to mắt, yên lặng nhìn Hứa Dịch, “Cho nên, anh… có nhớ không? Chuyện ở đây, từ nhỏ đến lớn, anh đều nhớ?”

Hứa Dịch nghĩ ngợi, “Chuyện trước ba tuổi không nhớ rõ lắm, còn lại đều nhớ, chuyện đời trước cũng chuyện nhớ chuyện không, nhưng chuyện liên quan tới đồ vô lương tâm như em, anh một chút cũng không quên.”

Hứa Dịch suy nghĩ rất lâu, còn đọc rất nhiều sách liên quan tới tâm linh của học giả nổi tiếng, cuối cùng đưa ra kết luận, những điều xuất hiện trong giấc mơ đều là chuyện của đời trước, đại khái là do đời trước nhớ thương hơn nửa đời người, cho nên nó vẫn chìm sâu trong linh hồn.

Sau này, tất cả những thay đổi của anh, cũng là do có ký ức đời trước.

Bây giờ anh cũng cho rằng tất cả sự thay đổi của Mạnh Nịnh là do giống mình, đột nhiên có ký ức đời trước.

Nghĩ vậy, Hứa Dịch thấp giọng nói, “Em xem chúng ta có duyên phận như vậy, cả hai đời đều là anh em ruột, phải không, bạn nhỏ vô lương tâm?”

Mạnh Nịnh nhìn anh, hốc mắt đỏ bừng, cô nhắm chặt mắt, hai hàng lông mi còn vài giọt nước mắt trong suốt.

Im lặng vài giây, cô nhỏ giọng ngập ngừng nói, “Ai vô lương tâm chứ.”

Đời trước, cô cũng không muốn bỏ lại bố mẹ và anh ở lại, cũng muốn sống lâu trăm tuổi, muốn mình sống thật tốt.

Hứa Dịch dừng xe ở ven đường, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thấp giọng dỗ dành, “Là anh là anh, đời này là anh vô lương tâm. Sau khi mẹ nhận em về anh đã làm không tốt chút nào, không quan tâm tới em. Cho nên, anh đáng đánh, anh đáng bị ăn mắng.

Anh nắm lấy tay Mạnh Nịnh, nặng nề đánh lên người mình hai cái.

“Đừng khóc nữa, tiểu tổ tông của anh.”

Mặt mày Mạnh Nịnh cong cong, con ngươi sạch sẽ trong suốt, “Ừm, em tha thứ cho anh.”

Khóe môi Hứa Dịch khẽ nhếch lên, sắc mặt dịu dàng cưng chiều, “Không biết lớn nhỏ.”

*

Sau khi Mạnh Nịnh truyền dịch xong, Trình Tuệ Văn tới bệnh viện đón cô đi.

Hứa Dịch một mình lái xe trở về nhà, Hứa Nhiên từ trên lầu xuống, nhìn thấy anh, bình tĩnh nói, “Không phải tối qua anh muốn nói chuyện với em sao? Em làm bài tập xong rồi, bây giờ đang rảnh, chúng ta nói đi.”

Hứa Dịch dừng một chút, gật đầu, “Tới thư phòng đi.”

Vào thư phòng, cửa đóng lại, anh hỏi, “Bạn học của Nịnh Nịnh nói cho anh biết, trước khi con bé thi, có người muốn bỏ thuốc vào nước của con bé, là em cho người làm sao?”

Cảm xúc trên mặt Hứa Nhiên chợt lóe, nhưng cô ta không trả lời.

Một lát sau, Hứa Dịch cho rằng cô ta thừa nhận, vừa định kéo cửa ra ngoài, Hứa Nhiên hô lên, “Anh.”

Thân thể Hứa Dịch cứng một chút, thở dài một hơi, “Đi xin lỗi Nịnh Nịnh đi, cam đoan sẽ không làm thế nữa, không thì đừng gọi anh là anh trai.”

Hứa Nhiên cắn môi nói, “Hứa Dịch, ngoại trừ lúc còn rất nhỏ anh từng ôm em, sau này em bị bố mẹ đón về, chúng ta gặp lại, anh từng ôm em sao?”

