Trời Sinh Một Cặp

Chương 2



7.

Ngô Vọng phải đi nghiệm chứng, cũng có lẽ là muốn vạch trần nên chở tôi đến chỗ đội trưởng Ngôn.

Tôi ngồi trong xe suy nghĩ.

Hôm qua nữ hung thần kia quấy rầy Ngô Vọng, sau khi bị tôi ép rời khỏi thì chắc là đến nhà đội trưởng Ngôn.

Nhưng mà đội trưởng Ngôn là đội trưởng cảnh sát hình sự, tuổi nghề chắc cũng hơn hai mươi lăm năm, theo lý thuyết thì công đức của ông ấy không ít, sao nữ hung thần dám đối mặt trực tiếp với ông ấy chứ nhỉ?

Tôi cảm thấy phía sau chuyện này có ẩn tình.

Tôi hỏi Ngô Vọng kết quả k.h.á.m n.g.h.i.ệ.m t.ử t.h.i, Ngô Vọng lại nói đây là chuyện cơ mật, không thể tiết lộ ra ngoài.

...

Được, được lắm, chớ nên có tư tưởng với mấy người máy móc như này.

Tôi đơn phương tuyên bố, nền tảng tình cảm một đêm vỡ tan tành rồi.

Không lâu sau đã đến nhà đội trưởng Ngôn, đó là một căn nhà nhỏ hẹp, trong nhà có vài người cảnh sát đang đứng, nghe nói là sáng nay không tìm thấy đội trưởng Ngôn nên đã phá cửa xông vào.

Tôi thấy đội trưởng Ngôn đang nằm trên giường, dù dáng vẻ giống như đang ngủ say nhưng biểu cảm vẫn kiên định như đ.a.o.

Đáng tiếc.

Dương khí của ông ấy đã biến mất, hồn phách tiêu tán ở trong phòng, trên cổ còn hiện lên mười dấu móng tay mờ mờ.

Tôi bấm tay tính toán, có lẽ là nửa tiếng sau thì toàn bộ hồn phách sẽ biến mất sạch sẽ.

Nữ hung thần kia lợi hại vậy à?

Tôi nhíu mày suy tư, theo lý thuyết thì nếu ma quỷ hóa hình thành hung thần, phải hấp thụ rất nhiều dương khí. Chẳng lẽ cô bé này sau khi hóa thành quỷ thì g.i.ế.t mấy người trong một đêm lận à?

Không thể nghĩ ra được.

Ngô Vọng kiểm tra đội trưởng Ngôn thật kỹ lưỡng, sau đó lắc đầu: "Không rõ nguyên nhân hôn mê, nhiệt đô cơ thể thấp, mặc cho anh ấy thêm hai bộ quần áo nữa đi, kèm thêm mấy cái túi chườm nóng nữa rồi lập tức đưa đến bệnh viện."

Tôi cười cười.

Một cảnh sát khác nhìn thấy, anh ta nhíu mày với vẻ không hài lòng, nể mặt tôi là bạn của Ngô Vọng nên kiềm chế, không có mở miệng hỏi.

Ngô Vọng nhíu mày: "Em cười gì đó?"

Tôi cũng vô cùng thành thật: "Bảy phách của đội trưởng Ngôn đã rời khỏi x.á.c, sắp t.ắ.t t.h.ở rồi, đưa đến bệnh viện làm gì, cứ chở thẳng tới nhà x.á.c cho nhanh."

Lời nói tương đối khó nghe, mấy anh cảnh sát vừa nghe thì lập tức nổi giận, đồng loạt vây quanh tôi: "Sao cô dám nguyền rủa đội trưởng của chúng tôi chứ?"

Ngô Vọng đứng lên, dường như nhớ tới gì đó, mặt anh ấy ửng đỏ, rồi đẩy bọn họ qua một bên: "Em có cách à?"

Đâu chỉ là có cách.

"Đội trưởng Ngôn của mấy người có vợ không?"

Ngô Vọng lắc đầu.

A...Đừng nha!

Chắc là không để cho tôi hiến thân nữa chứ?

"Nhưng mà có con gái, đang học ở một trường đại học địa phương."

