Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 129: Tỉnh D Đại Hạn (7)



"Ngô Đông Tuyết, hình như chúng ta bị trúng chiêu rồi." - Bành Xán dừng bước, khẽ nhíu mày, cảnh giác nhìn xung quanh. Đi lâu như vậy, theo lý phải về đến nhà, nhưng vị trí nhà vẫn cứ xa xa, đi mãi không tới. Mã Tiểu Linh thì vẫn hôn mê, mặc kệ thế nào, tình hình này đối với 3 người cực kỳ bất lợi.

Ngô Đông Tuyết cẩn thận đặt Mã Tiểu Linh xuống đất, bấm chỉ nhìn xung quanh. Sắc mặt đột nhiên cứng đơ, nói nhanh: "Trước tiên, mình bảo vệ Tiểu Linh an toàn đã, cậu cẩn thận một chút."

Ngô Đông Tuyết lấy ra vài lá cờ ngũ sắc, cắm xung quanh Mã Tiểu Linh. Xong rồi đứng dậy, lấy Phán Quan Bút, vẽ bùa vào không khí.

Bùa lần này vẽ rất nhanh, điểm nhẹ, tia sáng toả ra ánh sáng bay ra ngoài, ở giữa trời có một toà thành vô hình bao vây.

Ngay lập tức cảm thấy đồi núi rung chuyển, dường như cả ngọn núi như đang vỡ thành từng mảnh. Giống như người bình thường, đột nhiên muốn nhảy lầu, cúi cùng lại không biết trở thành cái gì.

Cũng may, cảm giác này chỉ duy trì một hơi thở. Khi hai người ngẩng đầu xem, mới phát hiện căn nhà gỗ ở sau lưng mình. Còn vị trí của ba người, là phía sau ngọn núi.

Dựa vào ánh trăng, mới phát hiện ra xung quanh toàn là ụ đất và bia mộ. Tình cờ có một vài lửa ma trơi màu xanh nổi bồng bềnh giữa trời, như đom đóm, bay lượn lờ.

[Còn nhớ ông lão đã nói, bọn họ đời đời kiếp kiếp đều chôn người chết ở sau núi. Nơi này ngoài ông ấy ra, chắc là làng xóm. Quy mô lớn như vậy, không phải mộ tổ thì là cái gì?]

"Mộ tổ?" - Bành Xán thất thanh mở miệng, phát hiện giọng nói của mình trong bên tối an tĩnh đặt biệt sắc bén. Vội vã đưa tay bịt kín miệng, rón rén nhìn xung quanh, nói nhỏ: "Không phải nơi này là chỗ ở con quỷ bị thương đó sao? Tại sao lại dẫn chúng ta đến nơi này?"

"Không có gì lạ, nơi này âm khí nặng, đa số là nơi ở của quỷ. Chúng ta nhiều lần muốn thu nó, nó ghi hận trong lòng cũng rất bình thường. Bất qua, chuyện này không đơn giản là trả thù như vậy." - Ngô Đông Tuyết nói rất nghiêm túc.

Bành Xán sờ mắt phải của mình, vốn đã không còn giật, vì lời nói của Ngô Đông Tuyết mà nó lại giật tiếp. Suy nghĩ một chút, không nhịn nổi hỏi: "Vừa bắt đầu mình cũng không để ý, thế nhưng bây giờ mình phải nói với cậu. Mắt phải của mình giật rất dữ, mình nghi nơi này có thứ lợi hại hơn con quỷ kia."

"Trước tiên đừng vội kết luận, cậu còn nhớ ông lão đó nói gì không? Ông ta nói trong thôn có hơn ngàn người." - Ngô Đông Tuyết ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn đất dưới chân. Cầm một ít đất, dùng đầu ngón tay se se, rồi ngửi thử.

Bành Xán hoàn toàn biến sắc: "Ý cậu là Thiên Nhân trận?"

"Cũng không phải là không thể, dù sao nơi này được đèn trời chiếu. Nếu có chút bản lĩnh cũng sẽ làm được."

"Nhưng không phải ông lão nói bọn họ là đồ giả sao?"

"Trước giờ mình cũng tưởng là thế, nhưng không phải. Cậu xem thử đất ở đây, ông ta nói có một ngôi mộ ướt, mình cứ tưởng chỉ có mỗi chổ đó là đặt biệt. Là nơi tụ âm khí, nên đất đai như thế là chuyện thường. Nhưng bây giờ phần mộ dưới chân hoàn toàn khô ráo, không hề có hiện tượng ẩm ướt. Làm sao chỉ có một chỗ bị ướt?" - Ngô Đông Tuyết phủi tay, đánh giá xung quanh.