Không đợi Hứa Dịch trả lời, cô ta tiếp tục nói, “Anh không hề, em rất buồn, rất đau khổ, mỗi ngày giống như một cái máy móc hoàn thành nhiệm vụ bố mẹ đặt ra, em oán giận với anh, em kể khổ với anh, anh đều nói qua điện thoại là nhịn một chút sẽ qua. Em cho rằng người nhà họ Hứa trời sinh không có tim, cho rằng anh trai nhà người ta giống như anh vậy, cho nên em nghe lời anh nói, em nhịn, nhịn rất lâu, nhịn cho đến khi Mạnh Nịnh trở về…”

“Ban đầu anh cũng không thích nó, nó giống như con nhím xù lông vậy, gặp ai thì đâm người đó, cũng không biết từ lúc nào nó thay đổi, anh cũng thay đổi. Tình cảm của anh và nó dần trở nên thân thiết, anh vì nó mà tranh cãi với ông bà rồi về nước, anh giống như anh trai nhà người ta, cõng nó, ôm nó, chiều chuộng nó. Hai người trên bàn cơm nói nói cười cười, em lại chỉ có thể ở một bên ngồi nhìn như người ngoài vậy, cho nên… hai người là anh em, còn em là cái gì?”

“Lần đi trang viên hoa hồng, anh đưa em về, chính miệng anh nói sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, em và nó đều là em gái ruột của anh, nhưng miệng anh nói thế, hành động của anh thì sao?”

“Anh mua cho em một cái vòng tay còn quý giá hơn vòng tay từng tặng nó, cho rằng thế là đối tốt với em, em nên cảm động, phải không?”

Thần sắc trên mặt Hứa Dịch vô cùng phức tạp, anh biết, anh quả thật đã nặng bên này nhẹ bên kia.

Anh khàn giọng nói, “Nhiên Nhiên, xin lỗi. Anh có lỗi với em, cũng có lỗi với Nịnh Nịnh.”

Hứa Nhiên lạnh nhạt nhếch môi cười, “Anh xem, em còn chưa nói gì anh đã ngầm cảm thấy là em làm, phải, chính là em làm đó, vậy thì thế nào? Em không thích Mạnh Nịnh, em ghét nó, em còn thích Khương Diễm hơn thích nó!”

“Nó biết rõ Tống Tinh Thần là bạn trai em lại còn nhắn tin cho anh ấy mấy tin nhắn kỳ quái, nói cái gì mà nếu như không có em, Tống Tinh Thần có thích nó hay không, anh xem, nó coi em là chị ruột sao?”

“Nó không hề, ai lại nói với anh rể những lời như vậy chứ? Còn có, anh biết không? Mỗi buổi tối trước kia Mạnh Nịnh đều sẽ gửi cho bạn trai em mấy tin nhắn như vậy, sau đó nó trở nên xinh đẹp hơn, càng ngày càng nhiều người thích nó, nó bắt đầu chơi trò lạt mềm buộc chặt với Tống Tinh Thần…”

Hứa Dịch đưa tay xoa thái dương, thấp giọng nói, “Hứa Nhiên, nếu bây giờ em còn muốn tiếp tục làm em gái anh, vậy bây giờ mau đi xin lỗi Mạnh Nịnh, dù nói thế nào em cũng không thể lấy cớ này mà ra tay với em gái ruột được.”

Hứa Nhiên nhìn chằm chằm anh, “Em xin lỗi cái gì? Nó uống sao? Nó không hề uống. Bây giờ nó không biết chuyện này, anh nhìn đi, bây giờ Khương Diễm cũng đứng về phía nó, đám người lớp chín kia cũng tới Thủ Thành cổ vũ nó, anh nói xem Khương Diễm có phải rất ‘tiện’ hay không, trước kia bị Mạnh Nịnh bắt nạt nhiều như vậy, quần áo mất cũng do nó, vậy mà cậu ta lại quên, cho nên có phải anh cũng giống như Khương Diễm, đều bị hình tượng giả vờ này của Mạnh Nịnh che mờ đôi mắt phải không?”

“Hứa Nhiên, mỗi người đều có một cơ hội hối cải, chỉ cần em muốn, em cũng có thể.”

Dứt lời, anh lập tức xoay người kéo cửa rời đi.

Anh quyết tuyệt như vậy, trong lòng Hứa Nhiên lộp bộp một cái, cô nói ra, “Em sai rồi, em sẽ đi xin lỗi nó, anh, anh tha thứ cho em lần này, có được không?”

Bước chân Hứa Dịch chậm lại, “Một lần cuối cùng.”

Tác giả có lời muốn nói:

Một đêm trăng cao gió mát, Nịnh Nịnh bổ nhào vào người Khương Diễm nói, trước kia là cô không tốt, là cô không khống chế nổi bản thân, cho nên đời này bồi thường chính bản thân mình cho cậu.

Nhưng mà, khi ánh mặt trời sáng choang, thân thể Nịnh Nịnh vốn không tốt lắm bị hôn đến tỉnh lại, tiếp theo phát hiện tên chó này một đêm không ngủ, rốt cuộc cô cũng chảy nước mắt vì hối hận, cô còn muốn ở bên cậu trường mệnh trăm tuổi, kết quả, người này lại không tiếc mạng sống, thật là đau lòng người mà!