Trời Cao Biển Rộng

Chương 2



luôn luôn không tụt lại phía sau, rõ ràng có thể đạt điểm cao nhất thì hắn lại chỉ lấy hạng nhì dù là trong bất kỳ vấn đề gì.

Cha của La Nghiêu là một người thừa kế xuất sắc, mẹ hắn cũng không kém, ông bà cố cũng đều là những nhân vật phi thường, không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cháu hoặc con trai mình sẽ trở thành như vậy, vì được sinh ra trong gia đình quyền quý biết rõ trách nhiệm vốn có của mình.

Nhưng thực sự xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ như vậy thì phải làm sao?

Có lẽ vì cảm thấy tuổi thơ hoặc cả cuộc đời của mình quá buồn tẻ nên vài thế hệ trước đối với La Nghiêu cũng khá khoan dung. Khi La Nghiêu tốt nghiệp đại học muốn tự phát triển sự nghiệp, hắn liền nói thẳng với cha rằng cả đời sẽ không thừa kế gia nghiệp, hy vọng ông sớm tìm một nhân tài xuất sắc quản lý tài sản gia đình.

Hôm đó, cha của La Nghiêu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đồng ý yêu cầu của La Nghiêu, có lẽ hơn phân nửa là đã dự đoán trước tình huống này, bởi vì từ nhỏ đến lớn La Nghiêu luôn chỉ đứng thứ hai, cho dù là ai cũng biết hắn có năng lực vượt trội hơn nhiều so với người đứng nhất.

Được phép của cha là điều nằm trong dự đoán nhưng mà ngoài ý muốn chính là hắn đột nhiên cảm thấy cô đơn, không có vui mừng như mình tưởng tượng.

Theo kế hoạch, sống qua 22 năm cuộc đời đã định sẵn, La Nghiêu vẫn không biết mình nên làm gì. Thoát khỏi quỹ đạo đã định ngay cả hướng đi phía trước cũng không biết ở đâu.

Vì vậy La Nghiêu bắt đầu thử nghiệm các kiểu sống tồi tệ, hắn thích đua xe, thích thử thách các giới hạn bất khả thi, tận hưởng cảm giác vật lộn trên ranh giới sống chết, vì chỉ có như vậy mới có thể khiến hắn cảm nhận được bản thể thực sự của mình.

Lần đầu lên tin tức giải trí đối với La Nghiêu chỉ là một sự tình cờ. Dù không biết mục đích tồn tại của mình là gì, suốt ngày cũng chỉ đua xe, đua ngựa cùng một nhóm công tử nhà giàu. Ăn chơi trác táng, cờ bạc, ma túy là những thứ La Nghiêu không bao giờ đụng đến và những người chơi cùng hắn cũng gần như đều là những người không thể thừa kế gia nghiệp, chứ không ai có thể ép hắn làm những việc không thích.

Tối hôm đó, La Nghiêu vừa tham gia xong một cuộc đua xe, không ngoài dự đoán, lại đứng nhì. Đêm khuya khoắt, La Nghiêu từng nghĩ, có lẽ mình sẽ sống như vậy suốt quãng đời bình thường còn lại, hoặc một ngày nào đó bất chợt phát hiện ra nhiếp ảnh hay quá, từ đó chuyên tâm theo đuổi nghề nhiếp ảnh, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng số phận sẽ bất ngờ lật ngược.

Tối hôm đó hắn đi một mình về nhà, nghĩ sẽ về nhanh để nghỉ ngơi nhưng giữa đường bất ngờ chiếc xe mất lái, lúc đó đã gần nửa đêm. Là một tay đua xe bán chuyên nghiệp, La Nghiêu không hoảng loạn, ban đầu định lái đến một đường phố vắng rồi cố tình đâm vào hàng rào, dù sao hệ thống bảo vệ trên xe hắn cũng khá đảm bảo, ai ngờ khi sắp rẽ để đâm vào thì bất ngờ phát hiện có người trên đường.

