Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 111: Khách Sạn Tiểu Yêu (kết)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mã Tiểu Linh cầm gậy Phục Ma nhìn quanh phòng, nhưng vẫn không thấy bóng tiểu yêu đâu. [Đáng chết, để nó thoát rồi sao?]. Mã Tiểu Linh đè nén lửa giận trong lòng, đi ra, nói với Ngô Đông Tuyết vẫn đang dựa vào lòng Bành Xán, ủ rũ nói: "Nó chạy rồi."

"À." - Nét mặt Ngô Đông Tuyết có hơi thất vọng, siết siết Phán Quan bút rồi không nói nữa.

Mã Tiểu Linh theo bản năng nhìn Bành Xán một chút, cái đầu tóc ngắn vẫn đỏ chói như cũ, nhưng vẫn lạnh lùng không nói.

"Bành Xán, sao cô không nói gì đi?" - Mã Tiểu Linh không cảm xúc nhìn Bành Xán, trong lòng có dự cảm không tốt. [Bình thường không phải lúc nào Bành Xán cũng chớp thời cơ đả kích mình sao? Tại sao lúc này là dịp tốt lại lạnh lùng nhìn mình như vậy? Nét mặt này mình chưa từng thấy bao giờ.]

"Không có gì đáng nói, nếu không bắt được thì chúng ta về thôi." - Bành Xán lạnh lùng nhìn Mã Tiểu Linh, ánh mắt đầy vẻ bất thiện.

Mã Tiểu Linh siết gậy Phục Ma, nhếch miệng cười: "Đúng là hết cách, chạy cũng chạy rồi, vậy chúng ta về trước vậy."

Mã Tiểu Linh cất gậy Phục Ma, bước nhanh tới, đưa tay muốn đỡ Ngô Đông Tuyết. Khi bàn tay sắp chạm vào Ngô Đông Tuyết, thì trong tay xuất hiện một lá bùa vàng, rồi dán vào cánh tay Ngô Đông Tuyết. Ngô Đông Tuyết kêu thảm, hóa thành bụi mù.

Mã Tiểu Linh nhếch môi, trong tay lại có lá bùa khác, nhẹ giọng: "Long Thần nghe lệnh, Lôi Công Chấn Tử mượn pháp, Trừ Tà!"

Một ánh chớp nhỏ từ trong bùa bắn ra, Bành Xán thấy tình thế không ổn, cơ thể cũng nhất thời trong suốt. Sét đánh xuyên qua bóng Bành Xán, bởi vì không tìm được mục tiêu nên tan biến.

[Lại nữa, xem ra tiểu yêu này có mấy phần bản lĩnh đấy. Có điều, chuyện này mình cũng thấy nhiều, ba cái trò trẻ con cũng rất đơn giản.]

Mã Tiểu Linh híp mắt nhìn xung quanh trống rỗng, một lá bùa cam xuất hiện. Kẹp lá bùa vào ngón tay, vẽ một chữ "Xá" lớn vào không khí, quát: "Long Thần nghe lệnh, Thiên Nhân Hợp Nhất, Thiên Cương chi khí. Phá!"

Xung quanh không hề có bất kỳ thay đổi gì, chỉ là Ngô Đông Tuyết đã biến mất, còn Bành Xán thì đứng trước núi giả trừng mắt nhìn nàng. Mã Tiểu Linh nhìn, cầm lá bùa vàng ném về phía Bành Xán: "Long Thần nghe lệnh, Hỏa Thần Chúc Dung muộn pháp, Trừ Tà!"

Lần này lá bùa cháy nhưng không hóa thành tro, chỉ là bay đến trước mặt Bành Xán. Sau đó, bị Bành Xán bắt lấy, tiện tay ném xuống đất, tức đến nổ phổi gầm rú nói: "Này, con mụ này muốn gây sự à. Có mù không? Kêu cô đến để bắt yêu, chứ không phải bắt tôi! Này Ngô Đông Tuyết, không phải bả bị nhập thân rồi chứ?"

Mã Tiểu Linh cúi đầu nhìn, ông lão vẫn còn đang ngơ ngác đứng trước núi giả. Nhướng mày, cầm gậy Phục Ma lần nữa trở vào phòng.

"Này, không phải cô có Long Thần sao? Cứ thả ra là được rồi, cần gì phức tạp thế." - Bành Xán có chút lo lắng, chép miệng không vui, gào lên.

Mã Tiểu Linh dừng bước, lạnh lùng nhìn Bành Xán nói: "Cô biết thỉnh cầu triệu hồi là cái gì sao? Lần này đánh trận cũng có thể gọi rồng, vậy thì còn gọi gì là thỉnh cầu nữa. Còn nữa, giá để tôi thả Long Thần ra rất đắt, sợ cô trả không nổi."