Tôi vỗ vỗ ngực, thở phào một hơi!

"Mau gọi về đi, trong vòng nửa tiếng phải về nhà liền." Tôi nhìn mấy người cảnh sát, "Mặt khác, tôi cần vài thứ như là nến, cơm sống, nhang, giấy bùa, chu sa, bút lông, với cả ống hút nữa."

Mấy người cảnh sát liếc nhau rồi phì cười ra tiếng, sau đó nhìn tôi với ánh mắt khinh thường:

"Em gái à, Đại Thanh diệt vong rồi!"

"Đừng nói bậy nói bạ, sẽ làm chậm trễ việc cứu đội trưởng Ngôn!"

"Ngô Vọng, dắt cô bé này về lẹ đi, về trường học lại triết học cho tốt nhé!"

Tôi mỉm cười rồi gật gật đầu, nhìn xung quanh bọn họ một vòng:

"Nếu tôi tính không sai thì hôm qua có tổng cộng sáu người xuất hiện, bây giờ ngoại trừ đội trưởng Ngôn thì vẫn còn một người chưa tới."

"Mấy người có muốn thử liên lạc với anh ta một chút không? Có lẽ tình trạng của anh ta cũng giống với đội trưởng Ngôn của mấy người đó."

Mấy người cảnh sát liếc nhìn nhau, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, sau đó có người gọi mấy cuộc điện thoại.

"Quả thật Tiểu Lương cũng hôn mê luôn rồi."

Bọn họ do dự mà đánh giá tôi: "Rốt cuộc cô là ai?"

Tôi lấy giấy chứng nhận đạo sĩ trong giỏ xách ra: "Đây đây, chứng nhận của quốc gia, không lừa trẻ gạt già đâu..."

8.

Bọn họ ở lại nhà đội trưởng Ngôn, còn tôi đi thẳng đến phòng giải phẫu.

Việc cấp bách bây giờ là trấn hung thần kia lại, nếu không em ấy chỉ biết tiếp tục làm việc ác mà thôi.

Không ngờ cuối cùng vẫn phải ra tay, coi như tạo phúc cho muôn dân trăm họ, tích lũy đạo hạnh thôi.

Tôi xuống xe, Tiểu Lưu đã cung kính chờ tôi ở giữa cửa lớn: "Bộ thiên sư cát tường! Chúc Bộ thiên sư năm mới..."

Tôi vội vã ngăn cản cậu ấy dập đầu, đứa nhỏ này là đồ đệ tôi thu nhận năm ngoái, tư chất thông minh, có tuệ căn nhưng lại gặp khó khăn trong cuộc sống trần tục.

"Câm miệng." Tôi vươn tay về phía cậu ấy, cậu ấy ngoan ngoãn đưa mấy lá bùa tới tay tôi.

Hình ảnh hôm qua có thể trấn quỷ nhưng cường độ khá thấp.

Vẫn là mấy tờ giấy này dùng tốt hơn, giống như có chữ ký của sếp lớn trên đó vậy.

Tôi vội vàng dắt cậu ấy lên tầng hai.

Tiểu Lưu nhìn quanh căn phòng, lạnh run người: "Thiên sư, sao ở đây lạnh quá vậy?"

Tôi chẳng quan tâm đến phản ứng của cậu ta, tôi kéo t.h.i t.h.ể ra, rồi mở khóa t.ú.i t.r.ữ t.h.i t.h.ể.

Máu đen bên trong h.ố.c m.ắ.t tối om của cô bé đã đông lại nhưng làn da trên gương mặt vẫn trắng nõn nà, vừa quỷ dị lại vừa tà môn.

Tôi đặt t.h.i t.h.ể lên trên bàn, Tiểu Lưu nhanh chóng dán thêm tám lá bùa trừ tà ở tám hướng rồi thắp ba nén nhang ở giữa phòng.

Tôi thay áo bào màu trắng, chân bước theo Thất Tinh Bộ*, rắc máu chó mực lên trên t.h.i t.h.ể của cô bé kia.

*là một bộ pháp mà đạo sĩ dùng để thực hiện nghi lễ, bước chân dựa theo vị trí của Thất Tinh Bắc Đẩu.

