Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 107: Cương Thi Kinh Hồn (kết)



Trong phòng KTV sang trọng nhất, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, một giọng nữ đang gào thét bài <<Đến chết cũng muốn yêu>>.

Trên ghế salong có mấy người đang ngồi vừa ăn vừa uống bia, nhưng đều không phát ra bất kì âm thanh nào. Mã Tiểu Linh có chút khinh thường Bành Xán đang hăng say hát, [bài này mình từng nghe qua, nhưng đưa Bành Xán hát cứ tưởng do một ông cày ruộng nào viết ra.]

[Giọng thì khỏe, nhưng chả dính một nốt nào, đúng là rất bản lĩnh]. Thấy Vương Quý Nhân đang uống bia, liền cười nói nhỏ vào tai Vương Quý Nhân: "Chị thích uống uống bia?"

"Chát chát, nhưng cũng ổn." - Vương Quý Nhân mím môi, đưa tay xoa xoa. Nhớ tới ở đây cũng có wc, liếc nhìn cái người vẫn còn đang điên cuồng hát không ngừng, cụp mắt nói: "Chị ra ngoài gọi chút đồ ăn."

"Em đi cùng chị." - Mã Tiểu Linh cười, đứng dậy.

Vương Quý Nhân vỗ tay Mã Tiểu Linh cười nói: "Chị không phải trẻ con. Em gái ngoan, em để chị thử đi một mình nhé?"

"Này, Tiểu Linh, đây đây đây, uống rượu uống rượu. Lần này anh phải đích thân cảm ơn em, ngoài ra chuyện giấy tờ em tính thế nào?" - Phương tiên sinh đột nhiên mở miệng hỏi.

Mã Tiểu Linh bất đắc dĩ cười, nhìn Vương Quý Nhân gật đầu, ngồi xuống. Nhìn Vương Quý Nhân ra khỏi phòng, lúc này mới quay nhìn Phương tiên sinh.

Vương Quý Nhân đứng ngoài cửa thở dài, trong lòng có chút nặng nề. Tu luyện tới cảnh giới này, nàng sẽ cảm nhận được vài dấu hiệu. Lần này mí mắt phải cứ giật giật, làm Vương Quý Nhân có cảm giác cực kỳ bất an, luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.

[Quên đi, ra ngoài một chút đã. Cứ ngồi nghe Bành Xán hát, thần kinh sắp đứt luôn rồi]. Có lẽ do lớn tuổi, nên nàng thích nhạc nhẹ hơn, chứ giật gân quá thiệt chịu không nỗi.

Vương Quý Nhân từ từ đi về trước, bên cạnh có một wc. Vương Quý Nhân ngừng bước, nghiêng đầu nghĩ, quyết định rửa mặt đã. Dùng nước lạnh làm tỉnh táo, có thể làm tâm trạng nàng thoải mái hơn.

Vương Quý Nhân đi về phía wc nữ. Không hổ là KTV sang trọng nhất thành phố, ngay cả wc cũng rất lớn. Vừa vào cửa, chính là một bồn rửa tay và gương lớn, đi vào trong hai bên là phòng wc riêng. Vương Quý Nhân nhìn bản thân trong gương rất lâu, có vài sợi tóc phủ trước mặt. Quần dài đen, áo nhung đen mỏng, cũng may bên trong nàng có mặt áo trắng, nên dưới vạt áo vừa đen vừa trắng. Nếu không mặc cả cây đen thế này, ba phần giống người, bảy phần giống quỷ.

Xung quanh wc đều là phòng KTV riêng, trong phòng cũng có wc riêng, nên wc chính rất ít ai vào.

Vương Quý Nhân bước lên trước vài bước, tới trước gương, đưa tay chạm vào mình trong gương. [Ánh mắt vẫn sáng như vậy, sống mũi cao, bờ môi hồng hào. Nhìn quen thuộc, tại sao cảm thấy quá xa lạ?]

<Xoạt xoạt>, âm thanh nhỏ làm Vương Quý Nhân hồi phục tinh thần. Quay đầu lại, nhìn thấy trong phòng wc riêng có một người bước ra. Tóc nhuộm đỏ uống lọn to, áo khoác dài màu đỏ như lửa, bên trong là cái áo trắng trễ vai, bên dưới là một cái quần soóc cực ngắn, hai đùi trắng nõn, dưới chân là đôi boot da cao ngót, làm dáng người cao thêm vài phần.

Vương Quý nhân nhìn thấy đôi môi đỏ như lửa trong lòng đầy căng thẳng, hoàn toàn biến sắc, theo bản năng muốn bỏ chạy. Người phụ nữ này đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Quý Nhân, cực kỳ bá đạo, được ra chen đầu gối vào giữa hai chân Vương Quý Nhân, hơi nghiêng về trước, ép eo Vương Quý Nhân dính sát vào bồn rửa tay mới chịu ngừng.

