Tróc Yêu Không Thành Lại Bị Áp

Chương 95: Công Trường Ác Hồn (kết)



Khi Mã Tiểu Linh thức dậy, thì đã là sáng hôm sau. Mở to mắt mê man nhìn cái đèn tròn trên trần nhà, người trong lòng hình như đang tìm vị trí thoải mái nhất, đùi gác lên bụng Mã Tiểu Linh, chà chà, rồi để yên.

Gò má Mã Tiểu Linh lại ửng đỏ, cắn môi, đưa tay kéo chăn cho Vương Quý Nhân. Rèm cửa sổ rất dày, đã che mất ánh sáng bên ngoài.

Mã Tiểu Linh thấy Vương Quý Nhân vẫn còn ngủ say, cẩn thận nhích ra, đứng dậy nhìn cả đống quần áo ngổn ngang trên mặt đất, lại đỏ mặt. Vội vàng cất quần áo cũ vào Không Gian Giới Chỉ, lấy ra hai bộ đồ sạch.

Phòng tắm không lớn, dù sao khách sạn nhỏ làm sao so với khách sạn 5* được. Mã Tiểu Linh nhìn mình trong gương, cặp mày phương hơi nhếch lên, gò má ửng đỏ, môi có chút sưng. Mã Tiểu Linh lấy tay nhẹ nhàng chạm vào môi mình, rồi lập tức lúng túng thu về.

Hít sâu một hơi, chỉnh nước ấm, đứng dưới vòi sen, từng dòng nước vuốt ve cơ thể nàng. Tự nhiên cảm thấy cánh tay bị nước nóng xối vào ê ẩm lạ thường, Mã Tiểu Linh nhìn tay phải của mình, mặt lại đỏ hơn. Có chút vui, lại có có kỳ lạ. Nhẹ nhàng lấy xà phòng thơm vừa định thoa lên người, thì có một cơ thể mềm mại dán vào lưng nàng.

Xà phòng vuột khỏi tay rơi xuống đất, Mã Tiểu Linh kinh ngác nhìn cục xà phòng. Không biết vì sao, trong đầu nàng lại hiện ra vài tình tiết khôi hài. [Không phải cục xà phòng có chân biết chạy đấy chứ?]

Người phía sau hình như không vui khi Mã Tiểu Linh đờ người ra, uốn éo cơ thể. Cảm giác mềm mại ở xương quai xanh làm Mã Tiểu Linh dao động, cơ thể bị kích thích lại căng thẳng lên, giọng nói cũng hơi run: "Quý Nhân."

"Em gái ngoan, chị đang tắm cho em mà."

Mã Tiểu Linh mím môi. [Câu này mình phải nói gì đây? Chỉ là cách tắm này có hơi quái dị, có điều..........mình cũng thích.]

Vương Quý Nhân thấy Mã Tiểu Linh không lên tiếng, nhếch môi, nhẹ nhàng đẩy Mã Tiểu Linh ra, đứng dưới vòi sen. Thấy Mã Tiểu Linh đang há hốc, mỉm cười nói: "Lý Gia Thụy còn đang đợi đó."

Lý Gia Thụy vẫn còn trong bệnh viện, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội Mã Tiểu Linh tới đây, kết quả đi wc cũng không dám đi hơn 5 phút. Lý Văn vì quá sợ nên dại ra, có lúc không thèm nói tiếng nào, còn rất cáu kỉnh. Thế nhưng cũng có lúc rất tỉnh táo, quay về Lý Gia Thụy ăn năn, tự trách không nghe lời Lý Gia Thụy, từ làm chủ.

Mã Tiểu Linh và Vương Quý Nhân thong dong đến trễ, thấy Lý Gia Thụy tiều tụy hẳn, vành mắt cũng đen thui. Khục....: "Anh thật là, thật sự đợi cả đêm sao?"

Lý Văn ngơ ngác nhìn Mã Tiểu Linh rồi la lớn: "Tiểu Linh, Tiểu Linh, cô giúp tôi đi."

Mã Tiểu Linh sửng sốt nhìn Lý Văn, hình như ngoài trầy da thì không có vết thương nào. Xem ra nàng đi vào vừa đúng lúc.

Lý Văn thấy Mã Tiểu Linh không lên tiếng liền cuống lên, ngồi xuống, nét mặt đầy sợ hãi: "Tôi đã thấy, lúc đó tôi còn tỉnh. Tiểu Linh, tôi đã thấy."

Vương Quý Nhân giật mình, nhìn Lý Văn. Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của hắn, liền cúi đầu che giấu hàn quang. Nàng không muốn bị Mã Tiểu Linh nhìn ra, trong lòng lại rất khẩn trương, [hắn đã thấy gì? Lẽ nào là lúc mình ra tay? Chết tiệt, mình quên mất đám giun dế này.]