"Nếu là boss, hai người đó không đủ bản lĩnh nên bắt không được là chuyện thường. Giống như Hậu Khanh đấu với chúng ta đó. Bành Xán, mấy thứ đã học cậu quăng đâu mất hết rồi hả, mình nói rõ ràng như thế mà cậu nhìn không ra sao?" - Ngô Đông Tuyết tức giận.

Bành Xán nhìn phương xa, nét mặt có chút bất định. Hạ thấp giọng, nói: "Không phải mình không nhìn ra, chỉ là không hi vọng là nó thôi. Đã có một Hậu Khah, bây giờ lại thêm một Hạn Bạt(1), đúng thật là muốn diệt thế."

"Cuối cùng mình cũng biết tại sao Hậu Khanh nói thiên hạ sắp đại loạn, cô ta sống lại chỉ là khởi đầu." - Ngô Đông Tuyết tự nói.

Bành Xán nghi ngờ nhìn Ngô Đông Tuyết: "Cậu phát hiện Hạn Bạt khi nào?"

"Từ lúc bắt đầu hạn hán, mình đã nghi ngờ. Nhưng sau đó bị khu rừng mê hoặc, nên mình cứ tưởng do 2 cây đèn trời. Nhưng bây giờ phát hiện cũng đã muộn, đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện. Khi con cương thi kia thăng cấp được, mình đã cảm thấy không đúng. Hiện tại bị dụ đến phần mộ này, mình đã có thể xác định."

Nét mặt Bành Xán hơi tái, che mắt phải của mình, có chút mệt mỏi nói: "Đừng nói với mình là thần tướng cũng có tham gia, lẽ nào bọn họ thật muốn diệt thế? Bọn họ không phải là thủ hạ của Nữ Oa sao? Không lẽ Nữ Oa không quản chuyện này?"

"Có thể truyền thuyết về Thượng Cổ không phải sự thật, mình không tin Hậu Khanh có thể tự hồi sinh, nhất định có người giúp. Có thể sống lại trùng hợp, nhưng chưa được bao lâu thì Hạn Bạt cũng xuất hiện. Cứ cảm thấy chúng ta đang rơi vào một âm mưu." - Ngô Đông Tuyết hít sâu, nhớ tới chuyện xảy ra gần đây, có chút không rét mà run.

"Mình cảm thấy chúng ta không phải là một phần trong kế hoạch. Cậu nghĩ thử xem, coi như đổi thành người khác, thì sẽ không xảy ra những chuyện như vậy. Chúng ta là vô tình bị cuốn vào."

"Có thể Quý Nhân biết chút gì đó."

"Cô ấy? Vì sao cậu cảm thấy vậy?"

"À......Cô ấy biết Hậu Khanh. Không bàn đến lập trường của cô ấy, ít nhất chúng ta có thể biết vài thứ. Mình cảm thấy chuyện này chỉ có thể hỏi Quý Nhân, nếu được chúng ta sẽ có một đáp án chính xác nhất."

Bành Xán trầm mặt, nhìn Mã Tiểu Linh đang nằm trên đất. Trong lòng hơi động: "Tỉnh thì đứng dậy đi, đất lạnh như vậy, lạnh chết thì không tốt."

Mã Tiểu Linh tưởng đang hôn mê liền mở mắt, nhìn nét mặt ngạc nhiên của Ngô Đông Tuyết, nhếch môi. Muốn đứng lên, nhưng tác động đến xương quai xanh, Mã Tiểu Linh bị đau liền ngồi tại chỗ.

"Sao rồi? Có sao không?" - Bành Xán cúi đầu đánh giá Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh che xương quai xanh, nét mặt đau đớn: "Chắc xương bị nứt rồi, chúng ta mau xuống núi, báo cáo với cấp trên. Trước mắt, chúng ta không đủ năng lực để gánh vác chuyện này."

"Cô với Quý Nhân làm sao vậy, lần trước không phải cô đi tìm cô ấy sao? Tại sao cứ thấy càng lúc càng tệ vậy?" - Bành Xán không nhịn được, hỏi.

Mã Tiểu Linh lạnh lùng đứng lên, vẫn che xương quai xanh, đôi mi thanh tú khẽ nhíu, bộ dáng né tránh. Lạnh lùng nói: "Tôi không muốn nhắc tới, nếu các người muốn ở lại, thì mai vừa sáng tôi sẽ tự xuống núi."

"Được, không nói chuyện này nữa. Vậy cô nghĩ ngơi đi, chờ tôi bắt được con quỷ chết tiệt đó, rồi ngày mai chúng ta xuống núi." - Bành Xán nói xong, liền lấy Kim la bàn ra.

Kim chỉ nam la bàn chỉ vào hướng bắc không nhúc nhích, [là còn quỷ ở hướng Bắc, hay la bàn bị hỏng rồi?]

