Trở Về Quê Thành Thân

Chương 1



Edit + Beta: Mễ Trùng đại nhân

Cuối năm, y nhận được thư mẫu thân gửi tới, trong thư viết là hoa mai ở quê đã nở hết rồi, hỏi y có thể trở về thăm nhà một chút hay không.

Không hiểu sao y cảm thấy sống mũi cay cay, dường như thông qua bức thư này, y ngửi được mùi hương hoa mai trong trẻo thơm ngát, còn có mùi vị cháo mè vừng mẫu thân làm.

Đã năm năm chưa quay về, ngay cả kí ức về quê hương cũng sắp trở nên mơ hồ, thứ duy nhất nhớ rõ cũng chỉ có mấy bụi hồng mai sau núi do y đích thân trồng. Lúc hoa nở rộ tỏa ra mùi hương ngọt lịm khiến cho y quyến luyến sâu sắc, trong những ngày tháng tha phương, mỗi đêm khi bừng tỉnh khỏi cơn mơ, y cứ cảm thấy như có hương hoa mai quanh quẩn bên chóp mũi, khiến cho y có ảo giác như mình đã trở về cố hương.

Ở bên ngoài phiêu bạt năm năm, năm nay đột nhiên quyết định về nhà một chuyến, có lẽ là vì lão nương ở nhà đang nhớ mong, có lẽ là chỉ vì muốn nhìn bụi hoa mai sau núi một chút.

Ở địa phương mà y nhận được thư, thật ra thì nơi đó cách quê hương cũng không xa lắm, hành trình chỉ có mười ngày cước bộ, tuy nhiên đường xá lại rất gian nam, khó biết sẽ xuất hiện thứ gì. Vốn dĩ y muốn theo thương đội đi đến địa phương nào đó an toàn hơn một chút, nhưng đường đi quanh co trắc, trở tốc độ lại chậm, chỉ sợ lúc về đến nhà đã hết Tết Trung Nguyên, vì vậy y quyết đi theo đường cũ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì coi như số mệnh đã an bài, nếu may mắn không có bất trắc, ước chừng có thể vừa kịp thời gian trở về nhà.

Y mang đồ không nhiều, chỉ có một ít lương khô, mấy bộ quần áo để thay, mấy lượng bạc vụn, một bình kim sang dược và một thanh kiếm.

Đúng vậy, y là một kiếm khách, một kiếm khách không có tí tiếng tăm gì trên giang hồ.

Đường về nhà thực sự rất nguy hiểm, y thiếu chút nữa đã làm mồi cho cọp, thiếu chút nữa bị cây mây quấn thành bánh quai chèo, thiếu chút nữa rơi xuống vách đá té thành bánh thịt, thiếu chút nữa bị nước sông chảy siết cuốn đi… Lần nào cũng phải chật vật tránh thoát, nhưng dù sao thì cũng không có gì ảnh hưởng đến tính mạng, chỉ đáng tiếc thanh kiếm đi theo y năm năm nay đã bị gãy, bị gãy trong lúc y vật lộn với chó sói. Mặc dù cảm thấy buồn rầu không thôi, nhưng kiếm đã gãy mang theo cũng chỉ thêm phiền toái, nhìn kiếm vỡ tan tành chỉ càng thêm buồn, vì vậy y đã để nó lại trong rừng núi sâu thẳm này. Có lẽ thanh kiếm này đi theo y đã quá lâu, cũng có tình cảm, khi y xoay người rời đi, nó phát ra một tiếng nức nở, ở trong rừng cây yên tĩnh này đặc biệt đột ngột, cũng đặc biệt thê lương.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Mễ Trùng Động.

Nghe nói tuyệt thế danh kiếm đều có kiếm linh, chẳng lẽ thanh kiếm y dùng ba lượng bạc mua về này cũng có linh hồn? Y quay đầu nhìn một cái, tự cười nhạo bản thân, nó là thanh kiếm kém nhất trong lò rèn, lúc ấy bởi vì trong tay túng quẫn nên mới chọn nó, sau đó dùng thuận tay, y cũng lười đổi lại. Đôi khi rảnh rỗi, y sẽ khắc thêm một vài đóa hoa mai ở trên chuôi kiếm. Kiếm như vậy, làm sao có thể có linh hồn được?

Y tiếp tục lên đường, qua khỏi đoạn đường nguy hiểm kia, chặng đường kế tiếp thuận lợi hơn rất nhiều. Y còn quen biết thêm một lữ nhân đi cùng đường, Lữ Nhân quanh năm ở bên ngoài phiêu bạt tha hương, năm nay cũng quyết định trở về nhà. Hai người kết bạn đồng hành, chặng đường phía trước cũng cảm thấy bớt nhàm chán.