"Anh thấy cái gì?" - Mã Tiểu Linh trừng mắt.

"Tôi thấy con quỷ đó, nó muốn giết tôi, đáng sợ quá. Đạo sĩ do tôi mời đến cũng đã chết."

Vương Quý Nhân thở phào nhẹ nhõm, [cũng may không phải như mình nghĩ]. Vương Quý Nhân nhẹ nhàng ngoắc nhẹ ngón tay, yêu khí còn sót lại trên người Lý Văn yên lặng bay vào trong tay nàng, rồi biến mất.

"Đã giải quyết xong rồi." - Lý Gia Thụy đành bổ sung, lại nhìn Mã Tiểu Linh thở dài lắc đầu: "Anh nói thế nào chú ấy cũng không tin."

"Thật sự đã giải quyết rồi sao?"

Mã Tiểu Linh nhìn Lý Văn vẫn còn run rẩy, từ trong túi lấy ra một lá bùa vàng, xếp thành hình tam giác, đưa cho Lý Văn, nói: "Mọi chuyện đã xong, anh giữ cái này, buổi tối cố gắng ở trong nhà."

"Tôi có bị dính cái gì không?" - Lý Văn nghe Mã Tiểu Linh nói hoàn toàn biến sắc, giọng nói cũng run theo. Nếu không phải thấy mất mặt vì khóc trước mặt phụ nữ, thì Lý Văn đã khóc rống lên rồi.

"Không có, chỉ là trên người anh còn một chút âm khí, ở nhà mấy ngày sẽ ổn thôi. Chúng ta đi xem hai đạo sĩ kia." - Mã Tiểu Linh quay đầu nhìn Lý Gia Thụy đang đứng yên một bên.

"Được, ở kế bên, em đi nhìn chút đi. Chỉ bị trầy da một chút, mà hắn cứ làm ầm đòi nằm viện, nên để hắn ở lại kiểm tra. Còn có một người bị thương nặng, còn đang điều trị." - Lý Gia Thụy gật đầu, dẫn Mã Tiểu Linh tới phòng bệnh đạo sĩ áo bào vàng.

Vừa mở cửa, Mã Tiểu Linh liền nhíu mày, muốn bỏ đi. Trong vòng một người đang ngồi xếp bằng trên giường, một tay đang xỉa răng, còn tay kia cầm quả táo đã bị cắn. Nghe được tiếng mở cửa, hắn nhìn qua, liền nhìn thấy Mã Tiểu Linh mặt lạnh đứng đó. Ngẫm lại lúc trước hắn cười nhạo Mã Tiểu Linh, nên bây giờ cảm thấy không còn đất dung thân.

Vốn chỉ định lừa gạt chút tiền cơm, ai ngờ lại thật sự đụng thứ tà môn như vậy, cuối cùng còn phải để cô gái này cứu. Lại nói, phụ nữ bây giờ lá gan cũng lớn thật, ngay cả ma quỷ cũng không sợ sao? Nhớ lại một người bạn ngày đó gặp mặt đã chết thảm, đạo sĩ thở dài, cảm thấy trái táo trong tay nuốt không trôi.

Cửa lần nữa vang lên, đạo sĩ mới chợt tỉnh, lúc này mới ý thức được trong phòng đã không còn bóng người. Suy nghĩ về nữ trừ tà, tương lai của hắn. [Mà thôi quên đi, xem ra phải đổi nghề rồi. Lỡ lần sau lại đụng phải đồ thật, mình có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ chơi, đáng sợ quá.]

Phòng hồi sức Mã Tiểu Linh không thể vào, chỉ đứng ngoài cửa nhìn. Thấy toàn thân người đó cắm đầy ống, có chút thương cảm. Nói với Lý Gia Thụy một lúc, rồi quyết định về nhà một chuyến. Dù sao cũng đã lâu rồi nàng chưa gặp bà cô và chú Cầu.

Mã Tiểu Linh mua vé cùng Vương Quý Nhân trở về Linh Linh Đường. Nhà đã lâu không có ai ở nên đầy tro bụi, Mã Tiểu Linh kêu công nhân vệ sinh lên quét dọn. Còn nàng thì cẩn thận thắp hương cho bà cô.

"Bà cô à, lần này cháu ra ngoài hơi lâu, cô có nhớ cháu không?"

"Bà cô, tối nay cô nhất định phải đến thăm cháu nha. Cháu mua được một thứ tốt, cô nhất định sẽ rất vui."

"Bà cô, còn việc này cháu cũng nên nói cho cô biết. Có điều đây là bí mật, tối nay cô tới cháu sẽ kể cho nghe."

Mã Tiểu Linh vái ba cái, rồi cắm nhang vào lư hương, cẩn thận lau dọn bài vị cho bà cô.

