Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 110: Ngoại truyện 15. Nuôi bé mèo con



【Không hung dữ không ồn ào không phá nhà cửa, cho nựng cho ôm cho hôn hôn ~】

***

Bùi Dục Kỳ gần đây vẫn luôn rầu rĩ nên làm hòa với Thôi Thiến Thiến như thế nào.

Sau khi khiến Thôi Thiến Thiến bị giáo viên gọi đến văn phòng, cậu ấy liền phớt lờ mình.

Ở trong trường không chịu nói chuyện với cậu bé, vừa nhìn thấy cậu bé trong tiểu khu liền quay phắt đầu bước đi, Bùi Dục Kỳ bị lạnh nhạt vẫn luôn cảm thấy mình không sai, sao người chép bài lại khí thế hùng hổ cứ như thể cậu bé làm sai vậy, thế nên cũng giận dỗi chiến tranh lạnh.

Hơn nữa lớp phó học tập và cán sự các môn cùng nhau sắp xếp và kiểm tra tình hình hoàn thành bài tập hè của bạn học, cả buổi nghỉ trưa bị bá chiếm toàn bộ, Bùi Dục Kỳ cũng bận bù đầu bù cổ.

Đợi khi cậu bé nhận ra, bọn họ đã chiến tranh lạnh được năm ngày.

Thông thường những cuộc cãi vã nhỏ luôn có thể làm hòa rất nhanh, thậm chí không thể nói là cãi nhau chỉ là đấu võ mồm giữa bạn bè, đây là lần đầu tiên chiến tranh lạnh kéo dài như vậy……

Nhìn thấy Thôi Thiến Thiến chơi với các bạn học khác vui tới quên trời quên đất, nghĩ tới trên mạng nói ngay cả những người bạn có thân đến đâu thì sau chiến tranh lạnh cũng ngày càng trở nên xa cách, cuối cùng tạo ra các vòng xã giao mới, mỗi người một ngả hoặc coi như người dưng, Bùi Dục Kỳ buồn đến mức rụng mấy cọng tóc.

Thôi Thiến Thiến sẽ không thực sự tuyệt giao với cậu bé chỉ vì cậu bé đã méc cô chứ……

Mặc dù cả tuần nay trời mưa không tiện đi ra ngoài chơi, nhưng hai đứa trẻ lâu ngày không đến nhà nhau, hành vi bất thường đến mức bố mẹ đều phát hiện ra là đã cãi nhau.

Đối mặt với câu hỏi của mẹ, Bùi Dục Kỳ đang lên Baidu tra “Cãi nhau với bạn thân nên làm thế nào bây giờ” rồi tủi thân nói ra lý do của cuộc cãi vã.

“Mẹ, đừng nói với mẹ Thôi Thiến Thiến về việc cậu ấy đã chép bài tập về nhà……”

Nhìn thấy bé con đang phiền não vì trở nên xa lạ với bạn thân của mình, lại không quên bảo vệ hình tượng của bạn thân trong chiến tranh lạnh, Tiết Huệ Vũ mỉm cười xoa đầu cậu nhóc, nói: “Chép bài tập về nhà là không tốt, con ngăn Thôi Thiến Thiến không có gì sai. Nhưng lúc mẹ còn nhỏ thật ra cũng chép bài tập về nhà, nên không có nghĩa những đứa trẻ hay chép bài về nhà là những đứa trẻ hư…… Đừng phủ nhận hoàn toàn cách làm người của Thôi Thiến Thiến chỉ vì bạn đã chép bài.”

Bùi Dục Kỳ mở to mắt, không ngờ người mẹ vĩ đại có một không hai trong lòng mình lại chép bài tập về nhà khi còn nhỏ.

“Hơn nữa mẹ nghe mẹ cô bé nói, mấy ngày đó Thiến Thiến luôn đi ngủ sau 11 giờ để làm bài tập mùa hè, một ngày trước khai giảng cũng làm đến hơn 11 giờ. Là dì ấy thương Thiến Thiến bảo cô bé đừng tiếp tục làm bài tập nữa, cho nên con đã hiểu lầm rồi, không phải Thiến Thiến cố ý không làm bài tập để đến trường chép bài. Bây giờ Thiến Thiến đã hoàn thành bổ sung bài tập hè của mình, chắc chắn cô bé đã biết mình làm sai rồi.”

