Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 22: Phòng livestream khủng bố



Edit: Hiickan

Khi nghe Kỷ Ngôn nói đến nốt ruồi, ánh mắt Ôn Lễ tối sầm lại, bởi vì hắn cũng biết trên người thiếu niên xác thật có một nốt ruồi.

Nói là nốt ruồi, nhưng càng giống như một hoa văn hơn.

Ôn Lễ nhìn thấy trong mắt thiếu niên yếu ớt cùng khẩn cầu, trên mặt tươi cười vẫn như cũ ôn nhu, duỗi tay lau những giọt nước mắt sắp rơi của thiếu niên:"Tôi tin tưởng A Thanh không phải người như vậy này."

Hắn nhẹ giọng trấn an thiếu niên: "Hơn nữa, A Thanh là con trai, không mặc áo cũng không sao, điều đó cũng không chứng minh được gì."

Thiếu niên bất an cùng sợ hãi dường như được trấn an, cậu thẹn thùng nhấp môi, ỷ lại đứng ở bên cạnh Ôn Lễ, đáy mắt đều là vui sướng cùng tình yêu say đắm.

Tình yêu thiếu niên chân thành lại vô cùng nóng bỏng, rõ ràng ở đây có ba người, nhưng trong mắt cậu chỉ có mình Ôn Lễ, coi Ôn Lễ chính là thế giới của cậu

Mà Ôn Lễ cũng ôn nhu xoa đầu thiếu niên, hình ảnh ấm áp lại tốt đẹp.

Tốt đẹp đến mức làm người khác muốn huỷ diệt.

Kỷ Ngôn đáy mắt hiện lên một tia lệ khí, nhưng giây lát liền biến mất, khổ sở nhìn về phía Nguyễn Thanh: " Vợ, em thật sự muốn đối với tôi như vậy sao?"

"Tôi, tôi căn bản không quen biết anh." Nguyễn Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Ngôn.

Bởi vì đuôi mắt ửng đỏ như họa, trên mặt cũng có chút ửng hồng, thân ảnh tinh tế đơn bạc, không hề có lực uy hiếp chút nào, ngược lại làm cho người ta cảm thấy mê người.

Thiếu niên trừng xong thấy Kỷ Ngôn nhìn cậu, giây lát có chút sợ hãi xê dịch về phía sau Ôn Lễ, tay còn nhẹ nhàng lôi kéo góc áo Ôn Lễ, dường như làm vậy khiến cậu cảm thấy an toàn hơn.

"Không quen biết?" Kỷ Ngôn nhướng mày, đôi tay để trong túi, mang theo cảm giác áp bách chậm rãi đến gần ba người, cuối cùng dừng lại ở trước mặt ba người: "Vậy các người muốn kiểm tra camera tối qua không? Kiểm tra xem có quen biết hay không?"

Nói xong Kỷ Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Chiếu Tây vẫn luôn không nói gì: "Có thể tra sao? Ông chủ Cố?"

"Đương nhiên có thể." Cố Chiếu Tây cười, cười ôn tồn lễ độ:"Khách hàng chính là thượng đế, tôi làm sao có thể từ chối được."

Nguyễn Thanh nghe vậy biểu tình có chút hoảng loạn, nắm chặt lấy góc áo của Ôn Lễ, đốt ngón tay rõ ràng bị cậu nắm trở nên trắng, quần áo Ôn Lễ cũng bị cậu nắm nhăn lại, thoạt nhìn có chút lộn xộn.

Rõ ràng chính là bộ dáng chột dạ.

Ôn Lễ ghé mắt nhìn thiếu niên khẩn trương, đáy mắt sâu thẳm không thấy đáy, giây tiếp theo hắn nhìn về phía Kỷ Ngôn ôn nhu, xa cách lại lễ phép mở miệng: "Thì tính sao? Chứng minh ngươi quen biết A Thanh thì sao? Có lẽ chẳng qua là A Thanh còn trẻ không hiểu chuyện mà thôi, cậu đã bị quăng, làm sao còn muốn thêm phiền phức, làm đau khổ lẫn nhau?"

Ôn Lễ từ trước đến nay ôn nhu, ngay cả nói chuyện cũng ôn nhu vô cùng, nhưng lúc này ngữ khí lại có vài phần sắc bén.

"Tình yêu cũng không phải một người tình nguyện liền có thể, nếu ngươi cùng A Thanh đã tách ra, sao không dứt khoát buông tay, lưu lại lẫn nhau một chút tình cảm."

Kỷ Ngôn biểu tình cứng lại, tiếp theo mặt đầy âm u nhìn Ôn Lễ, ngữ khí tràn ngập châm chọc: "Như thế nào? Thói quen làm Tiểu Tam Nhi, còn làm ra cảm giác hơn người khác? Đã bắt đầu đúng lý hợp tình khuyên chính chủ buông tay?"

Ôn Lễ: "???" Cái gì Tiểu Tam Nhi?

Ai?

Hắn sao??

Tiểu Tam Nhi???

Cố Chiếu Tây ở bên cạnh rất có hứng thú, cũng không xen vào, tầm mắt ngẫu nhiên nhìn qua thiếu niên.

Lúc này thiếu niên có chút ngốc ngốc, dường như chưa phản ứng lại, thoạt nhìn ngốc có chút đáng yêu.

