Trói Buộc Nàng Công Chúa Nhỏ

Chương 41



[...]

Tối ngày 8/2, 3 người của tập đoàn Tiffani & Co đã có mặt tại sân bay Nội Bai, tiết trời lúc này khá mát mẻ và dễ chịu thực sự. Con xe bentley màu đỏ của Lâm do Bryan cầm lái đã đỗ xịch lại ngay trước mặt 3 người.

- Oh hello everyone!

- Oh mr president! Did you come over to pick us up? So attentive.

- You are our valued guests. Please get in the car. We have prepared a small party.

- Oh yes, thank you sir.

Kiện hàng được Trọng Lâm anh nâng niu trên đùi, Alexandre có hỏi anh về tên của cửa hàng. Trọng Lâm cười tươi lắm rồi nói:

- I call it’s L2 Luxury.

- Is it still L2 sir?

- Yes. L2 for me, that's unique. No name can be replaced.

- You seem like a loyal person mr president.

Trọng Lâm không nói gì, anh chỉ cười mỉm 1 cái thật nhẹ nhàng rồi hỏi thăm về ngài Bernard, Alexandre cười phớ lớ ra rồi nói với Lâm rằng bố anh ta tiếc đứt ruột tiếc gan vì không được tới Việt Nam, vì ông con trai tranh mất. Trọng Lâm cười rồi nói rằng cũng hết tháng 2 này anh sẽ quay trở lại Mỹ tiếp tục điều hành tập đoàn.

- Really. Do your parents know this?

- They know. But I have my choice, and they support.

- Really like it. I wish I was as free as you. my parents they keep pushing me, my love story they also interfere, it's boring. Have you loved anyone yet President?

- Yes sir. She's the reason I went to America.

Ông trợ lý của ngài Bernard nghe tới đây, nghĩ ngợi 1 lúc rồi mạo muội hỏi Lâm:

- Oh Mr. president, I'm curious, does that girl also have letter “L” in her name? That's why all of your businesses start with L2.

- Haha please don't guess sir. But... you’re right!

Tới khách sạn rồi, vợ chồng bố già cùng các thành viên hội đồng quản trị đã đợi sẵn, đầy đủ người rồi chúng ta cùng ăn thôi, cũng là bữa nhẹ nhàng với bít tết, rượu vang cùng 1 số món Âu. Alexandre nói với Lâm rằng ngày mai anh ta muốn ăn món Việt do đích thân Lâm nấu.

- Ok sir. Outdoor dinner, forest orchids and swimming pool. Do you like it?

- Orchid? what is this?

- It is a flower of Vietnam, grown in small baskets that look very beautiful. tomorrow afternoon, we'll all go there together.

- Oh that's great mr president. My dad, he will get jealous of me haha.

Sáng hôm sau, Trọng Lâm và Minh Hùng cùng toàn bộ vệ sĩ mỗi người 1 chân 1 tay lau dọn tủ kính và những vết sơn còn đọng lại trên sàn nhà. Trọng Lâm ưa sự hoàn hảo cho nên anh không muốn có 1 khâu sai sót nào trước ngày khai trương.

- Mr president. Your place is pretty big. Do you sell watches too?

- The watch belongs to one of my friends playing with me, sir. He has a pretty famous watch shop in Ho Chi Minh city.

- Oh I got it.

1 đứa con tinh thần nữa của anh sắp sửa ra đời, cho nên anh tự tay dọn dẹp cho nó sạch bong và sáng bóng, chắc chắn anh và mọi người trong mấy ngày tới sẽ làm việc rất cực nhọc đây. Ngày 10/2 tới đây là ngày Vía Thần Tài, cũng là ngày hoàng đạo nữa nên anh lấy ngày đó làm ngày mở cửa hàng bán trước, sau đó tới sáng ngày 13/2 sẽ khai trương luôn. Cô vì ngày 12 dương lịch này đi học trở lại rồi cho nên gấp rút chuẩn bị cho việc thiết kế và phát tờ rơi cùng bà Bình và chị em Phương Hoa ở cafe L2.

- Cô Bình ơi. Trọng Lâm đúng là giỏi thật đó ạ.