Máu chó mực dính vào t.h.i t.h.ể, giống như acid sulfuric dính vào người vậy, phát ra tiếng "xì xèo".

Không lâu sau, da thịt của cô bé bắt đầu thối rữa.

Bỗng nhiên, đèn cả phòng lúc sáng lúc tối, ba cây nhang cũng bị một trận gió lạnh thổi tắt.

Nữ hung thần kia đến bảo vệ thân thể rồi.

Tôi nhìn cô bé ở giữa không trung, mới không gặp một chút mà thân hình của em ấy đã rõ hơn chút rồi, vẻ mặt em ấy hung tợn, sát khí tràn ngập trong phòng.

Tiểu Lưu nghiêm túc giơ kiếm gỗ đào lên, nheo mắt nhìn em ấy chằm chằm.

Trong cổ họng nữ hung thần phát ra tiếng gầm thét "hừ hừ", em ấy nhìn thấy trong tay tôi có máu chó mực, thì liền nhào thẳng về phía tôi.

Lần này, em ấy đã không dùng móng tay nữa, cánh tay em vươn về phía trước, một mùi tanh đậm đặc ập vào mặt tôi.

Tôi ra tay trước, hất máu chó mực lên mặt em ấy, Tiểu Lưu nhảy lên rồi đâm thẳng kiếm gỗ đào vào ngực em ấy: "Yêu quái mau biến đi!"

???

Coi Tây Du Kí ít thôi, bớt ảo đi chứ?

Kiếm gỗ đào của Tiểu Lưu cầm không phải kiếm gỗ đào bình thường mà là kiếm đã được sư phụ tôi và tôi khai quang, sau khi đâm vào nữ hung thần thì em ấy phun ra một ngụm máu, rồi ngã xuống đất.

"Giao dương khí của hai người ngày hôm qua ra, tôi có thể tha cho em một mạng." Tôi thản nhiên nói.

Cô bé hơi cong môi một cái, hai tay đặt ở ngực, niệm niệm thần chú.

Trong phòng càng lúc càng lạnh.

Tiểu Lưu sửng sốt, nhìn tôi: "Thiên sư, đây là?"

"Gọi quân đến đánh phụ đó."

Cô bé là hung thần, dĩ nhiên có khả năng hội tụ tiểu quỷ đến bên cạnh.

Mà nơi này đã từng giải phẫu rất nhiều người, quả thật âm khí rất nặng, tiểu quỷ rất nhiều.

Phải mau chóng giải quyết em ấy.

Tôi cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, đồng thời lấy ra một lá phù Trấn Yêu cao cấp, giải quyết đám chân khí đang tụ trên đầu em ấy.

Tám lá phù xung quanh cũng bị tác động mà bay tới, chín lá bùa xếp chồng lên nhau, từ từ bốc cháy.

Nữ hung thần kêu lên một tiếng đau đớn, cả người em ấy hóa thành rất nhiều hư ảnh nhàn nhạt, sau đó càng lúc càng mờ nhạt.

Tiểu Lưu giơ kiếm lên, chuẩn bị cho em ấy hồn bay phách tán.

"Từ từ đã, tôi hỏi một chút đã."

Tôi chừa hồn của cô bé lại trên không trung, nhắm mắt rồi kết nối với em ấy.

Khoảng một phút sau, tôi từ từ mở mắt.

Vợ chồng lầu trên kia đúng là loại chẳng ra gì, chuyện dính tới mạng người như vầy mà cũng có thể mặc kệ được.

Tiểu Lưu nhiều chuyện hỏi: "Cô bé nói gì vậy? Sao có thể trở thành hung thần trong thời gian ngắn như thế chứ?"

Tôi lắc đầu: "Em ấy chỉ là vậy chứa mà thôi."

"Hả?"

Thấy hồn của cô bé muốn bay ra khỏi nhà x.á.c, Tiểu Lưu không cam lòng mà muốn đuổi theo tiếp, tôi ngăn cậu ấy lại, nháy mắt mấy cái: "Em ấy còn có thể giúp được."