"Giờ là lúc nào, mà hai người vẫn còn cãi nhau được." - Ngô Đông Tuyết uể oải thở dài, xoa huyệt thái dương, đau đầu.

Mã Tiểu Linh liếc nhẹ Ngô Đông Tuyết, sắc mặt vẫn hơi tái. Xem ra đối với người bình thường, dùng bùa pháp đúng là rất hao tổn tinh thần. Bất quá, trước mắt là tình huống khẩn cấp, giải quyết xong rồi nói.

Mã Tiểu Linh móc ra một xấp bùa vàng, bắt đầu bấm quyết. Mỗi một quyết thì ném một lá bùa, đến khi gian phòng trở thành trận đồ Bát Quái, thì lấy ra lá bùa cam, ném vào trong trận. Nghiêm túc: "Long Thần nghe lệnh, Thiên Địa Huyền Cực trận pháp, Trừ Tà!"

Khi lá bùa cam rơi vào trong trận, đã nằm ngay vị trí Tử Môn. Mã Tiểu Linh nhanh chân nhảy vào đứng ở vị trí Sinh Môn bên cạnh.

[Đây là một nước cờ mạo hiểm, trừ khi thực lực của mình cao hơn tiểu yêu đó, nếu không thì lưỡng bại câu thương. Có điều chỉ như vậy mới hấp dẫn tiểu yêu bỏ chạy. Mà con đường duy nhất có thể trốn chính là Sinh Môn, nếu tiểu yêu thật đi vào Sinh Môn thì sẽ bị đánh về nguyên hình. Mình đã chôn một lá bùa đỏ ở Sinh Môn để làm lôi dẫn. Đối phó với yêu ma quỷ quái, Thiên Lôi vẫn là khắc tinh tốt nhất!]

Mã Tiểu Linh chưa kịp đứng vững, thì một trận gió nước kéo tới sau lưng. Giật mình, thầm nói không ổn, vội vã nghiêng người muốn né. Đáng tiếc, vẫn bị chưởng phong chấn động làm lùi về sau vài bước.

Ánh mắt Mã Tiểu Linh tàn nhẫn hơn, trở tay lấy ra lá bùa ném tới: "Long Thần nghe lệnh, Thủy Thần Âm Cơ mượn pháp, Trừ Tà!"

Một ít bóng nước bắn ra, bóng hình màu xám tro bỗng rên lên rồi biến mất.

Mã Tiểu Linh không chậm trễ, lấy ra một lá bùa cam dán lên người: "Long Thần nghe lệnh, Thổ Hành Tôn mượn pháp. Đại địa hóa lá chắn, hộ toàn thân. Nhanh!"

[Dám là ta bị thương, thì phải trả giá lớn, chuẩn bị đi! Căn phòng đó cũng không lớn, càng bớt việc]. Mã Tiểu Linh lấy ra bình máu chó đen, xịt mạnh vào trong phòng. Khi nghe một tiếng thét thảm thiết cất lên, thì gậy Phục Ma dứt khoát quất tới.

Chỉ nghe được một tiếng "phanh", nhìn lại, chỉ thấy một vật thể màu xám đen rơi xuống đất, cơ thể thì loang lỗ máu chó đen, nên sợ là không thể ẩn thân được nữa. Vật thể màu xám đen nhúc nhích, đối diện với Mã Tiểu Linh. Cả khuôn mặt toàn là lông tơ màu xám, bốn con mắt xếp thành hình chữ "Điền" ở trên đỉnh đầu, mỗi bên có thêm 2 con mắt nhỏ nữa, tổng cộng là 6 mắt, màu xanh lục giống như ngọc bích vậy, phát ra ánh sáng đẹp đến chói mắt.

Phía dưới mắt, chính là cái hàm đầy răng nanh. Răng nanh bén nhọn như móng vuốt trên bộ lông xám, cứ như chân con bọ ngựa lúc co lên. Hai bên cơ thể có 3 cái chân dài, cơ thể thì dài hơn 2m. Căn phòng không lớn, nên tiểu yêu hiện nguyên hình càng thêm chật chội.

Mã Tiểu Linh hoảng hốt, khi vừa nhìn thấy, chính là sợ hết hồn. Vắt hết não ra suy nghĩ, cũng không ngờ thấy được cái con này. Liền phát hiện, [đây không phải là Nhền Nhện sao? Chỉ là không ngờ nhìn Nhền Nhện lúc to lại dữ tợn như vây. Cũng may chỉ là Nhền Nhện, mình có sợ, nhưng vẫn có thể bắt. Nếu là gián, thì chắc mình đã gào thét chạy ra ngoài rồi.]

Lấy bùa ném tới: "Long Thần nghe lệnh, Hỏa Thần Chúc Dung mượn pháp, Trừ Tà!"

