Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ

Chương 170



Anh hùng khó qua ải mỹ nhân và Đức Trung cũng không ngoại lệ, mặc dù có thấy Thục Linh phê pha vì dính thuốc kích dục nhưng cậu ta thấy lần này Nhi bị ngấm thuốc còn nhiều hơn nữa, không có bao cao su nên cậu ta bắn ra ngoài, đã 3 lần rồi nhưng Nhi vẫn còn muốn nữa, thật không thể tưởng tượng nổi.

- Nhi!

- Trung, yêu cậu. Yêu cậu nhất…

Nhi đặt lên môi Trung 1 nụ hôn vụng về rồi ôm chặt lấy Trung mà tự nhấp. Ở nhà Nhi bà Sinh nói kháy ông chồng mình rằng là đấy, rể yêu rể quý của ông giở trò đồi bại với con gái ông đấy, bênh nhau cho lắm vào. Nhưng ông Tư vẫn nói đỡ cho chàng rể giàu có rằng Mạnh Khương làm vậy thì có gì sai, dù sao 2 đứa cũng sẽ là vợ chồng.

- Ông im đi, con bé là con ruột của chúng ta ông hiểu chưa.

- Hai đứa nó có hôn ước với nhau cơ mà, thằng Khương làm như vậy là đúng.

- Hạ thuốc kích dục con gái chúng ta mà ông còn nói là đúng sao? Có biết tác hại của nó ra sao không? Tôi sẽ không chấp nhận gả con gái tôi cho thằng Khương vì con bé không yêu nó.

Bà Sinh nhận cú tát đau điếng từ ông chồng mình, bà lên nhà xách vali rồi đi xuống. Thời gian chỉ cách nhau có 2 phút thôi đủ để bà đi lên lấy đồ và xuống cầu thang, có thể bà Sinh đã chuẩn bị tinh thần rời khỏi ngôi nhà này từ trước rồi.

- SINH!

- Ông ở lại mà suy nghĩ đi, tôi đi Nha Trang đón con bé về.

- Bà có còn coi tôi là chồng bà hay không?

- Ông hỏi tôi vậy ông có còn coi Yến Nhi là con gái mình không?

- Tôi chỉ muốn con bé lấy thằng Khương để được nhàn hạ tấm thân không phải động vào bất cứ thứ gì, thằng Khương yêu chiều con bé như vậy. Tôi nghĩ cho con gái chúng ta, là sai hay sao?

- Vậy ông có để ý tới tâm tư tình cảm của con gái mình không ông Tư? Nó thích hay ghét Mạnh Khương ông biết quá rõ rồi mà.

Ông Tư hiểu hơn ai hết bởi ông là người đưa Nhi sang nhà Mạnh Khương chơi lúc nhỏ, thấy chồng mình im lặng đứng chôn chân tại chỗ bà Sinh cũng không nói gì hết cả, xách vali rời khỏi nhà, bà sẽ thuê 1 khách sạn nhỏ để ngủ và sáng mai sẽ bay sang Nha Trang, anh Lâm có nói sẽ tài trợ toàn bộ tiền vé máy bay cho bà Sinh, coi như là 1 chút trách nhiệm khi đã không bảo vệ Nhi chu toàn trong đám cưới của mình.

[ Alo, bà Sinh à?]

- Cậu Bảo, con gái tôi bây giờ ra sao rồi?

[Bà cũng biết công dụng của thuốc kích dục phải không? Tôi thay mặt cậu chủ của tôi chia sẻ với bà 1 thông tin rằng con gái bà, cô bé Nhi đã yêu 1 cậu bạn cùng lớp.]

- Có chuyện đó sao cậu Bảo?

[Cô bé có tâm sự với cô chủ tôi rằng đã thích thầm cậu bạn đó từ năm lớp 10 nhưng tới năm lóp 12 mới dám thổ lộ vì bố mẹ cứ bắt phải thích cậu thiếu gia Mạnh Khương.]

- Chỉ có ông nhà tôi thôi, còn tôi giống con bé, không chấp nhận sự áp đặt này. Con gái tôi có phải nó vẫn còn ngấm thuốc không?

