Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ

Chương 156



156:

Sáng ngày 28 âm lịch tức ngày 29/1 dương lịch, chỉ còn gần 1 tháng nữa sẽ diễn ra đám cưới thế kỷ của Trọng Lâm và Thục Linh rồi. Mọi người nghỉ Tết 1 cái là thay phiên nhau gọi điện mời khách khứa rồi, bố cô là người tiên phong nhận nhiệm vụ gọi mời chủ tịch thành phố Hà Nội, chủ tịch tỉnh Quảng Ninh và tất cả những người quen với ông Tuyến nữa nhưng tuyệt nhiên không có gọi điện về quê nội của ông ở Hải Phòng. Ủa gì kỳ vậy ta?

- Anh à. Chuyện đã qua gần 20 năm rồi, con bé Linh có cũng lớn. Anh đừng trẻ con như trước được không?

- Em đừng nhắc nữa nếu không muốn anh nổi khùng lên. Chú Tuyến cũng không muốn anh mời những người vô tâm đó tới đám cưới của con gái mình. Anh chỉ mời vợ chồng chú với vài người mà thôi.

Vâng, vài người của ông Minh cũng lên tới cả trăm người đấy chứ không ít đâu. Và cả bà Loan cũng vậy, bên ngân hàng bà quen rất nhiều, số lượng khách mời cũng lên tới gần 100 người. Người vui nhất ở biệt thự Lan rừng chắc chắn là ngài Smith rồi, ngài gọi hết thảy những đối tác của mình tới tham dự lễ cưới thế kỷ này còn thiệp mời thì sẽ gửi sau và ngài với ông Công sẽ là người trực tiếp đưa thiệp cưới tới tay từng người 1.

- Alo anh Phong à!

[Dạ chào ngài. Ngài gọi cho tôi chắc là vì vấn đề thiệp cưới.]

- Anh quá nhanh nhạy đấy anh Phong. Không biết là mọi người in bao nhiêu cái thiệp?

[Dạ nhà tôi thống nhất là in 5000 cái đó ngài. Vì thằng Lâm nó muốn tổ chức ở bên nước ngoài nữa ạ.]

- Quá ít. Bạn tôi ở nước ngoài và đối tác nữa, tôi muốn mời hết tất cả. Tăng lên 2000 nữa cho tôi.

[Dạ vâng thưa ngài.]

Bố mẹ cô đang ra sức khuyên ngài Smith, 7000 thiệp cưới sẽ rất rất nhiều, mình nên tối giản hóa lại chuyện thiệp cưới.

- Tôi đã quyết rồi, anh chị đừng cản tôi.

Ngài gắt gỏng nhưng rồi lại hạ thấp tông giọng của mình xuống để gọi điện thoại mời đối tác bên Nhật Bản nữa chứ. Lễ cưới của con gái ngài phải thật trọng đại, không thể nào làm qua loa được.

Ở Thiệp cưới Diamond Láng Hạ, chủ cửa hàng ngã ngửa người khi nhận 1 đơn hàng 7000 thiệp cưới và bắt buộc 2 ngày là phải xong toàn bộ. Anh Lâm đặt 1 sấp polime toàn 500k xuống bàn và dọa nếu trong 2 ngày không xong thì tiệm in này anh sẽ cho nó đóng cửa.

- Dạ dạ, chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thiện nó trong 2 ngày cho quý khách ạ. Quý khách đừng dẹp tiệm của chúng tôi mà.

- Chúng tôi là dân kinh doanh làm ăn, vì đám cưới còn gần 1 tháng nữa thôi nên hơi vội. Mong cửa hàng cố gắng giúp đỡ cho ạ.

- Dạ vâng ạ, vâng ạ. Chúng tôi sẽ in thiệp ngay bây giờ.

Mẫu thiệp mà gia đình anh Lâm thống nhất chọn đó là mẫu in bằng giấy nhung cao cấp, bên ngoài là phần bao bì có họa tiết dập nổi màu đỏ khá bắt mắt. Rời khỏi cửa hàng in thiệp anh Lâm lái xe đưa bố mẹ mình về khách sạn luôn để họ có thời gian mời bạn bè đối tác.

“Tiếng chuông ip của ông Phong”

- Alo! Phong nghe đây Khánh ơi.

[Ờ chào bố già nhé haha, mời khách khứa tới đâu rồi.]

- À thì cũng mới đi in thiệp thôi chứ chưa gọi điện mời ai hết haha.

Sẵn tiện đây ông Phong mời vợ chồng ông Khánh cùng các con ngày 25/2 dương lịch này qua Nhà Trang Khánh Hoà dự lễ cưới của con trai ông. Ông Khánh đầu dây bên kia có nói:

[Ông không mời thì bọn này cũng tới. Lâm nó có ở đó không?]

