Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 102



Sở Thức Sâm sửng sốt: “Việc đó không giống.”

“Đối với anh, càng không biết sẽ càng đáng sợ.” Hạng Minh Chương nhìn chằm chằm vào bờ biển, “Vùng biển này có thể đưa em đến đây, cũng có thể đưa em rời đi.”

Sở Thức Sâm lúc đặt mình trong thời đại này đã từng nghĩ như vậy, nhưng cậu không ngừng chứng kiến ​​vạn vật ở thế kỷ mới nên đã thay đổi suy nghĩ: “Thời thế thay đổi, quá trình đi lên của một quốc gia sẽ không tụt hậu, sự phát triển của thế giới này là không thể đảo ngược được.”

Hạng Minh Chương nghe cậu nói kiên định: “Em lấy lòng tin đó từ đâu ra?”

“Em…” Sở Thức Sâm bị hỏi cho bối rối, “Em bị thuyết phục bởi khoa học kỹ thuật hiện đại, tin vào khoa học mà thôi.”

Hạng Minh Chương nói: “Anh là người mở một công ty khoa học kỹ thuật, sau khi gặp được em liền không dám tin tưởng hoàn toàn vào khoa học nữa, em ngay cả đến bây giờ máy sấy còn dùng không quen, sẽ tin tưởng tuyệt đối sao?”

Sở Thức Sâm không tiếp tục lý luận, đẩy cửa xe ra duỗi đôi chân dài xuống xe, sải bước đi về phía biển.

Hạng Minh Chương lập tức đuổi theo, vòng qua đầu xe ba hai bước chạy đến sau lưng Sở Thức Sâm, anh nắm chặt lấy một cánh tay của Sở Thức Sâm, gió biển thổi đỏ cả đốt ngón tay.

Thủy triều kéo tới, chỉ còn một vòng liền có thể làm ướt giày của hai người bọn họ, Hạng Minh Chương nói: “Em làm gì vậy? Hù doạ anh sao?”

Áo khoác tung bay, mái tóc của Sở Thức Sâm cũng bay phấp phới nói: “Em muốn đối diện với biển lớn mà lập lời thề.”

Hạng Minh Chương không tin điều đó, nhưng hỏi: “Thề cái gì?”

Sở Thức Sâm trịnh trọng nói: “Từ nay về sau em sẽ dùng máy sấy tóc.”

Hạng Minh Chương tức đến bật cười, còn chưa kịp nghĩ ra lời nào hà khắc, Sở Thức Sâm hơi chúi xuống, anh phản xạ có điều kiện ôm lấy cậu, tràn đầy bất lực: “Em đang làm nũng đấy à?”

“Em không biết làm nũng.” Sở Thức Sâm nói, “Em rất cứng nhắc, nếu đã hứa thì sẽ làm, sau này em nhất định sẽ dùng máy sấy tóc, hơn nữa cái sau này này sẽ rất dài rất dài.”

Hạng Minh Chương nói: “Dài bao lâu?”

Sở Thức Sâm trả lời: “Đến khi em ba, bốn mươi, biết được số trời thì đến sáu mươi, bảy mươi rồi già đi. Đến lúc đó có thể không cần phải cầm để sấy nữa, cũng không kêu nữa, có thể làm thành một cái mũ, đội lên một lúc thì tóc liền khô ngay.”

Hạng Minh Chương trở nên thực tế và nói: “Anh sẽ mua cho em cái tốt nhất, em đừng chạy loạn.”

Sóng biển cuồn cuộn có thể nuốt chửng con tàu khổng lồ, Sở Thức Sâm vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Hạng Minh Chương, như ôm một khúc gỗ trôi dạt, cậu nói: “Nếu vượt qua được thử thách này, tìm ra được thủ phạm thực sự trong sự cố du thuyền thì sẽ cho “Sở Thức Sâm” một lời giải thích, nhân cơ hội này vạch ra ranh giới rõ ràng với Lý Tàng Thu, cũng xem như giúp nhà họ Sở tránh được những tai hoạ về sau.”

Không đợi cậu nói xong, Hạng Minh Chương đã tâm linh tương thông với cậu: “Đợi đến khi kết thúc, em có thể quay lại làm Thẩm Nhược Trăn.”