- Chúng tôi chưa thể rõ được chuyện này, nhưng theo như bác sĩ riêng của cậu chủ tôi bà ấy nói thuốc có liều lượng cực mạnh.

- Tôi hiểu rồi cậu Bảo. Sáng mai tôi sẽ có mặt ở đó sớm.

Nuốt nước mắt vào trong, bà Sinh lo lắng cho đứa con gái của mình quá, đi học mà cái bụng chửa vượt mặt lên thì người ta đánh giá bà không biết dạy con, để con gái mình chơi bời rồi mang thai.

- Không biết gia đình của cậu bé đó thế nào nhỉ?

Sáng sớm hôm sau, Yến Nhi lờ mờ mở mắt ra nhìn xung quanh, thân thể mệt mỏi rã rời nhưng cô bé vẫn nhớ rõ tối qua xảy ra chuyện gì, nhìn xung quanh căn phòng nhi thấy Trung đang nằm dưới đất và đắp chăn.

“Là cậu ấy, cứu mình vào đêm hôm qua.” Đặt chân xuống giường để xỏ dép cô thấy tờ giấy để trên bàn, dòng chữ nghiêng đẹp đẽ kia là của mrs Helen, mrs Helen nói rằng đêm qua chính Mạnh Khương hạ thuốc kích dục Nhi, Mạnh Khuơng đã bị anh Lâm nhốt lại vào hầm rồi và sẽ bị đưa về nhà vào tối nay cùng mọi người. Nhi bị hạ thuốc loại mạnh nên không có huyết thanh nào giúp được, Trung là người đã giúp Nhi hạ hỏa. Mrs Helen còn ghi thêm là mẹ của Nhi sẽ qua đây sớm nhưng không rõ mấy giờ thì bà Sinh có mặt.

- Ưm…

Có thể do ánh nắng của buổi sáng chiếu vào nên Trung chói quá mà thức giấc, đập vào mặt trung là Nhi, cô nàng đã mặc quần áo vào rồi.

- Xin lỗi cậu chuyện đêm qua, thực ra Trọng Lâm anh ta nhờ tôi…

- Không có cậu tôi đã chết nghẹn vào đêm qua rồi.

- Thực ra đã có chuyện gì vậy?

Nhi nói rằng Mạnh Khương đánh ngất bảo vệ rồi mặc đồng phục bảo vệ rồi trà trộn vào đây, Mạnh Khương có tài mở khóa và có chút Karate.

- Hôm qua tôi đã định thuê 1 phòng khác rồi nhưng cuối cùng… ha vẫn là bị anh ta khóa chặt lại.

Nhi không có nói Trung chịu trách nhiệm gì hết cả, vệ sinh cá nhân rồi nói sẽ mời Trung 1 bữa coi như là trả ơn Trung cứu mình. Trung khá ngạc nhiên khi Nhi không cáu gì hết, cứ vậy bình thản như không, chẳng lẽ Nhi không lo bố mẹ sẽ mắng chửi mình à?

- Nhanh đi tôi mời cậu bữa sáng, hôm nay chúng ta còn cùng cô chủ nhiệm và mọi người bơi rồi đi chơi đấy, tôi không muốn bỏ lỡ vì sự chậm trễ của cậu đâu.

- Nhưng cậu… làm chuyện đó sẽ rất đau và khó đi lại.

- Không phải còn có cậu sao. Tôi đau không đi được cậu cõng tôi.

Nhi bá đạo thấy gớm khi đòi hỏi Trung cái này cái kia, giọng điệu mang vài phần ra lệnh. Trung nhún vai rồi nói OK mang theo cả 10 phần gượng ép. Nhưng khi ra tới cửa phòng chuẩn bị mở cửa phòng ra đi về lại phòng mình thì Nhi lại ôm chặt lấy cậu ta không cho đi nữa.

- Không phải cậu muốn tôi nhanh để còn đi ăn sáng với chơi bời à? Bỏ ra nào.

- Tự nhiên không muốn cậu đi nữa. Ở lại đây với tôi đi.

- Đồ cá nhân tôi để ở phòng, không phải cậu với tôi sẽ còn gặp nhiều sao?

