Trở Về

Chương 1



Giờ nghỉ trưa.

Nghiêm Húc nằm trên sô pha trong phòng làm việc, mặc dù hai mắt nhắm nghiền nhưng hắn không ngủ, bởi vì thính giác khác thường, hắn có thể nghe rõ ràng những âm thanh ồn ào ngoài cửa.

Nghiêm Húc định đeo nút bịt tai để ngủ một giấc, chợt nghe đám cấp dưới nhắc tới mình.

“Nghiêm tổng thiệt hung dữ, hôm nay tôi đưa bảng kế hoạch mà chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy.”

Tôi cũng không ép cô xem mắt tôi.

“Nhưng Nghiêm tổng đẹp trai thiệt á! Không nhìn thì lỗ!”

Chuyện tôi đẹp trai thì không thể phủ nhận rồi.

“Nghiêm tổng nói chuyện rất áp bức, mỗi lần anh ấy nói chuyện với tổng giám đốc, tôi đều sợ tổng giám đốc bị anh ấy ăn tươi mất ~”

Ai muốn ăn tên bò sát Bách Yến ngay cả khẽ răng cũng không đủ nhét chứ.

“Tôi thấy là, nếu Nghiêm tổng nuôi thú cưng chắc hẳn sẽ trở nên dịu dàng hơn nhiều.”

“Đúng, đúng, mèo nhỏ, chó nhỏ, hay thỏ con cũng được.”

Được lắm, mấy cô nàng này đều là chim sẻ thành tinh hết rồi.

Nghiêm Húc nghe nhân viên tám chuyện của mình, bỗng trong đám nhiều chuyện nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, tiếng líu ríu của mấy cô nàng nhỏ dần, Bách Yến đẩy cửa phòng đi vào.

Nghiêm Húc từ từ nhắm mắt lại nói: “Không biết gõ cửa?”

“Cách mười thước cậu đã biết tôi đến đây, còn gõ cái gì, tình thú hả?”

Bách Yến để văn kiện lên bàn làm việc của Nghiêm Húc, xoay người đi về chỗ sô pha hắn đang ngồi, khi ngồi xuống liền như động vật không xương, mềm nhũn ra.

Thân hình tổng giám đốc rắn chắc, mặt mày lạnh tanh thoắt cái liền biến thành vũng nước, giống như con rắn tìm được ổ của mình tức thì ngoan ngoãn nằm phủ phục bên cạnh Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc nhướng mày, nhìn thân thể trên sô pha cảnh cáo: “Đứng lên.”

“Tôi nói nhiều lần rồi.” Hắn nói: “Không cho phép đụng vào đồ của tôi.”

“Ngồi một chút thì mất miếng da nào à.” Bách Yến lười biếng nói: “Tôi vừa tham dự một bữa tiệc nhảm nhí, buổi sáng tám giờ vừa đến chỗ làm liền bận tối tăm mặt mày.”

“Vậy cậu về văn phòng của cậu đi.” Nghiêm Húc bước qua, kéo áo Bách Yến ra: “Cậu nằm trên ghế của tôi một chút nữa lăn lộn đầy mùi.”

Áo Bách Yến bị kéo lên, làm cổ họng nghẹn lại, có chút tức giận, thắt lưng mềm mại xoay một vòng, há miệng cắn tay Nghiêm Húc.

Hành vi ngây thơ của vị tổng giám đốc này cũng không làm cho Nghiêm Húc ngạc nhiên, chuyện này là tập tính vốn có của Bách Yến rồi.

Hắn bình tĩnh bóp hàm Bách Yến để tên kia nhả ra, cúi đầu nhìn giữa hai ngón tay xuất hiện hai cái lỗ đỏ do Bách Yến gây ra.

Nghiêm Húc cau mày: “May là cậu không phun độc, nếu không tôi đã bóp chết cậu.” sau đó giật giật cái mũi.

“Cậu uống rượu?”

“Không nhiều.” Bách Yến nói mang theo giọng mũi: “Đi.”

“Nếu tôi nhớ không lầm chiều nay cậu còn có hẹn.”

“Anh đi thay tôi cũng thế thôi.” Bách Yến lười biếng nói.

“Việc đó không đồng nghĩa là tôi thích ngồi chung bàn với một đám mỡ ụt ịch nói chuyện nhảm nhí.” Nghiêm Húc không mặn không nhạt nói.

“Anh muốn tồn tại ở đây. Anh không có sự lựa chọn.” Bách Yến nói.

Nghiêm Húc im lặng.

Bách Yến nghiêng đầu nói: “Đệt, trưa nay có người dám hạ hùng hoàng (*) trong rượu của tôi!”