Tiểu Lưu nhìn cô bé rồi lại nhìn tôi, miệng lẩm bẩm: "Thiên sư đúng là thiên sư, ngay cả ma quỷ cũng không buông tha!"

Tôi đánh cái bốp lên đầu cậu ấy rồi chở cậu ấy về nhà của đội trưởng Ngôn.

Nhóm cảnh sát đều đang đợi tôi, thấy tôi mặc áo bào, đầu đội mũ thì lộ ra biểu cảm sửng sốt, nhỏ giọng bàn luận:

"Xem ra đúng là thật rồi."

Tôi ép chặt cơm sống ở trong chén xuống, sau đó lập úp chén lại để cho cơm có hình dạng một nấm mồ.

Sau đó tôi đốt nhang rồi cắm lên cơm, rồi lại bảo con gái của đội trưởng Ngôn đốt nến, cầm quần áo đội trưởng Ngôn, liên tục gọi tên ông ấy.

Tôi viết ngày sinh tháng đẻ của đội trưởng Ngôn lên trên phù, đốt xong rồi cho ông ấy uống để thúc đây chân khí, tập hợp bảy phách.

Mắt thấy bảy phách dần tụ vào thân thể đội trưởng Ngôn, dương khí nữ hung thần trả lại cũng quanh quẩn xung quanh ông ấy, tôi đưa ống hút cho con gái đội trưởng Ngôn: "Dùng ống hút, thổi vào đầu còn lại để độ khí cho ba cô đi."

Ngô Vọng cứng người một phen, chầm chậm quay đầu, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

Tôi tiến tới sát bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Phòng phẫu thuật của anh không có ống hút, hơn nữa, rõ ràng anh mới là người có lời."

Ngô Vọng hơi rũ mắt xuống, mặt hơi hồng, lại là dáng vẻ dễ bị ức hiếp đó.

9.

Sau khi cứu đội trưởng Ngôn xong, tôi dùng chiêu cũ để cứu cậu cảnh sát kia, bọn họ cám ơn tôi rối rít, tôi mỉm cười rồi bước đi, ẩn giấu công lao của bản thân mình.

Chủ yếu là do mệt quá nên vội vàng về nhà ngủ một giấc.

Vừa tỉnh ngủ thì mặt trời đã lặn rồi.

Mặt của mẹ tôi gần trong gang tấc: "Nói nghe xíu đi con, tối hôm qua thế nào? Cảm giác dùng thử ra sao vậy?"

Dùng thử cái gì?

Cái gì dùng thử vậy?

Tôi phản ứng không kịp, tôi vô cùng nghi ngờ là bản thân mình nghĩ bậy hay là do mẹ thật sự có ý đó.

"Mẹ, ngày nào mẹ cũng nghĩ mấy cái này đó hả? Con đi làm việc đàng hoàng đó, hàng yêu trừ ma đó mẹ!"

Vẻ hóng chuyện trong mắt mẹ tôi lại càng nhiều thêm, chưa kịp hỏi đã nghe thấy có tiếng người hô to:

"Mới đầu năm đã bắt nạt con nít, còn có thiên lý không đây hả?"

"Ngày hôm qua, tôi nhìn là biết các người không có tốt như vậy mà!"

"Làm chuyện xấu là bị trời đánh đó!"

Tôi với mẹ tôi liếc nhau.

Sao nghe giống cái nhà lầu trên vậy ta?

Mở cửa, quả nhiên là một nhà ba người trên lầu, đang chỉ trỏ tôi.

"Có chuyện gì vậy?" Tôi chặn trước mặt mẹ tôi.

"Còn có dám hỏi hả? Cô nhìn cả người toàn vết thương của con tôi này!"

Đã giữa mùa đông mà tên nhóc kia vẫn mặc áo tay ngắn và quần đùi, những bộ phận không che đều có dấu xanh xanh tím tím, hình như là bị người ta tẩn một trận.

Tôi quan sát vết thương với tâm trạng vui vẻ, tên nhóc đó càng tức giận hơn, nó quơ quơ cái tay béo ú lên: "Chính là nó! Hôm qua mày, mày, mày đánh tao quá trời!"

