Trời Ban Mối Duyên Tình

Chương 7: Bạn tương thân tương ái!



Lam Châu vẫn đều đặn đi khám thai, ngoài ăn và ngủ, lúc ngủ sẽ nghe nhạc cổ điển, lúc thức sẽ kể chuyện cho bé nghe. Bình minh vừa ló dạng là đã thấy cô để một cái ghế nằm ở nơi ánh nắng chiếu tới rồi.

"Sao dạo này nó chăm phơi nắng dữ vậy, đâu còn tuổi phát triển chiều cao nữa đâu ta??? Nhớ hồi đó có thời kỳ nó tập thể dục như điên như khùng, hỏi nó làm vậy để chi thì nó nói để phát triển chiều cao, ấy vậy mà nó lên được 1m7 thiệt."

"Thì bà kệ nó đi, không phơi được bao lâu đâu, vài ngày là nó lười chảy thây ra."

Lam Châu cầm một quyển sổ tay, bắt đầu giao lưu với nhóc con trong bụng. Còn sổ tay viết gì hả, thì là các phương trình hóa học, rồi còn có tinh chất gì sẽ hợp với nhau, cái gì sẽ khắc nhau.

"Hôm nay con muốn nghe chuyện gì? Chúng ta đang tuổi ăn tuổi lớn nên mẹ sẽ nói cho con nghe một chút về protein nhé. Protein có trong cơ thể chúng ta nè, động vật và cả thực vật nữa. Thành phần chủ yếu để tạo nên protein là carbon, hydrogen, Oxygen, nitrogen và một lượng nhỏ sulfur, phosphorus, kim loại."

Lại kể thêm những chuyện khác cho nhóc con nghe, một chút về vật lý còn có triết học nữa, cái nào cũng thú vị, lại cho bé nghe nhạc của Thanh Tiêu để thư giãn sẵn tiện cô ngắm Thanh Tiêu luôn. Người ta nói lúc mang bầu nhìn cái gì nhiều thì đẻ con giống vậy nên cô nhìn Thanh Tiêu nhiều nhiều để đẻ con ra giống hắn, giống được hắn thì trai hay gái gì cũng đẹp.

8 giờ rồi nên Lam Châu vào nhà, do lúc nãy cô đã ăn sáng rồi nên bây giờ lại tìm đồ tráng miệng.

"Mẹ có mua mận Hà Nội cho con không mẹ."

"Trong tủ lạnh đó, mẹ rửa rồi."

"Dạ."

Thế là cô xách 1 ký mận lên lầu, trái nào cũng cứng vì nó chưa chín quá, ăn cứng vầy cô mới cảm thấy ngon, đặc biệt là nó còn chua nữa. Dạo này cô đã không còn hở tí là nôn khan nữa rồi, công nhận cô hết ốm nghén nhanh thật. Cô gọi điện thoại trò chuyện với bạn thân cô - Cléméntine.

"Liana đang làm gì đó?"

"Sao không nói tiếng Việt mà nói tiếng Pháp vậy."

Cléméntine thấy cô không nói tiếng Việt nên cũng không nói tiếng Việt luôn.

"Tao nhớ nghề quá à, lâu rồi không có nghiên cứu hương mới."

Cléméntine thấy cô miệng vẫn ăn trái gì đỏ đỏ lời thì nói là nhớ nghề, ai tin chứ cô không tin đâu.

"Vậy tao ship mấy chai tinh dầu độc lạ qua cho mày ha."

"Thôi tao sợ hóa chất không tốt cho em bé."

Trọng tâm đây rồi thì ra muốn khoe với mình là có em bé.

"Tao thích cái cách mà mày flex, có em bé thì... ủa khoan dừng khoảng chừng là hai giây. WTF, mày có em bé hả, tai tao bị sao hay gì á."

Lam Châu làm vẻ mặt, chúc mừng bạn đã trúng thưởng trị giá 10.000 đồng mà trả lời.

"Mày nghe đúng rồi, bé được hơn 4 tuần rồi, đang ở đây nghe tao với mày nói chuyện nè."

Nói rồi Lam Châu chỉ chỉ vào chiếc bụng bằng phẳng của mình, không còn cơ bụng 1-1 nữa mà thay vào đó là mỡ.

"Đừng đùa chứ!!!"

Cléméntine vẫn không tin.

"Sau khi bé ra đời tao sẽ đi tìm mày, đến nhà mày ăn nhờ ở đậu."

"Ba đứa bé là ai."

"Tụi tao 419, sau khi tao tỉnh dậy thì tao đi luôn nên tao không biết ba đứa bé là ai mà tao cũng không nghĩ là sẽ mang thai."

"Thật là, rồi mày giấu gia đình luôn hả?"

"Ừ đúng rồi!"

"Mày ở đâu tao qua với mày."

"Thôi thôi, bây giờ tao vẫn ở với ba mẹ, nếu mày qua chăm sóc mọi người sẽ chú ý."

"Vậy tới lúc bé được 8 tháng thì tao qua."

"Ừm!"

Xong hai người lại trò chuyện một hồi cho tới khi Lam Châu mệt quá ngủ quên mất Cléméntine mới chịu tắt điện thoại.