Bùi Dục Kỳ sững sờ một lúc, tự lẩm bẩm một mình, “Nếu cậu ấy biết là sai, sẽ không làm lơ con như bây giờ…… Cậu ấy không nói với con bất cứ điều gì……”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Dục Kỳ tủi thân sa sầm lại, Tiết Huệ Vũ không khỏi sờ lên mái tóc mềm mại của cậu bé: “Sau khi tranh cãi chắc chắn có chút không phục, có lẽ Thiến Thiến tức giận vì con là bạn tốt của cô bé lại không bênh vực cô bé, rồi để tâm đến chuyện đó nên nổi giận với con. Không phải con cũng không chịu thua kém không để ý đến cô bé sao? Nhưng, đúng sai có thực sự quan trọng hơn bạn bè không? Đáng để mất một người bạn thân nhất của mình trong một phút giận dữ sao……”

Không đáng……

Trong lòng Bùi Dục Kỳ đã hối hận từ lâu, hai mắt đỏ hoe: “Cậu ấy thật sự chỉ tức giận thôi sao…… Cậu ấy thật hung dữ, không cho phép con đến nhà cậu ấy nữa…… Trước kia chúng con chưa từng cãi nhau như thế này bao giờ……”

“Thiến Thiến là đứa bé miệng dao găm tâm đậu hủ, ngoài miệng nói rằng không bao giờ muốn gặp lại con, thực ra đó chỉ là lời giận dữ nhất thời, chờ sau khi bình tĩnh lại, hẳn cũng ảo não và mong con đi tìm cô bé chơi. Là đàn ông con trai, chúng ta cứ chủ động đến tìm cô bé chơi đi.”

Tiết Huệ Vũ đã hiểu rõ tình hình với mẹ Thôi Thiến Thiến, động viên rằng: “Không phải hai người các con đã cãi nhau một lần rất kinh khủng sao? Đó là vào sinh nhật lần thứ tư của con…… Ngày hôm sau con đến xin lỗi và khóc bù lu bù loa, Thiến Thiến đã bị con gào khóc dọa cho sợ ôm con khóc theo……”

Nghĩ đến cảnh bé con chảy nước mắt nước mũi tùm lum làm bọn họ khiếp sợ ngày hôm đó, Tiết Huệ Vũ cong khóe môi, cười đề xuất ý tưởng: “Đứa bé Thôi Thiến Thiến này hả, chỉ ăn mềm không ăn cứng, con mềm mỏng với cô bé, cô bé cũng không thể quyết liệt với con, ngược lại, con ương ngạnh với cô bé, cô bé có thể ngoan cố với con tới chết. Vì vậy, nếu lần này Thôi Thiến Thiến không để ý đến con, con cứ khóc, khóc đến khi cô bé mềm lòng thì thôi.”

Nghĩ đến nguyên nhân khiến mình gào khóc lần đó, Bùi Dục Kỹ sững người một lúc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy những lời mẹ mình nói rất có lý.

Mà trong giờ nghỉ trưa cần phải giúp giáo viên kiểm tra bài tập hè, hơn nữa đến trường khóc chảy nước mũi thì thật sự xấu hổ, Bùi Dục Kỳ quyết định vẫn nên đợi đến giờ tan học đến nhà Thiến Thiến với lý do là cho Bánh Đậu ăn, rồi mang kẹo và thức ăn đóng hộp cho mèo để bồi tội.

Sau khi lập ra một kế hoạch làm hòa gần như hoàn hảo, tan học Bùi Dục Kỳ lập tức đến một cửa hàng nhỏ gần trường, mua một túi kẹo xinh xắn —— Tất cả đều là những vị mà Thôi Thiến Thiến thích ăn.

Sau khi khai giảng một tuần, gần như ngày nào cũng mưa, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Nhét kẹo mua được vào cặp sách, Bùi Dục Kỳ đang định cầm ô nhỏ lên xe, thì nghe thấy cách đó không xa có mấy tiếng kêu của mèo nhỏ trên bãi cỏ truyền đến.

Càng ngày càng có nhiều hạt mưa tí tách trên ô, khiến Bùi Dục Kỳ suýt chút nữa đã nghi ngờ rằng mình nghe nhầm, nhưng ngay lúc đó, cậu bé bước qua như thể bị một lực nào đó kéo dẫn, nhẹ nhàng gạt cỏ ướt sang một bên.

