Trời Sinh Thích Em

Chương 45



Tuy rằng cô biết Thái hậu đại nhân không có ý như thế, nhưng…

Kỷ Minh Nguyệt phát hiện, Chúc Cầm thật sự nghiêm túc muốn cố tiếp khách.

Mới đi chăm sóc từ đầu đến chân ở spa xong, Kỷ Minh Nguyệt nhìn cốp xe đầy ắp túi to túi nhỏ, lại nhìn Chúc Cầm vui vẻ bảo tài xế lái xe đến salon tóc.

Trầm mặc rất lâu.

Cô thật sự không nhịn được.

“Mẹ, kiếp trước mẹ là bà chủ lầu xanh à?”

“Bang” một tiếng, Kỷ Minh Nguyệt quả nhiên bị ăn đánh.

Sau khi bị đánh thì cô rất thành thật mà ngậm miệng lại, ngồi ở một góc xe, không dám nói lời nào.

Mẹ đánh đau quá, huhuhu, cô biết ngay mình không phải là con ruột mà.

Chúc Cầm nói: “Miêu Miêu, không phải mẹ không cho con đi, nhưng khách của ba con hiếm khi mới tới nhà, hôm nay con ở nhà được không?”

Kỷ Minh Nguyệt không dám nói lời nào, yên lặng gật đầu.

Chúc Cầm tận tình khuyên bảo: “Tháng 3 con mới về nước, lại chỉ ở nhà được mấy hôm, kỳ nghỉ lần này cũng về được hai ngày đã vội vàng đi, con không thích ở nhà sao?”

Kỷ Minh Nguyệt không dám nói lời nào, yên lặng lắc đầu.

Chúc Cầm ân cần: “Tối nay con cứ nói chuyện với khách, mẹ nhìn thấy gần đây tâm tình của con không tốt lắm, hôm nay coi như ra ngoài giải sầu, được không?”

Kỷ Minh Nguyệt vẫn không nói gì, yên lặng đáp ứng.

“Vậy vì cái gì mà tâm tình của con không tốt?”

Kỷ Minh Nguyệt lại lần nữa không dám…

?

Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía mẹ mình.

“Yêu đương? Giận bạn trai rồi?”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt nghẹn lời, phủ nhận, “Không phải, mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều.”

Vậy là đúng rồi.

“Tên nhóc kia tên là Tạ Vân Trì?”

“…”

Quả nhiên, một chút cũng không sai.

Chúc Cầm hiểu rõ mà gật gật đầu, vỗ vỗ vai Kỷ Minh Nguyệt, “Miêu Miêu, mẹ muốn con yêu đương, nhưng không muốn con chịu ủy khuất. Hôm nay ba con nói với mẹ, vị khách tối nay tới trẻ tuổi tuấn tú, ngoan ngoãn lịch sự, thế lực cũng rất lớn, tối nay con phải tâm sự với người ta cho tốt, biết chưa?”

Thật là, đừng có ngày nào cũng đặt hết tâm tư lên Tạ Vân Trì nữa.

Con gái cưng của bà từ hồi cao trung đã thương nhà người nọ, đến giờ đã là mười ba năm rồi, sao vẫn còn nhớ mãi không quên chứ?

Kỷ Minh Nguyệt sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra.

Hoá ra hôm nay mẹ cô cố gắng như vậy, là muốn tối nay biến thành buổi xem mắt?

Não bộ thật sự không xử lý nổi…

Nhưng hiện tại toàn bộ tâm tư của Kỷ Minh Nguyệt đều đặt ở chỗ Tạ Vân Trì, chỉ muốn ăn cho xong bữa cơm này rồi ngày mai lập tức quay về Viễn Thành.

Nói đến cũng thật buồn bực.

Hôm nay bởi vì không về Viễn Thành được nên cô đã gọi cho Tạ Vân Trì, nhưng anh không hề nghe máy.

Gọi điện thoại cho thư ký Phương, vậy mà lại nghe máy.

Thư ký Phương chỉ nói, Tạ tổng đi công tác rồi, có khả năng là đang ở trên máy bay, cho nên không mở máy.

Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy kỳ lạ…

Sao Tạ Vân Trì lại đi ra ngoài rồi?

Hiện tại cô chỉ có thể chờ đến ngày mai để về Viễn Thành.

Ôi, tại sao mèo không thể mọc cánh chứ.

***

Ở bên ngoài bận rộn cả ngày, bị Chúc Cẩm chỉnh sửa từ đầu tới chân, Kỷ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác.

Không biết vì cái gì, cô mơ hồ hiểu được Ngưu Lang Chức Nữ có tâm tình như thế nào khi bị Vương mẫu nương nương ngăn cản hai người đến với nhau rồi.

Tới gần chạng vạng mới về đến nhà, Kỷ Minh Nguyệt cầm theo đồ đạc cùng tạo hình mới đi lên tầng.

Chúc Cầm vừa vào bếp xem dì giúp việc đã chuẩn bị xong chưa, vừa gân cổ nói với Kỷ Minh Nguyệt, “Miêu Miêu, lát nữa khách tới mẹ sẽ bảo Kỷ Hoài gọi con xuống, nhớ phải xuống nhanh đấy!”