Sở Thức Sâm vùi vào cổ Hạng Minh Chương, gật đầu, hơi thở ấm áp phả vào cổ áo khoác: “Có còn nhớ câu đầu tiên anh nói với Thẩm Nhược Trăn không?”

Hạng Minh Chương trong đời này không thể nào quên, xấu hổ không thôi: “Anh đọc điếu văn cho em.”

Sở Thức Sâm đấm anh một cái, vừa dỗ vừa lật lại nợ cũ: “Yên tâm đi, bổn thiếu gia sẽ không để anh đọc lần thứ hai đâu.”

Xe Jeep lái xe rời khỏi bãi biển trong lúc đám hải âu bay tới, Sở Thức Sâm nhặt một cái vỏ hình dáng tốt, lau sạch sẽ, đặt ở trên bảng điều khiển trung tâm.

Mọi thứ đã sẵn sàng, triển lãm thiết kế được tổ chức theo lịch trình.

Buổi sáng, Sở Thức Sâm chọn một bộ tây trang đen tuyền, chất liệu hơi bóng, trong tiết trời đầu xuân có mỏng hơn một chút, uyển chuyển nhanh nhẹn sẽ tốt hơn.

Khi mặc quần áo xong và nhìn vào gương, cảm thấy rất nghiêm túc, sau đó đeo thêm chiếc trâm mã não do Bạch Vịnh Đề tặng cho cậu, những người khác sẽ ít chú ý đến biểu hiện của cậu hơn.

Hư Cốc Uyển nằm ở phía Đông thành phố, trong vườn có tám toà kiến trúc với độ cao và kiểu dáng khác nhau, trong đó nổi tiếng nhất là không gian nghệ thuật, trường biểu diễn lớn và toà nhà ý tưởng.

Xe đi vào từ cổng chính, đi qua một quảng trường kính không có quy luật, dừng lại ở nhà để xe số 1.

Tòa nhà nơi triển lãm thiết kế được tổ chức có tên là “In Between”, cao ba tầng, cầu thang kính lơ lửng màu xanh của mặt hồ vô cùng bắt mắt và đầy cảm giác lạnh lẽo máy móc.

Trường học với tư cách là người chủ trì, mỗi giáo viên và học sinh đều đeo huy hiệu của trường trên ngực áo, tất cả khách mời đều đi vào địa điểm tổ chức.

Hạng Minh Chương đến đúng giờ, mặc một bộ vest được may tinh xảo, trên vạt áo là dây đồng hồ quả quýt thoắt ẩn thoắt hiện. Anh cầm tập tài liệu giới thiệu trong tay, chậm rãi đi một vòng khảo sát địa điểm.

Sở Thức Sâm đứng trong góc nhìn bảng giải thích về một công nghệ AI, chợt ngửi thấy mùi nước hoa cologne trong trẻo, Hạng Minh Chương dừng lại phía sau lưng cậu, tương tự như vị trí của một bảo tiêu.

“Xem có hiểu không?” đúng là nói chuyện rất đả thương người khác.

Sở Thức Sâm xoay người lại nói: “Các giáo sư của trường đều đến đây rồi, em không hiểu thì có thể hỏi.”

Hạng Minh Chương liếc mắt nhìn chiếc trâm cài trên ngực áo, khóe miệng lại trở nên ngọt ngào: “Em đeo nó trông rất dễ nhìn.”

Khách mời lục tục kéo đến, trong đó một số là nhân viên bảo an, Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương đi xung quanh quan sát, không thấy có gì khả nghi.

Về mặt xe cộ cũng không có gì bất thường, tất cả đều khớp với thông tin đã đăng ký.

Dựa theo quy trình, các sinh viên tổ chức triển lãm lần lượt trình bày, giải thích ý tưởng và kết quả thiết kế cho mọi người.

Sở Thức Sâm nghe không hiểu lắm, Hạng Minh Chương liền ở bên cạnh làm một dịch giả chuyên nghiệp, ở bên tai cậu phổ cập khoa học.