(*) hùng hoàng: có một tác dụng là dùng để xua rắn đuổi sâu bọ.

“Tôi mặc kệ cậu bị bỏ cái thuốc gì.” Nghiêm Húc không nể tình, túm Bách Yến lên.

“Đi ra ngoài.”

Khi Nghiêm Húc tàn buổi tiệc rượu đã nửa đêm.

Hắn uống không ít, cả người đầu choáng mắt hoa, cho tài xế về trước còn mình thì tản bộ để tỉnh rượu.

Nhà Nghiêm Húc ở một khu biệt thụ gần trường đại học, là vùng ngoại ô.

Đừng nói là nửa đêm, cho dù là ban ngày cũng không một bóng người, Nghiêm Húc ra khỏi khu đã thấy mệt, chầm chậm ngồi xuống góc cây nghỉ mệt.

Khi hắn từ sau cái cây đi ra, đã biến thành một con báo oai phong đẹp đẽ.

Đúng là bốn chân vẫn đi nhanh hơn.

Hắn lắc lắc cái đuôi, trên con đường vắng tanh chạy về.

Lúc đi ngang qua một căn nhà nọ, hắn thấy trước nhà có cái ghế dài, trên ghế dài là một người trẻ tuổi.

Nghiêm Húc không định làm phiền người ta, đệm thịt chạm đất không phát ra tiếng động đi qua người kia, ai ngờ, ngay khi Nghiêm Húc đi qua, người nọ dường như cảm nhận được hơi thở của hắn, hai mắt bừng mở, tầm mắt phóng sang.

Nghiêm Húc đáng lý phải chạy trốn.

Bán thú chỉ khi hoá thành hình thú mới có thể yên ổn chung sống với con người.

Nhưng mà khi nãy uống rượu nhiều làm đầu óc Nghiêm Húc chập mạch, đột nhiệt rất muốn xem tên này thấy một con báo hàng thật giá thật khi không ở vườn bách thú có thể bình tĩnh tới mức nào?

Chân trước Nghiêm Húc dẫm lên ghế dài, cổ họng nhẹ phát ra tiếng gầm uy hiếp, mặt đối phương không gợn sóng, ngồi yên nhìn hắn.

Vậy cũng không sợ?

Nghiêm Húc há miệng ra, để sát vào yết hầu của người kia, ngay khoảnh khắc sắp dính vào người nọ mới phát hiện đối phương run rẩy.

Hắn nhìn người nọ một cái, người này môi mím chặt, hai mắt trừng lớn, lo lắng nhìn Nghiêm Húc.

Thì ra không phải không sợ, mà là sợ tới chết trân.

Lỗ mũi ‘hừ’ một tiếng, Nghiêm Húc đang muốn rời đi bỗng nhận ra hơi thở phi nhân loại.

Nghiêm Húc lại một lần nữa tới gần, đưa mũi sát lại cổ người kia ngửi ngửi.

Tuy rằng mùi thú rất nhạt, hắn suýt chút không phát hiện, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát, Nghiêm Húc phát hiện tên này không phải con người.

Ở khu vực thống trị của mình lại xuất hiện một bán thú mà mình không biết?

Nghiêm Húc nheo hai mắt nhìn chằm chằm bán thú đang run rẩy trước mặt.

Dưới cái nhìn chòng chọc đầy uy hiếp của kẻ săn mồi cao cấp, người nọ khó khăn nuốt từng ngụm nước miếng, mồ hôi trượt từ trên trán xuống. Sau đó màu mắt bắt đầu  chuyển đổi, màu đen phổ biến của người phương đông dần biến mất, thay vào đó là màu đỏ, cả người mọc một lớp lông tơ, thân thể xuất hiện các hình thái đặc thù của thú.

Cuối cùng không chống đỡ được liền ‘bụp’ biến mất, trong đống quần áo chỉ còn lại một cái lều nhỏ.

Nghiêm Húc cắn đống quần áo kéo lên, trong mớ lộn xộn giũ ra một cục bông màu xám bằng nắm tay, hắn dùng chân trước lay lay, cục bông bị hắn lay lăn một vòng trên đất, rồi lủi vào một góc bất động.

Nghiêm Húc cúi đầu nhìn vật nhỏ.

Là một con thỏ con.

Nghiêm Húc lại dùng chân trước đẩy đẩy, cúi xuống ngửi ngửi vật nhỏ vì sợ hãi mà sắp ngất. Hắn nhìn cục bông mềm mại, nhớ tới lời cấp dưới bàn tán về mình, nói hắn hẳn là nên nuôi một con thú cưng.

Báo nghĩ nghĩ, cúi đầu cắn phần da lông sau cổ, giống như kẻ săn bắt được con mồi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về nhà.