Con Nhền Nhện nhìn rất to, nhưng thấy lá bùa đột nhiên biến lại nhỏ như ngón út. Sáu cái chân thoăng thoắt bò, tránh khỏi Thiên Hỏa.

[Cho dù có biến nhỏ, trốn xuống gầm giường mình cũng tìm được. Dù sao nó vẫn toát ra yêu khí, tuy rằng rất nhạt nhưng mắt kính thần quái có thể xác định được.]

Lại ném bùa, Mã Tiểu Linh có thể nhìn thấy yêu khí trong không khí đang hướng đến mình. Nheo mắt, cầm gậy Phục Ma bước lên hai bước, phất tay. Đối xử với kẻ kịch, nàng không thích ở trạng thái bị động, chủ động tấn công là tốt nhất.

Nhện tinh bị Mã Tiểu Linh dùng gậy Phục Ma đánh, trở về nguyên hình khổng lồ, văng vào tường, cả bức tường lung lay. Nhện tinh loạng choạng đứng dậy, mặt tường bị lõm vào một chút, có vài sợi lông tơ bắn thẳng về phía Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh chưa kịp cảnh giác, thì đã bị tơ nhện trói lại. Con Nhện tinh cũng là một loài thông minh, thấy tấn công thành công, thì liền dùng tơ như không cần tiền, phóng ra chói chặt Mã Tiểu Linh. Bị trói, nên gậy Phục Ma trong tay rơi xuống đất.

Mã Tiểu Linh giãy dụa vài lần, phát hiện càng giãy thì tơ siết càng chặt, trong lòng có chút chán nản. Mắt nhìn thấy Nhện tinh đang từ từ đi về phía mình, tám con mắt nhìn nàng chằm chằm, thật là sởn tóc gáy. Siết siết quyền, [mình không thể nhúc nhích, quan trọng hơn là tơ này không thể nhìn thấy, ngay cả mắt kính thần quái cũng không thấy. Chỉ là sau khi bị trói, thì vô tình bị phản quang nên mới nhìn ra.]

Thấy Nhện tinh mở lớn răng nanh, Mã Tiểu Linh nhíu mày, dùng móng tay cái cắt nát ngón giữa, xoa vào lòng bàn tay. Khi máu vừa tiếp xúc với lòng bàn tay, nhiệt độ đột nhiên tăng lên, lòng bàn tay như lửa đốt. Mã Tiểu Linh đau đớn, như có một thứ gì đó muốn từ lòng bàn tay bay ra.

Mã Tiểu Linh nhịn đau, nhìn chằm chằm răng nanh từ từ đến gần, thấp giọng nói: "Thiên Địa hợp ta, ta hợp Thiên Địa, thần nhân phó ta, ta phó thần nhân, tinh khí hợp toàn, thần khí hợp quần, yểu yểu minh minh, thiên địa tế chủ, văn hô tức chí, văn triệu tức tâm, tinh huyết triệu thỉnh, xin mời Thần Tướng đang cai quản giáng phàm trần, có việc thỉnh thỉnh cầu. Đến rồi lại đi, minh chương báo ứng!"

Ngay lập tức, Mã Tiểu Linh thấy rất tỉnh táo, cơ thể như không còn là của mình. Linh hồn của nàng có thể nhìn rõ thế giới, nhưng lại mất đi quyền kiển soát cơ thể.

Tơ nhện trên người đột nhiên bốc cháy, Mã Tiểu Linh kinh ngạc, phát hiện cơ thể đang được bảo vệ bởi một màng ánh sáng mỏng. Lửa hầu như không thể đụng đến nàng.

Khi nhúc nhích được cơ thể, tay như đang vuốt râu, cứ như hát kinh kịch, lớn tiếng:"Tiểu yêu mà cũng dám làm càn! Hôm nay Lý Tịnh ta sẽ vì dân trừ hại!"

Mã Tiểu Linh giật mình, Lý Tịnh, Lý Tịnh nào? Thác Tháp Thiên Vương á?

Cơ thể Mã Tiểu Linh vẫn đang vuốt râu, dù chả có cọng râu nào. Tay trái lóe sáng, như có một tòa tháp nhỏ hiện ra. Nhện tinh đã bị uy thế tỏa ra từ Mã Tiểu Linh làm sợ đến run rẩy, không dám nhúc nhích, chỉ cúi thấp người nằm rạp xuống đất, trốn cũng không dám.

Cái tháp nhỏ màu trắng bay lên, xoay tròn, một ánh sáng trắng từ tháp chiếu ra, bao phủ cơ thể Nhện tinh. Con nhện to hơn 2m bị ánh sáng chiếu vào từ từ thu nhỏ lại, dần dần chỉ bằng lòng bàn tay, rồi bị hút vào tháp.

