Trời Sinh Thích Em

Chương 25



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỷ Minh Nguyệt lại lần nữa ngẩn ra.

… Đi dạo phố?

Ngày mai cô đúng là không có việc gì, nhưng vốn đang chuẩn bị nằm dài trên giường cả ngày.

Chính là muốn ngủ đến chiều, tùy tiện ăn một chút, sau đó nằm trên sofa lướt điện thoại, lại nằm trên giường ngủ đến tối, sau đó ra ngoài kiếm ăn, một buổi sinh hoạt hoàn hảo.

Thời Thần thật sự muốn cùng cô đi dạo phố? Sao lại không nói trực tiếp với cô?

Đang lúc Kỷ Minh Nguyệt nửa tin nửa ngờ thì nhìn thấy Thời Thần đặt điện thoại xuống, mở miệng: “Chị Minh Nguyệt, chị… Chiều mai có việc bận không?”

“…” Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút, lắc lắc đầu, “Không có việc gì.”

Thời Thần nhanh chóng nói tiếp: “Thật đúng lúc. Chị Minh Nguyệt, chị có thể cùng em đi dạo phố không? Quân Diệu sắp tổ chức đại hội thể thao, hẳn là chị cũng cần mua vài bộ đồ thể dục chứ?”

Nói như vậy cũng không sai.

Hơn nữa, Kỷ Minh Nguyệt thật sự không có biện pháp cự tuyệt cặp mắt to tròn lấp lánh kia của Thời Thần.

Cô nhịn đau mà gác lại một buổi sinh hoạt hoàn mỹ, gật gật đầu: “Được.”

Lúc đồ ăn được bưng lên, Thời Thần gắp một miếng đậu phụ vào bát của Kỷ Minh Nguyệt: “ Chị Minh Nguyệt, chị nếm thử đi, cái này rất ngon.”

Kỷ Minh Nguyệt nếm một miếng, giơ ngón cái tán thưởng.

Thời Thần: “Lại nói tiếp, anh trai em làm đậu phụ cũng rất ngon, đáng tiếc là bình thường anh ấy không làm cho em ăn, nói là quá phiền toái.”

“Nhưng anh trai em ấy mà, ngoại trừ có đôi khi rất phúc hắc thì cũng không có khuyết điểm gì quá lớn.”

Nghe Thời Thần nói nào là “phúc hắc”, rồi “một bụng suy nghĩ xấu”, Kỷ Minh Nguyệt nhịn không được tò mò: “Anh trai em rốt cuộc đã làm gì với em, mà em lại… Oán niệm như vậy?”

Rõ ràng là cô cảm thấy Tạ Vân Trì rất tốt, giống như lần trước có sét đánh, cô giữ Tạ Vân Trì ở lại, còn rủ anh xem phim, Tạ Vân Trì đều đáp ứng.

Nhắc tới đề tài này, oán niệm của Thời Thần lập tức gia tăng.

Thời Thần: “Vào lúc nghỉ đông, em và bạn trai không có ở gần nhau. Nhà của bọn em đi Tahiti nghỉ phép, sau đó anh trai em chụp ảnh em mặc đồ bơi, kết quả còn cầm điện thoại của em đăng lên vòng bạn bè, sau đó thiết lập chỉ mình Từ Lâm Thanh thấy được.”

(Tahiti: một hòn đảo ở phía nam Thái Bình Dương)

Kỷ Minh Nguyệt: “Phụt.”

Cô nhìn vẻ mặt sầu khổ của Thời Thần, liên tục xua tay, “Ngại quá, chị không phải cố ý.”

Nhưng thật sự quá buồn cười.

Thời Thần nhắc tới chuyện này liền nhịn không được lẩm bẩm, “Chị nói xem, sao trên đời lại có một người… lòng dạ thâm sâu như vậy? Anh trai em nhìn bên ngoài rõ ràng là rất ôn nhu thiện lương, kết quả… Chậc.”

Tuy rằng đã nghe Thời Thần kể mấy chuyện anh trai cô bé làm ra, nhưng Kỷ Minh Nguyệt cũng không để trong lòng.

