Trời Quang

Chương 8: Ăn vặt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lưu ý: Vui lòng không đọc chương này sau 9h tối, thén kìu 😌😌😌.

Vào tuần thứ hai của học kỳ mới, Dư Trừ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi sau khi tham gia một số hoạt động câu lạc bộ và thức khuya mấy ngày liền để giành lớp.

Tuần này Trình Khuynh đi công tác, gửi tin nhắn nói sẽ không gặp.

Ngày hôm đó cô ấy gọi taxi đưa Dư Trừ về trường, không nói thêm lời dư thừa nào, sau đó Dư Trừ cũng không dám quấy rầy cô ấy.

Lần trước chắc là bị người ta cho rằng mình say rượu lưu manh rồi, mặc dù Trình Khuynh không tức giận với cô, nhưng nhớ lại vẫn làm cô xấu hổ muốn chết.

Suốt một tuần, mỗi khi Dư Trừ nghĩ đến ngày đó, cô đều xấu hổ che mặt lại.

Chị có thể nhắm mắt lại được không... Cái lời thoại sến súa gì vậy trời, mắc cỡ quá đi.

(Cũng may không phải: Em cho phép chị thích em 🤭)

Tranh thủ thời gian rảnh trong tuần này, cô ở lại ký túc xá, đọc hai lần cuốn sách “Lịch sử kiến ​​trúc hiện đại nước ngoài”, tập trung đến mức bạn cùng phòng cứ tưởng cô bị hớp mất hồn.

An Khả nghi ngờ nhìn cô: "Tiểu Trừ, trước đó không phải cậu nói với tớ là không muốn học nữa sao?"

Dư Trừ cũng không ngẩng đầu lên: “Lúc đó tớ đang bực mình nên nói vậy thôi.”

An Khả cầm ly nước cẩu kỷ: "Là ai chọc giận cậu? Mau nói cho tớ biết."

Lần này Dư Trừ không trả lời ngay.

Vẻ mặt cô trầm đi, như nhớ ra điều gì đó không muốn nhớ, thở dài: “Sau này tớ sẽ kể cho cậu nghe.”

An Khả: "Được rồi, khi nào cậu muốn thì cứ nói với tớ. Thế cậu có muốn đi dạo không?"

Dư Trừ: “Muốn, để tớ thay đồ ngủ ra đã.”

Cuộc sống hàng ngày của sinh viên đại học trong ký túc xá chính là cả ngày mặc đồ ngủ, Dư Trừ vừa thay đồ ngủ vừa nói: “Nếu mẹ tớ mà phát hiện ra chuyện này…”

Cô dừng lại ở đây, mím môi dưới, không nói tiếp.

An Khả đang chải tóc, không để ý đến sự ngập ngừng của cô: "Tối nay cậu định ăn gì? Đi căng tin hay là phố ăn vặt?"

Dư Trừ cố ý làm cho giọng điệu của mình trở nên sôi nổi hơn, cố gắng đè nén cảm xúc tiêu cực vừa rồi: “Phố ăn vặt đi."

Hai cô gái đến khu ẩm thực mua tôm càng cay, takoyaki, bánh quế trứng matcha và cuối cùng là hai ly trà trái cây phủ sữa phô mai.









An Khả vừa ăn vừa thở dài: "Toàn calo, toàn dầu mỡ, tớ sắp tăng cân tới nơi rồi."

Vừa nói cô vừa nhéo cánh tay Dư Trừ, đều ăn đồ như nhau, sao lại có người không tăng cân vậy!

“Béo là phúc mà,” Dư Trừ cắn một miếng bánh trứng, bên ngoài giòn, bên trong mềm thơm, ngọt ngào nóng hổi, ​​cô vừa ngồm ngoàm vừa nói, “Ít ra thì cậu vẫn khỏe mạnh."

“Đúng nhỉ.” An Khả đồng tình, cô thà tăng cân một chút còn hơn phải uống thuốc mỗi ngày.

Hai người đang cầm trà hoa quả đi dạo, tình cờ đi ngang qua sân vận động của trường, hiện giờ đang bị mấy lớp người vây quanh, không ngừng hò reo cổ vũ.

An Khả: "Cậu có muốn vào xem thử không?"

Dư Trừ nhìn chằm chằm vào người phát tờ rơi bên ngoài sân vận động: “Ừm.”

Không lâu sau, An Khả cũng vây vào xem các bạn nam chơi bóng, còn Dư Trừ thì đến bắt chuyện với bạn học đang phát tờ rơi: “Cho hỏi phát tờ rơi một ngày được bao nhiêu tiền vậy cậu?”

Người phát tờ rơi là một nam sinh cao gầy mặc áo hoodie đen bạc màu: “Tính theo giờ thì 13 tệ một giờ.”

Dư Trừ gật đầu: “Cậu có thể nói cho tôi biết là cậu tìm được việc này ở đâu không?”

Thiếu niên sửng sốt: "Cậu muốn làm hả?"