Lý Tĩnh hừ lạnh một tiếng, nói: "Yêu nghiệt to gan, dám ra ngoài gây họa nhân gian. Xem bản vương trừng trị ngươi vạn năm."

Tháp màu trắng thu Nhện tinh, Lý Tịnh dùng thức thần nhận biết, đột nhiên biến sắc, nhìn cái tháp trắng tự lẩm bẩm: "Sao lại như vậy? Rõ ràng Yêu Giới đã bị vỡ, không còn yêu khí, tu luyện thành người là chuyện không dễ, tại sao con nhện nhỏ này chưa tới 100 đã hóa người? Việc này chắc có điềm lạ, phải báo Ngọc Đế mới được."

Mã Tiểu Linh thấy cơ thể mềm nhũn, cứ như sức lực bị hút sạch hết, ngã xuống đất. Trong lòng vẫn còn khiếp sợ, [đúng là Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh, trời ạ! Mình đã mời được cả Lý Tịnh cơ đấy. Không ngờ Diêm La cho mình thứ lợi hại như vậy, không biết Thần Tướng chỉ có mỗi Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh, hay vẫn còn người lợi hại khác.]

[Có điều, nói đi phải nói lại, nếu không phải vì tơ nhện trong suốt, thì con Nhện đó mình có thể giải quyết được. Chỉ là chuyện xảy ra quá bất ngờ, lúc nãy bất đắc dĩ nên phải cầu cứu. Nhưng vậy cũng tốt, chí ít mình biết được Phù Triệu Thần Tướng rất lợi hại.]

Mã Tiểu Linh phủi bụi trên váy, ngón giữa đau nhói làm Mã Tiểu Linh nhíu mày. Lấy ra một lá bùa dán lên vết thương, rồi đi ra.

Mã Tiểu Linh vừa mới ra ngoài, thì ông lão liền chớp mắt, sau đó nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh: "Này, cô nói màu trắng chỗ nào? Sao lão không thấy?"

Mã Tiểu Linh lúng túng cười, có chút tội lỗi: "Ách, có thể tôi nhìn nhầm. Mà ông lão này, núi giả này thật sự quá tốt, tôi quyết định tìm đặt làm một cái."

Ông lão cầm gậy đầu rồng, thấy Mã Tiểu Linh tán thành mắt thẩm mỹ của mình thì vô cùng hài lòng, tự mình tiễn Mã Tiểu Linh ra ngoài.

Mã Tiểu Linh le lưỡi, vội vàng rồi đi.

"Này, thế nào?" - Thấy xung quanh không nhiều người, Bành Xán nhỏ giọng hỏi.

Mã Tiểu Linh vẫn bình tĩnh nhìn Bành Xán nói: "Bị Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh bắt đi rồi."

Ngô Đông Tuyết cũng mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Chị có thể vẽ phù Triệu Hồi Thần Tướng?"

"Bộ khó lắm à?" - Mã Tiểu Linh nhếch miệng, cười như không cười nhìn Ngô Đông Tuyết.

Bành Xán liếc, ôm cổ Ngô Đông Tuyết, nói với vẻ không phục: "Đồ không biết khiêm tốn, coi trời bằng vung, mắt cao hơn đầu, chúng ta đừng để ý đến bả nữa. Về thôi." - Dứt lời, bỏ qua Tiểu Linh, kéo Ngô Đông Tuyết đi trước.

Đi mấy bước, cúi đầu hỏi nhỏ vào tai Ngô Đông Tuyết: "Bả có thể gọi Lý Tịnh thật à?"

"Nếu như chị ấy thật sự có phù Triệu Hồi Thần Tướng thì có thể." - Ngô Đông Tuyết mím môi, hình như có ý cười.

"Nếu như Thần Tướng là Tôn Ngộ Không, vậy có thể gọi không?" - Bành Xán có chút ngạc nhiên. Phù này cô từng nghe kể một lần, nhưng Ngô Đông Tuyết chưa từng vẽ trước mặt cô, nên cô không biết lá bùa này.

Ngô Đông Tuyết khẽ cười gật đầu.

Bành Xán há to miệng, kinh ngạc hỏi: "Sao bả có thể làm được, vậy còn cậu? Mình nhớ sư phụ có dạy cậu mà, sao cậu cậu cứ cười cười thế. Bả có thể vẽ, cậu cũng có thể vẽ mà."

Ngô Đông Tuyết cười nhẹ, gật đầu, không nói. Nói thật, phù này cô có thể vẻ, nhưng không dám chắc chắn, nên cô không muốn dùng nó. Nếu Mã Tiểu Linh dùng, thì nói rõ chị ấy đã nắm chắc với phù chú này. [Chuyện này, làm mình rất khâm phục Mã Tiểu Linh.]