Đoàn người đã di chuyển qua gần hết địa điểm, đến lượt Sở Thức Hội thuyết trình phần cuối cùng, lúc này có người cầm thư mời khoan thai đến muộn, chính là Lý Hành.

Sở Thức Hội không hề bị quấy rầy, trầm mặc một lát mới bắt đầu giải thích.

Sở Thức Sâm đến gần Lý Hành, đứng ở bên cạnh nói: “Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới.”

Lý Hành sắc mặt khó coi: “Tôi tới cổ vũ cho Tiểu Hội, không có gì phải nói với cậu.”

Sở Thức Sâm hỏi: “Chú Lý không đến sao?”

Lý Hành nói: “Đến xem dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của cậu sao?”

Sau khi thuyết trình xong, mọi người kéo lên tầng 2 để tiếp tục xem triển lãm, Sở Thức Sâm dõi theo từng cử động của Lý Hành.

Các khách được mời về cơ bản đều đến từ các công ty khoa học kỹ thuật, các công ty này mỗi năm đều nhận vào những sinh viên hàng đầu, tận dụng cơ hội này để bố trí một buổi trao đổi kéo dài một tiếng.

Tầng 3 của “In Between” là một nhà hát mở, khách mời ngồi xuống, các sinh viên lên sân khấu, hai bên có thể tự do đặt câu hỏi.

Hạng Minh Chương đại diện cho Hạng Việt, không ai tranh đứng đầu với anh. Anh ở trong nhà không kính già, ra ngoài không nhường trẻ, tuỳ tiện chọn một nam sinh trả lời, mới câu hỏi đầu tiên đã làm khó người ta rồi.

Bầu không khí tại hiện trường rất thoải mái, trên và dưới sân khấu tương tác sôi nổi.

Sở Thức Sâm quan sát rời rạc, mọi thứ đều sóng yên biển lặng.

Buổi triển lãm thiết kế diễn ra suôn sẻ cho đến tận buổi chiều, sau khi kết thúc, mọi người có trật tự rời khỏi địa điểm, Lý Hành lao qua đám đông tới trước mặt Sở Thức Hội.

“Tiểu Hội,” Lý Hành nói, “Triển lãm thiết kế kết thúc rồi, chúng ta cũng đi thôi.”

Sở Thức Hội nói: “Buổi tối còn có tiệc, em không đi được.”

Lý Hành lo lắng nắm lấy cổ tay Sở Thức Hội: “Em đừng giả ngốc nữa, bị Sở Thức Sâm bán đi còn không biết. Em đã là người lớn rồi, chỉ cần em không nguyện ý liền không cần quan tâm cậu ta nói thế nào!”

Trong đám đông, bà Sở chạy đến khuyên can: “Đừng cãi nhau nữa, trước mặt thầy cô bạn bè thành ra cái dạng gì đây.”

Lý Hành nói: “Bác gái, bác cũng đừng quá thiên vị, sao đồ của Tiểu Hội dựa vào cái gì lại giao cho người khác? Em ấy rõ ràng không muốn.”

Hai em nhà họ Sở làm chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần có đầy đủ giấy tờ cần thiết, trên danh nghĩa là hợp pháp, người ngoài căn bản không thể ngăn cản.

Lý Tàng Thu tức giận là vô ích, Lý Hành bám chặt không buông cũng không có tác dụng gì.

Trong mắt mọi người hôm nay, Lý Hành đến đây chơi bài tình cảm là sự đánh cược cuối cùng, một khi thái độ của Sở Thức Hội lung lay liền có thể phán định chuyện này là “không hợp tình hợp lý”.

Trước sự chứng kiến ​​của nhà trường, đồng nghiệp trong ngành và bạn bè, nhà họ Sở không thể không để ý danh dự của mình.

Đáng tiếc Sở Thức Hội chỉ có bối rối: “Lý Hành, anh đừng nháo nữa, đừng nhúng tay vào chuyện của em nữa.”

Lý Hành hét lên: “Anh là bạn trai của em, là vì tốt cho em, anh không muốn em bị tên bại hoại kia ức hiếp!”

Sở Thức Hội vùng ra khỏi hắn nói: “Em phải đi thay quần áo rồi.”

