Trở Thành Quan Hái Cà

Chương 2



Tôi nhanh chóng chắt lọc ra các điểm then chốt về người bán từ những lời mèo con nói, sau đó đưa trang giấy ghi kín manh mối cho chị gái kia, góp một viên gạch giúp cô ấy vạch trần bộ mặt thật của người bán.

Đợi đến ngày gặp lại, chị gái nói cho tôi hay là chủ tiệm đó bị bắt rồi. Kinh doanh không có giấy phép, ngoài ra còn có nhiều người đã khởi tố hắn buôn gian bán lận và ngược đãi động vật. Vậy là tên đó phải ăn cơm tù mấy năm.

“Cô không biết hắn kinh khủng thế nào đâu, hơn một trăm lồng sắt nhỏ nhốt đầy chó và mèo! Có vài con chân cẳng lặc lìa mài dưới đất tới nỗi sắp đứt ra làm ruồi bọ bu lại, có con thì mắt chảy mủ, mặt mày dính đầy máu loãng. Hắn thật sự rất đáng chết!”

Chị gái đau lòng ôm mèo, trong mắt tràn ngập oán giận. Tôi nghe thế cũng vô cùng chua xót, chỉ cảm thấy đánh hắn thêm một trận vẫn còn nhẹ chán.

“May là bắt được hắn!”

“Đúng vậy đúng vậy, may mắn là tôi mua Tiểu Manh Manh sớm, nếu không thì nó phải chịu thêm biết bao nhiêu tội.”

Tôi xấu hổ nhìn con mèo đực hung hăng trong lòng cô ấy, cố giữ nụ cười lễ phép nhất có thể.

“Thôi được rồi, Tiểu Manh Manh thì Tiểu Manh Manh! Ai trả tiền mua cám mèo thì người đó làm chủ, tui nhịn!” Tiểu Manh Manh lên tiếng: “Chờ đến khi tui tìm được quan hót phân xịn hơn là đạp cô ấy đi ngay!”

Nó lẩm bà lẩm bẩm, nói câu nào hùng hổ câu nấy, tất nhiên hơn phân nửa là đã quên nửa tháng trước chính nó khóc lóc, kể lể quan hót phân nhà mình là người tốt nhất trên đời. Nhưng không sao, nếu nó không nhớ thì để quan hái cà là tôi đây giúp nó lấy lại ký ức.

Từ trên cao nhìn xuống, tôi liếc nó một cái rồi trở tay lấy ra một phiếu giảm giá đập xuống bàn lễ tân: “Nếu cô đưa thú cưng đến đây triệt sản thì có thể nhận giảm giá 20%, hóa đơn trên 500 tệ thì giảm 30%, không những thế còn tặng túi đựng mèo đa năng cực kỳ thời thượng. Cô có muốn xem thử không?”

“Còn có chuyện tốt thế này à?” Chị gái có vẻ rất hứng thú.

Tiểu Manh Manh đờ người ra, còn tôi thì nở nụ cười đã lâu rồi không thấy.

Tiểu Manh Manh: “Tui muốn văng tục một câu nhưng mà tác giả hổng có cho cơ hội.”

Viện trưởng nói gần đây tôi tích cực làm việc lắm, lúc rảnh rỗi còn tham gia hoạt động bài trừ các tổ chức buôn bán thú cưng trái phép, khen tôi là một nhân viên tài giỏi.

Tôi vừa định nhe răng ra thì nghe viện trưởng lạnh mặt nói: “Nhưng mà không có tiền thưởng đâu.”

Được lắm, mặc dù tôi đã biết đại khái họ Chu này rất keo kiệt, nhưng việc này chẳng thể nào ngăn tôi rơi nước mắt, cầm đồ ăn ra ngoài tìm khách quý may mắn sắp được triệt sản.

Tôi ngồi xổm ở một góc quen thuộc khóc hu hu, đám mèo cũng quen thói ngồi xổm cách đó không xa nhìn tôi đầy cảnh giác. Chúng tôi mỗi người mỗi mèo ngồi một nơi không quấy rầy đối phương. Thức ăn cho mèo ở chính giữa giống như đường ranh giới, đám mèo ở đầu bên kia còn tôi thì ở bên này.