- Dạ cháu đây chú ơi.

[Cháu trai yêu quý, lấy vợ trước con trai chú nên cô chú sẽ tặng cháu với bé Linh 1 món quà. Bắt buộc phải nhận đấy không cô chú giận.]

- Dạ, nhưng nếu món quà đó trị giá cả tỷ bạc thì cháu không nhận đâu nhé chú.

[Thằng bé này. Cô chú đâu làm rõ như mày, không có nhiều đâu chỉ có căn hộ chung cư bên Hoàn Kiếm thôi. Mày không nhận là cô chú giận mày tới cuối đời cho biết mặt.]

Ôi trời tặng quà sộp quá chứ, không nhận thì dở mà nhận thì anh với cô nhiều nhà quá biết ở chỗ nào đây, thôi thì anh nhận rồi sang tên cho người khác vậy.

Ngài Smith có gọi cho anh Lâm, nói anh cho họ mượn phi cơ của tập đoàn Casino để sang Mỹ với Nhật đưa thiệp tới từng đối tác 1 và anh Lâm

đồng ý ngay, anh cũng cần sang đó để mời tất cả các đối tác của anh ở Los Angeles và ở Las Vegas nữa mà.

- Dạ vâng thưa ngài, 3 ngày nữa chúng ta xuất phát ạ.

[Ok con.]

Biệt thự hoa Hồng, bà Lan cùng ông Toàn đang suy nghĩ không biết nên tặng gì cho cô dâu Thục Linh và chú rể Trọng Lâm trong lễ cưới sắp tới đây. Tiền ư? No… vì anh Lâm có rất rất nhiều tiền rồi.

- Em. Chúng ta có căn biệt thự bên Linh Đàm.

- Không. Lão Lâm có rất nhiều nhà và cơ sở làm ăn rồi bố. Tặng cái khác đi.

- Mẹ thì tặng 10 cây vàng rồi đấy còn 2 bố con tặng gì thì tặng.

- Con thì chả biết tặng gì, thôi của ít lòng nhiều tặng 6868 đô. Chỉ còn bố thôi. Liên à!

- Dạ?

Xuân Vinh nói rằng trong đám cưới của Thục Linh Liên phải bắt được hoa cưới đó để Bích Liên được mặc áo cưới còn Vinh được mặc Comple.

- Sao anh không bắt hoa cưới rồi cầu hôn em. Em con gái chân yếu tay mềm bắt không lại đâu.

Nhà Khải Sơn thì cũng thống nhất là tặng cho cặp đôi L2 huyền thoại 10 cây vàng. Đau đầu nhất phải kể đến gia đình ông Thưởng bà Hiền đây này, khi Minh Hùng lấy Phương Hoa riêng Trọng Lâm thôi đã tặng Minh Hùng và Phương Hoa 1 con Porsche Panamera đời mới nhất, đầy tháng bé Cacao 5 tỷ và lắc bạc nguyên chất rồi. Đám cưới của anh và cô chẳng lẽ họ lại không có quà gì ư?

- Hùng, Việt! 2 con nghĩ đi chứ. Chẳng lẽ chúng ta đi người không tới?

- Thì mẹ thử nghĩ xem thằng Lâm nó còn thiếu gì không? Nhà, xe nó có hết rồi. Tiền thì nó đâu có thiếu.

- Con nghĩ chúng ta nên tặng hiện vật bố mẹ ạ. 1 món đồ nào đó ý nghĩa.

Minh Hùng nói vậy thôi chứ trong đầu anh cũng nghĩ ra món quà để tặng vợ chồng Lâm Linh rồi, Phương Hoa cũng vậy, 1 món quà ý nghĩa dành tặng cho cô dâu Thục Linh hihi.

Công việc mời khách khiến ông Phong bà Bình rất vất vả vì họ có quá nhiều bạn bè và đối tác. Hai vợ chồng gọi điện thoại mời khách mà muốn sáo cả quai hàm luôn làm anh Lâm cũng thấy mệt giùm. Ai bảo họ có quá nhiều mối làm ăn chứ, không mời thì lại bảo đám cưới của con trai không mời họ bọ kia, chứ mời thì lại mệt thế này đây.

- Lâm! Mời khách ở Mỹ xong cho bố quá Giang qua Canada nhé.

- OK bố.

- Rót cho mẹ ly nước cam đi Lâm… ôi trời mệt quá.

Người nhàn nhã nhất có lẽ là Thục Linh cô, khi mà cô cứ yên vị trong phòng của mình làm bài tập Tết và ăn vặt. Bỗng anh Lâm gọi điện cho cô và nói rằng cô chuẩn bị luyện cơ tay đi cùng anh viết 7000 tấm thiệp cưới để mời khách. Cô đang uống cacao liền sặc rồi ho sù sụ:

- Anh… anh nói sao cơ? 7000 cái?