"Vậy cho hỏi, tại sao chị lại đánh em?"

"Bởi vì, bởi vì..." Tên nhóc dường như đã quên chuyện, sau khi ba nó nhắc nhở thì nó nói tiếp, "Bởi vì tao muốn kể chuyện mày khi dễ chị tao cho cảnh sát!"

Ồ, thì ra là ở đây đợi tôi sẵn.

Không chỉ muốn vu oan tôi bắt nạt thằng nhóc đó, mà còn muốn vu oan tôi có liên quan đến vụ án của cô bé hả?

Tôi nhìn biểu cảm hung tợn của người đàn ông, lập tức chú ý tới cung thiên di của ông ta đã đen thui rồi, xung quanh gương mặt còn có một lớp khí đen mờ mờ.

Tôi hiểu đại khái rồi.

Người sau lưng ông ta biết tôi phá hoại chuyện tốt của bọn họ, biết tôi đánh tan vật chứa mà họ chuẩn bị để cho hung thần hoá hình từ lâu. Cho nên bọn họ kéo tôi vào chuyện này, cũng hiểu là tôi không dám nói chuyện tâm linh ra ngoài.

Chỉ là bọn họ đi bước này sai rồi.

Tôi đã báo cáo toàn bộ sự việc cho cảnh sát nhân dân từ sớm.

Hàng xóm láng giềng vây quanh nhà tôi, anh trai tốt bụng ngày hôm qua còn hỏi: “Sao ông biết em gái này vậy?”

Dường như người đàn ông đã chuẩn bị câu trả lời từ sớm: “Lúc cô ta đánh con tôi thì bị tôi bắt gặp, cô ta thẹn quá hoá giận nên cầm d.a.o phay c.h.é.m tôi!”

Nói xong, ông kéo áo sơ mi ra, lộ phần bả vai, rõ ràng có vài vết thương màu đỏ.

"Nói bậy nói bạ...", mẹ tôi không nhịn được nữa, "Tối hôm qua con bé nó không có ở nhà, làm sao có thể đánh con trai ông, lại còn có vụ cầm d.a.o c.h.é.m ông nữa?"

"Bà đoán xem tại sao nó không có nhà đi? Tại vì nó bận cầm d.a.o c.h.é.m tôi đó bà già!" Người đàn ông mở điện thoại ra, "Không tin bà xem camera trước nhà tôi đi!"

Khéo thật, trong video quả thật có một bóng người giống "tôi" đi vào nhà ông ta.

Lần này hàng xóm láng giềng nhao nhao nghị luận.

Tôi bình tĩnh nói: "Báo công an đi."

Người đàn ông đắc ý nói: "Sao cô biết tôi chưa báo công an?"

Nhắc tào tháo là tào tháo đến, dưới lầu truyền tới tiếng bước chân "Bụp bụp bụp", hai cảnh sát đi tới, sau đó có một giọng nói vừa lạnh lùng vừa từ tính vang lên.

"Chiếu theo chiều cao của cô ấy, chiều dài cánh tay, và chiều cao khi nhón chân và chiều cao của ông, vết thương trên vai là do vũ khí c.h.é.m từ trên xuống dưới, suy đoán đối phương phải cao từ 1m85 trở lên, vậy câu hỏi đặt ra là cô ấy vừa đi cà kheo vừa c.h.é.m ông à?"

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Môi người đàn ông kia động hai lần: "Mày, mày là ai?"

Ngô Vọng cởi khẩu trang ra: "Tôi là pháp y, hôm qua mới vừa gặp mặt."

Quần chúng vây xem cười vang trời.

Người đàn ông nhìn thấy thái độ của mấy người cảnh sát và Ngô Vọng đối với tôi thì trợn mắt: "Mấy người đang bao che tội phạm đúng không? Có phải là vì con nhỏ đó đẹp không?"

Quần chúng lại nhao nhao bàn tán, mẹ tôi cực kỳ kiêu ngạo: "Không nhìn xem ai sinh ra con bé à."

...

Mẹ à, ổng đâu phải đang khen con đâu.

Ngô Vọng gằn từng chữ: "Cô ấy có bằng chứng ngoại phạm."