Tiếc rằng, đã quá muộn ——

Để tránh điều tiếng, nhà họ La không tham gia điều tra vụ tai nạn lần này, khi cảnh sát nói với hắn đó là hành động của một thiếu gia giàu có thường chơi cùng hắn, La Nghiêu gần như không tin được, mặc dù một tỷ bạc không nhỏ, nhưng bọn họ đều lớn lên trong gia đình giàu sang, La Nghiêu thực sự không hiểu được lý do tại sao đối phương chỉ vì một tỷ mà bán đứng mình??

Sau này hắn mới biết, đối phương là con riêng, gần đây người nhà định dâng anh ta cho một phú bà giàu có biến thái. Biết sự thật, La Nghiêu cảm thấy vô cùng mỉa mai, muốn tiền, muốn mối quan hệ hay tài nguyên, có thể nói thẳng với hắn, cần gì phải vì một tỷ đó mà hại hắn chứ?

Lúc đó đối phương đã bị bắt khi định trốn ra nước ngoài, anh ta nói: "La Nghiêu, tao chỉ không chịu nổi khi thấy mày sống vô lo vô nghĩ với tất cả mọi thứ thôi!"

Phải rồi, La Nghiêu nghĩ, tao còn có thể làm gì được nữa, ngoài việc chờ đợi phán quyết của pháp luật. Tuy nhiên đối với kẻ thù thì không thể làm gì, nhưng với cô gái vô tội kia, La Nghiêu biết mình có thể.

Một cô gái quê lên thành phố, dựa vào ước mơ của mình mà trở thành minh tinh, một cô gái bị què chân, khuôn mặt có lẽ cũng sẽ bị hủy, số phận sau này của cô sẽ ra sao, La Nghiêu gần như không cần suy nghĩ cũng biết, vì vậy hắn cưới cô, quyết định dành cả cuộc đời để chăm sóc cô gái này, nếu không cô ấy có lẽ sẽ thực sự xong đời.

Bạch Vân tỉnh dậy sau ba tháng, bác sĩ nói có thể là vì cô không muốn tỉnh dậy, cũng phải, bởi vì tỉnh lại, cái mà cô sẽ đối mặt chỉ là cuộc đời bi thảm, nhưng cuối cùng cô vẫn tỉnh lại.

Đương nhiên, Bạch Vân khó mà chấp nhận hiện thực, thậm chí còn căm ghét tên hung thủ gây ra tai nạn này cho mình đến mức muốn lấy dao đâm chết hắn, tiếc là hắn đã không cho cô cơ hội đó.

Với tư cách là thiếu gia nhà họ La, có lẽ cả đời hắn chưa từng chăm sóc ai, ngay cả khi ông bà nội qua đời, hắn cũng chỉ là mỗi ngày đến thăm và trò chuyện với họ, nhưng một hắn như vậy, lại phải chăm sóc người vợ mới cưới của mình, đúng vậy, người vợ duy nhất cả đời của hắn, bởi vì đó là lỗi lầm do hắn gây ra.

Lần đầu tiên giúp cô thay quần áo, Bạch Vân vẫn là bệnh nhân nằm bất động trên giường bệnh, bố mẹ cô thậm chí còn ngất xỉu đi vài lần, còn hắn có lẽ vì quá day dứt, hoặc là không yên tâm về sự chăm sóc của y tá, cho nên sau khi quan sát kỹ càng cách y tá chăm sóc cô vài ngày, hắn liền tự làm.

Ban đầu, tay chân còn rất vụng về, chưa nói đến việc giúp một cô gái hoàn toàn xa lạ thay đồ, mà còn phải xử lý các chất thải tiêu hoá, chất thải y tế, mỗi ngày còn phải lau mình cho cô, băng quấn trên mặt và chân thỉnh thoảng hắn cũng tự thay, La Nghiêu thừa nhận, đây là một cô gái rất xinh đẹp, cô có nét đẹp trong trẻo đặc trưng của cô gái nông thôn, nếu không vì hắn, sau này cô rất có thể sẽ trở thành Ảnh hậu, đó là theo lời người quản lý của cô nói, dù sao mục tiêu của cô cũng là Ảnh hậu.