[Lúc đầu là 5000 nhưng bố Smith tăng lên 2000 cái, ngài muốn mời đối tác bên Mỹ và Nhật.]

- Ôi trời đất ơi. Anh, rút bớt đi được không?

[Không thể, vì anh và bố mẹ đã đặt làm 7000 cái rồi. Sorrry vợ yêu vì đã không bàn bạc với em chuyện này.]

Thục Linh mặt xị ra và nói rằng có đám cưới nào nhiều người và tổ chức nhiều lần giống đám cưới của cô và anh chưa? Nhưng biết sao được, ai bảo cô yêu Trọng Lâm anh chứ.

- Em học bài đây. Bye Lâm.

[Bye vợ yêu hihi. Nhớ ngủ sớm nha sáng mai chúng ta có lịch đi mua bánh kẹo Tết cùng với bố mẹ.]

- Vầng ạ.

Bánh kẹo Tết, ôi trời ơi năm ngoái bà Bình cùng bố già mua cả đống bánh kẹo rồi bia với nước ngọt để ở khách sạn cho vệ sĩ và các nhân viên ăn xuyên Tết tới tận đầu tháng 2 âm lịch mới hết, không biết năm nay thế nào đây trời.

[…]

Giao thừa ngày 30 Tết, tức 1/2 dương lịch, bà Bình đang nhâm nhi 1 tách trà hoa cúc nóng cho ấm bụng thì nhận được 1 cuộc điện thoại:

- Alo Lê Bình nghe!

[Dạ thưa phu nhân, 7000 tấm thiệp đã được in xong ạ. Phu nhân tới cửa hàng lấy về hay shipper giao tới ạ.]

- In xong rồi à? Chúng tôi tới lấy ngay, lấy ngay bây giờ đây haha.

Chiếc maybach màu đỏ với tài xế là anh chủ tịch trẻ tuổi lao vút đi trong buổi tối lạnh giá, bà Bình hào hứng lắm còn hơn cả con trai mình, còn anh Lâm thì đang xót xa cho cô ở nhà khi sắp sửa phải viết 3358 thiệp mời cho 3358 khách mời có mặt trong đám cưới của họ sắp tới đây ở Việt Nam. Chữ anh cũng đẹp nên anh sẽ viết thiệp cùng cô để chiều mai cùng ngài Smith, bố anh và ông Công đi nước ngoài nữa.

Làm cái gì cũng phải ngay tắp lự, lấy thiệp xong anh đưa mẹ mình về nhà cô rồi cùng cô viết thiệp cưới luôn.

- Anh, ngày mai đi rồi sao?

- Ừ. Vợ có thương anh không?

- Có chớ.

- Thương anh vậy thì phải nghe lời anh đó nha.

- Nghe hết nghe hết ạ được chưa?

Anh trao cô 1 nụ hôn nhẹ ở môi, khởi động cơ tay rồi xoáy nắp bút máy ra cùng cô viết thiệp cưới.

Bên trên phòng thì anh và cô đang vất vả viết thiệp mời khách còn ở dưới nhà 2 mẹ đang hào hứng uống trà rồi ăn bánh ngọt, đểu vậy chứ?

- Mày chuẩn bị đồ cho con bé đi Mỹ vào ngày mai chưa?

- Rồi rồi. Đầy đủ hết luôn.

- Mày nữa cũng đi theo đi, tao chưa đi Hawaii bao giờ.

- Thế để tao lên sắp đồ.

- Ừ. Nhớ mang theo áo ấm nhé, mà cũng đừng quên bikini vì tao nghe thằng Lâm nói biệt thự của ngài Albert có bể bơi.

- Như vậy có làm phiền họ quá không mày?

Nếu có phiền thì anh Lâm cũng sẽ lắp thêm từ “Không” đằng trước, nói thật ra thì anh cũng đã gọi cho ngài Albert vào hôm qua rằng vợ của anh chưa có đi nước ngoài bao giờ nên sẽ có thêm 2 người mẹ đi cùng. Ngài Albert có cưới và nói rằng cả chục người tới cũng được vì biệt thự của ngài ở Hawaii rất rộng.

2 vợ chồng tương lai viết thiệp tới tận gần 4h sáng mới xong, mệt quá liền gục ngay tại bàn học của cô. Tới 5h đồng hồ sinh học của anh báo, anh với tay tắt ngay nó đi, mở mắt ra vươn vai 1 chút cho giãn xương cốt anh thấy vợ mình ngủ ở bàn mỏi quá liền bế cô ra giường rồi ôm cô ngủ tiếp tục.