Ban đêm cắm trại bờ sông, hai người khảy khảy đống lửa, một đứng một ngồi nói chuyện phiếm.

Lữ Nhân nói: “Không biết lần này huynh đài về nhà là có chuyện gì khẩn cấp?”

“Cũng không có chuyện gì, chỉ là rất lâu rồi chưa có trở về, cảm thấy có chút nhớ nhung.” Kiếm Khách trả lời, khuôn mặt bình thản.

Lữ Nhân cười: “Về nhà thăm thê tử sao?”

Kiếm Khách nhìn hắn một cái, mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, “Không, ta chưa lập gia thất”

“Ta cũng vậy, là một kiếm khách phiêu bạt như huynh, không có gì ràng buộc. Nhưng ta không giống huynh, lần này về nhà chính là muốn cùng người yêu thanh mai trúc mã của mình thành thân, trong lòng ta vẫn luôn có hắn.” Lữ Nhân vừa nói, vừa mỉm cười khổ sở, “Chẳng qua… Rời đi lâu như vậy, chỉ sợ hắn đã không còn nhận ra ta.”

“Nếu như thật lòng yêu nhau thì cho dù quên mất tướng mạo, cũng không quên được tình ý.” Kiếm Khách an ủi.

Lữ Nhân liếc nhìn y một cái: “Hy vọng như vậy… Không bằng, ta kể câu chuyện của ta cho huynh nghe được không.” Không đợi Kiếm Khách trả lời, hắn đã kể: “Ta sinh ra và lớn lên trong một thôn làng nhỏ, mặc dù điều kiện không tốt lắm, nhưng ngày ngày trôi qua khá vui vẻ. Hàng xóm nhà cách vách có một đứa trẻ trạc tuổi với ta, chúng ta thường xuyên chơi chung, dần dần nảy sinh tình cảm.”

Kiếm Khách ngẩng đầu nhìn trời, không nói. Vì vậy Lữ Nhân nói tiếp: “… Chuyện sau đó…. khá bi kịch, nương của hắn không đồng ý chúng ta ở chung một chỗ, một mực ngăn cản chúng ta… Dẫu sao tình cảm của chúng ta cũng quá mức kinh hãi thế tục, bà ấy có thành kiến cũng là chuyện bình thường. Chúng ta vốn muốn đợi đến khi bà tỉnh táo lại, từ từ có thể tiếp nhận ta, nhưng không ngờ…” Hắn dừng lại một chút, nhận ra được ánh mắt an ủi của Kiếm Khách, cười cười, “… Không ngờ nương của hắn sắp đặt cho hắn một mối hôn sự, muốn hắn lấy vợ sinh con, nhưng mà…”

“Lấy vợ sinh con?!” Kiếm Khách sửng sốt.

Lữ Nhân cười nói: “Đúng vậy, ta và người yêu không thể lấy nhau, thật ra là vì chúng ta đều là nam nhân… Cho dù hắn có chết cũng không đồng ý, kết quả là ta còn chưa kịp giải thích gì thì đã bị một đám người đuổi ra khỏi thôn, cho tới bây giờ mới có thể trở về, tính ra thì, ta rời bỏ hắn cũng đã năm năm…”

Một đoạn tình cảm kinh hãi thế tục, một câu chuyện bi kịch, cho dù Lữ Nhân đang cười, cũng khó che dấu được bi thương nơi đáy mắt.

Đồng hành cùng nhau mấy ngày, cuối cùng đã về tới nơi, Kiếm Khách mời Lữ Nhân đến nhà y ngồi một chút. Mới vừa vào thôn, không khí quê hương liền đập thẳng vào mặt. Đi trên con đường mòn cong cong ngoằn ngoèo một hồi, Kiếm Khách cuối cùng cũng thấy được mái nhà nhà y, ống khói bốc lên khói bếp lượn lờ, rêu trên nóc nhà so với năm năm dường như xanh hơn một chút, những thứ khác giống như là không có thay đổi gì, mà cũng giống như đã thay đổi rất nhiều.

Lữ Nhân nói muốn đi ngắm bụi hoa mai trên núi trước, không cần Kiếm Khách dẫn đường hắn đã tự đi, Kiếm Khách nhìn bóng lưng gầy gò đơn bạc của hắn, con tim chợt rung lên khác thường.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Mễ Trùng Động.

Kiếm Khách đi tới trước nhà, gõ cửa, không biết có phải do càng về gần quê càng sợ hãi [1] hay không, y không có một chút cảm giác vui mừng nào khi trở về nhà, chỉ có bất an và bàng hoàng vô tận.