Thanh Tiêu sau khi quay xong chương trình giải trí thì về nhà. Mẹ hắn cũng không có tiếp tục mỗi ngày đều tụng bên tai hắn nữa. Hắn lại như trước kia, ở mãi trong phòng cả ngày để viết nhạc, lúc nhàm chán sẽ học nấu ăn, làm một vài món tráng miệng. Thế là các fan lại sẽ thấy được cứ cách vài ngày Thanh Tiêu sẽ đăng thành quả của mình lên trang cá nhân. Fan mama thì cảm thán có phải con mình lớn rồi, muốn tìm người yêu rồi nên mới học hỏi nấu ăn. Fan bạn gái thì lại không để tâm vì trong đầu họ bây giờ là hình bóng Thanh Tiêu nấu ăn thật tuyệt.

Lam Châu vì muốn tốt cho em bé nên đã ít xem điện thoại hơn, hôm nay cô ra ngoài đi dạo. Nhà cô cạnh sườn núi nên là cô thường đi dạo ở đấy. Không khí ở đây rất được, không bị ô nhiễm nên không nóng như ở thành phố Hồ Chí Minh, nếu có thể thì cô chỉ muốn sống ở đây thôi. Men theo đường cũ trở về nhà. Mẹ cô đã đứng ở cửa chờ.

"Về rồi à, đói thì ăn sáng đi."

"Dạ mẹ!"

2 tháng sau:

Bây giờ em bé của cô cũng được hơn 3 tháng, Lam Châu cũng phải đi xem doanh thu của cửa hàng nước hoa nên cô quyết định nói dối gia đình là về Pháp gấp, sau khi công việc ở Pháp ổn định sẽ tính sau. Cô được anh trai đưa đi, để không bị nghi ngờ cô nói với anh là mình còn việc phải làm ở Việt Nam vài hôm nên sẽ sống tạm ở đây, cho nên anh cô đưa cô đến nhà cũ. Sau khi sắp xếp vali của cô vào nhà rồi anh cô mới hỏi:

"Không phải em nói sẽ đi xem doanh thu của cửa hàng hả, anh chở em đi."

"Cũng được, giờ mình đi luôn."

Sau khi Lam Châu làm xong hết việc, thì cô cùng anh trai về nhà, anh trai đưa cô về nhà thì cũng trở về quê.

"Clara! đang làm gì đó?"

Lam Châu dựng điện thoại ở một góc có thể quay đến cô, sau đó treo quần áo vào tủ.

"Tao ra riêng ở rồi, cục cưng gần được 4 tháng, mặc dù so với lúc trước thì nhìn tao chỉ là mập lên thôi nhưng tao vẫn sợ sẽ bị phát hiện."

"Mày ra ngoài ở rồi hả? Chờ tao sắp xếp xong công việc sẽ qua với mày."

Lam Châu xếp xong quần áo, cầm lấy điện thoại lên trả lời.

"Không cần vội, tao có thể tự nấu ăn được!"

"Đồ mày nấu ăn được hả, thôi thôi mày chịu khó chút xíu, chậm nhất một tuần tao sẽ đến Việt Nam."

Cô nàng mang vẻ mặt 'khó có thể tin tưởng mày' thể hiện một cách rõ ràng. Lam Châu bất mãn nói.

"Sao lại không ăn được, chỉ là ăn không ngon lắm thôi chứ nó vô cùng sạch sẽ và an toàn cho trẻ nhỏ."

Cléméntine mang bộ mặt cười trên nổi đau của người khác. Một người không biết nấu ăn mà còn mạnh miệng bảo nó rất sạch sẽ.

"Có thể trông chờ gì vào một con người không giám giết con cá còn sống đang nhảy đầm, thấy người ta chế biến cá sống mực sống thì buồn nôn, thấy gân máu của gà chín rồi cũng ngượng mồm không dám ăn. Mày nấu được bữa nào ra hồn hả???"

"Ahaha, còn có chuyện này sao!"

Cléméntine cũng lười nói với cô, cô nàng bắt tay vào việc lập kế hoạch bàn giao. Mặc dù là một người thừa kế tài sản hợp pháp nhưng mà cô nàng vẫn chưa muốn tiếp quản công ty, đưa hết lên đầu anh trai còn bản thân cô ấy thì nhàn hạ cùng Lam Châu ở trong phòng thí nghiệm hết năm này qua tháng nọ, tiền thì luôn sẵn có. Cô ấy chỉ là đang tìm vài người tuyệt đối trung thành để giám sát dây chuyền sản xuất cùng với của hàng của hai người bọn cô thôi.

Cũng không để Lam Châu chờ lâu, năm ngày sau Cléméntine thông báo với cô vài tiếng nữa mình sẽ đáp xuống Việt Nam. Lam Châu khi biết tin đã rất kích động muốn ra sân bay đón cô ấy nhưng mà Cléméntine nói ở đấy nhiều người không tốt cho cục cưng trong bụng. Lam Châu nghĩ lại thấy hợp lý liền gửi định vị nhà mình cho cô nàng.

Rất lâu sau, cho tới lúc Lam Châu ngủ quên trên sofa rồi thì cô nghe được tiếng chuông cửa. Mang tâm trạng phấn khởi cùng kích động ra mở cửa.

"Liana!"

Cô phi nhanh ra ngoài. Cléméntine sợ hãi quát to.

"Từ từ thôi, trong bụng còn có cục cưng chạy nhanh như vậy nguy hiểm lắm."

"Không sao, tao khỏe re."

Hai người tay trong tay vào nhà. Cléméntine liền hào hứng kể rất nhiều chuyện cho cô nghe, rồi kể đến chuyện mặt anh trai cô ấy đen đến mức nào khi cô ấy cướp đi trợ lý của anh ấy rồi còn bỏ trốn.