Mọi người lập tức sửng sốt, tất cả mọi người nhìn Ngô Vọng.

"Đêm qua, cô ấy ở với tôi."

10.

Gương mặt già nua của tôi bỗng nhiên đỏ như tôm hùm.

Ngô Vọng lại vô cùng thản nhiên, thậm chí còn cười cười với quần chúng ăn dưa.

Tôi trừng anh ấy bằng ánh mắt sát khí, người như vậy sao có thể độc thân được chứ?

Mẹ tôi đúng là không lừa tôi, đàn ông đẹp trai toàn là đồ ba xạo thôi.

Ánh mắt quần chúng hóng chuyện đảo qua đảo lại, vừa nhìn tôi rồi lại nhìn anh vừa bàn tán xì xào.

Nhưng mẹ tôi lại cười tươi như hoa, ánh mắt nhìn Ngô Vọng tựa như đang nhìn con trai trưởng vậy.

Lần này tôi thật sự là hi sinh quá lớn rồi, hi sinh cả danh dựa nửa đời của mình, may mà đám anh chị em ở trong đạo quán không biết vụ này.

Một tiếng hô to đập tan ảo tưởng của tôi.

"Thiên...Bộ sư phụ, con mới nghe cái gì vậy!!!"

Tiểu Lưu cầm theo linh khí, nhìn chằm chằm vào tôi và Ngô Vọng.

Tôi chọn cái c.h.ế.t...

Cảnh sát vẫn dẫn chúng tôi về đồn, rồi tách chúng tôi ra hỏi rõ tình hình, đương nhiên, bởi vì tôi có đủ chứng cứ ngoại phạm nên nhanh chóng được thả ra.

Mà người nhà kia bị nghi là vu khống tôi, còn giả tạo chứng cứ tôi đả thương người khác, tạm giam giữ để điều tra thêm.

Đội trưởng Ngôn mời tôi đến văn phòng, một câu cảm ơn còn chưa nói, thế mà ông lại nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, cứ như tôi là phạm nhân vậy: "Nói rõ ràng đi."

Tôi nói hết chuyện về tiểu quỷ kia ra.

Hôm xảy ra án mạng, cô bé đột nhiên cảm thấy không điều khiển được hai tay mình nữa, cứ cầm d.a.o phay mà c.h.é.m lên người mình, lúc ấy ba mẹ và em trai đều ở bên cạnh, tất cả đều thờ ơ trước tiếng kêu cứu của em ấy, trơ mắt nhìn em ấy điên cuồng hại bản thân.

Cuối cùng, cô bé bị mất máu quá nhiều nên té xỉu, ba em ấy c.ắ.t đ.ứ.t lưỡi em ấy, sau đó còn đ.â.m d.a.o vào hai mắt em ấy nữa.

Em ấy khóc tới mức cổ họng không phát ra được tiếng nào, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mãi cho đến khi em ấy thành quỷ thì mới hiểu được vì sao con đường sự nghiệp của ba mình quá thuận lợi, bởi vì ông ấy mua một con tiểu quỷ trong tay bán tiên. Ngay từ đầu, tiểu quỷ phù hộ ông ta lên chức phó tổng giám đốc, sau này lòng tham của ông ta càng lúc càng lớn, bán tiên kia nói nếu nuôi tiểu quỷ thành hung thần thì càng lợi hại hơn nhưng mà cần một t.h.ể x.á.c.

Nhưng mà tìm đâu ra một người vừa mới c.h.ế.t chứ?

Ông ta suy tư vài ngày, rồi quyết định dùng con gái mình làm vật chứa hung thần, ông ta đưa cho bán tiên ngày sinh tháng đẻ và một giọt máu của cô bé, sau đó bán tiên sai khiến tiểu quỷ ám cô bé. Sau khi bị nhập thì sức lực khá lớn cho nên khi Ngô Vọng kiểm tra t.h.i t.h.ể thì cho kết quả là có xu hướng bị g.i.ế.t.

Bán tiên còn nói vì phòng ngừa cô bé báo thù nên phải c.ắ.t l.ư.ỡ.i, m.ó.c m.ắ.t.