Người phụ nữ híp mắt, kê đầu vào cổ Vương Quý Nhân ngửi ngửi, có chút lười biếng nằm nhoài lên vai nàng, giọng nói trầm thấp: "Quý Nhân, đã lâu không gặp."

"Tránh khỏi người ta." - Quý Nhân trầm mặt, lạnh lùng.

Người phụ nữ phụ cười duyên, giọng nói mang theo ý làm nũng: "Người ta mới không muốn. Thôi nào, Quý Nhân lại muốn trốn sao? Lúc nào em cũng bỏ chạy, vất vả lắm mới bắt được em. Khao khát trăm ngàn năm qua, ai giúp chị giải tỏa đây?"

"Tên biến thái này, cút ngay cho ta." - Vương Quý Nhân không khống chế được, đưa tay muốn đẩy người phụ nữ ra.

Hình như người đó cũng biết Vương Quý Nhân nghĩ gì, ưỡn ẹo cơ thể, nắm tay Vương Quý Nhân đặt lên hai bầu ngực của mình. Nhìn ánh mắt Vương Quý Nhân có chút thất thần, đầu lưỡi liếm nhẹ môi, nuốt nước miếng, rồi mở miệng, giọng nói lại nũng nịu: "Biến thái? Từ ngữ mới à? Dù sao cũng không có lời gì để nói, nếu như mỗi ngày có thể cùng sống mơ màng với Vương Quý Nhân, đừng nói biến thái, lời khó nghe nào chị cũng chịu được. Có điều.........Quý Nhân vẫn làm chị thấy ham muốn lắm."

"1, 2......" - Vương Quý Nhân nheo mắt, yên lặng điều động yêu lực.

"Vẫn khó chịu như vậy." - Người phụ nữ cười, chậm rãi đứng dậy.

Vương Quý Nhân im lặng nhìn người phụ nữ trước mắt, đè nén hoang mang trong lòng. [Con ả đáng chết này, quả nhiên còn sống. Sớm biết có ngày này, thì có chết cũng ra đây, cho dù ở trong phòng riêng có ngột ngạt cũng không đi ra. Dù sao con ả này cứ điên khùng, làm mình nổi da gà.]

[Không biết bị con ả này theo dõi lúc nào. Nhớ tới lần đầu gặp mặt, ả liền điên điên nhảy lên nói: "Em yêu chị, chúng ta động phòng đi!"]

[Động bà nội nó chứ động, bộ muốn lừa con gái nhà lành à? Lúc đó mình tu luyện chưa lâu, nên không phải đối thủ của ả, vất vả lắm mới trốn được. Con đàn bà đáng chết, dám ở Yêu giới lớn tiếng bảo mình và ả kết duyên, còn bảo mình là vợ. Yêu giới cho dù có thoải mái, nhưng có ai từng nghe hai đứa con gái kết hôn đâu chứ.]

[Thế là vì thế, mình bị toàn bộ Yêu giới cười nhạo, đi tới đâu cũng không có chỗ dựa. Mình cứ như chó mất chủ, đi trốn khắp nơi, còn phải đề phòng "người tốt" đi tìm con đàn bà này để báo tin, cứ như mình là người phụ bạc bỏ chồng chạy trốn vậy. Nhớ lại ngày tháng đau khổ này, mình thật sự muốn đập đầu chết cho xong.]

[Cũng may con đàn bà đáng chết này bị Nữ Oa triệu gọi, nên mình cũng có thời gian vực dậy. Nhờ vào cơ duyên và nổ lực, cuối cùng thực lực cũng mạnh gần bằng ả, không cần e ngại ả. Ai biết con đàn bà đán chết này không ở lại với Nữ Oa, lại trở về đây bắt mình. Lần nào gặp cũng chỉ nói đúng một câu: "Đi, chúng ta đi động phòng!"]

[Ai muốn động phòng cùng ngươi chứ, đầu của ả bị cửa đập đến hỏng rồi à? Tại sao mình phải động phòng cùng kẻ đê tiện vô liêm sỉ này chứ? Tối ngày chỉ biết động phòng, động phòng. Vì thế, 36 kế chạy là thượng sách. Nhưng con ả này cũng quả lợi hại, may là mình chạy nhanh. Lúc nào cũng rủa thầm, cầu mong con đàn bà đê tiện vô liên sỉ này chết cho rãnh nợ.]

[Không đúng, con ả này cũng đâu có điểm dừng, ả dám bắt hai con tiểu yêu đến uy hiếp mình. Nhớ lại lúc trước mình thuần khiết cỡ nào, cảm thấy không nên để người khác chết vì mình, liền anh dũng hi sinh. Một bên dây dưa cùng con đàn bà đáng chết này, một bên cứu hai chú thỏ nhỏ.]

