Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 110



Trong trung tâm điều dưỡng của một bệnh viện tư nhân cao cấp, trợ lý của Hạng Minh Chương đứng ở cửa nghênh đón, đợi đến khi xe dừng lại thì bước lên trước mở cửa.

Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn xuống xe, đồng thời thoáng nhìn biển số của vài chiếc xe xung quanh.

Trí nhớ của Thẩm Nhược Trăn thật đáng kinh ngạc, chỉ nhìn qua một lần trong bữa tiệc trần bì, lâu như vậy rồi vẫn có thể đối chiếu với con số trong đầu, nói: “Các thành viên quản trị cũng ở đây, trận đánh không nhỏ.”

Hạng Minh Chương cài lại những cúc áo tây trang đã cởi ra khi ngồi trong xe, hỏi trợ lý: “Tin tức chủ tịch Hạng bị bệnh ai là người đầu tiên thông báo vậy?”

Trợ lý dẫn đường đi trước, nghiêng người trả lời: “Là bác trai của ngài.”

Hạng Minh Chương bố trí nhân lực gần dinh thự Tĩnh Phổ, biết được Hạng Côn và Hạng Hoàn rất chịu khó chạy đến, con cái đến thăm cha là lẽ đương nhiên, anh không có lý do gì để ngăn cản.

Tầng 7 của trung tâm điều dưỡng được nhà họ Hạng bao trọn quanh năm, sẵn sàng trị liệu hoặc điều dưỡng cho Hạng Hành Chiêu bất cứ lúc nào, bên ngoài khu điều dưỡng là khu tiếp khách rộng lớn, đang ngồi đông nghịt người.

Hạng Minh Chương quét lông mày qua, có thành viên quản trị và thành viên cao tầng của Hạng Việt cũ, các nguyên lão của công ty đã nghỉ hưu, đội luật sư của Hạng Hành Chiêu, vài người thân bên ngoại, tất cả đều được tập hợp trong một thời gian ngắn, hẳn là đã chào hỏi nhau rồi.

Anh cười thầm trong lòng, những người không biết còn cho rằng Hạng Hành Chiêu đã chết, có nhiều người đến khóc thương thế này.

Sau vụ án bắt cóc, đây là lần đầu tiên Hạng Minh Chương xuất hiện, vì vậy mọi người liên tục đứng dậy vây quanh anh, người lớn tuổi hơn, địa vị cao hơn thì đứng ở phía trước, nhất thời âm thanh quan tâm vang lên không ngớt.

Một nhóm giám đốc đã gặp ở bữa tiệc trần bì cũng nằm trong số đó, sau khi hàn huyên xong, chú Luân hỏi thêm: “Thư ký Sở, nghe nói cậu đã đỡ cho Hạng tiên sinh một phát súng, thân thể đã bình phục tốt chưa?”

Hạng Minh Chương sửa lại: “Chú Luân, cậu ấy bây giờ là giám đốc của Diệc Tư, không phải thư ký của con nữa.”

Bác Phương nói: “Sở tiên sinh làm thư ký là lãng phí nhân tài, sau này tiền đồ vô lượng, càng cần phải giữ gìn sức khỏe.”

Thẩm Nhược Trăn cười nhạt, để lại đường lui nói: “Cảm ơn chú Luân và bác Phương quan tâm, tôi vừa mới xuất viện, vẫn đang trong quá trình hồi phục.”

Trước cửa phòng bệnh, Hạng Như Tự đang đút tay vào túi quần, hắn buổi chiều nhận được điện thoại của Hạng Côn đã vội vã chạy đến, hướng về bên trong nói: “Minh Chương đến rồi.”

Hai vợ chồng Hạng Như Cương từ trong phòng bệnh đi ra, theo sau là bác gái, rồi đến dượng, Hạng Hoàn, mọi người đều nhìn sang, cuối cùng Hạng Côn đẩy Hạng Hành Chiêu ra ngoài.

Với khoảng cách hơn mười mét, đám đông tự động mở ra một con đường, Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn đứng ở chỗ cũ, một bước cũng không tiến lên.

Trên xe lăn, Hạng Hành Chiêu mặc một chiếc áo len và áo may ô, thân hình gầy gò đến mức như thành một người khác, nước da tiều tuỵ, cái cổ và cổ tay lộ ra đầy những nếp nhăn già nua.