Kỷ Minh Nguyệt bất lực lên tiếng, sau đó đóng cửa phòng lại.

Cô nằm trên ghế, thở dài.

Ngồi dậy, Kỷ Minh Nguyệt kéo ngăn kéo bên cạnh, thật cẩn thận mà lấy cái hộp kia ra.

Hôm qua cùng nhau ra ngoài ăn cơm, Thư Diệu có nói: “Miêu Miêu, mười năm trước, khi cậu vội vàng xuất ngoại, cậu giao cái hộp này cho mình, nói mình ném nó đi. Lúc ấy mình nhìn cậu đi vào cửa hải quan, còn không quên quay đầu nhìn nó lần cuối.”

“Kỳ thật lúc ấy mình nghĩ, nếu về sau cậu yêu đương rồi, thật sự quên đi tình cảm yêu thầm đó, mình sẽ ném nó đi; còn nếu khi về nước mà cậu vẫn lẻ loi một mình, vậy chỉ có thể nói rằng, cậu căn bản không quên được cậu ta, mình sẽ giao lại cái hộp này cho cậu.”

“Cậu xem đi, cũng đã mười năm rồi.”

Đúng vậy, mười năm rồi.

Mười năm trước cô cảm thấy, cái hộp này chứa đựng hồi ức thanh xuân của cô, chỉ cần giao nó cho Thư Diệu, cô sẽ quên đi tất cả.

Nhưng hai ngày nay cô lục tung cả phòng mới phát hiện, hồi ức có liên quan tới Tạ Vân Trì tuyệt đối không chỉ có cái này.

Bông hoa mà Tạ Vân Trì nói là “mua một tặng một” đã được cô làm thành tiêu bản, bài thi vật lý mà Tạ Vân Trì chữa cho cô, ảnh chụp toàn khối ngày tốt nghiệp bị cô cắt ra để ghép hai người đứng cạnh nhau…

Rất nhiều thứ, rải rác ở mỗi một góc trong phòng, ở trên giá sách, trong tủ quần áo, thậm chí là trong túi áo đồng phục cao trung.

Chắp nối từng kẽ hở trong sinh hoạt của cô.

Kỷ Minh Nguyệt tìm lại tất cả những thứ này, coi như trân bảo mà bỏ vào trong hộp.

Đang tỉ mỉ nhìn cái hộp kia, Kỷ Minh Nguyệt liền nghe được tiếng gõ cửa phòng mình, sau đó thanh âm của Kỷ Hoài truyền đến.

“Chị, khách tới rồi, mẹ gọi chị xuống.”

Kỷ Minh Nguyệt trả lời, sau đó cẩn thận bỏ cái hộp lại vào ngăn kéo.

Trước khi rời đi, Kỷ Hoài còn không quên thuật lại lời dặn dò của Chúc Cầm, “À đúng rồi, mẹ nói chị phải bày ra bộ dáng tốt nhất, tranh thủ lưu lại ấn tượng với khách.”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt không nói nên lời.

Nhưng dù như thế nào, người nọ vẫn là khách của Kỷ Phong, ít nhất cũng phải chỉnh tề mà gặp người ta.

Kỷ Minh Nguyệt đi dép lê vào, dọc theo cầu thang đi xuống phòng khách.

Trên sofa đối diện cô, Kỷ Phong cùng Chúc Cầm tươi cười ngồi đó, Chúc Cầm còn mời nam nhân đó ăn trái cây..

Kỷ Phong giới thiệu với Chúc Cầm: “Người này chính là vị khách hôm nay, bà gọi cậu ấy là Tiểu Tạ là được.”

Kỷ Minh Nguyệt chỉ cần liếc mắt một cái cũng biết trên mặt Chúc Cầm đang viết cái gì.

Vừa lòng.

200% vừa lòng.

Chuông cảnh báo trong lòng vang lên.

Lại có thể làm người hay bắt bẻ như Chúc Cầm vừa lòng…

Kỷ Minh Nguyệt lên tiếng: “Ba, mẹ.”

Lúc này mới quay đầu, hơi gật gật đầu với nam nhân kia, “Xin chào, tôi là Kỷ…”

Hai chữ “Minh Nguyệt” còn chưa nói ra, cô ngẩng đầu, nhìn thoáng qua người ngồi trên sofa.

“Tạ, Tạ, Tạ…”

Chúc Cầm vội vàng chặn lời cô: “Nha đầu này, con bị sao thế, giới thiệu đàng hoàng đi, sao đột nhiên lại nói linh tinh cái gì thế?”

“…Tạ Vân Trì, sao anh lại ở đây?!”

“…”

Không khí trong phòng yên tĩnh ba giây.

Chúc Cầm cùng Kỷ Hoài nghe cái tên Kỷ Minh Nguyệt nói ra, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn cô; mà Kỷ Phong thì không hiểu Chúc Cầm cùng Kỷ Hoài đang khiếp sợ cái gì, nhưng vẫn nhất trí với vợ và con trai, đầy khiếp sợ mà nhìn về phía con gái cưng.