Nơi sâu nhất của bụi cỏ có một chú mèo nhà lông ngắn toàn thân ướt đẫm đang nằm, hoa văn trắng vàng bị bùn đất bẩn quấn lấy, trong lòng nó là một con mèo trắng nhỏ cũng bẩn như thế, chú mèo nhỏ cỡ bàn tay, đang suy yếu phát ra tiếng kêu.

Hai chú mèo hoang nhìn thấy quái vật hai chân đột nhiên xuất hiện cũng không bỏ chạy nhanh như tên bắn, chú mèo bé nhỏ ủ rũ ngẩng đầu lên, run rẩy kêu khàn khàn về phía Bùi Dục Kỳ, như muốn nói —— Xin cứu mẹ em với.

Bùi Dục Kỳ không nói hai lời chui vào trong bụi cỏ, ôm hai chú mèo hoang ướt đẫm từ trong bụi cỏ lên.

Mèo hoang không thể gần gũi người như thế. Lúc ôm mèo lớn đang cứng ngắc lên, Bùi Dục Kỳ liền ý thức được mèo mẹ đã qua đời rồi…… Nhưng cậu bé vẫn ôm hai chú mèo lên xe, kêu tài xế đưa đến tiệm thú y gần nhất.

Chú mèo nhỏ luôn ngoan ngoãn trong vòng tay của Bùi Dục Kỳ, nhưng khi bác sĩ thú y ôm mèo lớn đi, nó bất an vùng vẫy, cuối cùng cũng được bác sĩ dùng tay nhẹ nhàng ấn lại, sau khi chích thuốc mê thì lau sạch cả mình kiểm tra toàn thân, đồng thời tẩy giun.

Đó là một con mèo đực nhỏ mới hơn một tháng tuổi.

Vốn lo rằng mèo con thở yếu ớt, thể trạng hư nhược và tiêu chảy phải chăng là do bệnh tật gì gây ra không, nhưng may mắn thay, sau khi kiểm tra nó chỉ bị cảm và suy dinh dưỡng.

Khi Tiết Huệ Vũ nhận được điện thoại chạy đến, liền nhìn thấy Bùi Dục Kỳ nước mắt lưng tròng nhìn chú mèo con yếu ớt trong lồng đang được truyền dinh dưỡng, nhẹ giọng cầu xin hỏi: “Mẹ ơi, chú mèo con này không có mẹ…… Con có thể nuôi nó không…….”

Toàn thân bé con ướt sũng dơ bẩn, tóc mái lòa xòa rũ xuống trên trán, treo vài chiếc lá lộn xộn, quần áo dính đầy vết chân và lông mèo bẩn thỉu, trông rất lôi thôi.

Nghe tài xế kể là để giải cứu chú mèo, thu ô lại chui vào trong bụi cỏ.

“Có thể…… Đương nhiên có thể.” Tiết Huệ Vũ vươn tay, xoa nhẹ cái đầu nhỏ vừa ướt át vừa không vui của bé con nhà mình.

Nhóc con cũng không vui vì được đồng ý sẽ được nuôi mèo con, lúc nào cũng rơm rớm nước mắt nhìn chú mèo con trong lồng, cô đưa tay dùng khăn giấy lau nhẹ những giọt nước trên mặt Bùi Dục Kỳ.

“Đừng buồn quá, con đã làm rất tốt. Nếu con không cứu chú mèo con này, có thể nó đã chết cóng và chết đói trong mưa.”

“Nhưng…… Nó không có mẹ……”

Bùi Dục Kỳ càng nghĩ trong lòng càng khó chịu: “Mới hơn một tháng tuổi, nhỏ như thế đã không có mẹ…… Có khi nào nó không qua khỏi không……”

Tiết Huệ Vũ khẽ ngẩn ra, lúc này mới nhận ra Bùi Dục Kỳ đang nghĩ đến mình.

Cảnh ngộ chỉ một tháng sau khi cậu bé được sinh ra mẹ qua đời, cậu bé đồng cảm hơn so với bất cứ ai. Mẹ của cậu bé đã trở lại, nhưng mẹ của mèo con sẽ không bao giờ trở lại nữa……

Trái tim Tiết Huệ Vũ quặn thắt dữ dội, vươn tay ôm bé con an ủi: “Tuy rằng mèo con mất đi người mẹ duy nhất, nhưng nó cũng đã có thêm một gia đình mới. Từ nay, chúng ta đã là một gia đình rồi.”