Trung gỡ tay Nhi ra khỏi người mình rồi đi về phòng với duy nhất 1 chiếc underwear trên người và hàng chục vết cắn mà Nhi để lại trên ngực rồi bụng của cậu ta.

Sáng nay khách sạn phục vụ món bún cá, bánh mỳ xíu mại và xôi thịt, ai thích ăn món gì có thể chọn lựa chứ không ép. Cô bé Hiền chỉ nhìn về phía Bryan, thấy anh chọn bún cá cô bé cũng lấy bún cá để ăn, anh lấy nước gì cô bé cũng lấy nước đó vì Hiền thấy Thục Linh hồi nhỏ bắt chước anh Lâm cũng rất dễ thương.

- Đừng ăn quá cay như vậy Hiền, mặt em sẽ đổ dầu và nhiều mụn.

- A dạ vâng chị.

Trung xuất hiện 1 cái đám con trai liền chỉ ngay vào vết cắn ở cổ Trung vì nó rõ nét nhất, Trung nói rằng hôm qua giường cậu ta có kiến cắn nên gãi thôi.

- Có kiến á?

- Ừ. Hốc đi, đói vãi.

- Ơ mày không ăn xôi thịt nữa à Trung?

Trung lắc đầu định nói mình ngán rồi muốn đổi món thì Yến Nhi đi tới ôm lấy Trung rồi nói rằng đêm qua Trung ăn rõ nhiều thịt rồi nên nay ăn bún cá để cân bằng lại. Xuân Vinh chỉ vào Trung và Nhi rồi nói:

- Hai người… chẳng lẽ… con kiến cắn thằng Trung…

- Con kiến đó là tôi đấy hihi.

- Này này cậu bạo quá đấy Nhi à, tôi thật không ngờ…

- Ăn đi đừng nói nữa, hay ho gì mà nói chuyện đó?

- Tôi phải cho mọi người biết cậu là của tôi chứ.

Nhạc chuông android của Nhi, là mẹ của cô bé gọi, bà Sinh nói mình sắp lên máy bay rồi, và bà có nghe chuyện Mạnh Khương đã làm với Nhi, bà muốn gặp cậu bé đã giúp Nhi đêm qua.

- Mẹ biết rồi sao ạ?

- Ừ, cậu Thiên Bảo có gọi cho mẹ rồi. Thôi mẹ lên máy bay đây, gặp lại con sau.

Nhi cúp máy rồi nói với Trung rằng mẹ mình muốn gặp Trung đấy, để cảm ơn vì đã giúp Nhi hôm qua, trung nói Nhi nên cảm ơn Trọng Lâm vì anh đã giúp Nhi xử lý Mạnh Khương, còn Trung chỉ là vì bất đắc dĩ. Nói xong Trung đứng dậy và đi ra ngoài châm lửa hút thuốc.

- Trung à.

- Là cậu à Nhi

- Chứ vậy cậu nghĩ là ai?

- Không, tôi chẳng nghĩ gì cả. Chỉ nghĩ rằng không biết phải đối diện với mẹ cậu thế nào.

- Cậu đâu phải người hạ thuốc tôi, đừng có sợ sệt chứ.

Nhi ôm Trung 1 cái rồi nói rằng Nhi yêu Trung từ lâu rồi, Nhi bỏ qua tất cả quá khứ của Trung trước đây nên Trung đừng nghĩ ngợi gì nhiều quá.

- Xin lỗi cậu, thật lòng mà nói tôi chưa thể quên đi Thục Linh.

Trung gỡ Nhi ra khỏi người mình rồi quay vào bên trong khách sạn, Nhi chạy theo và nói với Trung rằng Nhi biết tất cả, Thục Linh như vậy tới Nhi cũng thích cô chứ không riêng gì Trung, Nhi sẽ đợi Trung và sẽ cố gắng để Trung yêu mình, Nhi hứa đấy.

