Trời Còn Đổ Mưa, Em Chưa Quên Người

Chương 9: Nên dỗ anh ấy thế nào đây



Cảnh Thù bị đẩy xuống giường, cô kinh hoàng rướn đầu dậy, tranh thủ lúc Kỉ Ngôn Thanh đang tháo cà vạt thì nhảy xuống giường định chạy đi. Ánh mắt sắc lẹm của Kỉ Ngôn Thanh quét qua, anh vươn tay giữ cô lại, không cho cô bất cứ cơ hội bỏ trốn nào. "Xoẹt..", chiếc váy dài của cô bị xé rách.

Bỗng anh dừng tay lại, ngước mắt đối diện với đôi mắt đang hoảng sợ của cô. Anh mím môi, ánh mắt trở nên trầm lắng, nhìn chăm chú Cảnh Thù đang không ngừng run rẩy. Một lát sau Kỉ Ngôn Thanh nắm chặt tay rồi đứng dậy bỏ đi.

Một tiếng "rầm" vang lên rất to, Cảnh Thù giật nảy mình. Cô thất thần nhìn trần nhà, trong lòng vô cùng hỗn độn. Nếu mọi việc cứ phát triển theo hướng này, chẳng phải sẽ giống hệt kiếp trước sao?

Cảnh Thù lắc đầu, mặt mày cuối cùng cũng giãn ra. Không, không giống nhau được. Kiếp trước cô tuyệt đối sẽ không có cảm xúc gì khi Kỉ Ngôn Thanh không vui, nhưng giờ đây cô biết rõ khi anh không vui lòng cô cũng chẳng thể yên.

Nhưng cô cũng rất bất lực, từ bé đến giờ cô chưa từng yêu ai, thật sự chẳng biết phải giải quyết chuyện này thế nào. Hơn nữa cứ nghĩ đến tính cách Kỉ Ngôn Thanh, Cảnh Thù lại không kìm được mà mắng thầm: "Xấu tính chết đi được." Với tính cách như vậy thì tốt nhất anh đừng nên làm hại thêm cô gái nào nữa.

Cảnh Thù đứng dậy thay một bộ đồ khác rồi cẩn thận thò cổ ra thăm dò. Bên ngoài rất yên lặng, phòng khách cũng không có tiếng động nào, có vẻ Kỉ Ngôn Thanh ra ngoài rồi. Cô bước ra khỏi phòng, thở dài một hơi. Đột nhiên cửa phòng làm việc bật mở, Kỉ Ngôn Thanh cầm tập tài liệu đối diện với Cảnh Thù.

Sống lưng Cảnh Thù lạnh toát, hơi thở nghẹn lại nơi cổ họng. Cô hành động thiếu tự nhiên, cố gắng không nhìn vào Kỉ Ngôn Thanh. Kỉ Ngôn Thanh thấy Cảnh Thù còn chẳng thèm nhìn mình một cái, anh nắm chặt tập tài liệu rồi đi thẳng xuống dưới.

Cảnh Thù thấy anh đi rồi, định mở miệng nhưng lại chẳng biết nói gì, đến khi tiếng đóng cửa vang lên, cô mới rón rén chạy xuống dưới tầng. Phòng khách rộng lớn nhà họ giờ đây không một tiếng động, Cảnh Thù ảo não vô cùng, cô ôm lấy gối rồi đổ người xuống sofa, buồn chán lướt điện thoại.

Mặc dù dùng điện thoại của mười năm trước có hơi không quen tay nhưng may mà cô lười đặt mật khẩu nên tất cả những chiếc điện thoại cô sử dụng đều có mật khẩu giống nhau. Cảnh Thù một bên cố gắng làm quen với điện thoại, một bên lướt Weibo, bỗng ánh mắt cô dừng lại ở một trang tin rất lâu.

"Làm thế nào để dỗ bạn trai."

"Bạn trai vừa dính người lại còn dễ khóc nên dỗ thế nào."

Cuối cùng, sau khi nhìn đồng hồ, Cảnh Thù nở nụ cười, cô đặt điện thoại xuống rồi lao ngay vào bếp. Một tiếng đồng hồ sau, Cảnh Thù đã đứng dưới tòa nhà của công ty Kỉ Ngôn Thanh, cô hít một hơi thật sâu rồi cầm hộp cơm bước vào trong.

"Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?"

Ngoại hình của Cảnh Thù quá bắt mắt, vừa đến quầy lễ tân đã có người chặn cô lại. Biết đây là nhiệm vụ của nhân viên lễ tân, cô thành thực đáp: "Tôi đến tìm giám đốc Kỉ."

Vừa thấy cô nói vậy, ánh mắt lễ tân nhìn cô đã thay đổi, đương nhiên cô ấy tưởng Cảnh Thù là một trong những cô gái thích trèo cao, muốn tìm cơ hội với Kỉ Ngôn Thanh. Không chỉ cô ấy mà rất nhiều người có mặt tại sảnh đều có chung suy nghĩ này, có người còn ngó qua quan sát cô mấy lần.

Mặc dù lễ tân nghĩ vậy nhưng vì kỉ luật tại Kỉ thị rất nghiêm khắc, cô ấy vẫn lịch sự hỏi: "Xin hỏi cô đã đặt lịch hẹn trước chưa ạ?"

Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên Cảnh Thù đến nơi làm việc của Kỉ Ngôn Thanh nên cô không biết đến gặp Kỉ Ngôn Thanh còn phải hẹn trước. Thấy Cảnh Thù chau mày, lễ tân cười nói: "Xin lỗi cô, nếu cô không hẹn trước thì không vào được đâu."

Cảnh Thù gật đầu, cô đành bất lực lôi điện thoại ra.

Trong phòng họp trên tầng cao nhất, ban lãnh đạo cấp cao của Kỉ thị đang báo cáo công tác thì bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Trong nháy mắt Kỉ Ngôn Thanh sầm mặt lại, những người có mặt đều nghiêm túc ngồi thẳng dậy, dùng hành động ra hiệu không phải điện thoại của họ.

Ai cũng biết Kỉ Ngôn Thanh rất nghiêm khắc, nhất là khi đang họp, nếu như ai tạo ra tiếng ồn thì hậu quả sẽ rất khó lường. Nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn vang vọng, Kỉ Ngôn Thanh cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trước mặt anh. Trên điện thoại hiển thị một cái tên mà từ khi anh lưu số đến nay chưa từng chủ động gọi tới, đến nỗi mà nhạc chuông anh cài riêng cho số điện thoại này anh cũng thấy lạ lẫm.

Bàn tay anh khẽ động đậy muốn nghe nhưng vẫn cố kiềm chế, trước khi nhạc chuông kết thúc vẫn không kìm được cầm điện thoại lên nhấn nút nghe.

Đây là lần đầu tiên Cảnh Thù gọi điện cho Kỉ Ngôn Thanh, thấy anh mãi không nghe máy, cô còn nghĩ anh đang bận gì đó, chuẩn bị tắt máy thì anh lại nghe. Tay cô run run, suýt nữa làm rơi cả điện thoại.

Đầu bên kia yên lặng, Cảnh Thù biết anh vẫn còn đang giận, cô lấy hết dũng khí nói: "Kỉ Ngôn Thanh, em đang ở dưới công ty anh.."

Cô còn định nói mấy lời nữa, đầu dây bên kia đã nói: "Chờ anh."

"À, vâng.." Cảnh Thù ngơ ngác, vốn dĩ cô định nhờ anh bảo với lễ tân một tiếng cho cô lên, bây giờ cũng chẳng biết phải nói gì, kề điện thoại bên tai một lúc cô mới nhớ ra phải trả lời, bèn đáp: "Vậy.. vậy em cúp máy nhé, em đang ở dưới sảnh tầng 1, anh xuống là thấy em ngay."

Đầu dây bên kia chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của Kỉ Ngôn Thanh, anh không nói gì, Cảnh Thù vẫn cầm điện thoại, phân vân không biết có nên cúp máy hay không. Lúc này lễ tân đã trở lại chỗ ngồi của cô ấy, một ông chú trung niên mập mạp bước tới nói với Cảnh Thù bằng chất giọng nhừa nhựa: "Cô gái, em cũng muốn gặp giám đốc Kỉ à?"