[Kết quả, chính mình không cẩn thận bị ả chơi. Đáng chết, đáng chết! Cũng may không có lần thứ 3. Nghe nói ả đi trợ giúp Nữ Oa, nên không còn tung tích, cứ như đã chết rồi. Mình còn đang ăn mừng, thế mà hôm nay lại gặp nữa. Đúng là họa hại di thiên niên mà!]

[Có điều, lần này gặp ả có thay đổi một chút]. Vương Quý Nhân đang suy nghĩ, đột nhiên bên tai có chút hơi nóng, hoàn hồn liền nghe thấy một câu: "Chúng ta động phòng đi!"

[Chết tiệt, cứ tưởng ả đã thay đổi. Quả nhiên là bị ảo giác, con đà bà đáng chết này sẽ không bao giờ thay đổi.]

Đột nhiên nhớ tới một bộ phim ngắn từng xem, Vương Quý Nhân mím môi, nhẹ giọng nói: "Sao cô lại thích tôi? Tôi đã thay đổi rồi."

Người phụ nữ có chút kinh ngạc, đánh giá Vương Quý Nhân một lúc, cúi đầu khẽ cười: "Đúng là em đã thay đổi rất nhiều, trước đây em không bao giờ nói mấy thứ này."

Vương Quý Nhân trừng mặt, nụ cười lạnh lẽo: "Đứng xa ra."

"Đứng xa làm sao động phòng? Mặc kệ em thế nào, chị đều yêu em, Quý Nhân!" - Người phụ nữ xấn tới, cầm lấy tay Vương Quý Nhân, đang muốn cắn vào đôi môi mềm mại đó.

<Hích>, tiếng hút không khí từ cửa truyền đến. Một người ung dung bước vào wc, chỉ là ánh mắt vẫn liếc nhìn hai người phụ nữ đang dính lấy nhau, trong lòng cực kỳ hưng phấn. [Trời ơi, Bách Hợp sao? Mình đang nhìn thấy một cặp Bách Hợp sống sờ sờ trước mặt. Má ơi, hai ngự tỷ đứng bên nhau, một bên thì dùng sức, một bên thì dáng vẻ kiêu ngạo. Ai da da, tình cảnh đẹp như vậy, nếu không xem thì thật có lỗi với bản thân.]

Người qua đường bước vào phòng wc riêng, lén lút hé một khe hở nhỏ, móc điện thoại ra. [Chà chà, ngự tỷ phía trên mạnh hơn, xem ra chắc là công rồi.]

Vương Quý Nhân phất tay, rồi khỏi cái ôm. Đưa tay ra, chặn không cho người phụ nữ kia dựa vào. Lòng bàn tay có cảm giác mềm nhũn, cũng không làm Vương Quý Nhân vui vẻ chút nào. Nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, gằn từng chữ: "Hậu Khanh, đứng xa ra."

"Quý Nhân kêu tên chị, cả người chị liền mềm nhũn ra nè. Nếu Quý Nhân có thể gọi Khanh Khanh thì tốt hơn." - Hậu Khanh cũng không để ý có người chụp lén, liếc nhìn vào phòng wc riêng. Lập tức nghe âm thanh thứ gì đó rơi xuống nước, rồi tiếng thét cất lên: "Á, điện thoại của tôi!"

[Khanh cái con gái mợ ngươi]. Vương Quý nhân quyết định không để ý đến con đàn bà đáng ghét này nữa, quay đầu ra khỏi wc. Vốn định trở lại phòng riêng, không biết nghĩ gì lại đi thẳng qua siêu thị.

Hậu Khanh nhìn bóng lưng Vương Quý Nhân nhếch miệng cười, một cái răng nhanh lộ ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm liếm cái răng nanh. Có một cảm giác dâng trào, cơ thể cũng run rẩy, nhìn hành lang trống rỗng lẩm bẩm: "Động phòng cùng chị được không?"

- ------------

KTV: quán karaoke

- ----------

Vài lời: Thân, mình edit là edit 1 case ( độ dài 3-10 chương tùy phần), nhanh hay chậm còn phải xem độ dài của chương, và thời gian rãnh của mình. Khi làm xong là mình post liền chứ giữ đó cũng không ăn được cái gì. Hiện tại là thời gian cuối năm, mình thật sự rất bận, nên mình chỉ có thể nói sẽ cố gắng tranh thủ chứ không thể nhanh được. Mong mọi người thông cảm, đừng có hối thúc mình. Khi căng thẳng quá mình ko làm được gì đâu, chữ nó cũng bay mất.

Chúc mọi người giáng sinh vui vẻ.