Trời Sinh Một Cặp: Cực Phẩm Yêu Nghiệt

Chương 56: Tổn thương ngày càng sâu sắc



- Đúng, anh nói đúng. Là do tôi, tôi tự chuốc dại vào mình.

Cô còn hy vọng gì lời giải thích của hắn nữa. Cô ở đây chất vấn hắn chỉ làm trò cười. Không nên nữa, không nên để mình đau lòng.

Lục Vỹ Thần đứng như một tượng đá vô hồn. Có lẽ là bản thân đã lỡ lời, nhưng bây giờ lại không có gì để giải thích với cô.

- Anh không định đỡ phụ nữ mang thai đứng dậy sao? Cô ấy cản đường tôi quá!

Hắn không trả lời được cô, vì điều cô nói đều là sự thật, hắn chẳng có lí do nào để giữ chân cô lại.

Hà Tiết Âu ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ mà cô bị quyến rũ đến mờ mắt lần cuối. Bỗng nghe tiếng "chát" vang lên bên tay, má phải của cô vừa nóng, vừa rát.

- Làm loạn đã đủ chưa?

Hà Tiết Âu hoàn hồn nhìn lại hiện thực. Ông ngoại Trương vừa mới tát cô.

Trên đời này chỉ có một mình Lục Vỹ Thần bắt nạt được cô, ông ngoại Trương là người thứ hai.

Nhưng cô không để tâm lắm về ông ngoại Trương, mẹ của cháu cố đang bị cô chà đạp đánh cô một cái cũng hiểu được.

Lục Vỹ Thần thì khác, cô bị đánh hắn vẫn trơ mắt nhìn. Cô ôm lấy má đỏ của mình chua xót.

Còn gì đau hơn việc người đàn ông được mình gọi là chồng, nhìn thấy mình bị người khác đánh mà không có chút phản ứng. Hắn không đỡ được cho cô thì cũng nên ôm lấy cô an ủi một chút chứ, lạnh nhạt vô cảm đến vậy.

Cuối cùng vẫn chỉ có một mình Diệp Vân là bền bỉ, vừa chịu đựng và lo lắng cho cô. Diệp Vân ôm Hà Tiết Âu vào trong lòng, tay vội vã xoa xoa tấm lưng an ủi.

- Tiểu Âu đừng khóc, đừng khóc. Tôi đưa cậu đi, không ở đây chịu thiệt nữa.

Hà Tiết Âu ôm lấy Diệp Vân, vùi mặt vào trong tóc cô mà khóc. Không kiềm được nước mắt, nhưng cũng không muốn ai nhìn được sự yếu đuối của mình.

Hà Tiết Âu ra khỏi ngôi nhà đó, cô cần bình tĩnh lại. Cô còn tiếp tục nhìn thấy sự dửng dưng của Lục Vỹ Thần thì cô sẽ tức chết.

Thật ra, Lục Vỹ Thần khônh chỉ dửng dưng với mình cô, hắn dửng dưng với tất cả mọi thứ. Trong đầu hắn chẳng nghĩ được cái gì, mọi thứ cứ rối lên chẳng chờ hắn giải quyết.

Hà Chỉ Nghi ôm lấy chân hắn la đau, hắn cũng như mắt điếc tai ngờ, không đá động gì. Ông ngoại Trương hết cách, nhờ người làm đưa Hà Chỉ Nghi vào phòng cho ông kiểm tra.

Chiếc Lamborghini Aventador SuperVeloce phiên bản mui trần của Diệp Vân rời khỏi biệt thự nhà họ Lục, chầm chậm thả dốc ra đường lớn.

- Tiểu Âu, bây giờ chúng ta đi đâu?

Hà Tiết Âu dựa đầu nhìn lên bầu trời, mệt thật đấy, cô nên đi đâu bây giờ đây. Hay là bây giờ ra sân bay, tùy chọn một chuyên bay sớm nhất cứ thế mà đi cho khuây khỏa một chút.

- Ra sân bay.

Diệp Vân vẫn để xe chậm chậm lăn bánh, cố tình kéo dài thời gian để Hà Tiết Âu có thể suy nghĩ thông suốt. Nhưng đến sân bay, Hà Tiết Âu vẫn chưa thay đổi ý định.

- Cậu ở lại đây, đừng có đi theo tôi.

Hà Tiết Âu không cho Diệp Vân đi theo nữa, có lẽ cô sợ rằng mình sẽ bị lung lay ý chí. Diệp Vân lo lắng hỏi.

- Cậu định đi đâu? Khi nào về?

- Không biết. Khi nào chán sẽ về. Tôi muốn ở một mình, không chết đâu nên đừng có lo.

Hà Tiết Âu phì cười khiến Diệp Vân cũng không nhịn được đánh cho một cái vào vai.

- Cậu đó, còn biết giữ mạng thì tốt. Đi nhanh về nhanh, tôi ở nhà sẽ thay cậu nguyền rủa tên đàn ông xấu xa Lục Vỹ Thần đó.

- Được rồi. Tạm biệt!

Bóng người cao cao, thon thả, mạnh mẽ, cứng rắn mà cũng có chút đau thương, cứ xa dần tầm mắt. Hà Tiết Âu một thân một mình, không hành lý, hòa vào dòng người đi vào trong sân bay.

Diệp Vân quay xe chạy về thành phố, tìm Tần Tử Kỳ để giải khuây. Thật ra nói giải khuây cũng không được chính xác lắm.

Thứ nhất là cần một người chia sẻ nỗi buồn khi tiễn người bạn thân lâu năm đang tổn thương mà một mình xuất ngoại. Trái tim thiếu nữ của cô không chịu đựng nổi chuyện buồn như vậy.

Thứ hai là cần một người cùng cô xả giận, một người đủ hiểu được sự khốn nạn của Lục Vỹ Thần để cùng cô thỏa sức mắng chửi. Con mẹ nó, đàn ông kiểu chó gì mà nhu nhược, vô tình, khôn có liêm sỉ, dẫn người đàn bà khác về nhà, còn để vợ mình bị đánh còn trơ mắt ra nhìn. Đồ đàn ông xấu xa, tim gan thối nát như vậy mà vẫn có thể đẹp trai và giàu có. Ông trời thật là bất công.

Tần Tử Kỳ im lặng để nghe Diệp Vân chửi hết lời, cái gì lấn cấn trong lòng thì nên để nó được giải thoát trước, sau đó thì nạp thêm những sự thật rùng rợn khác vào.

Khi sự hiểu lầm đã đi quá xa và những người trong cuộc mất đi năng lực giải quyết. Người thân ngoài cuộc như Tần Tử Kỳ sẽ sáng suốt nhất. Hôn nhân của Lục Vỹ Thần và Hà Tiết Âu thành ra kết cục như thế nào đều phải nhờ vào những cuộc gọi cấp bách của Diệp Vân. Nếu Hà Tiết Âu đã xuất ngoại thì mọi thứ xem như tan tành thật rồi.