Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 157: Đến Nhật Bản (2)



"Thượng Thượng lợi hại nhất." - Cửu Vĩ một tay ôm cổ Lữ Thượng, cười tươi.

Nữ tiếp viên hàng không thấy Cửu Vĩ nằm trong lòng Lữ Thượng, một tay thì đặt trên ngực Lữ Thượng, liền oán thầm. [Tính làm cái gì đấy?]

[Tưởng mình là người mù chắc? Hay là cố ý, ở trước mặt mọi người lả lơi như vậy? Thực sự............Mà thiệt là, hình ảnh này đúng đẹp thật. Quả nhiên thời nay chỉ cần đẹp là được, dù làm gì cũng được tha thứ.]

[Nếu là ở quán bar hay nơi khác, mình tuyệt đối không ngại, nhìn mãi vẫn không chán. Nhưng đây là trên máy bay]. Nữ tiếp viên hàng không cười mờ ám, nhắc nhở: "Cô gái, làm phiền trở về chỗ ngồi của mình, nhớ thắt dây an toàn."

"Lữ.......khụ, sư tổ. Con có thể chụp hình chung với người không ạh?" - Ngô Đông Tuyết đỏ mặt, cẩn thận dò hỏi.

Dường như Lữ Thượng không nghe thấy, nên không có phản ứng. Chỉ lấy khăn ra lau nhẹ gò má Cửu Vĩ, ánh mắt đầy yêu thương. Đôi mắt đó hình như chỉ có một người.

Ngô Đông Tuyết có chút thất vọng, nhưng cũng nằm trong dự liệu. Quay sang đùa giỡn với Bành Xán, chút chuyện nhỏ cô cũng không để tâm.

"Chuẩn bị cất cánh, chuẩn bị cất cánh."

"Ai da, bay kìa. Cái thứ này thật sự có thể bay, đúng là thần kỳ."

"Thượng Thượng, chị xem. Mây nhìn giống kẹo bông ghê."

"A, Thượng Thượng, kẹo chị mua cho em đâu? Lấy ra đi."

Nữ tiếp viên hàng không đen mặt, [sao lại có loại người phiền phức như thế chứ? Máy bay cất cánh đã 30 phút, cứ líu ríu không ngừng. Không biết người bên cạnh làm sao chịu đựng được.]

Nữ tiếp viên hàng không nét mặt đồng cảm nhìn Lữ Thượng, nhưng chỉ thấy Lữ Thượng rất vui vẻ, mỉm cười, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa lời Cửu Vĩ nói. Khi Cửu Vĩ dừng lại một lúc, thì lại lột nho đưa tới.

Lữ Thượng và Vương Quý Nhân ngồi cùng hàng ghế đầu, Vương Quý Nhân chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy rõ mọi nhất cử nhất động của Lữ Thượng. Thấy Lữ Thượng ung dung chậm rãi chăm sóc cho người yêu, trong lòng cũng có chút hả giận.

"Này, có thật đó là Đắc Kỷ không?" - Bành Xán lén lút hỏi Mã Tiểu Linh.

Ai dè Cửu Vĩ cực thính tai, liền nghe được. Không thèm nghĩ, liền nói: "Ể, sao cô biết tôi là Đắc Kỷ? Cô biết tôi à?"

Nữ tiếp viên hàng không liền tái mặt.

[Cái người tính tình như vậy mà là Đắc Kỷ khuynh quốc, khuynh thành á? Dù đẹp thì có đẹp, thế nhưng đầu óc thì..........Có thật cô ấy không phải vừa trốn viện ra đó chứ? Người như vậy cũng làm được Đắc Kỷ sao? Sợ chưa bước vào hậu cung, đã bị hoàng hậu nương nương chém chết.]

Cửu Vĩ mở to mắt nhìn Bành Xán, thấy Bành Xán ngơ ngác nhìn mình. Không nói gì, lại nhìn Mã Tiểu Linh, có chút hiểu. Nói tiếp: "Nhất định là Tiểu Linh nói cô biết chứ gì. Bất quá, tôi vẫn thích người ta gọi mình là Cửu Vĩ hơn."

[Cửu Vĩ? Cửu Vĩ Linh Hồ á? Không phải mơ cao quá sao? Vẫn tưởng bản thân là Đắc Kỷ à?] - Nữ tiếp viên hàng không bình tĩnh đứng ở cửa, nhưng nụ cười sắp cứng đờ.

Ngô Đông Tuyết thấy ngực nóng lên, đầu óc đau nhói, ngay lập tức cơ thể của cô bị khống chế. Đưa tay mở dây an toàn, nhào tới chỗ Cửu Vĩ: "Cửu Vĩ, Cửu Vĩ, con gái của ta! Phụ vương rất nhớ con!"

[Này này, đó là cơ thể của tôi mà. Kỷ Tương đại nhân, ngài có thể để cơ thể tôi yên không? Hành động của ngài làm tôi như đứa quái gở vậy.]