Hơn nửa tháng nay, Hạng Hành Chiêu có lẽ cả đêm không ngủ được, bọng mắt rủ xuống chuyển sang màu thâm đen, cứ xem như không phải bệnh nặng thì tình trạng cũng không khá hơn là bao.

Chiếc xe lăn dừng lại, Hạng Hành Chiêu ngẩng đầu lên, biểu tình vẫn như bình thường, có hơi nghiêm túc, hai tay đặt lên tấm chăn đan vào nhau, đây là động tác tay ông thường dùng trong các cuộc họp.

Đột nhiên ông giơ tay áp lên tóc bạc ở thái dương, chỉ một động tác nhất thời này tự mang theo phong độ trầm ổn.

Hạng Minh Chương đương nhiên nhận ra điều kỳ lạ, anh thay vì ngồi xổm trước đầu gối của Hạng Hành Chiêu như bình thường, lại giữ tư thế đứng thẳng tắp rồi nói: “Tại sao không nằm trong phòng bệnh đi, đẩy ông nội ra làm gì?”

Hạng Côn nói: “Ông nội nóng lòng muốn gặp con.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Bác sĩ đã khám chưa, nói thế nào?”

Hạng Côn không trả lời, thông báo với mọi người: “Chủ tịch Hạng sau khi đột quỵ vẫn luôn hồ đồ, thỉnh thoảng sẽ tỉnh táo được một lúc, gần đây tình trạng đã được cải thiện, chúng tôi là con trai và con gái thực sự rất kích động, liền vội vàng gọi mọi người đến.”

Bất kể là chân tâm hay giả ý, tất cả các thành viên cao tầng đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, một vị nguyên lão của Hạng Việt chống gậy đến gần hỏi: “Chủ tịch Hạng, ông có nhận ra mọi người không?”

Hạng Hành Chiêu hơi thở yếu ớt nhưng nói rõ từng chữ, mở miệng không có chút lắp bắp nào: “Nhân sinh vô thường, ôm bệnh hơn hai năm đã khiến cho các vị lo lắng rồi.”

Thẩm Nhược Trăn cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ ban đầu của Hạng Hành Chiêu, sau đó nhìn phản ứng tha thiết của đám đông, không khó để ước lượng uy nghiêm của đối phương trong quá khứ.

Xung quanh đều là chúc mừng và quan tâm, bác Phương nói: “Hai năm nay vất vả nhất là Minh Chương, trong nhà lẫn công ty đều phải chăm sóc.”. Ngôn Tình Nữ Phụ

Nghe vậy Hạng Hành Chiêu buông tay, giơ một tay lên không trung gọi: “Minh Chương, đến đây.”

Hạng Minh Chương đưa tay nắm lấy, cảm thấy rằng trên xương cốt của Hạng Hành Chiêu chỉ còn lại gân và da, anh giả vờ thân thiết: “Ông nội, con vẫn luôn mong ông khỏe lại.”

Hạng Hành Chiêu nhìn anh chằm chằm, nhỏ giọng nói: “Ông không khoẻ lại được rồi, e rằng chỉ là hồi quang phản chiếu.”

“Ba, sao có thể chứ.” Dượng tiếp lời, “Minh Chương xảy ra chuyện đại nạn không chết, bệnh tình của người có chuyển biến tốt, cho thấy rằng gia đình chúng ta nhất định có phúc lớn.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Ông nội, ông nhận ra mọi người, vậy những chuyện đã phát sinh qua có còn nhớ không?”

Hạng Hành Chiêu nói: “Những chuyện gì?”

Hạng Minh Chương nói: “Ông là vì đột quỵ nên mới trở nên hồ đồ, vậy những tình hình trong hai năm đột quỵ có còn nhớ không?”

Anh lúc đó thấy chết không cứu, hiện tại nếu như chân tướng bại lộ sẽ dẫn đến cục diện gì đây?

Hạng Hành Chiêu sắc mặt không thay đổi, như thể giơ ra thẻ bài, nói: “Nhớ chứ.”

Tuy nhiên hai ông cháu đều có điểm sơ hở, Hạng Minh Chương sắc mặt không thay đổi: “Vậy ông hẳn là cũng nhớ chú Tề, ông ấy ngày đêm chăm sóc ông, đã bao giờ xảy ra sơ sót gì chưa?”

Hạng Hành Chiêu rút tay về, phất tay, lắc đầu thở dài: “Là ta đã nhìn lầm hắn.”

