Trời Lạnh Rồi, Cho Lâm Thị Phá Sản Thôi

Chương 11



16.

Lúc từ nhà vệ sinh đi ra, tôi bị Lâm Giang Dã chặn lại.

Anh ta không để ý đến sự phản kháng của tôi, trực tiếp kéo tôi lên thư phòng trên tầng hai.

Bức chân dung của tôi được treo trên tường.

Dưới đất là những bộ xếp hình mà tôi từng tặng cho anh ta.

Lâm Giang Dã lôi kéo tôi, một người luôn kiêu ngạo như anh ta vậy mà lại chảy nước mắt.

"Nghiên Nghiên, anh sai rồi, anh nhất thời bị ma quỷ ám."

"Em đừng nhẫn tâm như vậy có được không?"

"Anh nhìn em đi bên cạnh Tống Tự Sâm gần như thế, lòng anh cảm thấy khó chịu như c.h.ế.t đi vậy."

"Em không cần anh, lòng anh cũng đã tan nát rồi."

Thư phòng này, từng là căn cứ bí mật của tôi và Lâm Giang Dã.

Tôi rất thích chơi xếp hình Lego.

Chúng tôi từng ở đây hoàn thành rất nhiều sản phẩm.

Đôi khi ngồi xếp đến tận rạng sáng cũng không cảm thấy mệt.

Từ mười hai tuổi đến hai mươi sáu tuổi.

Tôi đã cho rằng chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau như thế.

Nhưng tôi đã bỏ qua một chuyện, Lâm Giang Dã như vậy, chẳng qua là vì tôi mà tạm thời áp chế tính cách thật sự của mình thôi.

Hắn và Sầm Giai vốn là cùng một loại người, đều điên cuồng như nhau, đều thích mạo hiểm như nhau.

Bọn họ vốn không phải là người biết an phận.

Trước kia tôi vọng tưởng có thể thay đổi anh ta.

Đúng là không có cái sai nào sai hơn nữa.

Cho dù hôm nay không có Sầm Giai, thì cũng sẽ có Vương Giai, Lý Giai, Trương Giai,...

Mà tình cảm một khi đã xuất hiện vết nứt, thì không thể hàn gắn lại như ban đầu được.

Anh ta phản bội tôi.

Tôi không thể tha thứ cho anh ta được.

Tôi gỡ từng ngón tay anh ta ra.

"Nếu tôi cùng người khác sinh con, anh sẽ cảm thấy như thế nào?"

"Đau đớn, anh sẽ hận không thể g.i.ế.t c.h.ế.t người kia."

Tôi buông lỏng tay hắn ra: "Lâm Giang Dã, khi anh cùng người khác có con, tôi cũng đã hận không thể g.i.ế.t c.h.ế.t anh."

Hắn rốt cuộc cũng cảm nhận được nỗi đau lúc trước của tôi.

Nhưng tất cả đều đã quá muộn.

“Lâm Giang Dã, tôi thậm chí còn chẳng hận anh nữa rồi. Hiện tại anh đối với tôi mà nói, chính là một người xa lạ."

"Đừng đi... Nghiên Nghiên, anh sẽ bù đắp cho em."

"Ngại quá, anh thật bẩn."

Hắn còn muốn ôm lấy tôi, nhưng bị tôi giãy giụa thoát ra: "Hai người ở chỗ này đã làm gì?"

Ngay ở lần đầu tiên hắn nói với tôi, Sầm Giai phá hỏng mô hình lắp ghép của hắn.

Hắn nhất thời đơ ra.

Tôi nhẹ nhàng cười: "Lâm Giang Dã, anh như vậy, làm sao còn xứng với tôi đây?"

"Anh dùng cả đời này chuộc lỗi, có được không?"

Hắn quỳ trên mặt đất cầu xin tôi.

Mà Sầm Giai đứng ở ngoài cửa, chảy nước mắt nhỏ giọng hỏi: "Anh trai, còn em thì sao, em và đứa nhỏ phải làm như thế nào?"

17.

Sầm Giai, với một loại quyết tâm không quan tâm sống chết, trực tiếp phát cảnh thân mật của cô ta và Lâm Giang Dã trên màn hình lớn.

Và cả chuyện cô ta mang thai đứa con của Lâm gia.

Cô ta muốn dùng cách này “bức vua thoái vị”. (*)

(*) Bức vua thoái vị: trong hoàn cảnh này chỉ Sầm Giai muốn Lâm Giang Dã hay nhà họ Lâm nhượng bộ, chấp nhận mình.

Nhất thời, toàn bộ hội trường ồ lên.

Mà sau đó, món quà lớn mà tôi tặng cô ta cũng đã đến lúc dùng tới.

Chiếc khăn đẫm máu, vô số tin nhắn khiêu khích cô ta gửi cho tôi.

Cùng với tiết mục đâm xe cô ta tự biên tự diễn vào đêm mưa hôm đó.

Còn có ảnh chụp của Tống Tự Sâm hôm bọn họ điên cuồng hôn nhau ở bệnh viện.

Đều chiếu trên màn hình cả rồi.

Chuyện xấu của giới nhà giàu thì rất nhiều, nhưng đều bị giấu như phần chìm của tảng băng nổi.

Còn “gà bay chó sủa” như bây giờ, quả thật làm cho Lâm gia mất hết mặt mũi.

Dư luận bắt đầu nghiêng về một phía.

"Hóa ra cô gái này mới là kẻ thứ ba, bây giờ kẻ thứ ba đều kiêu ngạo như vậy sao?"

"Ôn Nghiên thật sự là tám trăm kiếp xui xẻo mới gặp phải người nhà này."

"Thật là trâu bò, làm sao bọn họ có thể mặt dày như vậy, còn hắt nước bẩn lên người Ôn Nghiên."

"Lâm Giang Dã ấy à, không phải vẫn luôn như vậy sao, trước kia có Ôn Nghiên ở bên cạnh thì còn biết kiềm chế một chút, hiện tại mới lộ ra bộ mặt thật đấy. May là hai nhà không có kết hôn, nếu không còn phải thay người khác nuôi con nữa đó."

Sầm Giai giống như phát điên chạy đến chỗ màn hình, tìm cách gỡ mấy thứ kia xuống.

Nhưng có tác dụng gì đâu?

Cô ta lúc trước coi tôi là đại tiểu thư dịu dàng, khinh thường không thèm tranh đoạt với cô ta, nên mới dám không kiêng nể gì như thế.

Cô ta ỷ vào việc bản thân mang thai, nghĩ rằng có thể trèo cao, hóa thành phượng hoàng.

Đáng tiếc thay, tiểu nhân đắc ý, già néo đứt dây, cuối cùng phải lãnh hậu quả lên chính người mình.

Ở trên sân khấu, Sầm Giai mắng tôi là hồ ly tinh, đi câu dẫn Lâm Giang Dã.

Tống Tự Sâm bảo vệ tôi ở sau lưng.

Chỉ lờ mờ thấy được cô ta bị vệ sĩ nhà họ Lâm lôi ra ngoài.

Thật đáng thương.