Vì nơi tổ chức đám cưới của anh Lâm và Thục Linh ở đảo hòn Tre nên chuyến đi chơi hôm nay sẽ chỉ gói gòn trong đảo hòn Tre đó thôi, họ sẽ cùng nhau chơi ở Vinwonders và sẽ ăn trưa ở nhà hàng Camelia ở khu Vinpearl Resort Nha Trang. Vì có rất nhiều người nên hương tiện di chuyển phù hợp nhất là xe buýt. Vài chiếc xe buýt lớn chở mọi người đi tới công viên Vinwonder.

Ông Tư gặp ông sâm ở 1 quán ăn sáng quen thuộc của 2 ông, ông Sâm đã biết chuyện mà con trai mình làm rồi, ngoài câu xin lỗi ra thì ông Sâm và vợ sẽ đi xem ngày rồi tổ chức 1 cái lễ đính hôn cho 2 đứa nhỏ luôn. Ông Sâm có hỏi về bà Sinh thì ông Tư nói bà đã xách vali ra khỏi nhà rồi, bà ấy không chấp nhận cho con gái mình lấy Mạnh Khương.

- Khổ thật đấy.

- Tôi cũng không biết phải làm thế nào nữa bạn à. Tôi và ông có phải đã sai rồi không?

Đúng hay sai thì cũng không thể quay đầu lại nữa, Mạnh Khương làm chuyện có lỗi với Nhi, anh ta sẽ không từ bỏ đâu vì anh ta là người quyết liệt trong chuyện tình cảm. Đấy, nhắc tới Mạnh Khương, anh ta được gắp viên đạn ta khỏi bắp tay nhưng lại đang bị vệ sĩ của bố già canh chừng.

- Nhi, em ấy ra sao rồi?

- Chắc mày sướng lắm khi cướp đời con gái của người ta nhỉ.

- Nhưng tôi yêu em ấy, tôi làm vậy có gì sai chứ?

- Đừng có giở câu yêu ra tao nghe nhàm lắm rồi, yêu nhau là cứ phải đè nhau ra làm tình à? Mày chẳng khác gì 1 con trâu đực lên cơn động dục.

- Anh nói gì cơ?

- Tao nói mày là con trâu đực động dục.

Mạnh Khương bị sỉ nhục, anh ta dùng Karate nhưng không lại được với Tuyên, bị hạ đo ván ngay trong vài chiêu đầu.

- Ngoan ngoãn 1 chút thì sẽ được về nhà nhanh chóng.

Nhi mặc dù đang đau đớn nơi hạ thân nhưng vẫn quẩy cực sung cùng các bạn ở khu Water World. Thục Linh sợ nước nhưng bị các bạn kéo ra chơi cùng nên cô cũng cố gắng để tiếp xúc với nước vượt qua nỗi sợ hãi, anh Lâm vì bảo vệ vợ nên đi theo chơi cùng luôn. Đi Nha Trang khá nhiều lần nhưng anh cũng chưa có lần nào vào đây chơi cả.

Chơi không biết mệt thế nhưng Nhi bị trượt chân, ùm 1 cái cô nàng ngã xuống nước, biết bơi đấy nhưng lại chới với dưới dòng nước, Trung thôi thì giúp cho trót đi, cậu ta nhảy xuống cứu Nhi trước sự reo hò cổ vũ của đám bạn thân ai đứa đấy lo.

- Bọn mày không đứa nào xuống cứu còn đứng đó hét à?

- Bọn này nhường mày đó chứ. Được thịt rồi nên có trách nhiệm 1 chút.

Trung thầm chửi thề 1 cái rồi đi chỗ khác chơi, Nhi lẽo đẽo chạy theo sau rồi bỗng cô nàng nhảy lên lưng Trung khiến cậu ta không tự chủ được mà cả 2 cùng nhau ngã xuống nước.

- Cậu điên à, tự nhiên nhảy lên lưng tôi là sao?

- Thì tôi mệt rồi muốn cậu cõng.

- Muốn tôi cõng thì nói 1 tiếng, việc gì phải làm như vậy?

Ướt nhẹp hết cả người càng khiến Trung tăng thêm độ quyến rũ trong mắt Nhi, thật muốn chà đặp cắn xé thân thể vạm vỡ đó của cậu ta. Nhi nhìn Trung rồi liếm môi 1 cái khiến Trung sởn hết gai ốc, con gái chủ động như Nhi và Mỹ Hương trước đây khiến cậu ta sợ hãi.