Hạng Minh Chương nâng cao giọng: “Mọi người hẳn là đã nghe nói rồi, chú Tề bắt cóc tôi, với ý đồ tống tiền nhà họ Hạng. Tôi vừa vượt qua được trận này, hôm nay đúng lúc gặp được các vị trưởng bối nên muốn hỏi một chút, cô, bác cả, lúc chuyện xảy ra chú Tề có liên lạc với mọi người không?

Hạng Hoàn nói: “Không có, về sau cô mới biết.”

“Cũng không liên lạc với bác.” Hạng Côn nói, “Lúc phối hợp với cảnh sát điều tra chúng ta đã nói rõ với nhau rồi.”

“Con đương nhiên tin tưởng hai người.” Hạng Minh Chương nhìn khuôn mặt của Hạng Hành Chiêu, “Ông nội, chú Tề không liên lạc với cô và bác cả, vậy ông ta có liên lạc với ông không?”

Hạng Côn nói: “Lúc đó ông nội của con còn đang hồ đồ, chú Tề gọi ông nội con có ích gì.”

Hạng Minh Chương nghi hoặc nói: “Chú Tề bắt cóc con nhưng không liên lạc với nhà họ Hạng để đòi tiền, sao lại xem là tống tiền được? Ông nội, lẽ nào chú Tề là muốn mạng của con?”

Hạng Như Cương cướp lời nói: “Ông nội vừa mới tốt lên một chút, cậu đừng kích thích ông.”

Hạng Minh Chương nói: “Tôi làm sao có thể kích thích ông nội chứ, chỉ là tôi quá kích động thôi. Ông nội cuối cùng cũng tỉnh, chú Tề đã ở sau lưng làm những gì có thể lộ ra chân tướng.”

Hạng Hoàn phản bác: “Có lộ ra chân tướng hay không đã có cảnh sát xử lý, con muốn thẩm vấn ông nội con à?”

Bác gái theo đó nói thêm: “Chú Tề nổi lên ý xấu, ông mới là người khó chịu nhất. Minh Chương, con không thể trút giận lên người ông nội con được, ông ấy thương con nhất mà.”

Hạng Minh Chương nhìn một tốp người nhà đang tấn công nói: “Sớm muộn gì sự thật cũng sẽ có kết luận, con không ngại chờ đợi, nhưng các vị đừng quên, Sở Thức Sâm vô tội đã bị liên luỵ suýt chút nữa bỏ mạng, nhà họ Hạng có uy tín danh dự, không thể nào dây dưa mà không có lời giải thích.”

Hạng Côn và những người khác im lặng, Hạng Minh Chương lại nói: “Thứ cậu ấy phải chịu là một phát súng, mới xuất viện chưa đến hai ngày. Buổi tối thế này còn qua đây với con, đừng nghĩ là người ta có tâm tình cùng chúng ta nói chuyện gia đình đấy chứ?”

Thẩm Nhược Trăn đứng im lặng một lúc lâu, sau khi xem kịch được một lúc, Hạng Hành Chiêu “tỉnh táo”” lại rồi, nhưng số người giả vờ hồ đồ trong khi hiểu rõ đã tăng lên gấp bội.

Rất nhiều ánh mắt đánh tới, Thẩm Nhược Trăn chỉ nhìn vào mắt Hạng Hành Chiêu nói: “Tục ngữ có câu chịu khổ chính là may mắn, nhưng vụ án bắt cóc liên quan đến tính mạng, tôi cũng muốn một lời giải thích.”

Hạng Hành Chiêu chậm rãi mở miệng nói câu “Xin lỗi”, nhưng vẫn không trả lời các câu hỏi liên quan đến chú Tề.

Dựa theo mạch suy nghĩ thông thường, Hạng Hành Chiêu sau khi tỉnh táo phải phối hợp điều tra càng sớm càng tốt, để loại bỏ hiềm nghi, thế nhưng cả gia đình đều đoàn kết bảo hộ, ngay cả hỏi cũng không cho hỏi.

Thẩm Nhược Trăn thầm suy đoán, Hạng Hành Chiêu tám phần là đã ngả bài rồi, Hạng Côn và Hạng Hoàn biết rằng ông là kẻ chủ mưu đằng sau hậu trường, như những gì đã đoán trước, vì lợi ích mà lựa chọn hộ tống trái phải.

Nhưng Hạng Hành Chiêu không thể trì hoãn quá lâu, một khi thông báo chứng não thoái hoá đã cải thiện, bên phía cảnh sát nhất định sẽ tìm ông để điều tra.