Rốt cuộc thì sự yêu thích của cô dành cho Tạ Vân Trì đã cực kỳ lớn, Tạ Vân Trì ở trong lòng cô chính là một người toàn diện, trong ngoài như một, là một người cực kỳ tốt.

Kỷ Minh Nguyệt cùng Thời Thần ở chung một chỗ rất vui vẻ, chẳng sợ thời gian quen biết chưa lâu, ngồi ăn cơm với nhau lại có rất nhiều việc để nói.

Tuy rằng Thời Thần nói về rất nhiều chuyện, nhưng được một lúc đề tài lại quay lại với Tạ Vân Trì.

… Muốn làm bà mối quả nhiên không dễ dàng.

Thời điểm ăn cơm xong, Thời Thần nhận được điện thoại của Tạ Vân Trì, nói đang đến quán ăn.

Thời Thần đáp ứng, lại nhìn nhìn Kỷ Minh Nguyệt ở đối diện: “À đúng rồi anh, buổi chiều ngày mai anh bận không?”

Tạ Vân Trì vừa lái xe vừa không chút để ý mà trả lời: “Có chút bận, ngày mai có một buổi họp video.”

Ngữ khí của Thời Thần tràn ngập tiếc nuối: “Như vậy à, em vốn định nói, vừa lúc đêm nay anh về chung cư kia, mà chị Minh Nguyệt cũng ở đường Trí Tri, muốn để anh chiều mai đưa chị Minh Nguyệt đi.”

Đầu bên kia an tĩnh vài giây.

Thời Thần cho rằng tín hiệu không tốt, “Alo” một tiếng, lại quơ quơ di động, liền nghe được đầu dây bên kia truyền đến âm thanh: “Buổi họp ngày mai chuyển sang bữa trưa.”

Anh dừng một chút, lại nói, “Đến lúc đó anh đưa cô ấy đi.”

?

Thời Thần nhìn màn hình điện thoại của mình, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Đương nhiên, cô không biết chính xác chuyện đổi giờ họp là như thế nào, nhưng chắc chắn có liên quan đến người đang ngồi đối diện.

Tâm tình phức tạp mà tắt điện thoại, Thời Thần vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Kỷ Minh Nguyệt: “Chị Minh Nguyệt, chị thật sự không suy xét anh trai em một chút sao?”

… Kỷ Minh Nguyệt thật không thể tưởng được, đã đến lúc này rồi Thời Thần vẫn có thể tiếp tục hỏi vấn đề này.

Thời Thần tăng thêm mức độ thuyết phục: “Em nói thật đó chị Minh Nguyệt, em còn có thể không hiểu anh trai em sao? Anh ấy khẳng định là có ý với chị, trước nay em chưa từng thấy anh ấy đối xử với người khác tốt như vậy.”

Kỷ Minh Nguyệt chậm rì rì mà gắp một đũa thức ăn, nhai kỹ nuốt chậm, sau khi nuốt xuống mới cười nói: “Đại khái là chị cũng nhận ra rồi.”

Thời Thần ngây ngốc.

Cô có chút không hiểu được phản ứng của Thời Thần.

… Cô có thể chắc chắn, Kỷ Minh Nguyệt nhất định không ghét anh trai cô, thậm chí cũng có ý với anh ấy…?

Kỷ Minh Nguyệt lặng im hai giây, sau mới mở miệng, ngữ khí nhàn nhạt: “Nhưng cái chị muốn chưa bao giờ là “có ý”.”

Thời Thần mở miệng, muốn nói cái gì, lại không nói ra được.

Cô đại khái hiểu được ý của Kỷ Minh Nguyệt.

Nhưng chuyện cảm tình chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, cô không phải Tạ Vân Trì, chỉ có thể biết anh trai đối với Kỷ Minh Nguyệt có cảm tình đặc biệt, còn nói đặc biệt như thế nào…

Cũng không phải chuyện cô có thể cam đoan.

Thời Thần mím môi, ngoan ngoãn mà chuyển đề tài, không nhắc lại chuyện này nữa.

Kỷ Minh Nguyệt dựa lưng vào ghế, nhấp môi cười cười, dời ánh mắt.



