Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 105



Tôi đột nhiên mở mắt và nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh của học viện, tôi không hiểu tại sao mình lại ở đây khi chỉ mới vừa nãy tôi còn nằm ở sân bóng. Tôi ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường và nhìn vào đồng hồ để trên bàn cạnh giường, thấy hiện tại là 2 giờ chiều, có lẽ tôi đã ngủ ở đây gần 4 tiếng. Khi tôi bước xuống giường để chuẩn bị rời khỏi phòng bệnh, Ly bất ngờ xuất hiện từ cửa phòng, cô ấy hỏi tôi định đi đâu. Tôi trả lời rằng tôi muốn ra ngoài hít thở không khí, tuy nhiên, Ly không cho phép tôi ra khỏi phòng, cô ấy yêu cầu tôi quay trở lại giường. Không còn cách nào khác, tôi phải tuân theo lời của Ly và cô ấy đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường tôi để canh chừng tôi.

Tôi hỏi Ly lý do mình lại nằm trong bệnh viện, cô ấy trả lời rằng tôi đã ngất ngay sau khi trận bóng kết thúc nên mọi người đã đưa tôi vào đây. Tôi cười khi nghe Ly nói xong và cũng xin lỗi cô ấy khi đã không thực hiện được lời hứa là chiến thắng trận bóng mặc dù đã ghi bàn.

- Anh vẫn còn cười được sau khi bị như thế à? Anh có biết mọi người đã rất hoảng hốt khi thấy anh nằm bất động trên sân không? Tại sao anh lại cố gắng quá sức như vậy, để thực hiện lời hứa với em à? Anh đâu cần phải chơi quá sức chỉ để thực hiện lời hứa với em, nếu anh bị gì thì người cảm thấy có lỗi là em, bản thân em, bởi vì chính em nói ra lời hứa đó mới khiến anh bị vậy. Tại sao anh cứ làm cho em phải lo lắng mãi thế? – Ly đứng dậy rồi tiến gần tôi nói.

Tôi không ngờ Ly lại phản ứng như vậy. Tôi đã cố trấn an cô ấy bằng cách nói rằng tôi đã khỏe hơn sau khi tỉnh dậy, nếu cô ấy không tin, tôi có thể ra ngoài chạy vài vòng sân để cô ấy xem.

- Lại là lời này, đến bao giờ anh mới chịu quan tâm đến bản thân mình vậy, Long? Anh cứ mãi như vậy, bảo sao em không lo cho được. Em hết nói nổi với anh nếu anh cứ giữ cái tính này.

Nghe Ly nói vậy, tôi chỉ biết cúi đầu vì không biết phải đáp lại thế nào.

- Sao anh lại không nói gì nữa? Em đã nói đúng rồi phải không? Em cũng không muốn nói nhiều với anh nữa, chỉ cần anh hứa từ giờ sẽ quan tâm hơn đến bản thân mình.

- Được rồi, anh hứa với em từ giờ anh sẽ quan tâm bản thân mình hơn, không để em lo lắng nữa.

Ly dường như tạm tin vào lời hứa của tôi, cô ấy đã trở nên vui vẻ hơn và trò chuyện với tôi như bình thường.

Sau một lúc, cả lớp, đội bóng và Đức, Văn, Thái đều đến thăm tôi, họ không ngừng hỏi về tình hình sức khỏe của tôi. Tôi trả lời rằng tôi đã hồi phục sau khi tỉnh dậy và có thể xuất viện ngay lập tức, tuy nhiên, bọn họ vẫn khuyên tôi nên nghỉ thêm một chút, sau đó họ rời đi để tôi nghỉ ngơi. Chỉ còn lại mỗi tôi và Ly trong phòng, bọn tôi đã trò chuyện rất lâu trước khi bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe của tôi. Bác sĩ cho biết tôi có thể rời bệnh viện sau khi kiểm tra xong. Khi rời bệnh viện, tôi và Ly cùng nhau dạo quanh bờ hồ, sau đó bọn tôi ngồi nghỉ ở chiếc ghế đá gần đó.

Tại đây, Ly giải thích cho tôi vì sao cô ấy từng giận và tránh mặt tôi. Tôi đã hiểu rằng vì cô ấy lo lắng cho tôi nên đã hành động như vậy, nhưng lúc đó tôi không hiểu được điều đó nên mới suy nghĩ nhiều về lý do cô ấy lại làm như vậy.

Tôi nhìn Ly một lúc lâu, cô ấy thấy vậy liền hỏi tôi, tôi trả lời rằng dù nhìn đi nhìn lại, tôi vẫn thấy cô ấy là loài hoa đẹp nhất, không phải là tôi như lời tôi đã nói trước đó.

- Sao anh lại nhắc lại lời đó? Anh có biết hành động nào phù hợp với tên em không?

Tôi đã nghĩ ngợi một lúc nhưng chẳng thể nghĩ ra nên đã nói với Ly rằng tôi không biết.

- Đó chính là "Ly hôn!" – Ly vừa dứt lời và ngay sau đó môi chạm môi với tôi.

Khi môi chạm môi xong, Ly đã đứng dậy và chạy đi, trước khi chạy xa tôi, cô ấy đã quay lại và nói rằng tôi nên về phòng để nghỉ ngơi. Tôi đứng hình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi không ngờ Ly lại làm vậy với tôi. Tôi đứng dậy và về phòng theo lời của Ly.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy và bắt đầu một ngày mới như mọi ngày, tôi đã gửi tin nhắn chào buổi sáng cho Ly nhưng cô ấy đã xem mà không phản hồi. Có vẻ như cô ấy vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Đến buổi trưa, Ly mới trả lời tin nhắn của tôi và cùng tôi ăn trưa, trong suốt bữa trưa, tôi cố gắng không đề cập đến sự việc hôm qua để giúp cô ấy cảm thấy thoải mái hơn. Ngày chủ nhật đã kết thúc với một bữa tối vui vẻ giữa tôi và Ly (xin lỗi các bạn vì đoạn cuối hơi nhạt, chẳng qua do tôi hết ý tưởng chứ không phải do tôi lười không nghĩ thêm).