Đồ ăn nhẹ cho mọi người được bà Mary mua rồi, dù sao anh Lâm và vợ chồng bố già đã tài trợ hết tất cả rồi. Thấy con trai mình đang cõng cô bé Nhi với 1 vẻ mặt hết sức khó chịu bà buồn cười quá thể đi, đã cùng nhau làm chuyện đó rồi mà con trai bà sao ghét bỏ cô bé như vậy chứ.

- BỌN MÀY THẤY THẰNG TRUNG VỚI CON NHI ĐẸP ĐÔI KHÔNG?

- ĐẸP.

Xuân Vinh và Sơn nói Trung tươi lên, được cõng người đẹp mà mặt cứ như đâm lê.

- Nhường 2 đứa mày đấy!

- Thôi tao có Liên rồi.

- Tao cũng thích Ngân, chậu có hoa rồi không nên có bông khác.

- À này các lão các mụ ây?

- Bà lại nghĩ ra trò gì hay à Mỹ Anh?

Mỹ Anh nói sao không tổ chức 1 cuộc thi xe đạp đôi cho tất cả mọi người chứ nhỉ, giải thưởng sẽ là cái gì đó lớn lớn 1 chút cho các tuyển thủ có tinh thần đạp xe. Anh Lâm cõng Thục Linh trên lưng có nghe thấy ý tưởng này nên cười và đồng ý, về Hà Nội đi anh và Minh Hùng sẽ tổ chức.

- Anh hứa đó nha anh Lâm.

- Nhưng phải là 1 cặp nam nữ. Chứ không thể 2 nữ hoặc 2 nam.

- Em đồng ý luôn, 1 cặp nam nữ mới vui.

- Giải thưởng sẽ là gì đây vợ yêu?

Anh Lâm đặt Thục Linh xuống ghế ngồi ăn nhẹ, Thục Linh suy nghĩ 1 lát và nói rằng cặp nào thắng chung cuộc sẽ được 2 vé đi du lịch, bất cứ tỉnh thành nào trên lãnh thổ Việt Nam cũng được.

- Haha vợ anh biết chơi đấy chứ. Đồng ý không mấy đứa?

- ĐỒNG Ý Ạ!

Lớp 12A4 này toàn những con người năng động ghê cơ, anh Lâm có gọi vợ chồng Minh Hùng tới để bàn bạc luôn về chuyện này, ai cũng sẽ được tham gia cả không riêng gì những bạn trẻ và phần thưởng sẽ là 1 chuyến du lịch ở 1 nơi trên lãnh thổ Việt Nam.

- Hay đấy bạn già, đạp xe cũng tốt. Thế bao giờ thực hiện?

- Cuối tuần sau trên phố đi bộ vào sáng sớm. Mấy đứa cho anh hỏi các em đạp xe đạp nhiều nhất bao nhiêu cây? Đầu tiên là Xuân Vinh.

- Ôi anh hỏi tôi làm gì chứ, có động vào xe đạp bao giờ đâu.

- Thế còn Sơn thì sao?

- Em có lần đạp liên tiếp được 25 cây không nghỉ ạ anh.

- Hiếu?

- Cũng chừng đó giống Sơn ạ anh.

Anh Lâm gật đầu, vì còn có con gái nữa nên khoảng cách sẽ rút ngắn lại 17km thôi, về Hà Nội anh sẽ tính sau. Bryan chạy lại, trên tay cầm cây kem dưa hấu rồi nói với anh Lâm rằng mẹ của Nhi đã tới khách sạn rồi.

- Nhi à mẹ em đã tới đây rồi, em có muốn về khách sạn luôn bây giờ không?

- Dạ em có ạ anh.

- Ừ, thằng Trung thay đồ đi rồi cùng cái Nhi về.

- Sao lại là tôi?

- Không mày thì còn ai. Đứng dậy và đi!

Bà Mary cũng nói sẽ cùng con trai mình và Nhi về khách sạn để nếu mẹ của Nhi có bắt chịu trách nhiệm thì bà và ông Kiên sẽ đứng ra chịu trách nhiệm.