Ngô Vọng có vẻ đăm chiêu: "Hèn gì vết thương trên lưỡi và mắt cô bé không giống với vết thương trên người."

Đội trưởng Ngôn nghe xong thì cắn chặt răng, sau đó cau mày: "Cần phải điều tra tiếp, tìm nơi họ phi tang đầu lưỡi và đôi mắt của cô bé!"

Tôi đúng là người tốt.

Tôi đã thả linh hồn của cô bé kia, chờ cô bé có thêm linh khí thì thực lực sẽ mạnh hơn.

Lúc đó, cặp vợ chồng kia lập tức sẽ bị quả báo rồi.

11.

Đêm đó, cả người đôi vợ chồng kia toàn là vết thương do chính bản thân mình tạo nên, họ trong trạng thái hốt hoảng quá độ, sợ tới mức tè ra quần, lết tới sở cảnh sát tự thú, họ thừa nhận hành vi nuôi tiểu quỷ và biến con gái thành vật chứa của mình.

Đội điều tra tìm được các bộ phận khác của cô bé và một con d.a.o tại bãi rác, chứng cớ vô cùng xác thực, có thể kết án được rồi.

Cặp vợ chồng kia bị bắt vì tội gián tiếp gây ra cái c.h.ế.t của cô bé, còn thằng nhóc nghịch ngợm kia bị đưa vào trại giam trẻ vị thành niên.

Điều tiếc nuối duy nhất là khi cảnh sát vây bắt bán tiên thì đã bắt hụt, bởi vì tính cảnh giác của bán tiên kia cực kỳ cao, cho tới bây giờ ông ta chỉ liên hệ với người đàn ông qua một đường dây duy nhất, còn người đàn ông thì hoàn toàn không biết gì về tên bán tiên kia cả.

Nhưng mà đây vốn không nằm trong phạm vi quan tâm của tôi nữa rồi.

Ngô Vọng hỏi: "Có cần trấn hồn của cô bé đó lại không?"

"Sao vậy, lo em ấy đến tìm anh hả?" Tôi cười.

"Tôi không sợ đâu." Lời nói của Ngô Vọng vô cùng thiếu tự tin.

Tôi vừa định hù dọa anh ấy rằng không phải chỉ có mỗi cô bé đó đi theo anh ấy thôi đâu nhưng mà đội trưởng Ngôn đi tới vỗ vỗ bả vai tôi: "Đi thôi, tôi mời, tôi muốn báo ơn cứu mạng."

"Chú làm con ngại quá đó?" Tôi khách sáo một chút, "Hay là đi Vân Tùng Lâm đi, có Michelin ba sao."

Đội trưởng Ngôn cười to, dẫn theo mấy anh cảnh sát và Ngô Vọng, rồi kéo tôi đi.

Ngô Vọng nói vài câu vào tai đội trưởng Ngôn, đội trưởng Ngôn nhìn anh với ánh mắt chế nhạo rồi gọi điện kêu thêm mấy cô gái mảng văn phòng đi ăn chung.

Mấy cô ấy trang điểm xinh xắn, thướt tha, lúc đi vào thì phòng ăn tươi sáng lên không ít, tôi nhìn quần áo thể thao và mái tóc ba ngày chưa gội của mình, có hơi rụt rụt vô góc.

Ánh mắt của mấy anh cảnh sát sáng lên, Ngô Vọng không nhìn các cô ấy, khóe miệng anh cong lên.

Cô gái đẹp nhất có tên là Trương Lỵ, cô ta mang lại cho tôi cảm giác không thoải mái một cách khó hiểu.

Cũng không phải là vì cô ta trang điểm còn tôi không trang điểm.

Mà bởi vì ánh mắt cô ta nhìn Ngô Vọng, ánh nhìn tựa như là đang nhìn bánh mì phô mai chà bông, vừa rẻ vừa ngon.

Cô ta vẫn còn đang khen Ngô Vọng, nào là đẹp trai, tài giỏi, cầm d.a.o giỏi nhất thành phố này.

Người không biết còn tưởng Ngô Vọng là bác sĩ chữa trị cho cô ta nữa.