Cửu Vĩ sợ hết hồn, vội vã lui về cạnh Lữ Thượng, nét mặt đề phòng nhìn Ngô Đông Tuyết.

Nữ tiếp viên hàng không thấy mí mắt giật giật, thầm kêu không ổn. [Quả nhiên bắt đầu lên cơn rồi, phụ vương? Có cần nhao tới la phụ vương vậy không?] - Cô biết cả đám người này toàn bị điên, liền nắm cổ tay Ngô Đông Tuyết lại, nhẹ giọng nói: "Cô gái này, xin mời cô về chỗ ngồi có được không?"

Ngô Đông Tuyết không thèm để ý đến nữ tiếp viên hàng không, mà chỉ nhìn Cửu Vĩ. Nét mặt bi thương: "Phụ vương còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại con, không ngờ, không ngờ........"

Hậu Khanh biến sắc, ánh mắt hơi phát sáng màu đỏ nhạt. Nhìn Thắng Câu, thấyThắng Câu gật đầu, lúc này mới cung kính mở miệng: "Kỷ Tương đại nhân cũng đã xuất thế, thật sự đáng mừng."

"Nhờ phúc của nương nương." - Ngô Đông Tuyết tùy tiện nói qua loa, chăm chú nhìn Cửu Vĩ: "Cửu Vĩ, con còn nhớ ngày thúc phụ đưa Mị nhi tới chơi với con không? Con đánh không lại liền............"

"A a a, phụ vương, cha đừng nói nửa, con tin. Oa oa, phụ vương, Cửu Vĩ rất nhớ cha. Bọn họ nói người bị đánh hồn phi phách tan, Cửu Vĩ rất đau lòng. Cửu Vĩ tưởng cả đời sẽ không gặp được cha, bây giờ thì tốt rồi." - Cửu Vĩ đứng dậy nhào vào lòng Ngô Đông Tuyết, ôm Ngô Đông Tuyết khóc rống lên.

Lữ Thượng không ngăn, chỉ là thấy Cửu Vĩ khóc vì đau lòng, ánh mắt có vẻ áy náy.

Nữ tiếp viên hàng không cảm thấy cả miệng cũng bị co giật: "Dạ, thật không phải, phiền mọi người ngồi xuống được không ạ? Không thể đùa giỡn trên máy bay ạ."

[Bị điên rồi, cả đám thần kinh, đừng có làm càng trong khoang mình phụ trách chứ. Đúng là nhận thức có vấn đề rồi, mắt để ở đâu mà ôm một cô gái gọi là cha?]

"Bành Xán, ngươi sang đó ngồi, ta muốn nói chuyện với Cửu Vĩ." - Ngô Đông Tuyết nhìn Cửu Vĩ, viền mắt đỏ lên. Lâu như vậy rồi, thật là lâu rồi, con gái của ông đã lớn rồi, còn tu luyện thành người, thật cảm động mà, nhưng cũng có chút hổ thẹn. Một cảm giác phức tạp nổi lên trong lòng.

Cửu Vĩ ngoan ngoãn theo Ngô Đông Tuyết ra phía trước ngồi, Bành Xán mặt lạnh nhìn Lữ Thượng. Cảm thấy chân mềm nhũn, suýt nữa là muốn quỳ xuống lạy, [đúng là đồ hại bạn mà]. Mím môi, cẩn thận đi tới, thấy Lữ Thượng lạnh lùng nhìn mình, Bành Xán cảm thấy máu ngừng chảy. Ây ây, nếu nàng ngồi đó, không biết còn nhìn thấy mặt trời không đây?

Bành Xánh nhanh chân xa Lữ Thượng, lúc này cảm thấy áp xuất không khí giảm được 1 chút. [Hay mình tạm trốn vào wc đi.]

Kỷ Tương vẫn còn là hồn thể, nên điều khiển cơ thể Ngô Đông Tuyết có chút vấn vả. Mới nói chuyện với Cửu Vĩ được một chút, thì đã muốn ngủ. Cửu Vĩ lưu luyến không rời nhìn Ngô Đông Tuyết, thấy Ngô Đông Tuyết mờ mịt nhìn lại, mới chép miệng, chạy về cạnh Lữ Thượng. Khóc lóc một hồi, thì ngủ thiếp đi.

Nữ tiếp viên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thanh tĩnh.

Mọi người đều ngủ say, đến khi máy bay đáp xuống. Lúc này mới đề phòng nhìn nhau, rồi mạnh ai nấy đi lên taxi, biến mất trong màn đêm.

"Này, Tiểu Linh, tôi thấy có gì đó kì lắm." - Bành Xán cau mày, ngón tay vô thức gõ gõ lên đùi.

Ngô Đông Tuyết gật đầu đồng ý: "Em thấy Bành Xán nói đúng, đâu thể trùng hợp đến thế."