Sau khi truyền xong dinh dưỡng và uống thuốc, chú mèo con nằm yếu ớt trong lồng thoáng khí được khăn lông bọc lại mơ màng muốn ngủ, chính thức được Bùi Dục Kỳ đưa về nhà, cũng chính thức trở thành một thành viên của gia đình.

Để chào đón sinh mệnh mới bé bỏng này, Bùi Ôn Du biết được con trai quyết định nuôi mèo, liền làm một chiếc lồng mèo hai tầng tạm thời bằng lưới trong sân, nhẹ nhàng đặt lồng thoáng không khí ở tầng dưới cùng và mở lồng ra.

Chú mèo con vừa đến môi trường mới, rụt rè thu mình lại trong lồng thoáng khí, không dám cử động.

Thức ăn cho mèo và thức ăn đóng hộp Bùi Dục Kỳ mua cho Bánh Đậu đều dành cho mèo trưởng thành, mèo con hơn một tháng tuổi ở giai đoạn vừa cai sữa, nên đã mua sữa bột, thức ăn cho mèo con và bánh sữa chuyên dụng cho mèo con ở cửa hàng thú cưng.

Vì hiện tại không chắc mèo nhỏ đã được cai sữa hay chưa, nên theo hướng dẫn của bác sĩ thú y, trước tiên Bùi Dục Kỳ trộn sữa bột và bánh sữa với nước nóng, sau đó cẩn thận đặt chúng vào đáy lồng mèo.

Tuy nhiên tay nhỏ của cậu bé vừa đưa vào, liền thấy mèo nhỏ đang cuộn tròn như quả bóng sợ hãi trực tiếp lui vào góc tường, vểnh chiếc tai nhỏ lên, cong lại như con tôm khô khẽ hà hơi về phía cậu bé, nhìn thấy đứng còn không vững.

Cậu bé lập tức nhẹ giọng nói: “Đừng sợ anh…… Anh đưa đồ ăn cho em……”

Thấy mèo con bướng bỉnh không chịu ăn, hơi thở thoi thóp, cậu lại lục tung trong hộp tìm thấy một bình sữa nhỏ, đưa sữa bột ấm đến bên miệng nó.

“Ha……” Lúc mèo con vểnh tai ra sau hà hơi thì nhẹ nhàng vắt một chút sữa vào miệng nó.

Bùi Dục Kỳ liền thấy chú mèo con vừa mới hà hơi hung dữ với mình, sau khi vô tình cắn vào núm vú giả lập tức bắt đầu ngậm núm vú mút chụt chụt.

Quả nhiên là đói hỏng rồi……

Sau khi cho con mèo bướng bỉnh ăn no nê, nó đã học được cách tự liếm bánh sữa trong đĩa nhỏ khi chưa no, ăn bẹp bẹp đến mức chiếc ria mép nhỏ cũng bị dính nước sữa trắng phau.

Nhìn thấy cả cái đầu nhỏ của nó gần như vùi hết vào đĩa, Bùi Dục Kỳ đặt chiếc hộp đựng cát mèo mua ở cửa hàng thú cưng bên cạnh, rồi lại thì thầm: “Đây là chỗ để đi vệ sinh…… Đi xong phải lấp nó lại đó……”

Thấy mèo nhỏ không chống đối mình mà tiếp tục vùi đầu vào ăn, Bùi Dục Kỳ không nhịn được đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra nhẹ nhàng sờ vào đầu nhỏ của nó.

“Ngày mai anh sẽ đổi một cái ổ mèo thoải mái cho em, đêm nay để em tạm dùng vậy……”

“Meo ~”

Bùi Dục Kỳ từ khi còn nhỏ đã luôn một lòng muốn nuôi mèo, nhưng khi còn nhỏ mình còn không thể chăm sóc tốt cho bản thân, nên bé con vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của mẹ, đợi mình lớn lên thành một người đàn ông độc lập sẽ tính đến chuyện nuôi mèo.

Giờ đây, cậu bé cuối cùng cũng có một chú mèo con thuộc về riêng mình —— Cái chạm tay chân thực khiến trái tim một mực căng thẳng của Bùi Dục Kỳ trở nên bình yên.