Trước đó, Hạng Hành Chiêu cần phải triệu tập tất cả các thành viên quản trị.

Hạng Minh Chương cử người trông coi dinh thự Tĩnh Phổ, cấm người ngoài ra vào, vì vậy Hạng Hành Chiêu đã nói dối tình trạng trở nên tồi tệ để đến bệnh viện, còn xem như đó là lý do để gọi mọi người tới.

Sau đó trước rất nhiều cặp mắt, Hạng Hành Chiêu đã hồi phục lại như bình thường.

Hạng Minh Chương trong lòng có tính toán, một ông già ngu ngốc mới có thể dễ dàng thoát tội, Hạng Hành Chiêu thế nhưng lại chủ động không giả vờ nữa, nhất định còn có lý do quan trọng hơn.

Hạng Côn đi vòng qua xe lăn bên cạnh, ngồi xổm xuống: “Ba, ba cũng xem như đã thanh tỉnh rồi, đã chậm trễ hai năm, ba muốn làm gì bọn con nhất định sẽ dốc hết sức xử lý.”

Hạng Hành Chiêu nhìn cố định Hạng Minh Chương nói: “Ta có một tâm nguyện mà chỉ có Minh Chương mới thoả mãn được.”

Hạng Minh Chương hỏi: “Ông nội, ông muốn gì?”

Hạng Hành Chiêu tiết lộ mục đích, trả lời: “Ông muốn Hạng Lung quay lại.”

Chú Tề vẫn chưa mở miệng, Hạng Hành Chiêu vẫn chưa có đủ chứng cứ để định tội, ông muốn lợi dụng dư quang của quá khứ, lợi dụng mặt nạ hiếu thuận của Hạng Minh Chương vẫn chưa cởi xuống, trước mặt mọi người đánh một trận cuối cùng.

Các thành viên quản trị thảo luận với nhau, có người hỏi: “Hạng Lung có tung tích rồi sao?”

Hạng Côn nói: “Minh Chương tài giỏi, ở nước ngoài đã tìm thấy ba nó, vào dịp Tết đã từng nhắc đến, chủ tịch Hạng liền phản ứng rất mạnh. Chưa biết chừng là do “Hạng Lung’ kích thích nên chứng não thoái hoá của chủ tịch Hạng mới tốt lên.”

Hạng Như Cương nói: “Chú út (*) nếu trở về nhà, bệnh tình của ông chắc là sẽ khỏi hẳn.”

(*) mình đang không rõ lắm về cơ cấu gia đình bên Trung, sếp Hạng có bác cả và cô nên mình cứ nghĩ Hạng Lung là con giữa, ai ngờ ở đây lại bảo là chú út, nên đang không biết út này là nhỏ hơn cả cô hay là do là con trai nhỏ nhất sau Hạng Côn nên mới gọi là chú út nữa @@

Hạng Hành Chiêu vẫn luôn nhìn Hạng Minh Chương, nói lại lần nữa: “Để Hạng Lung trở lại đi.”

Hạng Hoàn cũng nói: “Minh Chương, đây là tâm nguyện duy nhất của ông nội con, nếu con biết ba con ở đâu rồi thì đáp ứng đi.”

Cửa sổ ở cuối hành lang đang mở, gió lạnh thổi vào, Thẩm Nhược Trăn nhẹ nhàng khoanh hai tay. Cậu vẫn chưa quên, những người này trước đây căn bản không muốn Hạng Lung quay lại, bây giờ thái độ lại thay đổi mạnh mẽ, sợ rằng Hạng Minh Chương sẽ sử dụng lá bài Hạng Lung này để đổi lấy nhiều hơn.

Những trưởng bối trong nhà cố gắng khuyên can, các vị nguyên lão của công ty kia cũng theo đó phối hợp, Hạng Minh Chương bày tỏ thái độ: “Hạng Lung có gia đình ở bên ngoài, sức khỏe cũng không tốt, không phải nói quay lại là quay lại được.”

“Đây tính là lý do gì?” Hạng Côn nói, “Nhà họ Hạng chỉ nhận mẹ của con, gia đình của nó đều ở đây.”

Bác gái nói: “Là nó không trở về, hay là con không cho?”

Không đợi Hạng Minh Chương trả lời, Thẩm Nhược Trăn đột nhiên cười lên.