Vương Quý Nhân hít sâu một hơi: "Từ lúc thấy Lữ Thượng đã cảm thấy lạ rồi. Sau đó lại thêm đám Hậu Khanh cũng xuất hiện, chỉ có một khả năng."

"Tướng Thần ở đây, trận chiến cuối cùng cũng ở đây." - Nét mặt Mã Tiểu Linh nghiêm túc, có chút bất an.

"Trận chiến cuối cùng sao?" - Bành Xán có chút lo lắng, nhìn Mã Tiểu Linh nói: "Tôi không muốn tham gia, chúng ta có thể đi về không?"

Mã Tiểu Linh nhúng vai, chí về trước, tiếc rẻ nói: "Tôi cũng muốn về đây, nhưng sợ về không được rồi."

Tài xế taxi cứ như bị mất hồn, chỉ chuyên tâm lái xe. Ngoài cửa sổ đèn đường càng thưa, xung quanh càng lúc càng vắng.

"Tài xế, có thể dừng xe không?" - Mã Tiểu Linh dùng tiếng Nhật nói với tài xế.

"Tại sao? Còn chưa tới mà?" - Tài xế rất thật lòng nhìn kính chiếu hậu.

Mã Tiểu Linh lập tức nhìn Ngô Đông Tuyết và Vương Quý Nhân, hỏi: "Giờ làm sao?"

Vương Quý Nhân bất đắc dĩ nhìn ngoài cửa sổ: "Nếu không về được thì ở lại thôi, đừng tốn sức. Cho dù là Lữ Thượng hay Nữ Oa nương nương, thì cũng không phải người chúng ta có thể chọc."

"Vậy thì nghe Quý Nhân, bất quá chúng ta nên cẩn thận một chút. Em luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy." - Ngô Đông Tuyết đưa tay vuốt nhẹ trán.

Cảnh vật xung quanh dường như có linh tính, cả đám chưa kịp chớp mắt, thì xung quanh từ từ náo nhiệt. Đến khi tài xế nói: "Tới rồi, tổng cộng 3600 yên. Thật kì lạ, bình thường chỉ tầm 2700 yên thôi, sao hôm nay lại lạ thế?"

"Cái gì, 3600 yên?" - Bành Xán ôm trái tim, không dám nhìn tài xế với nét mặt vô tội.

Mã Tiểu Linh cười, trả tiền cho tài xế, nói: "Cảm ơn."

Nói xong, liền kéo Bành Xán xuống xe: "Không biết mất mặt à, Nhật thì phải dùng yên Nhật biết chưa? Đổi thành nhân dân tệ cũng chưa tới 200 tệ đâu."

"Làm tôi sợ muốn chết." - Bành Xán liếc một cái, kéo Ngô Đông Tuyết vào khách sạn.

Phòng đã được đặt trước, lấy giấy hẹn, 4 người thuận lợi đi vào, phòng đối diện nhau. Đặt hành lý xuống, Bành Xán và Ngô Đông Tuyết liền gõ cửa phòng Mã Tiểu Linh.

"Lúc nãy tài xế thì thầm cái gì đó?"

"Hắn nói bình thường không nhiều tiền như vậy, sao hôm nay lại tăng giá." - Mã Tiểu Linh rót nước đưa cho 2 người.

Bành Xán tu ừng ực cả ly, than thở nói: "Dư hơi, Quỷ Đã Tường lâu như vậy, ai biết hắn chạy bao nhiêu vòng, không mắc mới lạ."

"Kỳ thực em thấy mừng, trận chiến cuối cùng ở đây cũng tốt, cách nước chúng ta xa như vậy. Dù bị phá tan thành, cũng không có chuyện gì." - Ngô Đông Tuyết cười híp mắt nhìn Mã Tiểu Linh.

Mã Tiểu Linh mím môi, nét mặt nghiêm túc: "Chị cảm thấy Nhật Bản xem như khó giữ. Nếu thật Nữ Oa nương nương muốn làm gì đó, mà Lữ Thượng thì tới ngăn cản, hai người đều là cấp đại Thần. Vẫy tay một cái, thì cả nước Nhật hóa thành tro, chúng ta cũng bị vạ lây. So với trận đánh cuối cùng mà nói, chi bằng chúng ta nghĩ xem làm sao chạy thoát được thì tốt hơn."

Mắt Ngô Đông Tuyết sáng lên: "A, em nghĩ thế này. Trận đấu này không liên quan gì đến chúng ta, với bản lĩnh của tụi mình chưa đáng để xách giày cho họ. Có lẽ vì trùng hợp chúng ta cũng tới, họ sợ chúng ta trở về tìm viện binh, phá hỏng kế hoạch, nên bắt chúng ta ở đây?"

Bành Xán gật gù: "Cũng có lý. Thế nhưng họ mà đánh, thì chúng ta rất khó tự vệ."

Ba người không hẹn mà cùng nhìn Vương Quý Nhân, ánh mắt chờ đợi.