- Nó được như vậy là do tính tự lập từ nhỏ cháu ạ. Từ năm 15 tuổi nó đã qua Mỹ rồi, cô chú chỉ đằng sau hậu thuẫn. Kể ra cô cũng là 1 và mẹ tồi tệ.

- Tại sao lại như vậy ạ cô?

Bà Bình nhân lúc cô đang đi xuống tầng 1 order thêm bánh và nước cho mọi người có kể sơ qua, chính bà là người đã chia rẽ cô và Lâm, để giờ đây cô chỉ còn tình cảm anh em như ruột thịt với Lâm.

- Vậy là anh Lâm vẫn yêu chị Linh rất nhiều đúng không ạ cô?

- Đúng vậy. Đó là lí do mà tất cả cơ sở làm ăn của nó luôn có chữ L2 đó cháu à. Ngay cả biệt thự nó ở cũng có chữ L2, với mong muốn rằng Lâm và Linh mãi mãi hoà làm 1.

Bà Bình nói xong thì 2’ sau cô cầm khay bánh ngọt lên cho mọi người vừa ăn vừa làm việc.

- Mấy đứa thấy như này ổn không?

Bà Bình đưa con surface pro cho cô cùng 2 chị em nhà kia xem. Nhưng cô vẫn thấy có cái gì đó thiếu thiếu.

- Mẹ à, con thấy nó khá ổn. Nhưng sắp tới 14/2, chúng ta nên làm điều gì đó bắt mắt hơn mẹ ạ.

- Con có ý tưởng gì không Linh?

- Ừm... con nghĩ là...

Cô mới chỉ nghĩ thôi, đứng dậy đi ra chỗ xa xa bấm máy gọi cho ai đó. Không phải chỉ 1 mà là 3 cuộc gọi luôn. Sau khi nhận được 2/3 đồng ý cô quay trở lại bàn bà thủ thỉ thì thầm với 3 người còn lại.

- Gì cơ? Thầy phù thuỷ Quân Nguyễn ư Linh?

- Em nghĩ đây sẽ là 1 sự kết hợp hoàn hảo.

- Nhưng mà con, Minh Quân đang ký hợp đồng với bên Khải Sơn. Theo luật kinh doanh, thì như vậy mình đang chèo kéo khách hàng.

- Con biết điều đó mà mẹ. Nhưng chúng ta cũng nên báo cho anh chị biết về ngày khai trương chứ ạ. Thầy và anh cũng đã đồng ý, còn chị Trang hôm đó bận chuẩn bị cho bộ sưu tập áo tắm sẽ không thể tới được ạ. Cho nên em cần 2 chị cùng với thầy Quân và anh Khang khoai lang đeo sản phẩm để quảng bá thương hiệu. Lúc đó chắn chắn sẽ có mâu của Nina Fashion,

Ngồi thêm 3 tiếng đồng hồ nữa 4 người cũng thiết kế xong tờ rơi, và ưng ý nhất là thiết kế của Phương Hoa, học cao cũng có cái lợi của nó hihi. Và Trọng Lâm cũng khá ưng mẫu tờ rơi này.

- Ok vậy chúng ta đi in nhé?

- Ok.

Tới cửa hàng in, 4 người chơi trội khi in hẳn 2 nghìn tờ rơi, phát cho mỏi tay luôn.

- Alo anh nghe bé.

- 2 nghìn tờ đủ không anh?

- 5 nghìn tờ chứ 2 nghìn sao mà đủ. Chúng ta nên dự trù việc người dân họ vứt đi chứ

- Mẹ ơi anh bảo in 5 nghìn tờ.

5000 tờ rơi được nhanh chóng in ra, khá đẹp và bắt mắt, bà Bình đưa cho chủ cửa hàng 1 2 tờ, chào hàng các kiểu rồi sau đó cùng 3 người con gái đi về tiệm trang sức. Phương Mỹ nói:

- Cô Binh ơi. Cháu vẫn cứ thấy lo lo. Tranh sức quá đắt tiền, chúng ta lại không có thợ kim hàn như bên Khải Sơn...