Khi nhận được một tiếng “Meo” nhẹ từ chú mèo con, Bùi Dục Kỳ như thể đã nhận được phản hồi từ nó, một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào tràn ngập trong trái tim. Nhóc con ngẩng chiếc đầu nhỏ lên, rạng rỡ mở miệng: “Mẹ ơi…… Nó không trốn con nữa……”

Mèo hoang vừa được đón về cần phải thích nghi với môi trường mới, nếu lập tức tắm ngay cho mèo hoang, có thể gây ra phản ứng căng thẳng. Hơn nữa cơ thể của mèo con yếu ớt, ưu tiên hàng đầu là chăm sóc cơ thể thật khỏe, bổ sung đầy đủ dinh dưỡng.

Vì vậy, trước khi tắm rửa sạch sẽ cho mèo, Tiết Huệ Vũ cấm tiệt Bùi Dục Kỳ ôm mèo quá thân mật, cũng không cho mèo vào trong phòng, mỗi ngày Bùi Dục Kỳ chỉ có thể sờ sờ đầu mèo để đỡ thèm, hy vọng mèo con sẽ nhanh chóng tăng cân, khỏe mạnh, đến lúc đó có thể cùng nhau chơi đùa cùng nhau ngủ với cậu bé trong phòng.

Dưới sự mong đợi của Bùi Dục Kỳ, ngay đêm đầu tiên, chú mèo con ngốc nghếch đã sử dụng khay cát mèo làm nơi ngủ, ngủ trong đó cả đêm, đồng thời đi vệ sinh vào lồng thoáng khí.

Dù đã từng giúp Thôi Thiến Thiến cùng nhau xúc phân mèo, nhưng cậu không ngờ phân của một chú mèo nhỏ dễ thương lại bốc mùi thối đến vậy……

Bùi Dục Kỳ cau mày, bịt mũi xúc từng cục phân mèo tròn trịa bỏ vào thùng rác, chú mèo nhỏ đang cuộn mình phơi nắng cũng bật dậy vì thối.

Trước khi Bùi Dục Kỳ dùng cái xẻng nhỏ để giúp nó chôn phân, nó đã nhanh chóng duỗi đôi chân ngắn của mình chôn phân vào cát theo bản năng.

Kể từ đó, cuối cùng chú mèo nhỏ cũng nhận ra rằng hộp cát vệ sinh cho mèo này không phải là ổ của nó, mà là nhà vệ sinh của nó……

Lo lắng chú mèo con sẽ không thích nghi với môi trường ở nhà, Bùi Dục Kỳ chính thức trở thành nhân viên xúc phân, sau khi cho mèo con ăn sữa bột và bánh sữa, bé con quấn lấy bố mẹ cùng đi đến trung tâm mua sắm để mua ổ mèo, giá mèo, bảng cào móng, lược cho mèo, que chọc mèo,… các đồ dùng khác cho mèo.

Cậu bé đã mua một chiếc ổ mèo vừa to vừa đẹp vừa cao cấp, nhưng khi cậu bé vui vẻ mang nó về nhà, liền thấy chú mèo nhỏ không hề có chút thích thú gì đối với chiếc ổ mèo xinh đẹp, khi họ nhét ổ mèo vào chuồng mèo, nó lại trốn thoát như một cơn gió.

Vì lồng mèo được đặt trong sân, Bùi Dục Kỳ lo chú mèo sẽ không bao giờ trở về nên hoảng sợ, ai ngờ sau khi lục tung trong sân một lúc lâu, cậu lại phát hiện ra nó cuộn tròn thân mình xù lông, đang ngủ trong thùng carton đóng gói ổ mèo, có vẻ như rất hài lòng với ổ mèo mới này.

Vì vậy vào buổi chiều, Bùi Dục Kỳ và bố đã tiến hành sửa sang lại thùng giấy một lần nữa.

Khi Thôi Thiến Thiến xuất hiện bên ngoài sân, Bùi Dục Kỳ đang tươi cười dùng que chọc mèo trêu chú mèo nhỏ, hoảng hốt nhận ra, mình…… Quên tìm Thôi Thiến Thiến rồi!