Bành Xán cầm la bàn, nhìn về phía Bắc, chi chít bia mộ và ma trơi, nuốt nước bọt. Nhìn Ngô Đông Tuyết, nói: "Phía Bắc, phải đi qua sao?"

"Ừ, tất nhiên. Tiểu Linh, chị cứ ở trong trận nghỉ ngơi."

Mã Tiểu Linh lắc đầu, đứng dậy rút bỏ cờ trận, trả cho Ngô Đông Tuyết. Ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía Bắc: "Không cần, mau bắt xong rồi về. Tôi mệt."

Mã Tiểu Linh rập khuôn đi theo phía sau Ngô Đông Tuyết và Bành Xán, tay cầm gậy Phục Ma. Bả vai đau nhói làm nàng xuống tinh thần, [xem ra, khi trở về chuyện đầu tiên cần làm là đi tìm bác sĩ Mộc khám xương. Đau như vậy, chắc bị gãy rồi]. Nghĩ đến đây, Mã Tiểu Linh cảm thấy cơn đau như dời non lấp biển kéo đến, cái cảm giác này cứ dằn vặt, hận không thể tự mình đánh ngất bản thân.

"Hắc, nghiệp chướng, lại dám trắng trợn ở trên bia mộ chờ chúng ta. Xem ra, đã chuẩn bị đánh nhau nhỉ?" - Bành Xán thở phì phò, chỉ vào cái bóng trong suốt đang xếp bằng tịnh thân trên bia đá, vô tình cũng là con quỷ mà họ để thoát.

Bành Xán thở gấp, đeo bao tay vọt tới. Con quỷ nghe được khí tức Bành Xán, sợ hãi biến thành khói chui xuống mộ.

"Đồ mất dạy, lại dám trốn trước mặt bà à!" - Bành Xán cắn răng nghiến lợi, trong lòng tức giận. Nhìn bia đá, dùng sức đạp.

Ngô Đông Tuyết ngạc nhiên nhìn bia đá tan nát, quay đầu không vui nhìn Bành Xán, giọng nói nghiêm khắc: "Sao cậu có thể làm thế? Đây là bất kính với người chết, có biết không?"

Bành Xán cười sờ sờ đầu, vô tội nói: "Mình chỉ đạp nhẹ, ai biết là mạnh thế đâu."

Lời vừa nói ra, 3 người nhất thời giật mình, liếc mắt nhìn nhau, vội vã lùi về sau. Bành Xán thế nào cũng chỉ là một cô gái, làm sao có thể đạp tan nát một cái bia đá. Nói rõ một điều, cái bia này đã bị động tay động chân, thế nào cũng có cơ quan.

Đúng như dự đoán, ba người vừa lùi lại, nghĩa địa đột nhiên phát ra tiếng nổ. Bụi đất mù mịt, lại thêm sương mù mờ ảo không thể nhìn thấy gì. 3 người liền dựa lưng vào nhau, mỗi người cầm lá bùa và vũ khí, cảnh giác chờ bụi đất tan hết.

Ngô Đông Tuyết đối diện với nghĩa địa, thốt lên: "Là quan tài, quan tài!"

"Cái gì?" - Bành Xán và Mã Tiểu Linh xoay người, thấy trên mộ địa xuất hiện một cái quan tài đen thui. Ánh trăng không thể chiếu sáng quan tài, hay nói đúng hơn là bị quan tài hấp thụ.

Mã Tiểu Linh mím môi, tình hình trước mặt giống với lúc Hậu Khanh hồi sinh. Liếc mắt nhìn Bành Xán với Ngô Đông Tuyết, thấy hai người chưa từng nghiêm túc như vậy. Tâm trùng xuống, [xem ra tối nay lại bận bịu rồi đây].

Ba người đã trải qua một trận đấu ác liệt, ít nhiều gì cũng bị thương. Bây giờ đụng phải đối thủ mạnh mẽ như vậy, trong lòng Mã Tiểu Linh một điểm thắng đều không có.

Siết gậy Phục Ma, Mã Tiểu Linh chậm rãi đi đến gần quan tài. Ngô Đông Tuyết và Bành Xán thấy thế, đều thủ thế, bảo vệ hai bên Mã Tiểu Linh, đề phòng bất trắc.

Mã Tiểu Linh đưa tay sờ quan tài, rồi đưa lên mũi ngửi. Lúc này mới mở miệng nói: "Gỗ cây Lim, cùng loại vật liệu với quan tài của Hậu Khanh."

"Mở ra không?" - Bành Xán nín thở tập trung hỏi.

Ngô Đông Tuyết thận trọng nhìn Mã Tiểu Linh, rồi ngơ ngác nhìn quan tài trước mắt, gật đầu. Dùng âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nói: "Mở đi!"

- -----------

(1) Hạn Bạt: quỷ gây hạn hán.