Bữa cơm này cũng thực sự rất vui vẻ.

Thời Thần thực sự rất biết cách điều khiển không khí, lúc trò chuyện luôn tươi cười, đặc biệt là đôi mắt rất giống Tạ Vân Trì kia luôn làm Kỷ Minh Nguyệt có chút hoảng hốt.

Đồ ăn ở quán này cũng rất hợp với khẩu vị của Kỷ Minh Nguyệt, không hổ là đề cử của Thời Thần.

Sau khi tính tiền, hai người đứng ở cửa vừa nói chuyện phiếm vừa chờ Tạ Vân Trì đến đón.

Thời Thần nói thầm với Kỷ Minh Nguyệt: “Em nói cho chị nghe, em phát hiện anh trai em còn có bí kíp…”

Kỷ Minh Nguyệt nhìn cô, chờ cô tiếp tục nói.

“Anh trai của em đó, vậy mà lại có thể viết chữ bằng tay trái…” Thời Thần làm ra bộ dáng không nói nên lời, “Lúc em phát hiện ra thì đặc biệt tò mò, hỏi anh ấy thì anh ấy nói luyện tập từ hồi cao trung.”

Kỷ Minh Nguyệt cũng không nghĩ ra: “… Cho nên vì cái gì lại luyện viết bằng tay trái?”

Thời Thần: “Lúc đầu em cũng không hiểu, nhưng sau lại đó em lại suy nghĩ cẩn thận.”

Kỷ Minh Nguyệt bày ra bộ dáng “chăm chú lắng nghe”.

“Anh ấy khẳng định là dùng tay trái làm bài tập, tay phải để ăn cơm.”

Kỷ Minh Nguyệt dừng một chút: “Vậy tại sao cậu ấy không luyện cầm đũa bằng tay trái?”

“…”

Hiện tại biểu tình của Thời Thần chính là “Chị nói quá có lý”, tràn ngập khiếp sợ, còn không ngừng nói thầm, “Mẹ nó, như thế nào mà em lại không nghĩ tới khả năng này chứ?”

Khi Tạ Vân Trì tới nhìn thấy một màn như thế này…

Em gái anh cùng người anh thích vui cười nói chuyện, thân mật khăng khít.

Tạ Vân Trì cũng nhịn không được mà cười, dừng xe ở ven đường.

Thời Thần phát hiện ra anh trước, vẫy vẫy tay, kéo Kỷ Minh Nguyệt đi vài bước đến bên cạnh xe, đưa tay muốn mở cửa trước, ngồi vào ghế phụ.

Nhưng còn chưa mở được, Thời Thần đã nghe thấy thanh âm của Tạ Vân Trì: “Ngồi phía sau.”

?

Trong nháy mắt đó Thời Thần còn nghĩ là mình nghe nhầm, ngẩng đầu nhìn nhìn Tạ Vân Trì.

Tạ Vân Trì mặt mang ý cười, ngữ khí ôn nhu trước sau như một, nhìn thế nào thì vẫn là người anh trai luôn nuông chiều cô.

… Trừ lời nói của anh.

“Em ngồi phía sau, để Miêu Miêu ngồi ở đây.”

“…”

Thời Thần có chút mất khả năng giao tiếp.

Động tác của Kỷ Minh Nguyệt cũng dừng lại, nhìn thoáng qua Tạ Vân Trì, lại nhìn thoáng qua Thời Thần.

Tạ Vân Trì nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Minh Nguyệt, cười cười: “Tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu.”

Thời Thần nhận mệnh mà đi ra phía sau, còn không quên phát huy chút công năng cuối cùng của bà mối, phất phất tay: “Chị Minh Nguyệt, chị ngồi đi, không sao đâu.”

Dù sao anh trai em trọng sắc khinh em gái cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Những lời này, Thời Thần rất lý trí mà không nói ra khỏi miệng, lẩm bầm mà kéo cửa xe phía sau, còn phải tự mình an ủi: “Thôi đi, dù sao phía sau cũng rộng.”

Còn chưa an ủi xong, Tạ Vân Trì lại cười nói: “Được, vậy hy vọng từ nay em cũng cứ ngồi ở chỗ rộng đi.”