Vì Tết mà, ngoại trừ mấy quán phở bò cơm rang mở xuyên Tết thì chẳng có quán ăn sáng nào hết cả. Ngài Smith vì chiều nay sẽ cùng ông Công với mấy mẹ con anh Lâm đi Mỹ nên có ý nói mọi người tới khách sạn của bố già để ăn sáng. Tất cả đều đồng ý, chỉ có cặp vợ chồng trẻ sắp cưới là chưa có xuống dưới nhà thôi.

- Để tôi lên gọi 2 đứa nhỏ xuống rồi chúng ta đi ạ.

Ngài Smith nói rằng hôm qua có thể con gái và con rể ngài viết thiệp tới khuya mới ngủ, thôi thì cả nhà cứ đi trước đi, gửi tin nhắn cho Lâm với Linh cũng được.

- Dạ vâng ạ. Vậy mình ra xe thôi.

Thực ra thì anh Lâm và Thục Linh đã dậy từ lúc 6 rưỡi và lại tiếp tục viết thiệp mời thứ 3000.

- Anh ơi.

- Dạ vợ.

- Em đói. Anh làm bánh mỳ cho em đi.

- Anh cũng đói nhưng anh sẽ không làm bánh mỳ. Chúng ta đi ăn xôi, OK?

Thục Linh gật đầu, cô đã từng nói rằng anh đi đâu thì cô đi đó, nơi nào anh tới cô sẽ tới, đồng ý đi ăn sáng cùng với anh là chuyện bình thường mà. Hai ngùi cùng vệ sinh cá nhân, xong xuôi anh dùng lược chải đầu cho cô, tay anh chỉ cầm súng và cầm bút ký giấy tờ nên tay sẽ không được khéo như Minh Quân trong chuyện buộc tóc. Nhưng anh cũng rất cố gắng khi dùng máy uốn tóc tự động để uốn cho cô mái tóc thật đẹp.

- Đẹp chứ vợ? Anh sẽ cố gắng để tự tay làm tóc cho em.

- Đẹp lắm, anh làm rất tốt rồi Lâm à.

- Hì. Nhưng anh không làm tóc đẹp cho em như Quân Nguyễn. Để anh buộc cho em. A hay thả tóc nha cho ấm.

Thục Linh gật đầu lia lịa, cô muốn đi xe máy để cảm nhận tiết trời se lạnh lất phất mưa phùn của mùa Xuân ở Hà Nội mà. Xuống gara để xe, anh dắt xe máy của cô ra ngoài, lau sạch bụi bẩn trên yên xe rồi sau đó cùng cô đi lên phố ăn sáng.

Gần Tết mà nên đường Hà Nội vắng vẻ dữ lắm, thứ nhưng đâu đó vẫn có những người phụ nữ, những người mẹ gánh hàng rong, bày sạp ngồi bán cháo trai với xôi hay đặt nồi trong những gánh rồi gánh trên lưng đi rong để kiếm kế sinh nhai.

- Cô ơi. Còn cháo trai không ạ cô?

- Còn đây cháu gái ơi.

- Dạ. Lâm à mình ăn của cô nhé?

- Tuân lệnh bà xã yêu.

2 người bước xuống xe rồi ngồi xổm bên vệ đường đợi cô bán cháo và xôi múc cháo ra 2 bát nhỏ.

- Cô bán được nhiều chưa ạ?

- Cũng túc tắc thôi con gái à. Tết mà mọi người về quê hết nên ít người ăn quá.

- Ngày Tết vậy cô bán được nhiều nhất là bao nhiêu vậy ạ?

Anh Lâm bao giờ cũng vậy, đều hỏi những câu mà người khác nghe buồn rười rượi. Đi rong như vậy, bị công an phường đuổi chạy kịp là may rồi ngồi đó mà kiếm được nhiều nhất là bao nhiêu. Nhưng cô bán cháo và xôi là người từng trải, cũng có rất nhiều người hỏi cô bán hàng câu này nên cô không ngại ngần chia sẻ cho anh Lâm rằng cô chỉ bán được có 150 đến 170 nghìn 1 ngày mà thôi.

- Cô có 1 chỗ nhỏ để mở cửa hàng thì sẽ buôn bán tốt hơn đó cô.

- Ừ cô cũng tính tới việc mở cửa hàng rồi 2 đứa à nhưng không có tiền.

Tiếng chuông Nokia huyền thoại phát ra từ trong túi quần của cô bán hàng, Thục Linh và Trọng Lâm nghe loáng thoáng đầu dây bên kia là con gái của cô bán hàng thì phải.