Ngô Đông Tuyết làm sao biết, Mã Tiểu Linh chưa từng dùng phù này, hơn nữa đâu ai nói cho nàng phù này có chỗ không tốt. Nếu Ngô Đông Tuyết phổ cập cho Mã Tiểu Linh một hồi, chắc Mã Tiểu Linh sẽ không dám dùng phù này nữa.

Mã Tiểu Linh gọi taxi, vừa mới về đến trước sân nhà Uyển Nhi, đã thấy cái xe Orichi của nàng đậu một bên. Mã Tiểu Linh ba chân bốn cẳng chạy vào vườn hoa, nhìn thấy Uyển Nhi đang tưới vài bông mai mới nở, Vương Quý Nhân vẫn lười biếng nằm trên ghế quý phi.

"Uyển Nhi, tôi có vấn đề muốn hỏi chị."

Uyển Nhi dừng tưới hoa, đặt vòi sen xuống đất, đưa tay vuốt lên vài sợi tóc, sau đó nhìn Mã Tiểu Linh cười: "Em nói đi."

Mã Tiểu Linh không chút khách khí ngồi trên đùi Vương Quý Nhân, nhìn Uyển Nhi với nét mặt nghiêm túc: "Yêu tinh mấy người, bình thường tu bao lâu mới thành người?"

Uyển Nhi trầm ngâm: "Bình thường thì tu 1000 năm. Có điều nếu có cơ duyên, thì ít hơn cũng có thể thành người."

"Trong vòng 100 năm có được không?"

"À, có, nhưng rất hiếm. Yêu thành người vốn không dễ, nếu không có cơ duyên lớn, thì chẳng bao giờ được thành người."

"Vậy 100 năm qua, có thể có yêu thành người?"

"100 năm hiện nay?" - Uyển Nhi kinh ngạc nhướng mày, cười nói: "100 hiện nay thì càng không. Yêu khí càng lúc càng ít, đừng nói 100 năm, 1000 năm cũng khó thành người."

"Thế Uyển Nhi mất bao lâu?" - Mã Tiểu Linh ngại ngùng cười, cầm bàn tay đặt bên hông mình, nhẹ nhàng xoa xoa.

Uyển Nhi có chút không tiện, nghiêng đầu nói nhỏ: "Uyển Nhi tư chất ngu dốt, từ lúc bắt đầu tu luyện đến lúc thành người, phải đến 1,500 năm."

"Hể?" - Mã Tiểu Linh kinh ngạc thốt lên. [Trời ạ! Uyển Nhi sống hơn 1000 năm sao? Chà chà, tuổi thọ yêu thú dai thật đấy.]

[Có điều, Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh đã nói, tiểu yêu 100 năm đã hóa người. Lẽ nào tìm được cơ duyên lớn sao?]

[À, cũng có khả năng này. Vậy tiểu yêu đó cũng thật đáng tiếc, vất vả mới thành người, lại đi phạm tội để bị thu. Sợ ngay cả mạng cũng không giữ được.]

"Đúng rồi, Tiểu Linh. Em có bảo chị điều tra trong khu vực chị cai quản, xem có tiểu yêu nào thành người. Có phải gặp khó khăn gì à?" - Uyển Nhi cẩn thận hỏi.

Mã Tiểu Linh liền nhớ lại, khi đuổi theo Nhện tinh có nhờ Uyển Nhi điều tra, liền gật đầu, cười nói: "Hôm nay tôi gặp một con Nhện tinh, nói là chưa tới 100 năm đã thành người. Đây là địa bàn của chị, nên mới hỏi thử chị mốt chút. Sợ là thủ hạ của chị, gây ra hiểu lầm thì không nên."

"Có thể cho chị xem thử không?" - Uyển Nhi giật mình. [Chưa tới 100 năm, Nhện tinh hóa người? Sao mình không biết?]

"Ác, bị Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh thu mất rồi." - Mã Tiểu Linh nhún vai, mặt vô tội.

Nét mặt Uyển Nhi đại biến, [Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh? Không phải thần tiên sao? Xưa nay yêu - tiên đối lập, không ngờ Mã Tiểu Linh còn có thể triệu hồi thần tiên. Vương Quý Nhân vẫn dám ở cạnh Mã tiểu Linh, lẽ nào thực lực Vương Quý Nhân cao hơn cả thần tiên?]. Cổ họng Uyển Nhi căng thẳng, theo bản năng nhìn Vương Quý Nhân. Thấy Vương Quý Nhân đang lạnh lùng nhìn mình, hai chân liềm mềm nhũn, quỳ xuống đất.

"Này, Uyển Nhi, chị sao thế?" - Uyển Nhi vội vàng tiến tới đỡ Uyển Nhi đứng lên.