Sở Thức Sâm vỗ tay hai lần, thu hút sự chú ý của mọi người và tuyên bố: “Xin lỗi vì đã làm chậm trễ vài phút quý giá của mọi người, bữa tiệc vẫn sẽ diễn ra như bình thường.”

Các nhân viên bảo an hộ tống bà Sở và Sở Thức Hội qua lối đi bên trong, sẽ ở lại phòng nghỉ một lúc, đợi đến khi ít người đi một chút sẽ lặng lẽ rời đi.

Đám đông rời khỏi địa điểm một cách trật tự, buổi tiệc ban đầu được tổ chức tại tòa kiến trúc số 3 nhưng đã thông bảo đổi thành tầng 2 của toà nhà ý tưởng.

Người đi qua đi lại là hỗn loạn nhất, các bên đều theo dõi chặt chẽ, thế nhưng lại không phát hiện ra một chút khả nghi nào.

Màn đêm vừa buông xuống, khách dự tiệc lần lượt kéo đến, bạn bè, đồng nghiệp ở Diệc Tư, ban nhạc biểu diễn dần lấp đầy toàn bộ không gian trong khán phòng.

Lý Hành vẫn không chết tâm, sa sút tinh thần ở lại bữa tiệc uống rượu, say khướt ngã trên ghế sofa.

Sở Thức Sâm cầm bản hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần trên tay, bước đến quầy lễ tân nói: “Tiểu Hội đột nhiên cảm thấy cơ thể không khỏe, cần phải nghỉ ngơi, xin các vị và bạn bè thứ lỗi, hôm nay về việc chuyển nhượng cổ phần …”

Sở Thức Sâm xuống sân khấu đi qua, Hạng Minh Chương nói: “Hứa Liêu gửi tin nhắn tới, mẹ anh cùng bà Sở và Tiểu Hội đã đến sân bay, qua kiểm tra an ninh và đang đợi lên máy bay rồi.”

Sở Thức Sâm thở phào nhẹ nhõm một hơi nói: “Vậy thì tốt rồi.”

Hạng Minh Chương lắc nhẹ ly rượu: “Lý Hành uống nhiều rồi, Lý Tàng Thu không biết có xuất hiện hay không.”

Sở Thức Sâm nói: “Bất luận ông ta có tới hay không, Lý Hành xông tới hiện trường người người đều biết, xảy ra chuyện nhất định sẽ chịu hoài nghi.”

Hạng Minh Chương nói: “Nếu Lý Tàng Thu muốn áp dụng biện pháp cực đoan, vậy thì Lý Hành sẽ không mạo hiểm ở lại đây, còn uống đến say khướt.”

“Ý của anh là,” Sở Thức Sâm đưa ra một kết luận lẫn lộn, “Kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường có thể loại trừ Lý Tàng Thu rồi.”

Hạng Minh Chương uống champagne nói: “Cứ chờ xem sao.”

Bữa tiệc lên đến cao trào, Sở Thức Sâm chiêu đãi khách khứa khắp nơi, cậu có vào nhà vệ sinh một lần, một mình đến phòng nghỉ ngơi để cất hợp đồng, giữa bữa tiệc Tào tổng của Y dược Ngưng Lực gọi tới, cậu một mình ra sân thượng nhận cuộc gọi.

Mỗi lần ở một mình đều là thời cơ để hạ thủ, nhưng cậu không gặp phải bất kỳ sự cố ngoài ý muốn nào.

Người đứng đầu bộ phận bảo an báo cáo mọi thứ vẫn bình thường.

Sở Thức Sâm không ngừng hoài nghi, có khi nào là do khống chế quá nghiêm ngặt, hung thủ sau khi cân nhắc quyết định không động thủ nữa? Hay là đang chờ cơ hội ngoài địa điểm, đợi đến khi bọn họ buông lỏng cảnh giác?

Bữa tiệc gần kết thúc, Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm về chỗ ngồi, cầm lấy một đĩa bánh kem nói: “Xã giao cả một đêm rồi, ăn chút gì đi.”

Sở Thức Sâm cầm nĩa ăn một miếng, càu nhàu vô vị: “Chúng ta nghĩ sai rồi sao?”