Một con mèo hoang choai choai liếm móng vuốt, vô cùng nghiêm túc nói: “Quan hái cà! Sao cô lại tới nữa rồi! Không hiểu nổi mắc cái gì mà cô không chịu bỏ qua trứng của tui. Tất cả bác sĩ thú y ở các bệnh viện thú cưng gần đây chỉ có mình cô rảnh rỗi, khi không lại đi bắt tụi này!”

“Cô có đam mê khó nói nào đó đúng không, ngày nào không đi hái cà là thấy bức rức trong lòng chứ gì?”

“Đúng là người có bệnh, trứng của tụi này làm cô chướng mắt à! Quản gì mà lắm thế!”

Thái độ chúng nó hung dữ quá, thậm chí còn có một con bật móng vuốt cong vòng ra, nóng lòng muốn cho tôi thử vài chiêu của nó.

Tôi cười lạnh ba tiếng: “À! Đám mèo đực hư hỏng bọn mày chỉ biết sướng bản thân! Có hai quả trứng treo lủng lẳng thì cho rằng bản thân ghê gớm lắm hả!”

“Có bản lĩnh gieo giống thì có bản lĩnh nuôi con đi chứ. Làm mèo cái nhà người ta luân phiên mang thai, bụng không ngày nào được ngơi nghỉ, sinh ra mèo con cũng không thấy tụi mày tới chăm sóc. Nếu tao không lụm mấy quả trứng làm xằng làm bậy của tụi mày thì chỗ này toàn là mèo con chờ chết!”

Chuyện này tàn nhẫn ở chỗ là đối với bọn mèo thì không có suy nghĩ né tránh họ hàng gần. Nói cách khác là chúng nó chỉ chia ra đực, cái hoặc là có thích hay không thích, những mặt khác hoàn toàn không quan tâm đến.

Trong bầy mèo hoang thì đa số là mèo đực. Đến kỳ động dục, tình trạng nhiều mèo đực cưỡng ép một con cái chỗ nào cũng có. Mèo mẹ gần như phải sinh nở không ngừng, đến khi qua đời mới được giải thoát.

Sinh mệnh những con mèo nhỏ này luôn gặp phải rất nhiều nguy cơ khi tồn tại ở xã hội của loài người. Chết ở trên đường, bị bánh xe ô tô cán, đói chết trên cỏ, trường hợp bị chuột lớn cắn chết cũng nhiều lắm.

Cho nên để giúp các con mèo cái không phải chịu khổ, cùng với các bé mèo con sinh ra không phải chịu tội, mấy con mèo đực này nên thiến!

Đáy mắt có luồng sáng xẹt qua, tôi lao nhanh tới hốt một con mèo hoang ở gần tôi nhất. Tôi xách cổ nó lên, động tác bắt, ném vào, nhốt lại liền mạch lưu loát dưới ánh mắt khó tin của bọn mèo.

“Nếu tụi mày không thể chịu trách nhiệm, vậy thì để tao giúp cho!” Tôi đẩy mắt kính lên, nở nụ cười chỉ có quan hái cà mới có.

Đám mèo: /@-*#&!

Mỗi ngày làm một việc tốt, tôi cảm giác bản thân đã được nạp đầy năng lượng.

Sau khi đưa con mèo hoang đang thè lưỡi ra ngoài vào lồng quan sát, tôi giữ một thân tỏa ra hào quang chính trực để đón tiếp vị khách tới khám bệnh thuộc giống mèo... xiêm?

Tôi: “Giống gì thế này? Con này là German Rex hay là Ragdoll?”

Tôi cẩn thận sờ bộ lông xoăn khét lẹt, cảm thấy buồn cười lẫn tức mình thay chủ nhân của nó: “Nó lại gần quạt sưởi ấm đúng không? Nhìn bộ lông mèo nướng này xem, cháy khét hết luôn rồi.”

“Chứ gì nữa? Thời tiết lạnh quá nên tôi bật mấy cái máy sưởi ấm trong nhà lên, ai mà ngờ thằng nhóc này càng ngày càng xích lại gần hơn, không chú ý một lát là thành thế này luôn.”

Tống Oánh Thu ăn mặc thời trang là thế, khi nói về mèo nhà mình thì vừa giận vừa buồn cười nói: “Nếu không phải tôi ngửi thấy mùi lông khét thì hôm nay nó thành mèo trụi lông rồi.”

