Trời Vừa Rạng, Nắng Vừa Lên - Y Nương

Chương 15: Tớ và cậu ấy chỉ là bạn bè



Điềm Thuỵ một mình đi trên con đường quen thuộc, lại thấy hôm nay có chút khác.

Mở cửa phòng trọ, cất đôi giày lên kệ, Điềm Thuỵ đi lại ngồi trước bàn máy tính, yên tĩnh một lúc lâu.

Anh bật máy, sau đó bấm tìm kiếm trên thanh công cụ ‘Cảm giác tim đập nhanh khi gặp một người là như thế nào?’ Chủ đề hiển thị lại là ‘7 dấu hiệu cho thấy bạn đã ‘phải lòng’ ai đó’

Điềm Thuỵ đọc được dòng này, tim anh chợt run lên, bàn tay không tự chủ nhấn vào chủ đề đó. Anh đọc từ trên xuống dưới, không thiếu một chữ nào.

Nhấn vào nút tắt trên màn hình, Điềm Thuỵ nằm trên giường, suy nghĩ lại những chuyện gần đây.

Anh mở điện thoại, đọc lại tin nhắn giữa anh và cô, lúc này lại mang một trạng thái khác.

Khi được cô quan tâm, anh thấy vui vẻ. Khi cô lơ đễnh không để ý anh liền cảm thấy không vui. Ban đầu anh nghĩ thấy là cảm xúc tiêu cực, ích kỷ không nên có trong tình bạn.

Sau khi đọc được bài viết kia, anh nhận ra. Anh đối với Sơ Tình không phải tình bạn, mà là một loại tình cảm khác.

Điềm Thuỵ cũng đánh giá được hiện tại anh rất không xứng với cô. Cô xứng đáng được nhiều hơn thế. Hơn nữa, anh cũng không biết Sơ Tình đối với anh như thế nào, có thể chỉ là bạn bè quan tâm nhau bình thường mà thôi.

Điềm Thuỵ nhớ tới cặp đôi hôn nhau ở phía trước anh. Bất giác anh lại suy nghĩ, nếu anh chạm môi với Sơ Tình sẽ có cảm giác gì? Điềm Thuỵ tự sỉ vả chính mình, mộng tưởng.

————

Thời gian nghỉ lễ qua đi, bắt đầu giai đoạn thi cuối học kỳ II. Điềm Thuỵ và Sơ Tình luôn đi chung với nhau để ôn thi, từ lớp ôn học buổi tối đến thư viện, lúc nào cũng có đôi.

Điềm Thuỵ cũng đã xác định được tình cảm của mình, hiện tại anh chưa dám làm phiền đến Sơ Tình, chỉ duy trì ở mức bạn bè thân thiết. Nhưng càng ngày, anh lại càng có ý nghĩ tham lam muốn giữ Sơ Tình cho riêng bản thân mình.

Anh biết như vậy rất hèn hạ cũng không công bằng với cô, nhưng cũng không cản được suy nghĩ của bản thân mình. Đành phải tranh thủ mọi thời gian để ở gần nói chuyện, ít ra anh còn cảm giác được mình còn tồn tại, còn hiện diện trong lòng Sơ Tình.

Sơ Tình nhận ra mấy tháng này Điềm Thuỵ khá dính người, mà cô cũng không nghĩ nhiều. Chỉ vui vẻ trong lòng nghĩ Điềm Thuỵ ỷ lại vào cô, chứng tỏ bọn họ đã thân thiết hơn.

Bây giờ, đang là giờ ăn trưa. Điềm Thuỵ đi cùng cô và một vài người bạn đến căn tin. Như thường lệ, Điềm Thuỵ chủ động lấy cơm cho cô, bây giờ anh biết hết những món cô thích ăn hay không thích ăn. Ban đầu cô còn bất ngờ, lâu dần rồi cũng quen.

Điềm Thuỵ nếu không yêu cô, cũng không sao. Ít ra hiện tại anh đã xem cô là người bạn thân thiết. Cô cảm thấy như vậy cũng rất vui, không có gì mà tủi thân.

“Tình, cậu với Điềm Thuỵ đang quen nhau sao?” Một cô bạn ngồi gần hỏi cô.

“Sao có thể? Tớ và Điềm Thuỵ chỉ là bạn, không có quen nhau.” Sơ Tình giật thót, như bị nói trúng tim đen.

Nói đùa, để Điềm Thuỵ nghe thấy còn không biết anh nghĩ gì.

Điềm Thuỵ lại gần thì nghe được câu trả lời của cô, rất dứt khoát. Khoé miệng đang cười cũng hạ xuống. Nhưng rồi lại nhanh chóng đi tới chỗ ngồi.

Sơ Tình nhìn Điềm Thuỵ đến ngay sau đó, không biết anh có nghe cô nói không. Thấy vẻ mặt anh bình thường, cô cũng thoáng yên tâm.

——————

Điểm thi thử đã có, cô cũng không bất ngờ với điểm số cô và Điềm Thuỵ lại đồng hạng. Thực ra việc này cũng là một thú vui. Thấy tên hai người cạnh nhau, tâm trạng Sơ Tình rất thoả mãn, cho nên cô rất cô gắng để không ai tranh được vị trí thứ 2 của mình.