“Bùi Dục Kỳ…… Cậu thực sự muốn tuyệt giao từ bây giờ trở đi không quan tâm đến mình nữa sao……”

Cô gái nhỏ trước mặt sắc mặt tái nhợt nhìn mình, đôi môi mím lại tủi thân, khóe môi và khóe mắt đều trề xuống, như thể bắt gặp bạn thân đang ngoại tình ngay trước mặt vậy, rưng rưng nước mắt hỏi: “Để không đến nhà tớ chơi, cậu còn nuôi mèo hu hu hu hu…… Chỉ vì tớ chép bài tập sao…… Chỉ vì tớ chép bài tập nên cậu tuyệt giao với tớ sao hu hu hu hu……”

Không ngờ Thôi Thiến Thiến lại mở đầu nói mình muốn tuyệt giao với cậu ấy, Bùi Dục Kỳ hoảng sợ ngay lập tức, vội vàng mở cửa sân ra kéo Thôi Thiến Thiến đang khóc lóc vào.

“Thiến Thiến, nghe tớ giải thích…… Hôm qua vốn tớ muốn tìm cậu, nhưng hôm qua lại nhặt được một chú mèo con ở cổng trường……”

Bùi Dục Kỳ đã lên một kế hoạch hoàn hảo, không ngờ rằng mình chưa khóc, Thôi Thiến Thiến đã khóc vì mình nuôi mèo.

Bé con lập tức trở nên vô cùng căng thẳng, nhanh chóng giải thích tất cả tiền căn hậu quả của việc nhặt mèo, còn không quên khơi dậy sự đồng cảm của Thôi Thiến Thiến, đáng thương nói: “Chú mèo nhỏ này thật đáng thương, nó không còn mẹ nữa……”

Thì ra là mèo hoang nhặt được, không phải cố ý chọc giận cô bé nên nuôi.

Thôi Thiến Thiến nhận ra mình đã hoàn toàn hiểu lầm thì xấu hổ ngăn lại nước mắt rưng rưng, tuy nhiên khi nghe tin mèo con mất mẹ, trong lòng cô bé lại cảm thấy khó chịu, lập tức sụt sịt nói: “Cậu phải chăm sóc mèo con này thật tốt……”

“Tớ sẽ.”

“Vậy cậu đã có mèo nhỏ của riêng mình, sau này cậu không đến thăm Bánh Đậu sao……” Thôi Thiến Thiến lúng túng hỏi.

“Lại đây.” Nghe thấy giọng điệu Thôi Thiến Thiến biến đổi, Bùi Dục Kỳ trả lời một cách nghiêm túc, “Sau này chúng ta có thể cùng nhau chia sẻ kinh nghiệm nuôi mèo, tớ có rất nhiều điều không hiểu muốn hỏi cậu, hơn nữa mèo và mèo cũng có thể chơi với nhau……”

“Ừm ừm, có cần tớ giúp gì cứ nói cho tớ biết.” Thôi Thiến Thiến khẽ gật đầu, bày ra khí chất của một bậc tiền bối, “Chúc mừng cậu cuối cùng đã có thể nuôi mèo. Nhưng cậu phải suy nghĩ rõ ràng, nuôi một con mèo rất mệt, vừa phải cho mèo ăn vừa phải xúc phân…… Nếu đã quyết định nuôi mèo, không thể bỏ rơi mèo chỉ vì nhiệt tình nhất thời.”

Nhìn thấy Thôi Thiến Thiến không còn làm lơ mình như mấy ngày trước, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, Bùi Dục Kỳ cong mắt, cam đoan, “Tớ nhất định sẽ không bỏ rơi mèo.”

“Thế mèo đâu? Cậu nuôi con mèo màu gì?” Trong khi họ đang nói chuyện, Thôi Thiến Thiến dỏng cổ nhìn vào lồng mèo. Cô bé rất mong chờ chú mèo nhỏ bé mềm mại dễ thương…… Nhưng trong ổ mèo xinh đẹp lại trống trơn.

“Đó là một con mèo nhỏ màu trắng.” Bùi Dục Kỳ mở hộp các-tông trong góc ra, xấu hổ nói, “Tớ mua ổ mèo nhưng nó không thích lắm, vì vậy bố và tớ đã dùng hộp các tông làm một chiếc ổ mèo mới. Bố sắp làm xong rồi ~”

“Đây là một chú mèo nhỏ màu trắng?” Nhìn chú mèo con xám xịt nép mình trong hộp các tông, Thôi Thiến Thiến ngạc nhiên nói, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra muốn sờ vào mèo con.

Nhưng nghĩ đến lúc trước cô bé cho mèo hoang nhỏ ăn bị cào trầy xước, hại cô bé phải chích thuốc ngừa bệnh dại vô cùng đau, nên lập tức thu tay lại, nhỏ giọng hỏi: “Chú mèo này hung dữ không…… Có cào người không?”