Nói Vương Quý Nhân giữ nhà, còn nàng lái xe đến cửa hàng của chú Cầu.

"Chú Cầu!" - Mã Tiểu Linh cười ung dung bước vào phòng game của chú Cầu, bên trong có hai người đang chơi.

"Tiểu Linh, cháu đã về." - Chú Cầu nhìn thấy Mã Tiểu Linh có chút kích động, vội vã bỏ mọi việc ra đón.

Mã Tiểu Linh cười, trêu chọc nói: "Sao nào, chú Cầu không hoang nghênh cháu à?"

"Chú là lo cho bà cô của cháu. Cháu không có ở đây, không ai thắp nhang cho bà ấy."

Mã Tiểu Linh le lưỡi, cười đẹp đẽ nói: "Chú Cầu, cháu đến mua đồ đây. Đã lâu cháu không đến, chú nhất định trữ rất nhiều hàng. Nhanh đưa hết cho cháu."

"Đưa hết? Cháu cần nhiều thế làm gì?" - Chú Cầu kỳ quái nhìn Mã Tiểu Linh.

"Không có gì, chỉ là phòng hờ thôi. Dù sao cũng đỡ hơn đánh chay mà." - Mã Tiểu Linh cười khoát tay.

Chú Cầu cười gian, nhìn Mã Tiểu Linh nhướng mày nói: "Con nhóc này, lại vơ vét được cả mớ rồi chứ gì."

"Đâu có đâu có. Vì thế, cháu xin chú đó, làm ơn lấy mấy thứ giấu dưới đáy hòm ra cho cháu đi, không được giấu làm của riêng à."

Chú Cầu cười gật đầu, nhìn ngó vài người đang chơi game, rồi nói: "Nhóc con, chờ ở đây đi."

Chú Cầu dọn dẹp đống đồ, lấy ra một cái hộp, cười đưa cho Mã Tiểu Linh: "Này, đừng nói chú đây không thương. Đây là thứ chú trăm phương ngàn kế mới có được, cháu nhìn xem."

"Thần thần bí bí." - Mã Tiểu Linh lườm chú Cầu một cái, rồi nhận cái hộp gỗ nhỏ. Mở khóa ra, nhìn thấy trong hộp là lá bùa màu lam toàn thân tỏa sáng lung linh, như có linh tính.

Mắt Mã Tiểu Linh sáng ngời, nàng chưa từng nhìn thấy bùa lam, lần này may mắn được gặp. Bùa này không phải do chú Cầu vẽ, vì công lực của chú ấy chưa tới. Ánh mắt Mã Tiểu Linh chuyển động, cười nói: "Chú Cầu, từ đâu chú lấy được nó vậy?"

"Cháu đừng hòng điều tra đường nhập hàng của chú. Nhóc con, xem xong thì trả đây." - Chú Cầu làm dáng muốn giật lại.

Mã Tiểu Linh vội vã đóng nắp hộp, ôm vào trong ngực: "Ấy, ấy, không cần gấp. Cháu chỉ muốn hỏi chú, có thể lấy thêm vài tờ giúp cháu được không thôi. Bây giờ yêu ma cháu đụng phải càng lúc càng lợi hại, hzai.....!"

"Bùa lam chỉ tình cờ gặp được không thể cầu, chú sẽ để ý giúp cháu. Đúng rồi, lần trước nói với cháu về bùa tím, cháu mua được chưa?" - Chú Cầu thúc cùi chỏ vào Mã Tiểu Linh, nhỏ giọng.

"Mua rồi, 60 triệu đó." - Tim Mã Tiểu Linh thấy đau.

"Cháu......cái đồ phá cửa này. Bùa đó làm gì tới 60 triệu, cháu.........ai da......Bỏ đi, cháu giàu như vậy, thì bùa làm này chú tính 500 triệu."

Mã Tiểu Linh "hớ" một tiếng, không hề che giấu đau lòng, không thể tin nhìn chú Cầu, giọng nói run run: "Chú Cầu, chú làm thật à?"

"Vốn định bán cho cháu 300 triệu thôi, nhưng giờ chú không vui. 500 triệu, cháu mượn cũng được, vay cũng được, không thì trả đây." - Chú Cầu nét mặt không cam lòng. [Sớm biết, kêu Mã Tiểu Linh đưa mình 60 triệu có phải tốt hơn không. Mình bảo đảm có thể làm cho nó hai lá bù tím. Đúng là thứ càng quý càng dể kiếm tiền, xem ra sau này mình không thể làm đồ rẻ tiền nữa. Sau này làm ra vài thứ uy lực lớn, tính giá cao hơn. Dù sao Mã Tiểu Linh bây giờ giàu to rồi.]