Người mở cửa là muội muội của y, năm năm trước nàng vẫn còn là một tiểu cô nương, hôm nay đã trưởng thành trở nên duyên dáng yêu kiều, khí chất mĩ nhân mười phần ôn nhã. Nàng thấy ca ca, không che giấu được ngạc nhiên và mừng rỡ: “Nương, nương, mau ra đây, ca ca trở về! Không có lừa gạt nương đâu, ca ca thật sự đã trở về!”

Một lão bà từ trong nội thất run rẩy bước ra, khuôn mặt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, bà ôm lấy Kiếm Khách, nước mắt dính vào vạt áo của Kiếm Khách, bà nói: “Con à… Con rốt cục đã trở về… Ban đầu là nương không đúng, nương không nên ngăn cản con và người đó đến với nhau… Nương biết mình đã sai rồi…”

Kiếm Khách ôm mẫu thân của mình, có chút bừng tỉnh, tựa như có một chuyện gì đó bị mình tận lực quên lãng từ từ nổi lên mặt nước, mơ mơ màng màng không thấy rõ, chờ đến khi y từ bỏ tìm hiểu thì nó lại hiện lên một cách rất rõ ràng.

…Là thật sự quên mất, hay là vẫn luôn giả bộ quên?

Năm năm, đã năm năm trôi qua, quả nhiên đều đã quên cả hết rồi? Nếu như chuyện gì cũng có thể dễ dàng quên mất, sao trên đời lại có nhiều người phải đau khổ như vậy? Chẳng qua là mình… đang trốn tránh mà thôi…

Kiếm Khách đẩy mẫu thân của y ra: “Nương, con đi ra ngoài một chút.”

Hoa mai… Nơi hoa mai mọc là ở trên sườn núi, bên cạnh một ngôi đình bỏ hoang, tuy nhiên thì nó cũng chỉ là sáu bụi mai bình thường mà thôi, cũng không phải chủng loại đặc biệt quý hiếm gì, không có gì đáng để khoe khoang. Chúng được trồng vào lúc y mười hai tuổi, đến bây giờ đã qua mười lăm năm rồi. Kiếm Khách đi tới nơi, thấy Lữ Nhân đang ngồi dưới gốc mai, biểu cảm nhắm mắt hưởng thụ, hình như còn đang ngâm nga một khúc hát thiếu nhi, cách xa không nghe rõ, đến gần mới biết thì ra là bài hát “Điệu Hàn Mai”. Không tính là dễ nghe, nhưng mà trước đây thường xuyên hát.

“Ngươi…” Dẫu trong lòng có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói, nhưng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

“Ta… thấy ta ngươi rất kinh ngạc?” Lữ Nhân đứng lên, nụ cười trong mắt rất sâu. Hắn đi tới trước mặt Kiếm Khách, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy eo Kiếm Khách, thân thể hai người dựa sát vào nhau, cằm của Lữ Nhân đặt trên vai Kiếm Khách, cười ôn nhu mà thỏa mãn: “Ngươi nhớ ra rồi.” Thật may, ngươi vẫn chưa hoàn toàn quên mất ta…

“…” Vừa tựa như cái gì cũng muốn nói, mà tựa như nói gì cũng dư thừa. Kiếm Khách chỉ cảm thấy thế giới trước mắt trở nên mơ hồ. “Ngươi… chưa chết?”

“Ai nói ta chưa chết.”

Thân thể Kiếm Khách cứng đờ. Y nghĩ tới bát cháo hạt mè mẫu thân nấu, mùi thơm đậm đà, nhưng chứa sát cơ ngầm.

Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Mễ Trùng Động.

… Đó là câu chuyện của năm năm trước, so với câu chuyện Lữ Nhân kể trước kia, kết cục không giống nhau, mà nhân vật chính của câu chuyện chính là Kiếm Khách và Lữ Nhân.

Mẫu thân của Kiếm Khách thấy dù cho dùng cách nào cũng không thể khiến con trai từ bỏ ý định đối với người thiếu niên kia, trong lòng nổi lên sát tâm. Dù sao cũng là độc đinh, làm sao cũng không thể để cho y bị hủy hoại trong tay hắn được. Bà nấu một chén cháo mè vừng cho con trai, bên trong thả xxx. Bà hiểu rất rõ y, biết y nhất định sẽ đem chén cháo hạt mè này đưa cho thiếu niên không biết xấu hổ ở cách vách. Kết quả đúng như bà dự đoán, thiếu niên kia không hề nghi ngờ ăn hết, một lúc sau thì bị độc phát bỏ mạng.

… Sau đó thì như thế nào? Sau đó… Thiếu niên kia được chôn cất dưới gốc mai do chính người hắn yêu vì hắn mà vun trồng, biến thành mùn đất. Mà khi có người bị độc chết, quan phủ dù sao cũng phải tới tra xét, nếu cháo hạt mè có độc là do Kiếm Khách đưa cho, vậy dĩ nhiên người hạ độc chính là y. Nương thân của Kiếm Khách muốn đi đầu thú, lại bị con trai ngăn cản, dù thế như nào đi chăng nữa, đó là vẫn là thân sinh mẫu thân của mình.

