Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Chương 1: Anh trao trái tim mình cho cô



Trong trang viên nhà họ Kỉ, đèn đuốc sáng trưng.

Cảnh Thù mặc một chiếc váy liền thân màu đen, trước ngực cô đang ôm hũ đựng tro cốt của Kỉ Ngôn Thanh. Cô không rơi nước mắt, nét mặt bình tĩnh tựa như chỉ đang ôm một bó hoa. Cô đã kết hôn với Kỉ Ngôn Thanh mười năm nhưng sự ghét bỏ và cự tuyệt cô dành cho anh trước nay không hề giảm bớt.

Anh ta chết rồi cô mới được giải thoát.

Có điều thỉnh thoảng khi nhìn vào hũ tro cốt trong tay, cô lại có một cảm giác mơ hồ không rõ, trái tim cũng cảm thấy hơi khó chịu. Cảm giác ấy thật không thoải mái nên cô cũng chẳng buồn để ý đến sự khác lạ trên người mình.

Người đến viếng Kỉ Ngôn Thanh không kể là nam hay nữ đều lắc đầu rồi giả vờ cảm thán.. Kỉ Ngôn Thanh là người có tiếng tăm, vậy mà lại điên cuồng yêu thương rồi lấy lòng loại phụ nữ này suốt mười năm. Có vẻ như là giờ cô ta cầu được ước thấy rồi, nhìn thì cũng xinh đẹp đấy nhưng con người này bạc tình quá, chẳng rơi một giọt nước mắt nào ở lễ tang, cũng chẳng có vẻ buồn sầu..

Đương nhiên Cảnh Thù chẳng thể biết được những lời họ bàn tán. Thực ra trước đó không lâu cô bị tai nạn xe khá nghiêm trọng. Lúc đó cô đã tận mắt nhìn thấy một mảnh thủy tinh cứng đâm vào ngực mình, cơn đau ập đến trong khoảnh khắc rồi cô hoàn toàn mất ý thức. Cô vốn nghĩ rằng lần đó mình chết chắc rồi, nhưng khi tỉnh lại thì lại nghe được tin Kỉ Ngôn Thanh chết, lại còn chết vì tai nạn.

Cô không tin chuyện này, Kỉ Ngôn Thanh biến thái, ngang ngược lại còn xấu xa này sao có thể chết được chứ? Hơn nữa anh ta còn từng đích thân nói anh ta rất yêu cô, anh ta sẽ chỉ chết trong vòng tay cô, tuyệt đối không có trường hợp nào khác.

Ngày trước anh ta không bao giờ rời xa cô ba ngày bởi sợ cô sẽ chạy mất, cho dù là đi công tác thì cũng chỉ nội trong ba ngày đã về gặp cô. Thế là cô đã chờ suốt ba ngày, nhưng cuối cùng chỉ chờ được thông báo cổ đông công ty đòi tổ chức lễ tang cho anh ta..

Đang chìm trong dòng suy nghĩ, trước mắt Cảnh Thù xuất hiện một bóng đen, cô ngước mắt nhìn, thì ra là thư kí thân cận bên cạnh Kỉ Ngôn Thanh. Cô lạnh nhạt hỏi: "Còn chuyện gì nữa?"

Những người đến phúng viếng đều đã đi hết rồi, theo lí mà nói thì anh ta cũng nên đi rồi chứ.

Lam Lẫm Duệ nhíu chặt mày, anh ta nắm chặt túi tài liệu trong tay, cắn răng hỏi: "Phu nhân, giám đốc Kỉ kết hôn với cô mười năm, bây giờ anh ấy mất rồi, thật sự cô không có cảm giác gì sao?"

Đột nhiên trái tim Cảnh Thù nhói lên.

Anh ta đang hỏi cô có cảm giác gì không sao? Đương nhiên là không rồi! Mười năm nay Kỉ Ngôn Thanh hoang tưởng lại còn điên dại, tính chiếm hữu của anh ta đối với cô đáng sợ đến mức khiến người khác căm phẫn. Anh ta đối xử với cô rất tốt, sẵn sàng cho cô mọi thứ, nhưng mà cô nào có thích chứ. Cô giống như con chim hoàng yến để anh ta vui đùa, mất tất cả vì anh ta, dựa vào đâu mà bắt cô phải có cảm giác? Hơn nữa sau khi cô tỉnh lại Kỉ Ngôn Thanh đã được đem đi hỏa thiêu rồi. Đối mặt với chút tro cốt này cô phải cảm thấy sao?

Cảnh Thù cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, hỏi ngược lại: "Còn anh thấy sao?"

Lam Lẫm Duệ nhìn gương mặt không chút cảm xúc của cô, bỗng cười cay đắng, anh ta cười rất lớn, khóe mắt đỏ ngầu, đáp lời Cảnh Thù: "Phu nhân, cô thực sự là người phụ nữ bạc tình nhất mà tôi từng gặp, cho dù bây giờ trong lồng ngực cô là trái tim của giám đốc Kỉ thì cũng chẳng thay đổi được sự lạnh lùng của cô."

Cái gì?

Cảnh Thù mở to mắt, cô nhìn người đàn ông đã mất bình tĩnh trước mặt, ôm chặt ngực mình không dám tin. "Tim của tôi.."

Lam Lẫm Duệ nhắm mắt: "Không sai, trái tim trong người cô là của giám đốc Kỉ. Nếu không cô thật sự nghĩ tim cô bị thủy tinh đâm vào mà cô còn sống được sao? Không phải vậy cô nghĩ giám đốc Kỉ lại lấy lí do tử vong là bị tại nạn xe sao? Không phải vậy cô nghĩ tại sao lại hỏa táng anh ấy sớm như thế?"

"Còn không phải vì cô sao, không phải vì giám đốc Kỉ không muốn cho cô biết chân tướng, không muốn cô phải đau buồn sao! Nhưng giám đốc Kỉ hoàn toàn không ngờ được rằng về cơ bản cô chẳng có tim thì biết buồn sao được?"

"Chết đi cũng tốt, hi vọng kiếp sau anh ấy mắt sáng hơn, nhất định đừng gặp lại cô!" Lam Lẫm Duệ nói xong liền nhét túi tài liệu vào tay Cảnh Thù rồi xoay người rời đi.

Tim Cảnh Thù truyền đến từng cơn đau nhói, sắc mặt cô trắng bệch, cúi đầu nhìn hũ tro cốt trong lòng, đột nhiên ôm nó chặt hơn. Không có ai nhận ra cho dù Cảnh Thù tỏ ra rất bình tĩnh thì từ khoảnh khắc nhận được hũ đựng tro cốt của Kỉ Ngôn Thanh, cô chưa từng để nó rời tay mình.

Cô run run mở túi tài liệu trong tay ra, từng trang từng trang giấy đập vào mắt. Cô nhìn vào chữ kí rồng bay phượng múa ở cuối tập tài liệu, bỗng nở nụ cười, tập tài liệu trong tay hứng trọn những giọt nước mắt đang lăn xuống.

Trái tim cô đau dữ dội, cô nở một nụ cười thê lương, ý thức đã hoàn toàn rơi vào bóng tối.. từng trang giấy rơi xuống đất, bên trên viết rõ tên người được thừa hưởng tài sản cả Kỉ Ngôn Thanh.

Tất cả đều để lại cho Cảnh Thù.