Bryan vẫn còn đứng đó ăn kem, để lộ thân trên trần và quần đùi khiến bọn con gái được 1 phen bổ mắt, tự nhiên Kevin cũng tới, anh ta cũng để thân trần nhưng có cầm theo chiếc macbook và nói với anh Lâm rằng đoạn video đã dựng xong xuôi.

- Mày làm tốt lắm.Thôi chúng ta về khách sạn rồi nghỉ ngơi ăn uống nhé mấy đứa. Rồi chiều lại đi chơi tiếp.

- DẠ VÂNG Ạ.

Bà Sinh ngồi ở sảnh chờ con gái mình về, bà cũng đã thuê phòng khách sạn ở Hà Nội qua app cho bà và con gái ở rồi, chồng bà, ông Tư không bỏ đi tính bảo thủ ngang như cua của ông thì chừng đó bà và con gái sẽ không về.

- Mẹ ơi…

- Ôi Nhi, con gái của mẹ.

Bà Sinh ôm con gái mình vào lòng thật chặt rồi nhìn ra phía 2 mẹ con bà Mary, 2 người mẹ bắt tay nhau làm quen rồi ngồi ghế nói chuyện. Bà Sinh có ý muốn gặp Mạnh Khương nên vệ sĩ của bố già có vào tầng hầm để lôi tên đồi bại đó ra, hắn ta được mặc quần áo đầy đủ và bắp tay trái có băng bó vì bị trúng đạn.

- Trọng Lâm thật là nhân từ.

- Mạnh Khương, cháu có điều gì muốn nói với cô không?

- Cô Sinh à cháu yêu em ấy lắm, đã từ rất lâu rồi, hơn nữa 2 bên gia đình đều quen biết với nhau mà.

- Dù gì đi nữa cháu cũng không được làm như vậy với con Nhi nhà cô. Dùng karate đánh ngất bảo vệ rồi vào phòng con bé, cháu có thấy mình quá hèn hạ tiểu nhân không Mạnh Khương? Lại còn thuốc kích dục?

Mạnh Khương nói vì Nhi yêu người khác chứ không yêu anh ta nên anh ta mới ghen quá rồi làm chuyện đồi bại với Nhi, nhưng dù gì đi nữa 2 người cũng là vợ chồng mà.

- Anh im đi, từ nhỏ tôi đã không thích anh rồi. Tôi học karate cùng anh vì bị bố ép, tới nhà anh dự sinh nhật ngay hôm hẹn hò đầu tiên cũng vì nể 2 bác mà tới. Anh đừng hy vọng gì ở tôi, người tôi yêu là cậu ấy, Bùi Đức Trung.

Thẳng thắn chưa kìa, 3 mặt 1 lời luôn nhé, Mạnh Khương đừng hy vọng gì nữa biết chưa. Nhưng anh ta không phải “ đậu vừa rang” khi chỉ tay vào mặt Đức Trung và nói với bà Sinh rằng Đức Trung là tác giả của vụ cuỗm 800 tỷ đồng và bắt cóc.

- Cậu ấy đã phải trả giá quá đắt là mất đi tình yêu của đời mình, như vậy là quá đủ rồi. Mạnh Khương anh hèn hạ nhưng cũng đừng quá mức hèn hạ như vậy.

Anh Lâm cùng mọi người về khách sạn và điều đầu tiên anh làm là đưa Thục Linh cô tới chào bà Sinh. Thiên bảo có nói anh Lâm chính là người phát hiện ra đầu tiên nhưng vì đã quá muộn nên không thể ngăn chặn được sự việc.

- Ngoài cháu ra thì còn có thân cận của cháu là Bryan. Mày ra đây!

- Dạ vâng đại ca.

Anh Lâm trình bày đó là Nhi tự tiếp cận với vợ anh trước nên anh có điều tra về Nhi, từ đó mới biết tới cả nhà của mạnh Khương và điều anh không ngờ đó là Khương và Nhi có học qua Karate.