Mọi người nhìn qua, chú Luân giọng điệu tò mò: “Sở tiên sinh, cậu đang cười gì vậy?”

Thẩm Nhược Trăn tiếc nuối nói: “Tự cười mình lãng phí thời gian chạy đến đây một chuyến, tôi đã đoán sẽ không nhận được lời giải thích rồi.”

Hạng Côn nhíu mày nói: “Vụ án còn chưa kết thúc, chúng ta cũng bó tay không có cách. Luật sư nhà họ Hạng đều ở đây, có thể bàn chuyện bồi thường trước, cậu cứ việc đề ra yêu cầu.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Các vị ở đây đều là người nhà nhưng lại hà khắc với Hạng tiên sinh, tôi không dám tin lời hứa của mấy người.”

Hạng Hoàn hỏi: “Nói như vậy là có ý gì?”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Bạch tiểu thư trốn tránh sự đời đi ở ẩn, các người lôi bà ấy ra để nói chuyện, là quên mất rằng người đã bỏ rơi bà ấy là Hạng Lung sao? Còn nữa, Hạng tiên sinh vừa mới bị bắt cóc, thiếu điều là con tin suýt nữa bị giết, phải dựa vào mệnh lớn mới nhặt về được một cái mạng, vụ án còn chưa khép lại, hung thủ còn chưa bị tuyên án, thế nhưng lại bị một đám thân nhân ép buộc chỉ trích.”

Xung quanh á khẩu không nói được gì, Thẩm Nhược Trăn đột nhiên hỏi: “Chủ tịch Hạng, chú Tề theo ông nhiều năm, ông ta làm ra chuyện như vậy có phải là ông vô cùng đau đớn hay không?”

Hạng Hành Chiêu nói: “Đúng vậy.”

“Bị thân tín không có huyết thống phản bội, chủ tịch Hạng đã khó mà chịu đựng được, vì vậy các vị còn hỏi thêm Hạng tiên sinh nữa.” Mạch suy nghĩ của Thẩm Nhược Trăn rõ ràng, “Vậy Hạng Lung thân là ba ruột lại bỏ rơi con trai hơn hai mươi năm, nỗi đau mà Hạng tiên sinh phải chịu có phải chỉ nhiều chứ không ít hay không? Các vị sao lại có thể cây ngay không sự chết đứng mà đề ra yêu cầu với anh ấy chứ?”

Hạng Côn sắc mặt có hơi đỏ lên: “Mọi người chỉ là—— ”

Hạng Hành Chiêu giơ tay cắt ngang, dùng đôi mắt đục ngầu đánh giá tình hình, ông sửa miệng khẩn cầu: “Minh Chương, ông làm gì cũng được, chỉ cần con để Hạng Lung quay lại.”

Hạng Minh Chương gần như nói rõ ràng: “Ông nội, ông thực sự muốn ông ta quay lại, bất kể điều kiện là gì sao?”

Hạng Hành Chiêu chống xe lăn đứng lên, tấm chăn tuột khỏi chân, hai đùi ông run lên, lưng còn còng hơn cả lần trước họ gặp nhau.

Dưới làn da suy kiệt chỉ còn lại đôi mắt là lộ ra tinh quang, chuyện đã đến nước này, ông sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích: “Ta đáp ứng, chỉ cần Hạng Lung về nhà. Nếu nó bị bệnh thì đem về chữa trị, còn nếu nó bệnh chết rồi thì ta muốn nhìn thi thể của nó.”

Thân thể Hạng Hành Chiêu lảo đảo, những người xung quanh đến đỡ ông, ông phất tay, cố gắng hết sức để vươn tay về phía trước.

Hạng Minh Chương tiến lại gần một bước, bị Hạng Hành Chiêu nắm lấy vai, khoảng cách giữa hai ông cháu gần đến như vậy, anh có thể ngửi thấy hơi thở nồng nặc mùi thuốc của đối phương.

“Ông nội.” Anh nhẹ giọng nói, chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, “Tôi còn chưa nói qua điều kiện.”

Hạng Hành Chiêu hơi cúi đầu, giọng nói trở nên yếu ớt và mơ hồ, giống như đang nhận thua: “Giới hạn của ta đã đến rồi, không còn nhiều ngày nữa.”

Hạng Minh Chương mặt không biểu tình, cuối cùng cũng đáp ứng: “Được, Hạng Lung có thể quay lại, nhưng chỉ là chăm sóc lúc lâm chung.”