Trở Về Làm Thiên Tài

Chương 68: Tắm mưa và những kỉ niệm ùa về



Sau năm ngày, tại sân học viện của bên tôi, đội bạn hừng hực khí thế trả thù nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, có làm cách gì thì cũng không thể thắng được. Bọn tôi đã giành chiến thắng với tỉ số 2 – 0, qua đó tổng tỉ số của hai trận lượt đi và lượt về là 5 – 0 và vào đến bán kết (thực ra là có 8 học viện thi đấu với nhau). Sau trận đầu tiên, cả lớp bọn tôi đã tổ chức tiệc chia tay trước khi về quê ăn Tết, mọi năm trước đều là ăn uống ở quán nhưng năm nay sẽ khác, bọn tôi quyết định đi tham quan một địa điểm nổi tiếng. Đến nơi, cả lớp kéo nhau chụp ảnh kỉ niệm và chơi ở đây nguyên cả một ngày, tối đó, bọn tôi ra quán ăn uống, ăn uống xong thì về phòng nghỉ ngơi, mọi người tuy mệt mỏi nhưng rất vui.

Tôi và Ly quyết định về quê sau ngày đi chơi của lớp, vì được nghỉ sớm hơn dự kiến. Sau bữa ăn sáng ở bên ngoài học viện, trời bỗng đổ cơn mưa to. Bọn tôi quên không mang ô nên định đợi đến lúc trời tạnh mưa thì về ký túc xá nhưng đợi suốt 30 phút mưa càng lúc càng lớn. Tôi hỏi mượn chủ quán chiếc ô nhưng khách ở quán đã mượn hết. Bọn tôi chẳng còn cách nào khác ngoài đợi thêm và tôi mất kiên nhẫn với việc này, tôi lại hỏi chủ quán rằng có túi nilon hay túi chống nước nào khác không, may mắn là họ còn túi zipper và đã tặng cho bọn tôi. Tôi vội cảm ơn chủ quán rồi đặt điện thoại và tiền vào trong đó, Ly hỏi tôi để đồ vào đó làm gì, tôi trả lời rằng tí nữa sẽ biết và bảo cô ấy để những đồ của cô ấy vào trong túi. Ly nghe lời tôi, cô ấy để túi xách của mình vào, vì nó nhỏ nên khá vừa vặn trong túi zipper.

Khi Ly vừa đóng túi, tôi liền cầm túi cho cô ấy rồi kéo cô ấy ra ngoài trời mưa. Ly bị bất ngờ, cô ấy định buông tôi ra để chạy vào trong quán nhưng đã muộn, người cô ấy đã ướt hết nên cô ấy chỉ còn cách là cùng tôi tắm mưa. Tôi bỗng nhớ đến cảnh lúc còn bé tầm cấp một cấp hai của cả kiếp trước lẫn kiếp này, những lúc bố mẹ và ông bà không có nhà, hai anh em tôi thường xuyên tắm mưa mỗi khi trời mưa to mà không có sấm chớp (hơi tế nhị một chút là bọn tôi còn trần truồng tắm mưa). Lúc ấy, vẫn ở trong ngôi nhà cũ, vì sân là sân gạch, nếu mà trượt trên sân bằng quần thì dễ bị bục chỉ nên bọn tôi cởi truồng, lấy đà từ trong nhà tắm và trượt ra ngoài sân. Sân gạch khi trời mưa, đi đứng không cẩn thận thì rất dễ bị trượt chân rồi đập đầu xuống đất, cũng may, có nước mưa ở dưới nên hai anh em tôi không đau khi bị ngã (do ngã nhiều rồi nên quen chứ không phải do có nước mưa ở dưới sân).

Bọn tôi còn trượt từ trong nhà cấp bốn ra ngoài sân, khi trượt ở đó, nó có bậc thềm cách đất khoảng 50 – 60cm nhưng khi trượt xuống nó không hề đau (mà chỉ bị đỏ hết mông). Tôi nhớ có một lần hai anh em tôi đang trượt và đang nhắm mắt để cảm nhận nước mưa, bỗng cảm thấy như có ai đó ném đá vào người, tôi mở mắt ra định hỏi em trai thì bất ngờ là mưa đá, may mà hòn đá bé, nó cứ rơi lốp đốp trúng người tôi nên hôm đó chẳng tắm mưa được nhiều. Còn một cái mà tôi cũng nhớ đó là bọn tôi mang chai dầu gội ra gội đầu dưới trời mưa và sau đó bọn tôi phải lấy chổi để quét đống dầu gội ấy đi, nếu tôi nhớ không nhầm thì hai anh em tôi còn lấy cả chai dầu rửa bát đổ ra sân để sân trơn hơn rồi trượt cho nó xa (báo thủ).

Nhắc đến đoạn tắm mưa tôi lại nhớ đến chuyện chạy thóc khi trời mưa, buổi sáng hôm nào đó, gia đình tôi phơi thóc ra sân sau ngày hôm trước đi tuốt lúa, trời rất ủng hộ nhưng bỗng đến trưa mây đen kéo đến, đúng lúc gia đình tôi đang ăn cơm, cả nhà bỏ cả bữa cơm để chạy ra kéo thóc vào, không kịp cho vào trong bao chỉ đành phủ tấm bạt lên. Khi vừa phủ tấm bạt lên và yên tâm vào trong nhà thì trời lại nắng trở lại, gia đình tôi chẳng biết phải nói gì, thôi thì ăn nốt bữa cơm rồi lại ra phơi thóc. Cũng có những lần bố mẹ và ông bà tôi đi vắng, còn mỗi hai anh em tôi ở nhà và lại đúng giờ đi học, bọn tôi chỉ đành một thằng cào, một thằng dùng chổi quét thóc và phủ bạt lên, đặt thêm mấy hòn gạch ở góc của bạt rồi mới yên tâm đi học.

Trở lại với hiện tại, tôi và Ly đã vào bên trong học viện và đến chỗ bọn tôi thường ngồi để ngắm nhìn lũ cá nhưng không thấy con nào, bọn tôi hơi thất vọng. Tôi nghĩ giờ nên về phòng thay đồ rồi nghỉ ngơi, đến trưa tạnh mưa thì có thể về luôn, nếu không thì buổi tối sẽ về. Tôi định nói điều tôi đang nghĩ với Ly thì khi vừa quay sang nhìn cô ấy, tôi lại vội quay đi. Tôi cởi nhanh chiếc áo dài tay của mình và quàng trước người cô ấy. Ly không hiểu tại sao tôi làm vậy, tôi cười rồi nói cô ấy giả vờ ngây thơ hay là ngây thơ thật. Ly hình như đã hiểu ra ý từ câu nói của tôi, cô ấy ngượng ngùng.

- Đằng nào thì anh cũng nhìn thấy vô số lần rồi còn gì, giờ em cho anh nhìn nữa thì cũng có sao đâu. – Ly nói thầm vào tai tôi.

- Nhưng anh không muốn ai khác nhìn thấy ngoại trừ anh ra. – Tôi lại nói thầm vào tai Ly.

Ly đỏ mặt rồi chạy một mạch về phòng kí túc xá, tôi đứng hình vì nếu cô ấy về thì phải trả áo cho tôi chứ.