Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 125: Tỉnh D Đại Hạn (3)



Ngô Đông Tuyết tái mặt, vừa định lấy bùa ra, thì thấy một chất lỏng màu vàng bắn thẳng vào lốc xoáy. Vừa mới chạm vào, lốc xoáy liền phát ra một tiếng kêu đau đớn. Sau một khắc, lốc xoáy biến mất, toàn bộ rừng cây yên tĩnh.

Bành Xán vô cùng ngạc nhiên nhìn Mã Tiểu Linh hỏi: "Đó là gì thế?"

"Nước tiểu đồng tử." - Mã Tiểu Linh vứt cái bình sứ, có chút ghét bỏ lau tay vào áo.

"Cả thứ đó mà cô cũng có?" - Bành Xán cười như không cười nhìn chằm chằm thùng đạo cụ của Mã Tiểu Linh, có trời mới biết trong đó có bao nhiêu đồ tốt.

Mã Tiểu Linh liếc nhẹ Bành Xán, nói: "Chuyên ngành 'vệ sinh', thì sao không có được."

"Này cái bà kia, có ý gì. Cô ám chỉ bọn này không chuyên nghiệp à? Hả?" - Bành Xán đột nhiên ngẩng đầu, ý chí chiến đấu sục sôi.

"Nín, nhanh tìm ký thể. Nếu không đến tối, thì cả đám chết hết đó." - Ngô Đông Tuyết nắm chặt Phán Quan Bút, cẩn thận đi vào nơi sâu nhất trong rừng.

Bành Xán khó chịu nhìn Mã Tiểu Linh, la hét đi theo Ngô Đông Tuyết.

Mã Tiểu Linh cúi đầu nhìn Kim la bàn trong tay, thấy kim chỉ nam không ổn định. Lúc thì hướng về Ngô Đông Tuyết, lúc thì chỉ ngược lại. [Không lẽ 2 con quỷ tách ra? Nếu thế.............]

Mã Tiểu Linh nhìn bóng lưng Ngô Đông Tuyết và Bành Xán, cầm thùng đạo cụ, đi về hướng ngược lại.

Kim la bàn trong tay đột nhiên di chuyển nhanh, Mã Tiểu Linh cảm thấy sau lưng có một luồng gió lạnh. Theo bản năng tránh né, gậy Phục Ma xuất hiện, ném về sau. Gậy Phục Ma chạm vào luồng gió lạnh, rớt xuống đất, bắn lên rồi lại rớt xuống.

Mã Tiểu Linh liền lấy 1 lá bùa cam, đọc: "Long Thần nghe lệnh, Phong Thần mượn pháp. Cửu Long trói buộc ma quỷ, Định!"

Lá bùa phóng ra, lơ lửng phía trên gậy Phục Ma không nhúch nhích. Mã Tiểu Linh vui vẻ, mở thùng đạo cụ, trong lòng 'hồi hộp'. Không biết từ khi nào bùa đỏ đã hết sạch, đành lấy ra 2 lá bùa cam, bắt đầu bấm quyết: "Long Thần nghe lệnh, Hỏa Thần Chúng Dung mượn pháp. Trừ Tà!"

Lá bùa cam đầu tiên biến thành quả cầu lửa, lá màu cam thứ 2 biến thành lốc xoáy. 2 lá bùa hổ trợ lẫn nhau, lốc xoáy đẩy mạnh uy lực của cầu lửa lên 2 lần. Đánh bậy đánh bạ, ai ngờ để Mã Tiểu Linh sáng mắt, trong lòng vui mừng không ngớt. [Thì ra đạo pháp có thể dùng như vậy.]

Quả cầu lửa dựa vào lốc xoáy gào thét đi tới, không khí nóng lên, bóng dáng trong suốt giữa không trung có chút sợ hãi. Khi nó giãy giụa, vô số lá cây bắt đầu rụng, tập trung thành một quả cầu lớn, đánh thẳng vào cầu lửa.

Hai sức mạnh không tương đồng va chạm nhau, làm chú trói buộc con quỷ nới lỏng. Cái bóng trong suốt thấy thế, vội vã phun sương mù bỏ chạy.

Mã Tiểu Linh nhặt gậy Phục Ma lên, một tay cầm thùng đạo cụ, đuổi theo. Con quỷ này khá khôn, luồn lách trong rừng cây rất lâu, làm Mã Tiểu Linh chạy vòng vòng.