- Mẹ không đi bán mà con. Cứ yên tâm học hành không phải đi làm thêm làm gì hết, mẹ lo được.

………..

- Không mà, mẹ đang đi sắm Tết đây này. Ừ, mẹ đi mua bộ quần áo để đi chơi với các cô trong câu lạc bộ.

Có vẻ như con gái của cô bán hàng không tin những gì mẹ mình nói, cô bán hàng cúp máy rồi cầu xin Thục Linh đóng giả làm nhân viên bán hàng, anh Lâm nói:

- Cô ơi sao cô lại phải nói dối con gái mình vậy ạ?

- Nhà tôi đâu có khá giả gì, con tôi mới học có lớp 11 thôi đã phải đi làm thêm để có tiền gửi về cho tôi đấy mặc dù nó ở ngay bên Long Biên thôi. Nó sợ tôi đi bán trở lại. Cô cậu à, làm ơn giúp tôi với.

Thục Linh gật đầu, cô bán xôi gọi lại cho con gái mình nhưng chưa có ấn nút gọi thì đã nghe thấy tiếng gọi Mẹ ơi của con gái mình.

- Tại sao mẹ nói dối con chứ? Trời lạnh như này…

Đứa con gái của cô bán xôi, trên vai còn đeo chiếc balo đã cũ chạy tới ôm chầm lấy mẹ mình mặc cho Thục Linh và Trọng Lâm còn ngồi đó ăn cháo.

- Nào bỏ mẹ ra, khách vẫn còn ngồi ăn.

- Dạ không sao đâu mà cô.

Con gái cô bán hàng cũng có mái tóc dài giống cô, cởi bỏ balo rồi mở khóa lấy ra chiếc áo phao mới cứng còn nguyên mác của Tokyo Life rồi mặc vào người mẹ mình.

- Ấm không mẹ?

- Ấm lắm con à. Sao con lại phong phanh thế này hả rồi ốm thì làm sao? Kéo khóa áo lên cho mẹ.

Trong lúc mẹ con cô bán cháo đang ôm nhau thắm thiết rồi hỏi han nhau thì Thục Linh có mở túi xách lấy bút và giấy nhớ màu vàng ghi vài chữ vào giấy rồi đặt vài tờ 500k mà mình mang theo đặt vào bát rồi chồng bát của anh Lâm lên trên.

- Dạ cô ơi của bọn cháu bao nhiêu ạ?

- 20 nghìn cháu à. Có phải trả lại không cháu?

- Dạ không ạ cô ơi.

Tờ 500k có màu gần giống với tờ 20k nên Thục Linh để vào xô đựng tiền cho cô bán hàng rồi nhanh chóng trèo lên xe máy đi cùng anh Lâm. Mẹ con cô bán hàng sau đó nửa tiếng đứng dậy và đi chỗ khác để bán, con gái vì đói quá nên lấy bát bẩn của khách để múc cháo ăn thì thấy sấp tiền polime 500k cùng mẩu giấy liền sững người mà đưa cho mẹ mình.

- Mẹ ơi. Chỗ tiền này…

- Hả? Sao nhiều thế này?

Hai mẹ con đếm đi đếm lại, cọc tiền 500k có buộc chun nịt màu vàng kia có tổng cộng 3 triệu rưỡi. 30’ thôi mới chỉ có đúng 2 người ăn cháo là vợ chồng Thục Linh và Trọng Lâm thôi, chắc chắn số tiền đó là của họ.

- Mẹ ơi, tờ giấy nhớ…

- Con được cho mẹ xem nào.

- Dạ. Cô ơi, cháu không có nhiều. Cháu thấy 2 mẹ con cô vất vả quá, trời lạnh như thế này cô cầm số tiền này mua áo ấm mặc nhé ạ. Chúc cô và em có 1 cái Tết vui vẻ hạnh phúc ạ.

Con gái cô bán hàng đọc xong những dòng chữ viết tay đẹp đẽ này liền đoán ra ngay người để tiền vào giữa 2 cái bát là Thục Linh liền nói với mẹ mình rằng chị gái xinh đẹp đó đã để tiền lại cho mẹ con mình đó. Nhưng Thục Linh cô không để lại số điện thoại mà thì làm sao trả lại tiền đây.

- Con báo công an đi con, nhỡ đâu họ lừa đảo đấy.

- Con nghĩ anh chị ấy không phải lừa đảo đâu mẹ. Nhìn mặt cái anh ngồi cạnh chị xinh đẹp ấy con thấy quen lắm.

- Con đã gặp cậu đó rồi sao?