"Chú cầu, chú.....chú đã nói thế rồi, hzai...ai bảo hiện tại cháu không còn thứ phòng thân. Cháu lấy, còn hay không?" - Mã Tiểu Linh lắc đầu, biết thế này thì không nói giá tiền cho chú ấy, tự nhiên mất 200 triệu.

"Bùa vàng cháu cũng thiếu, lấy 10 tá đi." - Mã Tiểu Linh cân nhắc rồi nói với chú Cầu.

Chú Cầu trợn tròn mắt nhìn Mã Tiểu Linh: "10 tá? Cháu muốn nhiều vậy làm gì, xài cả đời à?"

Mã Tiểu Linh cười như không cười, nhướng mày nói với chú Cầu: "Chú Cầu, chú đâu phải không biết. Tư chất của cháu bình thường, nên xài bùa rất hao. Pháp lực không đủ thì có bùa bù lại, cháu không tin ném cả đống bùa mà chúng nó không khuất phục."

Chú Cầu cười lắc đầu, suy nghĩ như vậy chỉ có Mã Tiểu Linh nghĩ ra thôi, tức giận: "Còn gì nữa?"

"Bùa cam, bùa đỏ, có bao nhiêu lấy hết."

Chú Cầu ngẩn người nhíu mày: "Hai thứ đó chú không có nhiều. Bỏ đi, chú lấy hết cho cháu. Cháu định sang nội địa phát triển à?"

"Tạm thời cứ chuẩn bị trước, bên đó việc làm khá nhiều. Bài vị của bà cô cháu cũng sẽ mang theo." - Mã Tiểu Linh mím môi, cẩn thận nhìn chú Cầu, chỉ sợ bỏ lỡ nét mặt nào đó của chú Cầu.

Chú Cầu tức giận: "Ngưng, muốn đi thì đi, bà cô đã lâu chưa gặp cháu, rất nhớ đó."

"Được, chú Cầu, chú giúp cháu chuyển đồ lên xe với. Thuận tiện tấm thẻ này cho chú, mật mã cháu viết dưới thẻ đó." - Mã Tiểu Linh cười lấy thẻ Tạ Tất An cho nàng đưa cho chú Cầu, trong đó còn 1 tỷ. Ngoài trừ chi tiêu, thì còn lại khá nhiều.

"Cháu đang trù cho chú chết sớm à?" - Chú Cầu đen mặt, nhìn cái thẻ, hoài nghi nói.

"Ôi, chú Cầu, trong lòng chú cháu là người vậy sao?" - Mã Tiểu Linh giậm chân, tức muốn bể phổi.

"Được rồi, biết rồi, mau về đi, chú sẽ chuẩn bị cho cháu một ít bùa cam và đỏ, khi nào xong thì chú sẽ gởi cho cháu. Ở bên nội địa nhớ phải cẩn thận, biết không?"

"Cháu biết chú Cầu." - Mã Tiểu Linh cười híp mắt phất tay với chú Cầu, lên xe. Chờ chú Cầu trở vào phòng game, thì mới vung tay, bỏ mọi thứ vào trong Không Gian Giới Chỉ.

Xe vừa chạy không lâu, chương điện thoại liền reo, Mã Tiểu Linh bấm tai nghe bluetooth: "Xin chào, cho hỏi ai thế?"

"Tiểu Linh đó à? Phương tiên sinh đây, khi nào em về thành phố S?"

Mã Tiểu Linh nhíu mày, giọng nói của Phương tiên sinh có chút lo lắng, chẳng lẽ lại có chuyện? Hít thở sâu, quả nhiên là mạng cực khổ, muốn nghĩ ngơi một chút cũng không được, hỏi lại: "Phương tiên sinh, làm sao? Lại có chuyện à?"

"Ách...là bạn của anh, em có nhận không?"

"Giờ không được, tôi đang ở HK."

"Thế.....em có thể về đây không?"

"Rất gấp à?"

"À thì...chuyện này hi vọng càng sớm càng tốt. Tiểu Linh, giúp đỡ đi mà."

"Anh biết tôi sẽ tính phí di chuyển mà." - Mã Tiểu Linh nhếch môi, bận bịu cũng vô cùng tốt, ít nhất không cần sợ chết đói.

"Anh biết mà, em yên tâm. Tuyệt đối sẽ không như Tử lão gia đâu."

"Được rồi, sáng mai tôi sẽ bay sang."

"Có thể trong đêm nay được không?"

"........."

- ------------------

Cảm thán một chút: Dạo này bận ngập đầu, chỉ có một chút time rãnh để edit. Tối thì mạng chập chờn mún đập máy, chương thì càng lúc càng dài. Ôi~~~~~ mún khóc quá đi, không lẽ........À mà thôi, đi được hơn 1/2 đoạn đường rồi. Nếu mọi ng' ko chê chậm, thì mình ráng lết, thật mún khóc T_T oa oa oa