Kỷ Ngôn cười lạnh một tiếng, tiếp tục mở miệng, "Nói về sự ích kỷ tôi làm sao có thể so được với anh, ăn mặc lịch sự, lại thông đồng người đã có chồng, anh thật thiếu đạo đức, không sợ bị sét đánh sao?"

Nụ cười của Ôn Lễ nhạt dần: "Vị tiên sinh này, đầu tiên tôi không phải Tiểu Tam Nhi, hãy chú ý từ ngữ của anh, tiếp theo, chính mình bị vứt bỏ hãy tự mình tìm ra nguyên nhân, đừng giống như oán phụ đem cái sai đổ lên đầu người khác."

Ôn Lễ tầm mắt nhàn nhạt nhìn Kỷ Ngôn, ngữ khí mang theo vài phần cao cao tại thượng cùng khinh miệt: "Rốt cuộc nếu tôi là A Thanh, tôi cũng không chọn anh"

Kỷ Ngôn nghe xong Ôn Lễ nói trực tiếp liền cười, hắn cũng lười nói nữa, trực tiếp nắm tay một quyền đánh lên mặt Ôn Lễ.

Nguyễn Thanh mở to hai mắt nhìn, hoảng loạn muốn kéo Ôn Lễ.

Bất quá cậu tựa hồ đã xem nhẹ Ôn Lễ, Ôn Lễ tuy rằng bộ dáng ôn nhu, nhưng phản ứng rất nhanh, thấy Kỷ Ngôn một quyền đánh qua, hắn xoay người lôi kéo Nguyễn Thanh tránh đi.

Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, thập phần dứt khoát lưu loát, rõ ràng thân thủ không tồi.

Kỷ Ngôn thấy không đánh trúng, lại lần giơ nắm đấm.

Ôn Lễ đại khái cũng tức giận, không hề trốn tránh, hai người liền đánh nhau.

Ôn Lễ thân thủ xác thật không tồi, cũng không có rơi xuống hạ phong.

Nguyễn Thanh rất nôn nóng nhìn hai người đánh nhau, thậm chí muốn xông lên tách hai người, nhưng hai người đánh thật sự quá mức kịch liệt, căn bản không tìm thấy cơ hội.

WC nằm ở góc khuất, ngày thường không có người lại đây, cho nên không ai phát hiện bên này có người đánh nhau.

Cố Chiếu Tây đối với hai người đánh nhau cũng không cảm thấy hứng thú, hắn ưu nhã thong dong đi tới trước mặt Nguyễn Thanh: "Em lo lắng Ôn bác sĩ?"

Nguyễn Thanh cũng không để ý đến hắn, thậm chí còn cách hắn xa vài phần, rất không thích bộ dáng của hắn, sau đó tiếp tục lo lắng nhìn về phía Ôn Lễ cùng Kỷ Ngôn.

Cố Chiếu Tây đối với thái độ thiếu niên cũng không để ý, rốt cuộc vừa rồi trong phòng hắn cũng đối xử quá đáng với cậu, nếu cậu đáp lại hắn mới thấy quỷ.

Cố Chiếu Tây nhìn lướt qua, thiện ý nhắc nhở nói: "Ôn bác sĩ sẽ thua."

Nguyễn Thanh chuyên chú nhìn chiến đấu, như cũ vẫn không để ý đến Cố Chiếu Tây, bởi vì cậu cũng không có phát hiện Ôn Lễ đang gặp khó khăn.

Cố Chiếu Tây bỗng nhiên từ thiếu niên sau lưng ôm lấy vai thiếu niên, tư thế thân mật, dường như ôm thiếu niên vào trong lòng ngực.

Còn không đợi thiếu niên giãy giụa, Cố Chiếu Tây duỗi tay nâng cằm thiếu niên: "Nhìn kỹ ngón tay Kỷ tiên sinh, có một lưỡi dao, hắn muốn giết Ôn Lễ ca ca của em."

Hai người đánh nhau cũng không giống người bình thường đánh nhau - ấu trĩ lại vụng về, thân thủ hai người đều giống tuyển thủ chuyên nghiệp, tốc độ nhanh, không có biện pháp nhìn thấy rõ động tác, nhưng dựa vào ánh sáng, mơ hồ có thể thấy ngón tay Kỷ Ngôn có thứ gì sáng lên.

Nguyễn Thanh mở to hai mắt nhìn, đồng tử hơi co lại, khi cậu nôn nóng muốn nhắc nhở Ôn Lễ, Cố Chiếu Tây bịt miệng Nguyễn Thanh: "Đừng kêu, nếu làm Ôn bác sĩ phân tâm, hắn chết càng nhanh."

Đôi mắt Nguyễn Thanh hiện lên vẻ vội vàng cùng lo lắng, muốn tránh thoát khỏi tay của Cố Chiếu Tây, xông lên ngăn cản Kỷ Ngôn.

"Em không giúp được Ôn bác sĩ, em xông ra chỉ thêm phiền." Cố Chiếu Tây không có ý tứ buông thiếu niên ra. như cũ che lại miệng thiếu niên, thậm chí còn vươn tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, mang theo vài phần ái muội không rõ mở miệng: "Nhưng ma, nếu em nguyện ý trả giá, làm tôi vừa lòng, tôicó thể giúp em cứu Ôn bác sĩ."