- Làm ăn có lúc này lúc kia mà cháu, thằng Lâm nó mở cửa hàng này là nó muốn kinh doanh những thứ khác hay ho hơn ngoài bar và song bài. Nó cũng có 1 xưởng gạo ở bên Campuchia.

- Nhiều như vậy sao quản được hết ạ cô?

- Cô với chú cũng định là sẽ giúp nó 1 tay ở bar bên LA, nhưng nó nói rằng sắp xếp được. Nên thôi cô chú cũng không có nói năng gì, tính thằng con cô cô biết mà.

Về tới nơi, bà Bình liền đưa 5000 tờ rơi cho vệ sĩ cầm để đi phát, rồi cùng cô và chị em Phương Hoa đi thăm quan, tầng 1 thì Lâm với Xuân Tiến cho bán đồng hồ với phụ kiện cao cấp còn bên trên thì sẽ là trang sức. Lô hàng của Tiffani & Co để 1 bên tủ nhỏ hơn, do hàng nhập khẩu về đắt tiền.

- Anh Lâm.

- Vâng cô Phương Mỹ.

- Chúng ta không có thợ kim hoàn, nếu những người họ tới đây muốn đặt trang sức theo yêu cầu thì sao ạ anh?

- Cô Mỹ không phải lo chuyện đó. Sau ngày khai trương sẽ có 1 người nổi tiếng trong giới kim hoàn tới đây.

- Vậy sao ạ? Em nãy giờ cứ lấn cấn cái đó.

- Bán hàng có lúc này lúc kia. Mặt hàng này không phải mớ rau con cá, tôi nói đúng không cô Phương Mỹ. Mô hình bất động sản, cũng phải tư vấn gãy lưỡi mỏi hàm khách hàng mới chốt được 1 ngôi nhà.

Thông rồi đấy, khỏi thắc mắc nữa nhé cô bé. Trọng Lâm cũng mời gia đình của Phương Hoa tới nhà cô chiều nay để ăn tối và bơi luôn vì bố cô đã thiết kế xong bể bơi có thể bơi vào mùa lạnh rồi.

- Nhà Linh có bể bơi ạ anh?

- Đúng vậy. Có thể bơi được trong mùa đông xuân này.

- Dạ vâng thích quá ạ.

Phương Mỹ chạy ra bảo chị mình rằng chiều nay nhớ cầm theo đồ bơi vì nhà cô có bể bơi nước nóng.

- Bể bơi nước nóng á?

- Vâng. Anh chủ tịch còn mời tới ăn tối cơ.

- Mày... mày chỉ biết ăn thôi. Nhưng mà tao thích bể bơi nước nóng à haha. Tới luôn!

Cô hiện đang cầm chiếc nhẫn theo bên mình, cô nói với Lâm rằng cô có chuyện muốn nói thì điện thoại của Lâm đổ chuông, người gọi tới là thợ kim hoàn. Cô không có cơ hội để đưa lại cho anh chiếc nhẫn trực tiếp rồi, nên chỉ còn cách lẳng lặng mà trả lại thôi.

Anh đang nghe điện thoại, nhưng cũng biết lúc cô thò tay vào túi áo khoác của mình, nhanh chóng tóm lấy cổ tay cô 1 cách nhẹ nhàng. Cúp máy xong Lâm nói:

- Bé làm gì thế?

- Ờ em em... em trả trả đồ.

- Trả cái gì?

- Ờm.. chiếc là chiếc nhẫn...

- Nhẫn?

Trọng Lâm thò tay vào túi áo, ừm đúng là cô có trả chiếc nhẫn thật, Lâm cười mỉm 1 cái, đi ra ngoài rồi vung tay làm động tác ném đi. Điều này làm cho cô có cài phần tiếc nuối.

Thực ra anh đâu có vứt đi, trước mặt cô phải giả vờ ném đi kỷ niệm của 2 người để cho cô tin Lâm không còn bất cứ tình cảm yêu đương nào nữa. Trọng Lâm phủi tay sạch sẽ sau đó đi vào bên trong quầy kiểm tra 1 vài khâu nữa. Phương Mỹ lúc này mới kéo cô ra ngoài:

- Chị Linh. Lúc nãy em thấy chị đứng gần anh Lâm, rồi sau đó anh Lâm đứng ngoài này ném gì đấy. Chị biết anh ấy ném gì không?