Mã Tiểu Linh nheo mắt, để gậy Phục Ma vào bao da đặt biệt bên hông, đưa tay mở bao rút súng. Súng ngà voi nhắm ngay con quỷ đang trốn, tính toán cự ly, thời khắc con quỷ xuất hiện, bóp cò.

Một viên đạn gỗ Đào bắn ra, lao thẳng về trước. Con quỷ đang trốn tránh, vừa định quay đầu cười nhạo, thì phát ra tiếng kêu thảm thiết. Nó có thể cảm nhận được sự uy hiếp của viên đạn, nét mặt dữ tợn, dừng lại. Hung hăng nhìn chằm chằm Mã Tiểu Linh, cả người tỏa ra sương mù màu đen.

Đạn gỗ Mộc chạm vào quỷ khí, liền phát sáng. Kinh văn trên đạn thoát ra, kinh văn vừa xuất hiện lập tức hòa vào nhau tạo thành đoạn chữ Phạm: "Hách hách dương dương, hiện ngã thần quang, phong hỏa lôi đình, thủ hộ ngô bàng, ngã phụng mệnh lệnh, lập trảm bất tường."

Chữ Phạn liền tụ thành một chữ "Xá" lớn, hóa thành đại đao, tàn nhẫn chém xuống sương mù màu đen. Thanh đao tiếp xúc với quỷ khí, tia lửa bắn tung tóe, càng đi xuống quỷ khí càng dày đặc, xem ra sức mạnh ngang nhau.

Nhưng đại đao hạn chế hành động của con quỷ, nó không thể trống được, cũng không phá được.

Mã Tiểu Linh nhanh chóng áp sát, lấy là bình máu chó trong thùng đạo cụ, mở nắp, tạt vào con quỷ.

Chỉ nghe một tiếng kêu thê thảm, cái bóng trong suốt bị dính máu chó nên bị nhìn thấy. Đang hoảng loạn, thanh đao của đạn gỗ Đào chém xuống. Có điều đấu tranh một lúc lâu, làm uy lực của đạn gỗ Đào giảm xuống, nên lực chém yếu đi.

So với bị thương, nó càng nghét bị đánh lén, rít gào phẫn nộ. Dù làm thế nào, cũng không thể ẩn thân được, Điều này làm con quỷ tức giận, nhìn Mã Tiểu Linh với ánh mắt oán độc.

Mã Tiểu Linh nhìn con quỷ từ từ hiện hình, muốn ói ghê. Con quỷ toàn thân đen thùi chỉ có mỗi cái thân, không chân tay. Nhìn kỹ lại thì mới thấy, chân tay của nó đều bị bọc trong cái thứ gì đó đen thui. Ngay cả gương mặt cũng đen thùi, không thấy mắt mũi. Liên tưởng tới lý do biến nó thành như vậy, Mã Tiểu Linh có chút đồng cảm.

Con quỷ trừng mắt nhìn Mã Tiểu Linh, vọt tới. Mã Tiểu Linh giật mình, cầm gậy Phục ma đánh tới. Con quỷ liền rụt lại, tránh thoát gậy Phục Ma của Mã Tiểu Linh, rồi gào lên lần nữa phóng đến Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh híp mắt, [tai họa chính là tai họa, mình còn lại thông cảm cho nó thật quá buồn cười]. Ánh mắt lóe lên tàn nhẫn, gậy Phục Ma không chút lưu tình quất tới.

Lần này thật sự đánh trúng con quỷ, con quỷ kêu lên, cơ thể văng ra rơi xuống cách đó không xa, lăn lộn mấy lần mới nắm được một thân cây giữ vững thân thể.

Cây rừng vốn xanh tươi tự nhiên khô héo, mặt đất chất đầy lá cây khô, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài con sâu đang bò trên lá, rồi chui vào đống lá không thấy tăm hơi.

Mã Tiểu Linh căng thẳng, quay đầu nhìn. Quả nhiên phía sau cũng là một mảnh hoang tàn, [chẳng lẽ lại rơi vào ảo cảnh? Hay rừng cây xanh tốt kia mới là ảo cảnh?]

Mã Tiểu Linh lấy ra một lá bùa vàng, kiếm chỉ nhẹ nhàng vẽ ra một chữ "Xá". Lắc cổ tay, lá bùa phóng về phía trước, nhưng chỉ được một đoạn ngắn, lá bùa liền rơi xuống đất, bốn phía vẫn hoang tàn chẳng chút thay đổi.