Uyển Nhi ý thức được bản thân thất thố, không dám nhìn Vương Quý Nhân, lần này sợ thảm lắm đây. Vội vã đứng dậy, cười miễn cưỡng: "Không, em cũng biết yêu - tiên đối lập, nên vừa nghe em nói có chút sợ. Lỡ em triệu hồi thần tiên ở đây, chắc chị ngay cả xương cũng không còn. Vì thế, nên bị mình hù mình thôi, để Tiểu Linh chê cười rồi."

Mã Tiểu Linh lúng túng cười, vội vàng nói:"Không có đâu, Uyển Nhi suy nghĩ nhiều rồi. Chị tốt với tôi như vậy, sao tôi có thể làm chuyện lấy oán báo ân."

Mã Tiểu Linh thật có chút bác bỏ lời nói này, [dù sao mình cũng là thầy trừ yêu, sao lại có thể nói với yêu là nàng không thu? Chỉ là ở chung với Uyển Nhi đã lâu, từ lúc bắt đầu đến giờ, tuy chưa hoàn toàn hiểu nhau, nhưng Uyển Nhi làm gì cũng để ý đến mình. Thành phố này cũng được chị ấy quản lý rất tốt, yêu tinh nào cũng rất giống người, có việc, có cuộc sống của mình, cũng không vi phạm quy tắc, lại càng không gây tổn thương cho con người.

[Ngay cả Uyển Nhi cũng không vì bản thân là Yêu Vương mà ỷ lớn hiếp nhỏ. Huống chi, khi ở núi Nga Mi, mình phát hiện con người và Yêu giới vốn cùng chung nhận thức. Vì vậy, hà cớ chi lại dựa vào quan niệm ngày xưa. Mình, Mã Tiểu Linh, không phải người bảo thủ cổ hủ.]

Uyển Nhi rời đi, Mã Tiểu Linh định nói, thì tay bị nắm lấy. Quay đầu thấy Vương Quý Nhân đang nhìn chằm chằm ngón giữa đang băng bó, mặt liền đỏ. [Vị trí vết thương đúng là hơi bất tiện, nếu không phải vô cùng cấp bách thì mình cũng chẳng muốn dùng máu của mình.]

"Quý Nhân, em vừa thấy một núi giả, rất đẹp. Chúng ta cũng đặt trong vườn hoa một cái núi giả vậy đi." - Mã Tiểu Linh hứng thú, lấy điện thoại ra, mở hình cho VƯơng Quý Nhân xem.

Vương Quý Nhân ôm Mã Tiểu Linh, đặt đầu lên bả vai, hơi mất tập trung. [Không ngờ Mã Tiểu Linh lại dùng phù Triệu Hồi Thần Tướng. Xem ra, sau này mình không thể đi theo em ấy rồi, nhất định sẽ bị phát hiện. Tuy nói Lý Tịnh cũng chỉ có vài chiêu, nhưng thân thế sẽ bị bại lộ. Lỡ, mình giết Lý Tịnh thì Thiên Đình nhất định hạ xuống tìm mình. Nếu để Lý Tịnh thoát được, thì vị trí của mình cũng bị lộ.]

Mã Tiểu Linh đột nhiên quay đầu, nâng mặt Vương Quý Nhân, nghiêm túc nói: "Khi ở cùng em, cấm nghĩ đến chuyện khác."

Vương Quý Nhân sững sờ, ánh mắt hiện nụ cười, gật đầu nhẹ. Nắm tay Mã Tiểu Linh, nhẹ nhàng nói: "Vậy chúng ta đi xem nhà đi. Phải rồi, quần áo lần trước chị mua cũng đều để ở đó."

Mã Tiểu Linh vui vẻ gật đầu: "Được, em muốn thấy mắt thẩm mỹ của chị."

Vừa dứt lời, nắm tay Vương Quý Nhân đi về nhà. Đều ở trong một khu phố nhỏ, cách nhà Uyển Nhi không xa, hai người có thể đi bộ. Chỉ là vừa vào, thấy cái vườn hoa trống rỗng, cảm giác không dể chịu.

"Chờ đầu xuân, nhờ người đến trồng vài thứ." - Vương Quý Nhân nhìn sân vườn rộng rãi rất thỏa mãn. [Chỗ này có thể xây một cái đình, trong đình đặt cái ghế quý phi. Không đúng, phải là hai cái, ngày thường có thể ngắm hoa, uống rượu, thật sảng khoái.]

Mã Tiểu Linh đẩy cửa đi vào, trong nhà đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ghế sopha bằng da, bàn trà bằng thủy tinh, phía trên trần là một cái đèn treo xa hoa. Mã Tiểu Linh nhìn hơi sợ, [chẳng lẽ vào nhầm nhà? Sao lại có thể xa hoa như vậy? Nhớ lúc trước chỉ là một cái đèn treo đơn giản thôi mà?]

Vương Quý Nhân che miệng cười: "Không phải em cho chị một cái thẻ sao? Chị nghĩ, mua quần áo sẵn tiện mua chút vật dụng trong nhà. Nếu không, căn nhà trống rỗng người làm sao ở."