Cô ấy nói xong thì hận không thể rèn sắt thành thép, duỗi tay chọc đầu con mèo đang ngồi tự kỷ.

Tôi đeo bao tay lên, đầu tiên là khám từ cột sống xuống, ngoại từ chỗ trụi lông có một ít vết bỏng nhẹ, tổng quát thì không có gì đáng lo ngại. Theo yêu cầu của Tống Oánh Thu, tôi lại chụp X-quang để khám thêm những bệnh khác, toàn bộ đều không có vấn đề.

Sau khi dùng povidine rửa sạch sẽ chỗ bị thương rồi bôi thuốc xong, con mèo này có thể ôm về rồi.

“Cảm ơn bác sĩ!” Tống Oánh Thu nhận mèo, cảm thán nói: “Tính tình Thái Thái nhà tôi rất mạnh mẽ, ngoại trừ tôi ra thì không ai chạm vào nó được. Vậy mà nó nằm trong tay cô ngoan quá, sờ nắn hay chỉnh tư thế nào cũng không thấy hung hăng. Bạn trai tôi còn không thể đến gần nó một bước nào luôn đấy.”

Cô ấy che miệng cười nói làm tôi cũng cười theo. Tôi nhìn con mèo Ragdoll tỏ vẻ “bổn mèo thật mất mặt”, nghĩ thầm thằng nhóc này đúng là chỉ yêu nữ không yêu nam, dâm dê hết chỗ nói.

Không sai, nó chính là con Ragdoll bị tôi bắt triệt sản trước đó. Lúc ấy tôi bắt về thì phát hiện ra vòng cổ bị giấu sau lớp lông rồi gọi vào số điện thoại ở trên đó. Được Tống Oánh Thu cho phép rồi tôi mới tiến hành hái cà.

Giọng đối phương nghe qua thậm chí còn rất vui sướng: “Bác sĩ Vương vừa giúp tôi một chuyện lớn đó. Tôi đang lo lắng không biết phải đưa nó đến bệnh viện triệt sản kiểu nào. Mèo lầu trên lầu dưới gì cũng bị nó gây họa, tôi còn không nhớ nổi đã đi xin lỗi người ta bao nhiêu lần.”

“Thằng nhóc này cứ như thành tinh rồi vậy, mỗi lần tôi định mang nó đi triệt sản là nó trốn đi ngay, không cách nào bắt lại được hết. Vẫn là bác sĩ thú y lợi hại, tay nghề bắt mèo quá giỏi!”

Cũng nhờ nhân duyên hái cà lần đó, khi con Ragdoll này cháy lông bị thương thì cô ấy ưu tiên đến tìm tôi khám bệnh chứ không phải bệnh viện thú cưng gần nhà.

Mèo Ragdoll ngó đồ ăn với đôi mắt không còn hi vọng, tôi cũng nghe xong lịch sử đen tối của nó từ miệng Tống Oánh Thu. Ấn tượng của tôi về nó càng lúc càng sâu sắc.

“Thật sự không chịu tới gần nam giới?” Tôi liếc mắt nhìn người bạn trai của Tống Oánh Thu đang đứng chơi điện thoại ở bên ngoài: “Một bước cũng không lại gần được?”

“Không sai, thật sự một bước cũng không được.” Tống Oánh Thu cười nói: “Cô nói xem có tuyệt vọng không, bạn bè hay cha tôi còn ổn, ít nhất cho đồ ăn thì Thái Thái vẫn chịu lại gần, còn bạn trai tôi là nhất quyết không được. Hễ nhìn thấy anh ấy là nó không trốn cũng gầm gừ, hung dữ lắm.”

Nói đến đây, cô ấy gọi bạn trai một tiếng, bảo hắn đi vào trong.

Tiếng giày đá bóng lẹp xẹp vang lên, tôi bỗng dưng nghe thấy giọng Thái Thái gào rống cao vút: “Không được tới gần tui!”

Nó cao giọng thét vào mặt người đàn ông: “Tui không sợ anh đâu! Quan hót phân của tui đang ở đây, anh đừng hòng làm tui bị thương! Tui không giống mấy con mèo bị anh đùa chết đâu. Anh còn cột tui vào lò nướng là quan hót phân của tui sẽ không tha cho anh!”

Nó... nó đang nói gì đấy...

Tôi đứng đóng băng ngay tại chỗ