Thì ra là Ngô Vọng kêu đội trưởng Ngôn mời cô ta đến à?

Ngô Vọng không nói lời nào, tiếp tục ăn rau của anh ấy.

Gì đây, tình yêu công sở à?

Vậy kêu thêm nhiều bóng đèn tới chi vậy?

Trong lúc vô tình, tôi đã trút giận lên dĩa rau.

Đội trưởng Ngôn nhìn tôi với vẻ kinh ngạc, còn tưởng không ai nói gì tôi nên tôi không vui, ông ấy liền khen ngợi tôi lập công lớn.

Mấy người công chức đó hỏi nghề nghiệp của tôi, cuối cùng tôi không thể không nói: "Có một chút liên quan đến Đạo giáo."

Hai cô gái trong đó mắt sáng rực lên: "Hàng yêu trừ ma hả?"

Tôi chỉ trả lời vài câu hỏi cơ bản mà hai cô gái đã đã gọi tôi là "đại sư, Ngô Vọng bật cười một tiếng. Ánh mắt tôi sắc như d.a.o, nhìn qua đó.

Trương Lỵ lại vừa xem rẻ vừa coi khinh: "Bộ tiểu thư trẻ tuổi như vậy, chắc là kinh nghiệm không nhiều lắm ha. Tôi quen một vị đại sư, chỉ vẽ một lá bùa mà đã 3000 rồi đó."

"Ha ha."

Một lá 3000, đó là... Giá tôi báo mười năm trước đó.

m điệu Trương Lỵ nâng lên một tông: "Sao này, chưa từng nghe phù mắc như vậy hả? Hay là không biết vẽ phù cũng có thể bán ra tiền?"

Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu khích: "Tôi nghe nói mấy vị đại sư cũng hay so tài với nhau, cô dám không?"

Tôi: "Không dám."

Trương Lỵ cười lạnh một tiếng: "Đội trưởng Ngôn, tôi không có ý gì đâu nhưng mà có người giả thần giả quỷ tiếp cận đội cảnh sát hình sự, mọi người nên cẩn thận."

Câu này đúng là không có ý khác, chỉ có một ý mà thôi.

Tôi không nhịn được mà quan sát cô ta, lại phát hiện cung vợ chồng của cô ta có một đường đen.

Đội trưởng Ngôn giảng hòa: "Được rồi, tiểu Trương, đừng nói chuyện phiếm nữa, ăn thịt nhiều một chút nè, chúng ta phải gỡ lại tiền!"

Tôi nhìn về phía Ngô Vọng, anh ấy đứng dậy rời khỏi phòng.

Tôi thở dài một hơi: "Đội trưởng Ngôn, mẹ con không cho con đi chơi về trễ nên con về trước nha."

Mọi người nhao nhao muốn giữ tôi lại, Trương Lỵ lại cầm ly rượu lên: "Con người tôi hay thẳng thắn, Bộ tiểu thư đừng trách tôi nha, về cẩn thận."

Tôi niệm "Tịnh Tâm Chú" trong lòng, rồi cười thật tươi:

"Chúng tôi là người học đạo, đã sớm nhìn thấu vạn vật, làm sao có thể trách móc gì ai được! Nhưng mà, tôi tốt bụng nhắc nhở cô một chút, mồm thối có thể ảnh hưởng đến phong thủy cá nhân đó...Đến lúc đó, nếu vị đại sư kia bất lực thì, chậc chậc chậc, cô chỉ có thể tìm tôi giúp mà thôi."

Trương Lỵ cắn môi, ánh mắt tối sầm.

Tôi mặc áo khoát rồi cầm túi xách lên, thấy Ngô Vọng đi từ xa tới.

Đội trưởng Ngôn điên cuồng nháy mắt với anh ấy.

Ngô Vọng đuổi theo cản đường tôi về, có hơi không hiểu: "Sao mới xíu đã về rồi?"

Tôi dùng toàn bộ sức lực hất tay anh ấy ra, Ngô Vọng bị tôi đẩy nên loạng choạng một cái.

"Ao cá của anh lớn quá, tôi mệt rồi."

(còn tiếp)