Khoảng ba tháng trôi qua, La Nghiêu nghĩ, khả năng chăm sóc người khác của mình cũng khá tốt, ít nhất khi cô tỉnh dậy, cơ thể vẫn rất sạch sẽ.

Đương nhiên, việc này chưa kết thúc, vì cô vẫn không thể cử động chân, cơ mặt cũng bị cứng, nhưng không còn cách nào, nằm trên giường bệnh như thế không thích hợp để phẫu thuật.

Nhưng khi tỉnh dậy, cô lại không ngoan ngoãn như khi ngủ, mỗi lần thay băng phải quấn vải quanh tay hắn, cố định chân cô, mới có thể chăm sóc tốt, cả năm trời, cô mới được đưa lên bàn mổ.

Ca phẫu thuật khuôn mặt khá thành công, mặc dù cười lên vẫn hơi cứng, nhưng bình thường không nhìn ra được. Chỉ có chân, bác sĩ nói xương cô bị gãy, hiện giờ chưa thể phục hồi, chỉ có thể từ từ chữa trị.

Vì vậy, La Nghiêu quyết định đưa cô về nhà họ La, dù sao ở đó cô cũng sẽ được chăm sóc chuyên nghiệp nhất, trong môi trường yên tĩnh nhất.

Chỉ là ngày đón cô xuất viện, cô đưa ra một yêu cầu – sau này cô muốn tiếp tục ở lại làng giải trí, trở thành Ảnh hậu thậm chí đi xa hơn.

Hắn biết, cô đã chấp nhận thân phận là vợ của La Nghiêu, phu nhân nhà họ La.

Mặc dù nói như vậy rất tàn nhẫn, nhưng nếu không có nhà họ La, cuộc đời cô sẽ không còn gì, cho dù người phá hủy tất cả của cô là chính hắn.

La Nghiêu biết Bạch Vân lo sợ sau khi vào nhà họ La sẽ không thể ra ngoài được nữa, nhưng chuyện đó hoàn toàn không cần lo lắng, cha mẹ La đều là người rất cởi mở, ngay cả ước muốn của bản thân hắn còn có thể chiều theo được, huống hồ là cô. Dù vậy La Nghiêu vẫn tử tế hứa hẹn.

Ngày đón Bạch Vân về, La Nghiêu liền tuyên bố thân phận nữ chủ nhân tương lai của nhà họ La cho Bạch Vân, đương nhiên, cha mẹ La cũng tặng nhiều quà đắt tiền, xem như quà gặp mặt con dâu.

La Nghiêu biết Bạch Vân không vui, dù bên ngoài vẫn tỏ ra vui mừng vì được chiều chuộng.

Những ngày sau đó tất nhiên là tập phục hồi chăm chỉ, mặc dù Bạch Vân vẫn thỉnh thoảng làm khó người khác, nhưng cũng phối hợp tích cực.

La Nghiêu cũng không còn thời gian chăm sóc Bạch Vân nữa, chỉ có thể giúp đỡ một phần vào buổi tối lúc về nhà, dù sao cũng có đội ngũ chuyên nghiệp hơn có thể giúp cô.

La Nghiêu đã bắt đầu tiếp xúc với việc kinh doanh của gia đình, nếu không có gì bất ngờ hắn sẽ thừa kế toàn bộ gia sản, quay trở lại quỹ đạo đã định sẵn cho mình, dù sao một thiếu gia nhàn rỗi cũng không giúp được gì nhiều cho một minh tinh, La Nghiêu nghĩ mình nên thừa kế gia nghiệp trước, sau này việc hỗ trợ cô sẽ càng lớn hơn, tuy nhiên La Nghiêu không nói điều này với Bạch Vân, có những thứ, hành động sẽ thiết thực hơn lời nói.