Trở Về Thiên Sơn

Chương 46: Hầu Quỷ



"Ta không muốn các ngươi nhúng tay vào cái hố bùn này, hãy cùng con cái hai ngươi rời đi đi."

Tô Công Thanh nhìn về phía hai người Lâm Khánh và Tru Nhiệm nói.

Cả ba người đang trong tình cảnh vô cùng khó xử, hai người là vì bảo vệ gia tộc, một người thì vì thù oán mà tới để tiêu diệt gia tộc.

Một bên là tiền bối cũng như tri kỷ, một bên là gia tộc thân quý, điều này làm cho không khí xung quanh im lặng một cách lạ thường.

"Đủ rồi, Tô Công Thanh hôm nay phải chết."

Một âm thanh thiếu phụ từ trong phủ đệ vang lên, rất nhiều trung niên và lão già bước ra.

Tu vi của bọn họ có thể so với trưởng lão của các tông môn lớn, Tru Lâm gia đã bày ra thực lực của mình.

"Chậc chậc, ghê gớm quá cơ."

Tô Công Thanh lộ ra vẻ mặt sợ hãi như là trêu đùa đối thủ vậy.

"Ngươi lên chứ Cẩm Tú?"

Tô Công Thang quay đầu nhìn vào đám quỷ quân cười nói.

Từ trong đám quỷ quân bước ra một người toàn thân đều là những vết khâu từ những sợi chỉ đỏ, cứ như một con búp bê được khâu vá lại vậy.

"Ngươi đúng là kẻ dài dòng, xong vụ này ta sẽ chặt đầu ngươi xuống."

Cẩm Tú lườm Tô Công Thanh hừ lạnh nói.

"Ôi trời."

Tô Công Thanh che miệng cười nhìn theo bóng lưng của Cẩm Tú.

"Ai là kẻ đánh trước?"

Cẩm Tú giơ rìu về đám người Tru Lâm gia tộc nói.

"Một tiểu quỷ mà dám phách lối."

Một trung niên trông tầm thường tức giận nói, hắn bộc phát tu vi Tam Kỳ đỉnh phong đánh tới.

Cẩm Tú không thèm nhìn trung niên đang lao tới mà chỉ xoay người đá một cước đã khiến cơ thể trung niên tách ra làm hai.

Cẩm Tú nắm lấy đầu của trung niên vừa rồi lên, miệng nàng bắt đầu tách ra đến mang tai lộ ra răng nanh sắc bén.

Từng giọt máu tươi chảy vào miệng của nàng làm cho ai cũng khiếp hãi lui xuống một bước.

"Ngươi cũng đã tạo ra thứ đáng ghê tởm giống như mình vậy, Tô Công Thanh."

Một bà lão lưng còng chấp tay băng lãnh nói.

"Hehe, không dám không dám, ta nhìn vào ả còn thấy kinh tởm hơn cả mình nữa là."

Tô Công Thanh khoác khoác tay cười nói.

"Câm miệng."

Cẩm Tú xoay người một rìu chém bay đầu của Tô Công Thanh lên không trung.

Tất cả trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu lâu của Tô Công Thanh vẫn nở một nụ cười, thân thể và đầu của hắn xuất hiện vô số tơ máu nối đầu và thân lại với nhau.

"Đừng nóng, đừng nóng."

Tô Công Thanh mỉm cười nhìn Cẩm Tú nói.

Cẩm Tú hừ lạnh tiến tới phía trước nhìn đám người đang còn ngơ ngác.

*Này! Ta đói lắm*

Giọng nói khàn khàn lúc cao lúc thấp vang lên trong đầu của Cẩm Tú.

Trong đầu của nàng hiện lên hình ảnh của Hàn đang áp sát vào mặt mình nói:

"Ăn đi, chúng ta đói rồi, cần rất nhiều thịt, càng nhiều càng tốt."

Cẩm Tú ôm đầu hét lên đau đớn, tiếng thét của nàng như bị thứ gì đó tra tấn đến tận linh hồn vậy.

"Đói, đói, đói, chúng ta muốn ăn nữa, thêm nữa, thêm nhiều thịt, nhiều thịt!"

Cẩm Tú ngửa đầu lên gào thét như kẻ điên.

Hai mắt của nàng hóa thành màu đỏ, sau lưng thì mũi khâu dài ngang lưng bung ra, một con quái vật tựa như sói xuất hiện.

Nó ở trên lưng của Cẩm Tú liên tục gầm gừ vô cùng quỷ dị.

"Thịt, ở đó có rất nhiều thịt."

Cẩm Tú ngước nhìn đám người của Tru Lâm gia tộc cười nói, ánh mắt của nàng và quỷ sói phía sau nhìn tới mang theo tham lam vô tận với máu thịt.

*Phải! Ăn hết chúng*

Cái đầu sói phát ra âm thanh kì lạ làm cho đám người sợ thót tim.

"Hàn lại có một vật chứa ghê tởm vậy sao? Giờ ta mới thấy có kẻ còn tởm hơn cả ta."

Tô Công Thanh gãi gãi lỗ tai thì thầm một mình.

"Tởm thật, mau giết con quỷ này nhanh lên."

Bà lão suýt chút nữa nôn ra tại chỗ tức giận quát lớn.

Trận pháp do các tiền bối của Tru Lâm gia tộc bày ra hướng phía Cẩm Tú đánh tới.

"Ấy, ta tới giúp ngươi đây, Cẩm Tú."

Tô Công Thanh mỉm cười bước tới thì bị Tru Nhiệm và Lâm Khánh chặn lại, hắn cũng chỉ biết thở dài ngồi xếp bằng dưới đất.

"Hầu Quỷ, ngươi giúp ả đi."

Tô Công Thanh nhìn về phía sau khoác tay ra hiệu, phía sau vụt tới một bóng vàng.

Người này toàn thân là y phục màu vàng đất, chỉ có chiếc mặt nạ là màu đỏ có hình còn khỉ giận dữ và viềng có những sợi lông vàng, hắn còn có một cái đuôi thịt của hình dáng như của loài khỉ vậy.

"Xem Hầu Quỷ ta quẩy nát chỗ này đây."

Hầu Quỷ rít lên một tiếng hưng phấn rồi dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy lao tới.

Hầu Quỷ di chuyển bằng bốn chân tốc độ linh hoạt đến làm người ta chóng mặt, vuốt của hắn vung lên đã cào rách thịt của một tu sĩ.

"Các ngươi có ai nhanh hơn không?"

Hầu Quỷ trèo lên một cái cây gần đó nghiêng đầu tỏ vẻ buồn chán nói.

"Không cần nhanh, chỉ cần giết được ngươi thôi."

Một trung niên râu rậm bước ra, phía sau hắn có vác một thanh đại kiếm nặng vạn cân.

"Ồ, trông ngươi cũng thật kiêu ngạo, rất xứng đáng để đánh với ta đấy."

Hầu Quỷ ánh mắt híp lại rồi lấy đà phóng tới chỗ trung niên vác đại kiếm, trung niên vung kiếm đỡ được một đòn của Hầu Quỷ.