Con gái cô bán hàng lắc đầu, vừa gánh hàng giúp mẹ mình vừa cố gắng nhớ lại xem đã gặp Trọng Lâm ở đâu. Sau 20’ đi bộ cùng mẹ thì cô bé học lớp 11 đó cũng đã nhớ ra đã gặp Trọng Lâm ở đâu và Trọng Lâm là ai rồi.

- Sao? Con nhớ rồi ư Nhài?

- Dạ. Con nhớ trong 1 lần làm phụ bếp ở khách sạn có thấy cái anh đó, anh ấy là người sở hữu 15% cổ phần của tập đoàn bất động sản Oceans đó mẹ.

Nhài vừa đi vừa kể cho mẹ mình nghe rằng 15% cổ phần của tập đoàn Ocean là rất nhiều đấy. Trả lại tiền cho chị gái đó rất dễ nếu như tìm được chỗ ở của cái anh kia.

- Mẹ à. Đừng bán nữa nhé hôm nay rất lạnh. Mẹ con mình về mặc thêm áo rồi đi tìm anh chị đó trả lại tiền nha mẹ?

- Ừ. Mẹ nghe con cả, nhưng làm sao để tìm cô cậu đó đây. Số điện thoại cũng không có để lại mà.

- Con đã có cách rồi mẹ.

Thời buổi công nghệ 4.0 mà, chỉ cần có thông tin về anh Lâm, biết 1 chút về anh và có thêm chút mưu mẹo nữa là có địa chỉ ngay thôi. Nhài lên mạng tìm kiếm thông tin về tập đoàn Oceans, có số điện thoại bàn đấy nhưng Tết rồi ai mở cửa để nghe điện thoại đâu.

Nhưng trái với suy nghĩ của Nhài thì đầu dây bên kia có người nghe máy, đó là bảo vệ của tập đoàn Ocean.

- Alo ạ? Có phải số điện thoại của công ty bất động sản Oceans không ạ?

[Đúng rồi, chị là ai thế?]

- Dạ cháu là Nhài, muốn tìm địa chỉ của người nắm giữ 15% cổ phần của công ty mình ạ.

[Là cô Lê Thị Bình. Nhưng cháu muốn gặp cô Bình để làm gì?]

“Lê Thị Bình? Ủa sao trên báo với ở khách sạn lúc đó lại lấy tên Nguyễn Trọng Lâm nhỉ?”

- Dạ không phải là anh Nguyễn Trọng Lâm ạ?

[Cậu Trọng Lâm là con trai của cô Lê Thị Bình. Cháu muốn gặp họ làm gì?]

- Dạ cháu muốn gặp anh Lâm và chị gái xinh đẹp đi cạnh anh ấy để cảm ơn ạ, hai anh chị ấy là người đã giúp đỡ và đưa mẹ cháu vào bệnh viện ạ.

Bảo vệ của Oceans nghe vậy liền cho địa chỉ của khách sạn Marriott nơi bà Bình đang ở, có địa chỉ rồi 2 mẹ con Nhài nhanh chóng về lại nhà trọ thay quần áo rồi book grab để tới khách sạn.

Khoảng 30’ ngồi xe ôm thì 2 mẹ con cũng tới, đập vào mắt họ là khách sạn 5 sao hoành tráng mà có nằm mơ 2 mẹ con cũng không thể đặt chân tới đây.

- Anh… anh gì ơi…

- Cô bé tìm ai?

- Dạ!

Nhài có vẻ hơi sợ Hoàng Dùng, vệ sĩ canh cửa bởi vóc dáng cao to cùng gương mặt lạnh lùng của anh ta. Bà mẹ của Nhài thì khác, bà đã từng trải rồi nên thay con gái mình hỏi về Trọng Lâm cùng cô gái xinh đẹp đeo chiếc túi xách màu trắng.

- Dạ cô gặp đại ca và cô chủ cháu có việc gì không ạ?

- Đại… đại ca… sao?

Nhài nghe 2 từ đại ca phát ra từ miệng Hoàng Dũng mà chân tay run cầm cập, người con trai tài giỏi mà báo chí nhắc tới đó là xã hội đen sao?

- Dũng!

- Dạ con chào bố già.

Nhài nghe từ Bố Già liền ngất lịm đi vì sợ hãi, còn mẹ của cô bé cũng bủn rủn chân tay, Hoàng Dũng ngạc nhiên tột độ nhưng cũng bế Nhài vào trong nghỉ ngơi.

Nhài không biết mình ngất đi bao lâu, chỉ biết rằng khi tình dậy người mà cô bé nhìn thấy đầu tiên là Thục Linh.

- Em tỉnh rồi.

- Chị… chị… chị là xã hội đen!

- Em bình tĩnh lại nhé, chị không phải xã hội đen.

- Nhưng chị… anh kia… gọi chị là cô chủ. Còn anh ta là đại ca. Rồi… rồi lại còn bố già.