“Mimi ngoan lắm.” Bùi Dục Kỳ chủ động đưa tay ra làm mẫu cho Thôi Thiến Thiến, chú mèo nhỏ kêu rừ rừ dưới sự vuốt ve của cậu bé, nhìn có vẻ vừa ngoan vừa đáng yêu, Thôi Thiến Thiến không nhịn được thò móng vuốt ra nhẹ nhàng sờ lưng mèo.

Thôi Thiến Thiến đã nuôi mèo từ khi còn nhỏ, nhưng mèo nhà không ngon như mèo hoang, đặc biệt là một chú mèo sữa ngoan ngoãn và dễ thương như vậy, quả thật moe luôn cả tim Thôi Thiến Thiến, hoàn toàn quên mất mấy ngày trước chiến tranh lạnh với Bùi Dục Kỳ, phấn khích trực tiếp đưa tay vỗ vai Bùi Dục Kỳ, hào hứng nói, “Mimi dụi đầu vào tớ! Thật dễ thương ——”

“Nó thực sự rất nhỏ thật dễ thương……”

“Cậu đã mua đồ hết chưa? Nếu cần có thể hỏi mượn tớ!”

Thôi Thiến Thiến chưa bao giờ cho chú mèo nhỏ như vậy ăn.

Bánh Đậu luôn ăn thức ăn cho mèo, thức ăn đóng hộp và soup thưởng, vì vậy đây là lần đầu tiên Thôi Thiến Thiến dùng bình sữa đút cho mèo con, liền thấy mèo con ăn no uống đủ non nớt meo meo cọ vào chân cô bé, Thôi Thiến Thiến ban nãy còn chê mèo bẩn càng thêm kích động nói: “Nó, nó cọ vào người tớ! Đuôi nó đang dựng lên tỏ vẻ thân thiện với tớ —— Nó thích tớ! “

Nhìn thấy cô bạn đang xé một miếng bánh sữa sau khi đút xong một bình sữa, Bùi Dục Kỳ không ngờ Thôi Thiến Thiến còn đam mê hơn cả bản thân: Σ(っ°Д°;)っ Sắp trở thành một con lợn……

“Cậu định đặt tên con mèo là gì?” Dùng gậy chọc mèo trêu chú mèo nhỏ, đôi bàn chân nhỏ xíu của nó màu hồng và mềm mềm, nhe nanh múa vuốt chơi rất vui vẻ, tim Thôi Thiến Thiến lại bị moe đi mất.

Cô bé chủ động mở miệng: “Nếu nó là một con mèo trắng nhỏ, lại háu ăn, chi bằng gọi nó là Cơm Nắm? Vừa hay là một cặp với Bánh Đậu của tớ.”

“Ừm ừm.” Bùi Dục Kỳ dùng ngón tay chọc vào cái đầu đầy lông của mèo nhỏ, cười nói, “Sau này em tên là Cơm Nắm…”

Khi mẹ cô bé gọi về nhà, Thôi Thiến Thiến mới nhận ra hôm nay đến đây để làm gì, lúng túng hỏi: “Vậy chúng ta đã làm hòa chưa?”

“Ừm ừm.” Cúi đầu nhìn Thôi Thiến Thiến, mắt Bùi Dục Kỳ khẽ cong lên, “Tớ không có giận cậu…… Cậu đừng giận tớ là được……”

Những cuộc cãi vã giữa những người bạn nhỏ, những cơn nóng nảy đến nhanh đi cũng nhanh. Sau khi hòa giải, họ lại dính một chỗ chơi cùng nhau.

Đặc biệt là sau khi Bùi Dục Kỳ nuôi mèo, vốn là Bùi Dục Kỳ siêng năng đến nhà Thôi Thiến Thiến chơi, nhưng bây giờ đổi lại thành Thôi Thiến Thiến ngày nào cũng đến nhà Bùi Dục Kỳ để thăm mèo nhỏ.

Để có thời gian đến nhà Bùi Dục Kỳ chơi, Thôi Thiến Thiến thường làm bài tập lề mà lề mề, gần đây ở trường càng chăm chỉ hơn, gia nhập đội quân “Không chừa lại bài tập về nhà” do Bùi Dục Kỳ tổ chức.