Kết quả là Kiếm Khách chạy trốn, bắt đầu năm năm phiêu bạt nơi xứ người. Nỗi đau mất đi người yêu khiến thần trí y bị đảo lộn, cuối cùng lại dần dần quên mất những chuyện này, có lẽ là thật sự đã quên, có lẽ chẳng qua chỉ là một mực lừa dối bản thân lãng quên đi, tóm lại đến cuối cùng, y vẫn không nhớ được thứ mình đã quên mất là gì…

“Ta thật sự đã chết rồi.” Lữ Nhân thấy y không nói lời nào, từng câu từng chữ một bổ sung, “Ta được chôn ở dưới cây mai, còn nhớ không, đó là cây mai ngươi trồng năm ngươi mười hai tuổi để dỗ cho ta vui.” Từng câu từng chữ của hắn giống như tảng đá lớn đè ở trong lòng Kiếm Khách, “Vốn tưởng rằng ta sẽ cứ như vậy mà chết đi, không nghĩ tới… linh hồn của ta lại có thể bám vào trên cây mai, ta thấy ngươi quỳ xuống bên mộ ta khóc lóc, thật sự rất muốn nói cho ngươi biết, cho dù ta chết, ta vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”

“… Sau đó thì sao?”

“Sau đó… ngươi rời đi, ta ở nơi này chờ ngươi quay về, nhưng mãi vẫn không thấy ngươi trở về. Vì vậy ta muốn rời khỏi cây mai để đi tìm ngươi…” Lữ Nhân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, “Chờ đến lúc ta tìm thấy ngươi, ngươi đang cầm kiếm của mình khắc hoa mai trên chuôi kiếm, cho nên ta lại bám vào trên thân kiếm của ngươi… Ta rất thích cái cảm giác được nằm trong lòng bàn tay ngươi.”

“Ta không biết, ta không biết một tí gì cả…”

“Đúng vậy, ngươi không biết một tí gì cả, nhưng ta cũng không có cách nào nói cho ngươi biết. Ta nghĩ, ngươi quên ta cũng tốt, chỉ cần ta còn nhớ ngươi, thì chuyện trước kia không phải chỉ là một giấc mơ.”

“Sau đó kiếm bị ta đánh gãy.”

“Sau khi kiếm gãy, ta không chỗ để gửi gắm linh hồn, ta hy vọng ngươi có thể mang theo kiếm gãy đi cùng, nhưng mà… ngươi không làm như vậy.”

Kiếm Khách nghĩ đến âm thanh nghẹn ngào của Lữ Nhân vào đêm hôm đó, tâm tình vô cùng phức tạp.

“Kế tiếp, ta uống máu chó sói, huyễn hóa thành hình người. Chúng ta gặp lại nhau một lần nữa. Ta không biết trạng thái như vậy sẽ kéo dài bao lâu, ta sợ cho dù ta có trở lại hình người nhưng ngươi vẫn không thể nhớ được ta, nhưng nếu ngươi đã nhớ ra rồi, ta quyết định muốn ở bên ngươi. Thật may là ngươi đã nhớ ra rồi…”

Kiếm Khách ôm người yêu của mình, nước mắt chảy xuống. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ban đầu là ta hại ngươi… Ta phải làm như thế nào mới có thể bù đắp cho ngươi…”

“Còn nhớ ta đã từng nói câu gì với ngươi không?”

“Cái gì?”

“Lần này ta về nhà là để thành thân với người mình yêu.”

“…”

“Nếu như ngươi muốn bù đắp, vậy thì hãy thành thân với ta đi.”

—— Hoàn ——
[1]: Cận hương tình cánh khiếp (近鄉情更怯): tạm dịch là càng tới gần quê lòng càng kinh hãi.

Trích từ bài thơ của Độ Hán Giang (Qua sông Hán) của Lý Tần:

Bản gốc:

嶺外音書絕,

經冬復立春.

近鄉情更怯,

不敢問來人.


Nguyên văn:

Lĩnh ngoại âm thư tuyệtKinh đông phục lập xuânCận hương tình cánh khiếpBất cảm vấn lai nhân. 

Dịch nghĩa:

Ở ngoài Ngũ Lĩnh, không nhận được tin nhàĐông qua, xuân lại đếnVề gần tới quê, lòng rất sợ hãiKhông dám hỏi thăm người qua lại (vì e tin nhà chẳng lành).

Dịch thơ:

Xuân nay mới được trở vềXa non cách núi tin quê biết gìGần làng bay cả hồn điNgười qua muốn hỏi, ngại nghi những điều…

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!