Con quỷ phát hiện bản thân không phải là đối thủ của Mã Tiểu Linh, vội vàng đứng lên tàn nhẫn lột xuống vật thể màu đen bao bọc quanh người. Cái lớp màu đen tróc ra tửng mảng, cơ thể lại dần dần trong suốt. Mã Tiểu Linh thầm kêu không được, liền phóng lá bùa cam.

Lá bùa đánh vào trên thân cây khô, chậm rãi rơi xuống đất. Mã Tiểu Linh cau mày, lấy ra Kim la bàn nhìn, có chút tức giận. [Lúc nãy cảnh vật đột nhiên thay đổi làm mình cẩn thận, vậy mà để con quỷ trốn ngay trước mắt mình, đáng chết!]

[Bất quá, lúc này không phải lúc để lo lắng chuyện đó. Con quỷ đã bị trọng thương, cho dù đêm nay trăng tròn cũng không thể hại người. Hay là trước tiên đến xem tình hình bên phía Ngô Đông Tuyết rồi tính.]

Mã Tiểu Linh nhìn xung quanh, định đi tìm Ngô Đông Tuyết, thì thấy Bành Xán đứng phát tay cách đó không xa. Nhướng mày, đi tới.

"Tiểu Linh, chúng tôi làm xong rồi. Bên cô thế nào? Xong chưa?" - Bành Xán nặn nặn bình sứ trong tay, đắc ý.

"Trọng thương, chạy mất."

"Ể, không phải chứ. Thật ổn không?" - Bành Xán có chút sốt sắng nhìn xung quanh.

Mã Tiểu Linh nhìn, vẫn là rừng canh tiêu điều, nói: "Ở thêm một ngày, nó bị thương nặng, tối nay sẽ thừa dịp trăng tròn ra ngoài chữa thương. Buổi tối, chúng ta canh chừng, bắt nó là xong."

"Vâng, vậy cũng tốt. Có điều, ảo cảnh là chị phá sao?" - Ngô Đông Tuyết tò mò.

Mã Tiểu Linh nghiêm mặt: "Đúng, khi tôi đánh với con quỷ kia, ảo cảnh đột nhiên bị phhá. Vì bất ngờ, nên mới để con quỷ kia có cơ hội chạy thoát."

Bành Xán sờ sờ mí mắt phải, thầm nghĩ: "Người ta nói mắt trái giật có tài, mắt phải giật là tai. Thế nhưng mắt mình thì khác, Dương Nhãn cứ giật mãi, hình như có thứ gì đó rất lợi hại ở gần đây, làm Dương Nhãn có chút hưng phấn. Có thể chuyến này nên cẩn thận một chút."

Ngô Đông Tuyết trầm ngâm lúc lâu, nói: "Có lẽ 2 con quỷ không có năng lực chống đỡ ảo cảnh, vì thế tự nhiên bị phá."

"Hi vọng là thế. Phải rồi, em còn dư lá bùa nào không?" - Mã Tiểu Linh quay đầu hỏi Ngô Đông Tuyết.

Ngô Đông Tuyết ngạc nhiên nhìn Mã Tiểu Linh, có chút lúng túng gãi đầu, cười nói: "Em chỉ có bùa vàng thôi. Bình thường em đều dùng Phán Quan Bút để vẽ bùa, nên lá bùa trên người không nhiều. Có điều, lúc này thời gian gấp rút, em có thể vẽ giúp chị một lá,"

"Được, cảm ơn." - Mã Tiểu Linh cười yếu ớt, gật đầu.

"Có điều, Ngô Đông Tuyết, cậu cũng thật là. Chà chà, phải nói cậu thế nào đây? Cậu dùng Phán Quan Bút vẽ bùa rất nhanh, sao vẽ mấy lá bùa lại lâu như vậy?" - Bành Xán ôm vai Ngô Đông Tuyết sải bước, đi về nhà ông lão.

Mã Tiểu Linh híp mắt nhìn xung quanh, rừng cây yên lặng như tờ, quay đầu đi theo Ngô Đông Tuyết.

Trong rừng cây, con quỷ miễn cưỡng chạy thoát được, mờ mịt nhìn bóng lưng của 3 người. Trong tay là cành cây lúc này nó nắm lấy, có chút kì lạ. Rừng cây bốn phía hoang toàn, rễ cây lại có màu xanh lục kỳ lạ, trên đầu có một quả màu đỏ, rất xinh tươi mọng nước.