Cô gái trước mặt vừa thanh tú lại lanh lợi, ăn mặc tươm tất trông có vẻ gia thế khá tốt, không giống như phải vừa học vừa làm.

Dư Trừ đang định gật đầu thì có người gọi lại: “Dư Trừ?”

Lâm Tiêu ôm một quả bóng rổ đi tới, trong thời tiết này cậu ta mặc một chiếc áo đồng phục ngắn tay, dáng người cao gầy tuấn lãng: “Cậu đến xem trận bóng hả?”

Dư Trừ bị câu hỏi của cậu làm cho sửng sốt, đúng lúc đó An Khả đi tới chào Lâm Tiêu: "Đội trưởng Lâm, vừa rồi cậu chơi tốt lắm đó nha."

Cô ấy thốt ra câu này, cứ như là bọn họ đặc biệt đến xem trận bóng rổ này vậy, Dư Trừ cũng không giải thích nhiều, chỉ mỉm cười với nam sinh.

Lâm Tiêu cúi đầu cười nói: "Thế à, sao hai cậu không lên ngồi ở khu vực khán đài dành riêng cho khán giả đội chúng ta ấy."

Dư Trừ chưa kịp nói 'thôi' thì đã bị An Khả kéo đi.

Nhưng đúng lúc này... Cô nhìn thấy chàng trai phát tờ rơi lại đi tới, cô đứng dậy gọi cậu: "Cậu ơi, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?"

Và thế là Dư Trừ đã quen biết Từ Dĩ Hằng như vậy đó, cô hỏi cậu rất nhiều về việc làm part-time và ghi lại những thông tin cậu nói, cuối cùng hai người còn trao đổi WeChat.

Trước khi rời đi, Từ Dĩ Hằng còn nói đùa: “Chắc là có người ghét tôi rồi đó.”

Dư Trừ: "Tại sao?"

Từ Dĩ Hằng chỉ cười mà không nói ra: "Tôi đi đây. Khi nào rảnh lại nói tiếp."

Dư Trừ không biết tại sao, đành phải cùng An Khả xem hết trận đấu.

Khi đội bóng rổ bắt đầu ăn mừng chiến thắng, cô kéo An Khả đứng dậy: “Nhanh nhanh đi thôi, tớ chán muốn chết.”

An Khả thắc mắc: “Lạ thật đấy, trước giờ cậu đều không thích xem bọn họ chơi bóng… Mà cậu thực sự không thấy họ đẹp trai chút nào sao?”

Dư Trừ suy nghĩ một lúc: "Tớ không biết. Họ đẹp trai hay không thì liên quan gì đến tớ. Nói chung là tớ không thấy họ có gì ấn tượng. So với những người sôi nổi như ánh mặt trời thì tớ thích những người trưởng thành hơn."

Mỗi người khác nhau sẽ thích những phẩm chất khác nhau, đối với cô trưởng thành, trí tuệ và lý trí luôn là những phẩm chất thu hút cô nhất.

Đôi khi cô lại có một số ý tưởng phi thực tế, chẳng hạn như nếu thời gian vút trôi đi 20 năm thì liệu khi cô 40 tuổi sẽ có những phẩm chất đó không nhỉ?

Hai người sóng vai nhau bước về phía trước, hoàn toàn phớt lờ những ánh nhìn của ai đó đang ồn ào náo nhiệt phía sau.

Trở lại ký túc xá, đêm đó Dư Trừ nhận được tin nhắn của Từ Dĩ Hằng: “Tôi có việc làm ở quán cà phê, cậu có muốn làm không?”

Dư Trừ: “Được, gửi thông tin cho tôi đi.”

Từ Dĩ Hằng: “Được rồi. Nhân tiện, nếu cậu xin được việc thì nhớ đưa cho tôi cái đó nhé.”

Dư Trừ: “Cái nào?”

Từ Dĩ Hằng gửi một biểu tượng cảm xúc: Xoa tay.jpg

Sau đó cậu nói thêm: "Phí hoa hồng, mà tôi đã nói ấy."

Dư Trừ: “Ha ha ha, được thôi.”

Cô gửi lại một biểu tượng cảm xúc: Chúng ta đều là huynh đệ.jpg

Từ Dĩ Hằng: "..."

Ơ tại sao anh chàng lại phải xưng huynh gọi đệ với giáo hoa* của trường thế này?

*Nữ sinh xinh đẹp của trường, còn nam sinh là 'giáo thảo'

Có điều nói chuyện thẳng thắn như vậy lại khiến hai người nhanh làm quen với nhau hơn.

Dư Trừ đã dặn anh chàng, nếu có công việc nào thích hợp thì cứ giới thiệu hết cho cô.

Từ Dĩ Hằng: “Mà này, cậu đang túng lắm sao?”

Dư Trừ: “Tạm thời thì không, nhưng tôi đã nói với mẹ là sẽ không tiêu thêm một xu nào của gia đình nữa.”