- Ờ... mình mình không biết. Lúc nãy mình có đứng gần anh ấy để trêu anh ấy vài phát thôi. Mà anh ấy nắm thóp mình haha.

Cô nói với Phương Mỹ rằng mình đi mua chút đồ, rồi sau đó ra xe máy phóng đi tới chỗ yên bình có hồ nước. Vừa đi vừa nghĩ suýt lao vào 1 con ô tô đi ngược chiều ( đoạn đường cô đi là đường 1 chiều):

- CON KIA MUỐN CHẾT À!

- Dạ em xin lỗi ạ.

- Bố con điên hãm ***.

Tới nơi rồi dựng chân chống xe lên cô ngồi thừ mặt ra đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn dòng nước đang lăn tăn gợn sóng, chưa bao giờ cô thấy khó xử và đau lòng như vậy. Cô bị người khác chửi là quê mùa, có tí nhan sắc liền đi dụ dỗ công tử nhà giàu, Lâm vì đòi lại danh dự cho cô liền mua lại cả cửa hàng và cho sa thải nhân viên kia, vậy mà cô đối xử với anh ra sao? Trả lại cho anh chiếc nhẫn đã từng nằm trên ngón tay của cô, nhìn thấy anh ném nó đi 1 cách phũ phàng rồi phủi tay quay vào như chưa vó chuyện gì xảy ra. Phải người khác là điên tiết rồi 3 máu 6 cơn lên, hoặc là đau lòng mà đứt từng đoạn ruột ấy chứ.

Đang ngồi được 15’ thì có 1 chị nào đó đi tới ngồi ở chiếc ghế đá bên cạnh cô, 2 bờ vai rung lên từng hồi. Lòng thương cảm dấy lên, cô cởi áo khoác của mình ra rồi đi tới khoác lên người cho chị gái đó.

- Chị ơi. Có phải chị bị người ta cướp không? Chị ơi.

- Gọi Đạt. Gọi anh Đạt.

Chị gái chân tay luống cuống sờ lấy túi quần tìm điện thoại nhưng mà có đâu để tìm.

- Chị ơi. Chị nhớ số anh Đạt đó không? Em bấm cho chị nhé.

Chị gái này không được tỉnh táo cho lắm, vừa mới kêu gọi đó nhưng lúc sau lại nói là thôi đừng gọi sợ làm phiền anh ấy.

- Có phải anh ấy là người yêu chị không ạ?

Chị gái này gật đầu nhẹ nhưng xong lại lắc đầu nguầy nguậy, nói rằng mình chẳng là gì của anh ấy. Nhìn những vết bầm tím trên mặt của chị gái này, sao giống như chị Quỳnh lúc trước thế chứ.

- Chị ơi chị tên gì ạ?

- Tôi tên Thảo.

- Nhà chị ở...

- CON KIA!

Đang hỏi nhà chị ở đâu để em đưa chị về nọ kia thì có 1 ông nào đó cỡ phải ngoài 40 tuổi cầm cây gậy gỗ đi tới, vung lên cao rồi giáng xuống nhưng bị cô đỡ ngay lấy được rồi.

- Con ranh, mày là cái gì của nó?

- Cháu chẳng là ai cả, chú là người đánh chị ấy?

- Thì sao? Nó là vợ của tao, tao làm gì là quyền của tao.

Người dân đi đường đi qua thấy không vừa mắt bèn đi tới can, quyết bênh vực cho người phụ nữ kia.

- Này, ông đừng có nghĩ ông bỏ tiền để cưới người ta về làm vợ thì muốn đánh là đánh nhé!

- Chúng mày cút hết, con kia đi về nhà! Đi về!

Cô đưa tay chỉ thẳng vào mặt người chồng vũ phu,

- Ông còn lớn tiếng ở đây tôi sẽ báo công an bắt ông về tội bạo hành gia đình.

- Chúng mày... chúng mày giỏi lắm. Mày, khôn hồn thì đừng có vác mặt về nhà.