Nhài sợ hãi rời giường rồi quỳ xuống đất van xin Thục Linh rằng đừng giết cô bé và mẹ, rồi lấy trong túi áo ra 3 triệu rưỡi trả cho Thục Linh.

- Nhài à…

Nghe tiếng mẹ mình, Nhài hướng mắt về phía nơi mẹ mình thì thấy mẹ đang đứng cạnh Trọng Lâm.

- Mẹ. Mẹ bị anh… đại ca xã hội đen kia bắt rồi?

- Kh…

- Chị ơi. Chị rủ lòng thương, chị làm ơn làm phước nói với anh ta… thả mẹ em ra đi mà. Anh chị muốn em làm gì em cũng đồng ý hết ạ huhu nhưng đừng bắt em làm gái… Em sợ lắm…

Nhài dù đã ra ngoài bươn chải nhưng cô bé là người nhát gan, cô bé khóc bù lu bù loa lên rồi đưa tay ôm lấy chân Thục Linh cầu xin. Mẹ cô bé cùng anh và cô chỉ biết phá lên mà cười thôi, cô bé này có vẻ như đã xem khá nhiều phim cảnh sát hình sự rồi. Mẹ của Nhài đi tới đỡ con gái mình dậy và đưa tay về phía anh Lâm và Thục Linh rằng họ là người tốt đấy. Lúc Nhài ngất xỉu trước cửa khách sạn đã không đuổi 2 mẹ con đi mà chăm sóc cho Nhài chu đáo lắm.

- Có… có thật… hức… không mẹ?

- Em bé à, em bị tụt huyết áp đấy. Cô với em xuống dưới nhà đi ạ. Tới giờ ăn trưa rồi.

- Làm phiền cô cậu quá, con gái tôi nó cũng tỉnh rồi. À cháu gái à, cảm ơn lòng tốt của cháu nhưng cô và con bé không thể nhận số tiền này đâu.

- Kìa cô. Cô nhận đi ạ, cháu không có bố thí đâu mà cháu thương cô và em lắm, chưa học xong cấp 3 mà đã đi làm để bươn chải.

Trọng Lâm khuyên nhủ 2 mẹ con không được, gọi vệ sĩ “áp tải” họ xuống bàn ăn cùng với ngài Smith và bố mẹ 2 bên. Nhài khóc lóc sướng mướt rồi đưa ánh mắt sợ hãi nhìn mọi người, bỗng Nhài nín khóc ngay khi thấy bà Loan, khách quen của quán Café nơi Nhài đang làm.

- Cô… là cô người mà cách đây mấy hôm đã cho cháu cả 500k đúng không ạ?

Bà Loan cũng thấy Nhài quen mắt nhưng nhiều việc quá bà không có nhớ. Nhài lấy trong ốp điện thoại ra tờ 500k ra cho bà Loan xem.

- Là cháu, cô bé nhân viên cứ cúi gằm mặt phải không?

Nhài gật đầu nhẹ rồi đưa lại tờ 500k cho bà Loan, nói rằng cô bé không nhận tiền boa đâu vì nó không phải là tiền mà cô bé làm ra.

- Thôi nào tiền nong nói sau nhé, chúng ta ăn đã.

Thục Linh hôm nay ngồi cạnh Nhài, cô bé yếu đuối lại mít ướt. Bóc 2 con tôm hấp để vào bát cho Nhài và nói Nhài ăn nhiều 1 chút, tụt huyết áp không phải chuyện đơn giản.

- Chị. Sao chị tốt với em thế ạ?

- Không nói tới vấn đề đó, em ăn nhiều 1 chút.

Ngài Smith nói rằng đã ăn cơm thì không nói tới công việc, thế nhưng đang ăn dở bữa cơm thì ngài có điện thoại quan trọng. Ngài tự vả bốp vào mặt mình 1 cái rõ đau khiến mọi người ( trừ mẹ con Nhài) phá lên cười.

- Chị ơi, người nước ngoài đó sao lại cả vào mặt mình như vậy ạ?

- Haha bố chị là đang tự vả mình. Chị tên Thục Linh, em gọi chị là Linh được rồi.

- Dạ… chị Linh.

Nhài vì ngại nên ăn rất ít, chỉ 2 con tôm mà Thục Linh bóc cùng bát canh dạ dày hầm thuốc Bắc. Toan mời mọi người rồi đứng dậy thì Nhài liền bị Thục Linh cầm lấy tay rồi kéo xuống ngồi ăn thêm.

- Chị ơi em no rồi ạ.