?

Thật sự là anh trai ruột à?

Thời Thần vừa kinh ngạc mà trừng mắt nhìn Tạ Vân Trì, vừa quay sang Kỷ Minh Nguyệt cầu cứu: “Chị Minh Nguyệt, chị nói cho em biết đi anh trai em thời cao trung chính là mặt ngoài ôn nhu nhưng bên trong rất tàn nhẫn như vậy sao?”

Rốt cuộc cũng đang ngồi trong xe của người ta, Kỷ Minh Nguyệt nghiêng đầu liếc liếc Tạ Vân Trì, rất nể tình: “Cũng rất tốt mà.”

Tạ Vân Trì vừa khởi động xe, vừa quay đầu lại nhìn Thời Thần, thực ôn hòa mà cười cười.

… Thời Thần nổi cả da gà.

“Chỉ là có một lần.” Kỷ Minh Nguyệt nói, “Lần đó là kỳ thi tháng của nhóm học đệ học muội khóa sau bọn chị, giáo viên tiếng Anh thiết kế đáp án rất độc đáo.”

“Độc đáo như thế nào?”

“Đáp án phần tìm lỗi sai đều là A, phần điền vào chỗ trống thì toàn B, phần đọc hiểu chỉ có C, phần nghe thì là D.”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt tiếp tục nói, “Sau khi có đáp án, đám học đệ học muội thực sự như phát điên, cả lũ chạy đến văn phòng của giáo viên tiếng Anh hỏi vì sao lại làm như vậy.”

Tạ Vân Trì cũng nghĩ tới chuyện này, nhẹ giọng cười cười.

Không biết vì cái gì, trực giác của Thời Thần cho thấy chuyện này không bình thường.

“Cho nên là vì cái gì chứ?” Thời Thần nói tiếp.

“Giáo viên đó nói, lúc ông ấy ra đề là Tạ Vân Trì hỗ trợ, đáp án cũng là Tạ Vân Trì điều chỉnh. Lý do là… Dễ chấm.”



Một xe yên tĩnh.

Yên tĩnh qua đi, Thời Thần lặng lẽ dịch chuyển vị trí, cách xa anh trai hoàn hảo nhà mình một chút.

Cô hiện tại nghĩ nghĩ, cảm thấy trước kia khi anh trai thỉnh thoảng lại hố mình một lần, kỳ thật vẫn rất nhân từ.

Đúng lúc Từ Lâm Thanh gửi tin nhắn, Thời Thần liếc mắt một cái, lập tức cảm thấy bản thân được cứu.

Ngữ điệu của cô nhanh hơn: “Anh, Từ Lâm Thanh nói đúng lúc anh ấy đang ở gần đây, anh để em xuống ở giao lộ tiếp theo là được, không cần đưa em về nhà.”

Nhìn thân ảnh chạy như đang trốn của Thời Thần, giọng nói của Kỷ Minh Nguyệt thanh thanh, đè thấp ý cười, ra vẻ ngượng ngùng: “Xin lỗi, Thời Thần hình như lại thêm hiểu lầm cậu rồi.”

Tạ Vân Trì gật gật đầu với Từ Lâm Thanh qua cửa sổ xe, chào hỏi.

Cho đến khi xe đã đi xa, Kỷ Minh Nguyệt còn nhịn không được mà quay đầu nhìn đôi tình lữ ở chỗ rẽ.

Thời Thần ôm lấy cánh tay Từ Lâm Thanh, mặt mang ý cười mà nói cái gì đó, hơi trề môi, tựa hồ là đang làm nũng.

Từ Lâm Thanh kiên nhẫn mà nghe, bất động thanh sắc mà che chở cho Thời Thần.

Tạ Vân Trì nhìn thẳng phía trước, mặt không đổi sắc: “Không cần nhìn, Lâm Thanh một lòng với em gái tôi.”



Tác giả có lời muốn nói:

Kỷ Minh Nguyệt:? Đây là lời mà con người có thể nói sao?

Tạ · anh ghen đó thì làm sao · Vân Trì.