Mã Tiểu Linh ngạc nhiên, sờ sờ ghế sopha. Vào tay mịn màng, không thô ráp, màu trắng sữa không quá trắng. Màu này lại phối hợp hoàn hảo với vật dụng và phòng khách, đèn trần cũng rất có phẩm vị, còn có nước phun, rất đẹp mắt. Trong lòng có chút hài lòng, quay đầu hỏi: "Ghế sopha này bao nhiêu tiền?"

"Hơn 70 vạn, không nhớ nữa."

Vương Quý Nhân trả lời hời hợt làm Mã Tiểu Linh hãi hùng khiếp vía. [Có phải vừa nói hơn 70 vạn không, mà không phải hơn 70 tệ?]. Nuốt nước miếng, chỉ vào cái đèn trần.

"Hơn 2 triệu, được làm theo yêu cầu. Nếu không nhờ Uyển Nhi tìm, sẽ không mua được đâu." - Vương Quý Nhân đắc ý khoe khoang.

Mã Tiểu Linh mím môi, [không sao, kiếm tiền không phải để xài sao? Mình đưa cho Vương Quý Nhân thẻ đen có 1 tỷ, chính là tiền Tạ Tất An bồi thường cho mình.]

"Ách, tiền trong thẻ đủ không?" - Mã Tiểu Linh cẩn thận hỏi, trong lòng điên cuồng gào thét. [Nhất định phải đủ, phải đủ nha.]

Vương Quý Nhân mở to mắt trả lời: "À, thẻ không còn tiền nên chị vứt rồi. Chị nhờ Uyển Nhi làm thêm một cái, nếu không làm sao mua hết được mấy thứ này."

Mã Tiểu Linh cảm thấy máu chảy ngược, Vương Quý Nhân vừa nói gì nàng cũng không nghe được. [Cái gì mà tìm Uyển Nhi làm thêm một cái? Một thẻ là bao nhiêu tiền? Trong tay mình cũng hơn 30 triệu, chẳng lẽ mình lại mắc nợ sao? Mình khổ sở nhọc nhằn liều sống liều chết, cũng chỉ chi đủ cái phòng thôi sao?]

Mã Tiểu Linh xem lại căn phòng, cảm thấy bước đi cũng không có sức. [Cái đèn này nhất định cũng rất mắc, bỏ ra nhiều tiền như vậy, mình cũng nên xem thử thế nào.]

Mã Tiểu Linh run rẩy mở đèn, cái đèn trần tỏa sáng lung linh, làm toàn bộ phòng khách sáng ngời. Ánh đèn trần càng đẹp, ánh sáng cũng không quá chói, nước phun trong đèn tỏa sáng năm màu, chiếu lên trần nhà, nhìn như bầu trời đầy sao.

[Đẹp, quả thật rất đẹp]. Mã Tiểu Linh rút hết sức lực, mới từ từ bình tĩnh trước rung động bởi vẻ đẹp của cây đèn thủy tinh. Quay đầu nhìn lại, phát hiện trên tường, sau lưng ghế sopha có một cái công tắc. Tò mò bấm vào, tường đột nhiên phát sáng, toàn bộ vách tường vàng chói lọi, không thể mở mắt ra được.

Vội vã tắt đèn, cảm giác có chút suy sụp. Mã Tiểu Linh chưa kịp hỏi, thì Vương Quý Nhân nói: "Trên tường dán giấy thếp vàng. Thế nào, đẹp không?"

[Đẹp, đúng là rất đẹp. Tường dát vàng thì còn gì đẹp hơn. Nhưng đừng nói 1 thẻ, hai 2 sợ cũng không đủ chi. Cũng may chỉ có một tấm tường thôi. Ôi trời ơi, mình có nên cảm ơn Vương Quý Nhân đã nhẹ tay, chỉ dán một bức tường thôi không?]

"Phòng khách trên lầu chị cũng dán." - Vương Quý Nhân quan tâm nói. [Giấy thếp vàng cũng không tệ lắm, mình định dùng vàng thật quét lên cơ. Nhưng Uyển Nhi nói giấy thếp vàng sẽ tốt hơn, tuy rằng không có khi thế như trong cung vua, nhưng cũng chấp nhận được.]

[Chủ yếu là thân phận của mình vẫn chưa thể cho Mã Tiểu Linh biết, nếu biết, thì mình vào Hư Không còn những thứ tốt hơn nhiều. Có thể nạm vào tường mấy viên Dạ Minh Châu, không cần dùng đèn treo.]