“Miêu Miêu, con biết Tiểu Tạ à?”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt dường như không nghe thấy, chỉ ngơ ngác mà nhìn chằm chằm Tạ Vân Trì.

Trong không gian yên tĩnh đến quỷ dị, chỉ có Tạ Vân Trì vẫn bình tĩnh, bộ dáng ung dung, dựa vào sofa, ngữ điệu vui vẻ:

“Đã lâu không gặp, Kỷ tiểu thư.”

… Lượng thông tin quá lớn truyền đến, nhưng ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Kỷ Minh Nguyệt chính là…

Cho nên, Tạ Vân Trì đã sớm biết cô là con gái của Kỷ Phong, cũng đã sớm biết, nhà cô căn bản không có phá sản, phải không?

Như vậy mà vẫn nhìn cô giả nghèo gần hai tháng?

Nhưng nghĩ lại, anh là Tạ Vân Trì.

Cái gì cũng biết cũng chẳng có gì lạ.

Nghĩ như vậy đã hoàn toàn hiểu được.

Trách không được sáng nay Kỷ Phong nói đối phương muốn ăn cơm ở nhà bọn họ.

Trong số mấy người ở đây, chỉ có Kỷ Phong là không hiểu chuyện gì.

Ông nhìn người này, lại nhìn người kia, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người vợ mình.

… Ông thành công nhìn thấy cái gì được gọi là “lật mặt” nhanh nhất thiên hạ.

Chúc Cầm, vừa rồi còn vạn phần vừa lòng với Tạ Vân Trì, hận không thể bắt ông gả Miêu Miêu cho cậu ta, sau khi nghe thấy ba chữ “Tạ Vân Trì” thì lập tức đổi sắc mắt.

Ông thậm chí có cảm giác rằng một giây sau Chúc Cầm sẽ lấy chổi quét Tạ Vân Trì ra khỏi cửa.

Không chờ Chúc Cầm nói chuyện, Tạ Vân Trì đã đứng lên, lại lần nữa cúi đầu với Kỷ Phong và Chúc Cầm, “Chú, dì, con còn chưa kịp chính thức giới thiệu. Con tên là Tạ Vân Trì, hiện tại là tổng tài của tập đoàn Quân Diệu, trước mắt đang theo đuổi Miêu Miêu…”

Chỉ là, căn bản không chờ Tạ Vân Trì nói xong màn tự giới thiệu mà anh đã chuẩn bị rất lâu kia, tất cả mọi người đều thấy…

Kỷ Minh Nguyệt vừa rồi còn ngơ ngác, không biết đang suy nghĩ cái gì mà đứng đó, đột nhiên nhào về phía Tạ Vân Trì, thiếu chút nữa đẩy Tạ Vân Trì ngã xuống sofa.

Tạ Vân Trì mới vừa đứng vững, còn chưa kịp phản ứng lại, Kỷ Minh Nguyệt đã chui vào vòng tay anh, ôm lấy anh, dùng toàn bộ sức lực giữ lấy anh.

Anh hơi ngẩn ra một chút, giây tiếp theo, anh chỉ cảm thấy lồng ngực có chút ướt.

Thanh âm của nữ hài tử trong lòng nghẹn ngào truyền ra, âm cuối còn mang theo chút run rẩy, vừa nghe là biết cô đang khóc.

Tạ Vân Trì nghe thấy cô nói,

“Tạ Vân Trì, em nhớ anh, em thực sự rất nhớ anh.”

Trong nháy mắt kia, Tạ Vân Trì đột nhiên hiểu “hạnh phúc đến quá bất ngờ” là như thế nào.

Cho dù dùng mọi từ ngữ trên thế gian này miêu tả cũng không đủ, chỉ có anh mới có thể hiểu được hạnh phúc đột ngột này có bao nhiêu vui sướng.

Người anh thích rất nhiều rất nhiều năm, không chút cố kỵ mà vọt vào trong lòng anh, ôm lấy anh, nói nhớ anh.

Cảnh tượng này, dù là ở trong mơ cũng cảm thấy xa xỉ.

Tạ Vân Trì nâng cánh tay cứng đờ, đặt lên đỉnh đầu Kỷ Minh Nguyệt, nhẹ nhàng mà xoa xoa, trấn an cô, ý bảo cô đừng khóc.

Anh không biết rốt cuộc hai ngày này Kỷ Minh Nguyệt đã gặp phải chuyện gì, cũng không biết vì cái gì mà vừa nhìn thấy mình, Kỷ Minh Nguyệt đã không do dự mà lao tới.

Nhưng anh không muốn hỏi gì cả.

Anh chỉ muốn ôm cô như vậy, vượt qua thời gian, đến tận khi đầu bạc răng long.

Khi Kỷ Minh Nguyệt bình tĩnh lại, nhìn cái áo sơ mi trắng của anh bị mình khóc đến rối loạn, nhịn không được có chút ngượng ngùng.

Cô nắm tay Tạ Vân Trì, nhìn về phía Kỷ Phong cùng Chúc Cầm, trịnh trọng giới thiệu với bọn họ:

“Ba, mẹ, anh ấy là Tạ Vân Trì, bạn trai của con.”