- Cô Sinh ạ, 1 phần lỗi cũng do cháu mà ra cả vì đã bảo vệ không chặt chẽ. Cháu xin chịu trách nhiệm cùng với gia đình của chú Kiên và cô Mary.

- Tôi không bắt cậu hay gia đình của chị Mary phải chịu trách nhiệm đâu, trong chuyện này người sai là thằng Khương con trai anh Sâm mà.

Anh lâm thôi thì bà Sinh đã không bắt anh chịu trách nhiệm thì thôi vậy, anh cùng cô và 1 vài vệ sĩ giải tán về phòng, chỉ còn 2 mẹ con bà Mary, mẹ con bà Sinh và Mạnh Khương ở đó thôi.

Mạnh Khương cười tươi lắm, bà Sinh bắt anh ta chịu trách nhiệm có nghĩa là bà Sinh đã công nhận anh ta là con rể rồi đấy.

- Mẹ ơi, con sẽ chăm sóc…

- Phiền cậu Trung đây ở lớp để ý con gái tôi 1 chút, nó nghịch ngợm dữ lắm.

Mạnh Khương tắt nụ cười rồi bù lu bù loa lên rằng Nhi phải là của anh ta, anh ta sẽ nói bố mẹ mình mang trầu cau qua hỏi cưới ngay ngày mai thôi, anh ta sẽ chăm sóc cho Nhi thật tốt mà.

Thật tội nghiệp cho Mạnh Khương nhưng không có tình yêu từ Nhi anh ta vẫn chỉ là kẻ thất bại mà thôi. Nhi nói họ có thể làm anh em hoặc bạn bè, còn tình yêu thì không thể.

- Không, anh không muốn làm anh trai của em. Tại sao vậy Nhi? Chúng ta lớn lên bên nhau từ nhỏ cơ mà, chẳng lẽ anh thua 1 thằng nhóc hay sao?

Mạnh Khương có phần nào giống với anh Lâm, cũng yêu đậm sâu nhưng anh Lâm may mắn hơn vì Thục Linh yêu anh, còn đây Mạnh Khương chỉ là đơn phương mà thôi. Mạnh Khương được vệ sĩ đưa lại về hầm nhưng anh ta giãy ra và đi tới cầm chặt lấy tay của Nhi mà cầu xin:

- Nhi à, hãy thử hẹn hò với anh đi. 1 lần thôi anh hứa sẽ đối xử tốt với em mà.

- Nhi à tôi nghĩ cậu không nên yêu tôi đâu vì hết lớp 12 tôi sẽ đi du học. Với cả phụ nữ nên chọn người yêu mình, tôi và cậu chưa có tình cảm gì đặc biệt nên xin đừng hy vọng điều gì ở tôi.

Trung đứng dậy rồi theo mẹ mình về phòng nghỉ ngơi, nhưng Nhi không muốn để Trung cứ thế mà rời xa mình, tình cảm chôn giấu suốt gần 3 năm rồi Nhi không thể nào giấu tiếp được nữa.

- Tôi yêu cậu Trung à.

- Nhưng anh ta yêu cậu, cậu nên chọn anh ta, cuộc đời cậu sẽ bớt khổ cực.

Trung gỡ tay Nhi ra rồi đi về phòng, Nhi ngồi thụp xuống đất rồi khóc nức nở. Nhi không có yêu Mạnh Khương, Nhi yêu Trung mà, chẳng lẽ đêm qua giữa 2 người chỉ là sự giúp đỡ thôi sao?

- Nhi. Chúng ta hẹn hò luôn nha, được không? Mẹ ơi, mẹ cho con cơ hội đi được không mẹ?

- Anh im đi! Đồ tồi. Tại anh mà bây giờ cậu ấy không còn nhìn mặt tôi nữa, tôi chuyển trường khi chỉ còn nửa kỳ là vì cậu ấy. Anh cút đi!

Nhi khóc rồi quay về phòng, Mạnh Khương chạy theo, muốn vào phòng nhưng đã không kịp, Nhi khóa trái cửa lại rồi.

- Nhi, mở cửa cho anh đi mà.

- CÚT! TÔI KHÔNG MUỐN THẤY MẶT ANH, ĐỒ TỒI!