Từ Dĩ Hằng: “Chắc là cậu cãi nhau với mẹ xong mới bốc đồng nói thế hả?”

Anh chàng có hơi kinh ngạc, ở nhà có tiền mà không tiêu thì chẳng phải tự chuốc lấy phiền phức sao?

Dư Trừ: "Lúc đó tôi dỗi nên nói vậy. Nhưng tôi đã trưởng thành rồi, không có gì là không thể. Tôi nói được thì làm được."

*

Dư Trừ do dự hết lần này đến lần khác nhưng vẫn chọn lớp của Trình Khuynh để dự thính, dù không được tính tín chỉ thì cô vẫn muốn theo học lớp của Trình Khuynh, sau này nếu muốn học cao học thì lớp này chắc chắn sẽ có ích.

Với kinh nghiệm đi muộn trước đây, Dư Trừ đã dậy sớm và ra ngoài từ sớm, đến phòng học của Đại học Vĩnh Châu, cô ngồi xuống mở điện thoại, theo thói quen lướt xem bạn bè rồi bấm thích một bài đăng Moments của Dì Út tối qua. Bỗng có cuộc gọi tới.

Dư Trừ cúp điện thoại, nhưng rất nhanh điện thoại lại đổ chuông.

Điện thoại sáng rồi tắt, cô bước ra khỏi phòng học, đứng ở hành lang nói: "Con sắp vào lớp rồi, có chuyện gì không?"

Cuộc gọi là từ mẹ cô - Dư Chân: "Sao vậy? Mới sáng sớm mà nghe giọng con khó chịu thế. Không phải mẹ đã nói là sẽ gọi cho con sao?"

Dư Trừ ậm ừ: “Có chuyện gì thì mẹ cứ nói đi.”

"Ừ, là chuyện lần trước."

"Con không muốn nhắc tới chuyện đó nữa, con biết mẹ muốn con nhìn thấy cái gì, con đã thấy, chuyện giữa cha và mẹ con không muốn quan tâm."

Dư Trừ lại nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Mẹ cô bảo cô đi mua một ly cà phê, sau đó cô nhìn thấy cha cô đang uống cà phê với một người phụ nữ mặc váy sáng màu bên đường, nói chuyện, cười đùa, hành động tình cảm.

—— Đó là thứ mà Dư Chân muốn cô nhìn thấy.

Người ở đầu dây bên kia thở dài: "Tiểu Trừ, con làm sao vậy? Ngày xưa con ngoan lắm mà, sao gần đây lại không chịu nghe lời mẹ, con ngoan đi có được không?"

“Không,” Dư Trừ mạnh mẽ nói, “Từ nhỏ hai người đã bắt con phải ngoan, hai người nói là nếu con ngoan thì sẽ thương con, nếu con ngoan thì sẽ không ly hôn.... Mẹ... Hai người đã lừa dối con bao lâu rồi, mẹ còn không biết sao?"

Cô đã biết từ khi còn nhỏ cha mẹ cô ngày nào cũng cãi nhau, quan hệ không tốt lắm. Nhưng họ nói với cô rằng chỉ cần cô nghe lời thì họ sẽ không ly hôn. Vì vậy, cô hiếm khi gây rối, cô chăm chỉ học tập, cô từ chối lời mời nhảy lớp của Nghiêm Duyệt, vì cô không muốn thi đại học quá sớm.

Cô đã lo lắng nhiều năm như vậy, mãi đến kỳ nghỉ đông gần đây, cô mới biết cha mẹ mình đã ly thân từ lâu.

Dư Chân nghẹn ngào: "Sao con lại ăn nói như vậy! Con đã bao giờ nói chuyện với mẹ thế này đâu? Con ngoan ngoãn đi, đừng cứng đầu như vậy nữa."

"Bây giờ con lớn rồi, con không cần mẹ tốt với con nữa. Con không muốn học thì mẹ cũng không bắt con học được. Con muốn xỏ lỗ tai, uốn tóc mẹ cũng không cấm được con." Dư Trừ hiếm khi nổi loạn như vậy, cuối cùng cô giận dữ nói, "Cho dù con có yêu ai rồi sống cùng người ta, hay là kiếm đại tình một đêm xấu xí không có tiền thì cũng không liên quan gì đến mẹ."

Nói xong cô cúp máy.

Tim cô vẫn nặng trĩu đến mức không thể thở được.

Cho đến khi có người gõ vào tường, cố tình tạo ra một chút tiếng động.

Dư Trừ quay lại, kinh ngạc mở to mắt: "Chào... Chào cô Trình."

“Chào buổi sáng,” Trình Khuynh vừa đi công tác về, dáng vẻ phong trần mệt mỏi đi ngang qua cô, được vài bước lại quay đầu, bình tĩnh hỏi: “Tôi vừa xấu xí, lại không có tiền?”

Dư Trừ: "..."

Đừng chỉ nghe một nửa chứ, hãy nghe em giải thích đã!

°°vote đi bé°°

Bé Dứa: Mọi chuyện không như chị nghĩ đâu