[Còn có bàn trà này, vốn định vào Hư Không lấy một khối ngọc Phỉ Thúy để làm, nhưng vừa lấy ra Uyển Nhi liền nói. Cả nước còn không đủ tiền mua một cục nhỏ, nếu dùng sẽ không ổn. Thứ này không có linh khí chỉ là đá vụn, mà ở thế gian rất đáng giá, con người còn xem nó như bảo bối, đúng là ngu ngốc.]

[Trong mắt mình, tảng đá đó chỉ là cái bàn trà lúc trước còn trong động mình hay dùng. Lúc trước vô tình bay đến một chỗ khá xa, thấy nó có màu sắc khá thích, nên mang về. Sau đó phát hiện chả có tý linh khí nào, nên đành dùng nó làm cái bàn.]

Mã Tiểu Linh cảm thấy dươi chân như đạp phải bông, cả cơ thể đứng không vững. Vội vã chống lên ghế sopha, cái ghế mềm mại làm Mã Tiểu Linh lún vào, thoải mái đến mức Mã Tiểu Linh không nghĩ gì nổi.

[Ôi, mình tự nhận mình chơi sang, ai ngờ vợ mình còn sang hơn. Xem ra, sau này phải cực lực làm việc, nếu không sẽ nuôi không nổi vợ mất.]

Mã Tiểu Linh đưa tay kéo Vương Quý Nhân ngồi cạnh mình, có chút lẳng lơ nâng cằm Vương Quý Nhân lên, nói: "Xài hết nhiêu đây tiền của em, mau gọi tiếng 'ông xã' nghe nào."

Vương Quý Nhân ngạc nhiên nhìn Mã Tiểu Linh, thấy gò má Mã Tiểu Linh ửng hồng nhẹ, lúc này mới cười, nói: "Em gái ngoan, không được làm chuyện xấu với chị đâu đó."

Gò má Mã Tiểu Linh đỏ lên, hắng giọng, giả vờ bình tĩnh quay đầu. Lấy điện thoại ra, nàng phải hỏi Uyển Nhi, đã xài hết bao nhiêu tiền rồi. Lỡ nàng không đủ trả, thì phải mau tìm thêm việc thôi.

"Uyển Nhi, Quý Nhân mượn chị bao nhiêu tiền thế?"

"Ách, ha ha. Tiểu Linh, đừng nói tiền bạc ở đây, tầm thường lắm. Tiền đó xem như cho Quý Nhân tiêu vặt đi."

"Vậy cũng không được, hết bao nhiêu?" - Mã Tiểu Linh nghiêm mặt. [Vợ của mình, mà lại xài tiền của người khác là ý gì? Chẳng lẽ mình không nuôi nổi sao?]

"Tiểu Linh vẫn rất tích cực nhỉ, trong thẻ chỉ có 50 triệu thôi. Nếu Tiểu Linh cứ khăng khăng vậy thì cứ trả lại nhé." - Uyển Nhi tùy ý nói, rồi cúp điện thoại.

Mã Tiểu Linh tê liệt trên sopha. [50 triệu, 50 triệu. Mình mua xong lá bùa thì 7 7 49 ngày cũng dùng hết. Trong tay chỉ còn hơn 30 triệu, tư dưng bị thiếu nợ 20 triệu. Ngày xưa nợ thẻ tín dụng, cũng đâu có nhiều đến vậy.]

[Aiz, mình đang thiếu tiền. Trước đây không làm việc cũng rất thiếu tiền, bây giờ có việc làm lại càng thiếu nhiều tiền. Không lẽ Ngũ Hành của mình thuộc sao thiếu tiền à? Không được, mình lại phải tìm người giúp mình thôi.]

- ------------

tứ hợp viện: thường là kiểu nhà xưa của TQ, hay thấy trong phim cổ trang, có 4 gian phòng, và một cửa chính (hình thì vui lòng search gg)

Trong truyện hay nói đến "đạp trận Bát Quái", cái này chắc Việt Nam ít bít, mình search cũng ko ra cái trận để cho các bạn hiểu. Nói đơn giản, Bát Quái chính là trận đồ có 8 cửa, mỗi cửa tượng trưng cho phương hướng, phương vị, và tùy trận pháp thì trận đồ sẽ khác nhau.

- --------

Văn chương của mình thuộc dạng chợ búa, đời thực, nên bạn nào là cháu ngoan Bác Hồ, giỏi văn gì gì đó thì vui lòng đừng có chỉ trích. Mình làm vì mình thích, nên tính cách nvật cũng do mình tự cảm nhận lấy, nên có mất hình tượng hay gì gì đó thì mình ko quan tâm đâu nhá. Mình thích thì để vậy thôi, còn mấy từ "chửi tục" trong truyện là Tgiả viết, nên mình mới viết, chứ mình cũng ko muốn "nói tục" đâu.

Xem như là quà tết cho mọi người, chúc mọi người năm mới bình an, gia đình hạnh phúc, may mắn dồi dào, phát tài phát lộc.