Hạng Minh Chương chưa kịp trả lời thì điện thoại đổ chuông, anh liếc nhìn tên người gọi, là từ dinh thự Tĩnh Phổ gọi tới.

Xung quanh quá ồn ào, Hạng Minh Chương đi tới hành lang trả lời: “Alo?”

Chú Tề hỏi qua điện thoại: “Hạng tiên sinh, cậu có tiện về nhà một chuyến không?”

Hạng Minh Chương nói: “Có chuyện gì sao?”

Ngữ khí chú Tề ngưng trọng nói: “Tình huống của chủ tịch Hạng không tốt lắm, cậu trở lại xem xem.”

Lần trước chia tay ở nhà hàng, Hạng Minh Chương nhớ hành vi của Hạng Hành Chiêu rất bất thường, anh hỏi: “Ông nội sao vậy?”

Chú Tề nói: “Mấy ngày nay chủ tịch Hạng luôn ăn không vô, gọi ông ấy cũng không phản ứng gì. Bác sĩ Tôn đề nghị đi bệnh viện, nhưng chủ tịch Hạng không cho ai đụng vào ông ấy, tôi cảm thấy là ông ấy đang đợi cậu.”

Hạng Minh Chương trong đầu suy tư nói: “Tối nay tôi có việc, tạm thời không thể rời đi.”

Chú Tề từ trước đến nay luôn ổn trọng nhưng nghe xong hơi thở có hơi ngưng trệ, có chút không hài lòng: “Lần trước ăn cơm tôi đã nghe nói rồi, tối nay có một bữa tiệc. Hạng tiên sinh, tôi không hiểu là tiệc gì lại có thể quan trọng hơn cơ thể của chủ tịch Hạng.”

Hạng Minh Chương cảnh cáo: “Chú Tề, chú ý đến bổn phận của chú.”

Chú Tề nói: “Tôi chăm sóc chủ tịch Hạng nhiều năm rồi, là cấp dưới cũng như là bạn thân của ông ấy, cảm thấy rất tiếc cho giao tình này, nhưng cũng xứng đáng với mức lương mà ông ấy đưa cho. Hạng tiên sinh, tôi sẽ lái xe đến đón cậu, đợi cậu kết thúc bữa tiệc.”

Sau khi cúp máy, Hạng Minh Chương gọi điện cho bác sĩ Tôn để xác nhận lời nói của chú Tề.

Sở Thức Sâm tìm tới hỏi: “Sao lâu như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”

Hạng Minh Chương nói: “Tình huống của Hạng Hành Chiêu không tốt lắm, chú Tề muốn anh quay về dinh thự nhìn xem.”

Chuông điện thoại lại vang lên, chú Tề gửi định vị tới, đã sớm khởi hành từ dinh thự Tĩnh Phổ để vội vàng tới đây.

Sở Thức Sâm nói: “Thành thật mà nói, lần trước ở nhà hàng em đã cảm thấy ông nội anh không thoải mái lắm rồi.”

Hạng Minh Chương nói: “Nhưng anh không yên tâm để em một mình, bà Sở và Sở tiểu thư đi rồi, một mình em đừng về nhà, sau khi kết thúc anh cho người đưa em đến Mạn Trang.”

Sở Thức Sâm lại càng lo lắng Hạng Minh Chương một mình đối diện với Hạng Hành Chiêu sẽ cảm xúc không ổn định, nói: “Em đi cùng anh đến dinh thự Tĩnh Phổ.”

Hạng Minh Chương gật đầu: “Ừm, vậy cũng được.”

Hạng Hoàn đi cùng Hạng Hành Chiêu đến Hư Cốc Uyển, xe của gia đình có thể thoải mái đi qua, Hạng Minh Chương đánh tiếng với người phụ trách an ninh, nửa tiếng sau chú Tề đến, một đường thuận lợi lái xe đến garage để đợi.

Buổi tiệc kết thúc vào sáng sớm, khách mời và chủ đều tận hưởng trọn vẹn, hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra.

Lý Hành lảo đảo rời đi, những người khác cũng lần lượt rời đi, trong địa điểm từng chút một vơi đi, một chiếc xe ô tô chạy ra khỏi cổng Hư Cốc Uyển.