- Em mà không ăn thêm, anh Lâm sẽ…

Thục Linh ghé sát vào tai Nhài nói nhỏ rằng nếu không ăn thêm, ăn nhiều lên thì anh Lâm sẽ bắt Nhài đi nước ngoài bán.

- Dạ dạ em ăn, em ăn thêm ạ.

- Vậy mới ngoan chứ. Đưa bát đây chị lấy cơm cho.

Thục Linh rất tốt, không lấy lại 3 triệu rưỡi lại còn đối xử với Nhài rất tốt làm cho 2 mẹ con bà ngại càng ngại thêm. Bữa ăn này có lẽ là bữa ăn ngon nhất trong cuộc đời của 2 mẹ con bà Nhài.

Ăn trưa xong xuôi, mẹ con bà Nhài cảm ơn rối rít tất cả mọi người về bữa ăn trưa sang trọng này, 2 mẹ con bà quay gót bước đi bỗng anh Lâm cất giọng đe dọa:

- 2 người tưởng muốn đi khỏi cái khách sạn này mà dễ à? CHÚNG MÀY. SẬP CỬA LẠI CHO TAO!

- DẠ VÂNG THƯA ĐẠI CA!

Hai mẹ con Nhài sợ hãi tột đỉnh còn tất cả mọi người thì lại đang nín cười, mặt mày lạnh lùng mang vài phần hăm doạ, nhất là bà Loan, người mà Nhài đã từng quen biết.

- Hai mẹ con đừng nghĩ là dễ dàng thoát khỏi đây. Lâm, con xử đi!

- Dạ vâng mẹ. Nhài!

- Dạ… dạ dạ anh… anh Lâm…

- ĐỨNG THẲNG NGƯỜI LÊN, CẤM LẮP BẮP TRƯỚC MẶT TAO!

Nhài sợ hãi tột độ, đứng thẳng người dậy đối diện với anh Lâm, anh nói:

- Trả lời câu hỏi của tao, tao vui sẽ thả mẹ con mày về.

- Dạ dạ… anh hỏi gì em sẽ trả lời hết ạ.

- Mày làm ở đâu?

- Dạ em làm ở quán Café Bông bên Long Biên ạ.

- Bao nhiêu 1 tháng?

- Dạ… 3 triệu ạ.

- Còn đi làm ở đó không?

- Dạ có ạ.

Anh Lâm cười thầm trong bụng, làm quán Café mà có 3 triệu đồng 1 tháng thì nghỉ đi, làm làm cái gì nữa.

- Bây giờ tao nói cái gì mày phải làm theo như thế, nếu như muốn mẹ mày bình yên. Hiểu không?

- Dạ dạ. Anh nói gì em nghe hết ạ, chỉ cần anh để mẹ em ra khỏi đây thôi ạ huhu…

- Nghỉ việc ở quán Café đó rồi về quán Café sách L2 làm việc. Hiểu không?

- DẠ DẠ EM HIỂU, EM HIỂU HẾT Ạ. EM SẼ LÀM VIỆC Ở QUÁN CAFÉ SÁCH ĐÓ. Huhu anh làm ơn, anh làm ơn thả mẹ con em ra đi ạ…

Chỉ chờ có vậy, Bryan cầm ra 2 bản hợp đồng làm việc của Vũ Thị Nhài và bà Phạm Thị Duyên ra ngoài và bắt mẹ con cô bé ký vào đó. Đọc xong hợp đồng 2 mẹ con đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn anh Lâm và Thục Linh.

- Cậu trai à, cậu lừa 2 mẹ con tôi?

- Cháu biết 2 mẹ con cô ngại vì được đối đãi tốt nên cháu mới đạo diễn vở kịch này để 2 mẹ con cô có 1 công việc làm ổn định và lâu dài. Xin lỗi em nhiều lắm cô bé à.

Thục Linh bên cạnh câu xin lỗi có tặng cho Nhài 1 món quà, đó là chiếc MacBook mới cứng.

- Chị Linh.

- Em không cần phải ngạc nhiên như vậy, nó tuy là máy chị đã dùng rồi nhưng nó vẫn còn tốt lắm. Em nhận cho chị vui nhé.

Thực ra người tìm hiểu về 2 mẹ con bà Nhài là Bảo Kiên, Bảo Kiên nghiện món xôi lạc với ruốc của bà Duyên, muốn giúp đỡ gia đình bà nhưng lại không dám qua mặt đại ca. Thấy cô chủ của mình đang muốn thực hiện công tác từ thiện nên Bảo Kiên có nhờ đại ca và cô chủ giúp đỡ mình. Chiếc MacBook đó là Kiên mua bằng tiền mà cậu tích góp được và nhờ cô chủ mình tặng lại cho Nhài. Có phải không sắp có 1 cặp đôi nữa yêu nhau?