Hèn thế chứ lị, mới nói công an thôi đã kịp gọi báo đâu mà chạy mất hút con mẹ hàng lươn. Đám đông cũng tản đi hết rồi, Thục Linh cô sau 15’ hỏi cặn kẽ ra thì mới biết chị ấy cưới chui vì bố mẹ 2 bên không đồng ý, cuối cùng khi lấy về rồi mới biết hắn ta là 1 người rượu chè cờ bạc.

- Chị, có phải hắn ta tên Đạt, mà hồi nãy chị nói không?

- Không. Không phải. Hắn ta tên Tính.

- Bây giờ chị có nhớ số của anh Đạt đó không? Em gọi anh ấy tới đón chị về.

- Tôi nhớ. Nhưng anh ấy... chắc giờ đã có vợ con đàng hoàng rồi.

Ngồi 1 lúc thì điện thoại của cô đổ chuông, số tứ quý 9 đó hiện lên, nhưng cô không muốn nghe nên đã gạt chuông tắt đi.

- Sao cô lại không nghe?

- Số lạ chị ạ em không nghe. Chị ơi, để em đoán nhé, có phải thằng cha Tính đó.... là người chị yêu không?

- Sao... cô... em lại biết?

- Em có nghe rằng cô gái 1 khi đem lòng yêu thương 1 người đàn ông thật lòng, thì người đàn ông đó dù có đốn mạt và khốn nạn tới đâu thì vẫn không bỏ.

Chị Thảo đó gật đầu, đúng rằng người tên Tính đó là người chị yêu, yêu rất nhiều, thậm chí đã cãi lời bố mẹ, bị bố mẹ từ mặt vì lấy người tên Tính đó làm chồng.

- Còn anh tên Đạt, anh ấy là gì của chị ạ?

- Anh ấy là thanh mai trúc mã với chị, nếu chị yêu anh ấy thì anh ấy là mối tình đầu của chị.

Chiếc bentley màu đỏ đỗ xịch lại ở gần đó, Trọng Lâm cùng Bryan đi tới,

- Thục Linh à.

Cô giật mình quay ra, Trọng Lâm đang tay đút túi quần rồi hỏi tại sao anh gọi cho cô không được.

- Anh trai của em à?

- Cô là ai vậy?

- Tôi chỉ là người qua đường thôi.

- À chị ơi. Anh này tuy không phải là anh ruột em nhưng anh ấy đối với em rất tốt. Chị có họ tên đầy đủ của anh Đạt đó không? Nhỡ anh ấy vẫn còn đợi chị chưa lấy vợ thì sao?

Trọng Lâm đưa chìa khoá xe của cô cho Bryan, bảo anh ta đi trước còn mình ngồi giữa cô và Thảo, cất giọng lạnh lùng:

- Đạt nào? Cô biết anh ta làm nghề gì không?

- Nếu tính tới thời điểm hiện tại thì anh ấy là CEO của tập đoàn Ocean.

- Ocean à? Bất động sản à?

Thảo ừm 1 cái, Trọng Lâm lo chuyện bao đồng thì lo cho trót đi. Tưởng gì chứ bất động sản thì anh với bố già quen nhiều.

- Đạt. Bùi Tiến Đạt hả?

- Sao... sao cậu biết?

- Tôi thì không quen nhưng bố tôi thì biết rõ về tập đoàn đó. Nếu cô ngại thì đưa số của anh ta, tôi gọi thay cho.

Sao khi trao đổi số điện thoại, Lâm không vội gọi cho Đạt luôn mà tìm hiểu cặn kẽ về tên Bùi Tiến Đạt và cô Thảo này. Sở dĩ mà anh biết cả họ cả tên của Đạt, vì trong giới bất động sản cách đây 1 năm trước từng dội lên 1 tin đó là con trai của ông chủ tập đoàn Ocean bỏ đi ở ngay lễ cưới xa hoa của mình, cô dâu lúc đó là con gái cũng của 1 ông chủ tập đoàn bất động sản khác, khá môn đăng hộ đối. Lâm lưu số rồi giả vờ bấm 1 số khác có lưu trong máy, số đó là số phụ của anh để ở biệt thự.