Nhân viên bảo an kiểm tra, thanh lý và khóa lại địa điểm.

Ngày hôm nay đã kết thúc, không có người nhàn rỗi nào xuất hiện, cũng không có tai nạn nào xảy ra.

Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương cuối cùng cũng rời đi, hầm để xe số 1 không có ai, chỉ có một chiếc Panamera lái từ biệt thự Tĩnh Phổ cách đó không xa.

Chú Tề đã gửi ba tin nhắn thúc giục Hạng Minh Chương, từ ghế lái bước xuống vòng ra phía sau, mở cửa đợi sẵn.

Sở Thức Sâm lơ đãng đi tới, lui về phía sau mấy bước, cậu thật sự nghĩ không thông đã sai sót ở chỗ nào.

Có lỗ hổng nào trong chiến lược của họ không? Hay là đã đánh giá sai động cơ thực sự của thủ phạm?

“Sở Thức Sâm”, thay đổi cổ phần, bữa tiệc loạn cào cào, nhân sự và tình cảnh đều khớp nhau, rốt cuộc tại sao nó lại thất bại rồi?

Tập hồ sơ chứa bản hiệp nghị bị cậu bóp đến nhăn lại, chữ ký trên trang bìa nằm cạnh nhau, một chữ “Sở Thức Sâm” và một chữ “Sở Thức Hội”, thoạt nhìn có vẻ giống hệt nhau.

Trên thực tế là hai cái tên.

Suy cho cùng bất kỳ hợp đồng nào cũng cần ít nhất hai người.

Sở Thức Sâm trong lòng đột nhiên kinh ngạc, rốt cục hiểu được còn thiếu cái gì.

Vào đầu mùa xuân năm ngoái trên biển, trên du thuyền của “Sở Thức Sâm”, trong bữa tiệc do “Sở Thức Sâm” tổ chức, “Sở Thức Sâm” muốn bán cổ phần, xảy ra tai nạn bỏ mạng cũng chính là “Sở Thức Sâm”.

Vì vậy bọn họ luôn nhận định rằng “Sở Thức Sâm” là nhân vật chính của toàn bộ sự việc, nhưng đã bỏ qua rằng trong hợp đồng phải có hai bên A và B, phải có hai đương sự.

Mục tiêu của kẻ sát nhân thực sự có thể không phải là “Sở Thức Sâm”, mà là bên còn lại đã ký hợp đồng.

Sở Thức Sâm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt.

Một người khác vốn được mời đến bữa tiệc du thuyền … là Hạng Minh Chương.

Ở Quảng Châu cùng bị theo dõi, cũng là Hạng Minh Chương.

Thế nhưng, ai sẽ là người gây bất lợi cho Hạng Minh Chương?

Đi được vài bước, Hạng Minh Chương đi đến trước mặt chú Tề, không lạnh không nhạt nói: “Đã đợi lâu rồi.”

Chú Tề tránh sang một chút: “Hạng tiên sinh, lên xe đi.”

Hạng Minh Chương cúi đầu lên xe, khóe mắt thoáng hiện một người khác ngồi trên ghế phó lái.

Anh vừa định quay mặt lại thì bỗng có thứ gì đó đè lên thắt lưng, chưa kịp phản ứng thì lập tức bị một luồng điện cực mạnh truyền đến tứ chi bách hài.

Chú Tề như đưa tay ra đỡ, đẩy Hạng Minh Chương đang bất tỉnh vào trong xe, ông quay người lại, đúng lúc Sở Thức Sâm nhanh chóng đi tới.

“Sở tiên sinh.” Chú Tề nhìn chiếc trâm cài mà Sở Thức Sâm đang đeo.

Sở Thức Sâm đầu óc rối rắm: “Tôi sẽ đi với Hạng tiên sinh.”

Chú Tề bước sang một bên, trong khoang xe, Hạng Minh Chương nhắm mắt hôn mê, dựa vào lưng ghế.

Sở Thức Sâm đột nhiên mở to mắt, lập tức nghiêng người đi vào.

Lúc này người ngồi ở ghế phó lái quay đầu lại, dưới vành mũ là khuôn mặt đen thui, hốc mắt trũng sâu, chính là Alan.