- Thuê bao rồi. Cô có chắc là số này không?

- Thuê bao. Nếu như vậy thì anh ấy đã bỏ số đó rồi.

- Cô có nhà không? Tôi đưa cô về.

- Tôi mà về đó thì anh ta cũng đánh và đuổi tôi đi thôi.

- Vậy thì về nhà của em ấy. Tôi có tổ chức 1 buổi tiệc nho nhỏ.

Phải nói mãi cuối cùng Thảo cũng chịu lên con xe 20 tỷ của Lâm để về nhà của cô. Trên xe Lâm hỏi tại sao mà cô không nghe máy, cô trả lời rằng điện thoại để chế độ yên lặng, lại để túi quần nên không biết anh gọi.

- Anh nói em giúp anh vụ tờ rơi cơ mà, thật là. In 5000 tờ không đủ để phát.

- Gì cơ? Không đủ?

- Ừ. Anh không nghĩ là đám nhóc lại năng suất như vậy. Ngày mai em đi học rồi hả?

- Vâng.

- Vậy tan học em tới cửa hàng đi, giúp anh 1 vài khâu nữa để ngày kia khai trương rồi.

- Khai trương gì vậy cậu Lâm?

- Tôi có 1 cửa hàng trang sức và phụ kiện nho nhỏ.

Thảo nhận nhiệm vụ giúp đỡ Lâm đi phát tờ rơi, cô lúc đầu gàn vì kiểu gì tên chồng đốn mạt kia sẽ tìm và đánh chị nữa nhưng nghĩ thế nào lại thôi, vì vệ sĩ của Lâm sẽ bảo về chị.

- Phát tờ rơi thì tôi đủ người rồi. Cô nếu muốn giúp, thì làm nhân viên cửa hàng đi. Cô có kinh nghiệm hay biết làm cái gì không?

- Tôi có bằng kinh tế quốc tê của NEU. Cũng đã từng làm dịch vụ 3 tháng.

- Tốt. Trước mắt cô làm quen với mọi người ở chỗ tôi, cũng toàn người tốt với hiền lành như em ấy cả thôi. Sau đó tới ngày 13/2 khai trương, giúp chúng tôi tiếp khách khứa. Tối ngày 13/2 đó có tiệc nhỏ ở Marriott. Tạm như vậy.

Về tới nhà cô rồi, cô dẫn tay chị Thảo đi chào hỏi với mọi người rồi dẫn chị lên phòng mình tắm rửa thay đồ. Trọng Lâm nhân lúc này ở bên dưới gọi điện cho số máy của Đạt, Kevin cũng sẵn sàng định vị. Ồ có người nghe máy, giọng đàn ông mới ghê:

- Thảo ơi. Phải em không? Cuối cùng... cuối cùng em cũng chịu gọi cho anh rồi. Có biết anh đã tìm em khắp nơi không? Anh tình nguyện bỏ chức vị tổng giám đốc, anh cũng bỏ nhà đi rồi, Thảo à...

- Tôi không phải Thảo, tôi là bạn trai cô ấy. Tôi cho cô ấy được mọi thứ, cho nên tôi mong anh tránh xa cô ấy ra!

- Thảo... cô ấy yêu anh không?

- Có. Cô ấy nói anh là mối tình đẹp nhất từ trước tới nay của cô ấy, và cô ấy sẽ chôn chặt nó mãi trong tim. Anh yên tâm, tôi sẽ đối xử với cô ấy thật tốt. Về nhà đi, tập đoàn Ocean đang chờ anh.

- Không có cô ấy, chức tổng giám đốc, chủ tịch tập đoàn, cũng còn có nghĩa gì nữa. Cảm ơn anh, hãy thay tôi yêu thương cô ấy thật tốt.

Trọng Lâm cúp máy, Kevin cũng định vị xong, nơi Đạt ở chỉ cách nhà cô 5km thôi, đó là khu phố cổ.

- Mày cùng tao tới đó.

- Đại ca. Anh không điều tra sao? Nhỡ...

- Anh ta giống tao, cũng là 1 gã nhà giàu si tình.