Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 120



Để khắc con dấu cần có thời gian, Thẩm Nhược Trăn để lại thông tin liên lạc, đợi đến khi chế tác xong sẽ đến lấy.

Sau khi đặt cọc, mỗi vị khách hàng được chọn một phần quà, là một mặt dây chuyền tua rua xinh xắn, nhưng Thẩm Nhược Trăn không nỡ đục lỗ lên con dấu và hộp mực hình vuông, trong hộp đồ cũ của cậu có một con dấu hoàn chỉnh của giám đốc ngân hàng.

Thẩm Nhược Trăn chọn một hộp giấy viết thư màu sắc đơn giản, có hơn chục trang, trong thời đại hay viết thư cũng đủ để dùng rất lâu.

Sau khi rời khỏi công ty in ấn, Hạng Minh Chương hỏi: “Có hài lòng với buổi hẹn hò này không?”

Trong mi mắt của Thẩm Nhược Trăn mang theo ý cười: “Hài lòng.”

Người đương đại lúc ký thoả thuận sẽ ký tên, trên tài liệu công ty sẽ đóng dấu, Hạng Minh Chương nói: “Con dấu khắc xong thì muốn đóng ở đâu?”

“Lạc khoản.” Thẩm Nhược Trăn niết hộp giấy viết thư, “Viết xong thư có thể đóng lên tên của em.”. 𝖳𝙧ờ‎ 𝑢𝗺‎ t𝙧𝑢𝗺‎ h𝑢𝙮ền‎ t𝙧ù𝗺‎ {‎ 𝖳𝙧ù𝗺‎ 𝖳𝙧𝑢𝙮ện﹒Vn‎ }

Hạng Minh Chương nghĩ thầm, ở thời đại này chỉ có mình Thẩm thiếu gia em là viết thư, anh hỏi: “Em định viết thư cho ai?”

Thẩm Nhược Trăn đã quen biết không ít người trong thế kỷ 21, hầu hết đều ở cùng một thành phố, một số đối tác kinh doanh nằm rải rác trên khắp cả nước.

Hạng Minh Chương nghĩ rằng những người Thẩm Nhược Trăn có thể viết thư cho, có lẽ là bà Diêu ở Ninh Ba, Trạch Phong ở Thâm Quyến và Owen, cựu sinh viên của UPenn.

Không ngờ tới, Thẩm Nhược Trăn trả lời: “Viết cho anh vậy.”

Hạng Minh Chương bất ngờ nói: “Viết gì cho anh?”

Một cơn gió nhẹ thổi qua góc phố, Thẩm Nhược Trăn vuốt tóc, đọc miệng: “Minh Chương nhận được thư rồi, cảm ơn vì món quà, vui mừng khôn xiết.”

Hạng Minh Chương bị dỗ đến không chịu nổi, không phân biệt rõ được người “vui mừng khôn xiết” rốt cuộc là ai, đèn tín hiệu nhấp nháy sang màu xanh lục, anh nắm lấy cánh tay của Thẩm Nhược Trăn, băng qua đường.

Hai người chậm chạp không có mục đích, nhưng cũng không nỡ chia tay, liên tục giết thời gian đến sẩm tối, đến mức chân đều mỏi nhừ.

Thẩm Nhược Trăn về đến nhà, bà Sở và Sở Thức Hội cũng vừa trở về, bọn họ đi tìm Châu Khác Sâm, Châu Khác Sâm hôm nay còn định đến nghĩa trang, vì thế ba người dứt khoát cùng đến tảo mộ Sở Triết.

Bà Sở nóng lòng nói: “Lão Châu cũng cảm thấy tòa nhà đó tốt, mẹ quyết định phải nắm chắc mà làm, vị trí đó rất được săn đón, nếu kéo dài sẽ bị người ta tiệt hồ (*) đấy.”

(*) tiệt hồ: chú thích xem lại chương 49

Thẩm Nhược Trăn nói: “Luật sư Lôi lại đang bận rồi, chuyện cổ phần đang được thực hiện, một vài thủ tục vẫn đang được xử lý.”

“Không thành vấn đề, công ty luật có nhiều người như vậy.” Bà Sở nói: “Trả một khoản đặt cọc liền có thể dọn sang rồi, còn lại cứ từ từ mà làm.”

Thẩm Nhược Trăn gật đầu, sớm hơn một chút cũng tốt, đổi một địa điểm mới người còn phải bố trí ổn thoả, thiết bị cần được chỉnh lý, muốn chân chính ổn thoả cũng sẽ mất ít nhất nửa tháng.

Thứ hai đến công ty, Thẩm Nhược Trăn gửi tin nhắn cho đội ngũ lãnh đạo của Diệc Tư, sau đó đích thân đến các phòng ban khác nhau để thông báo với mọi người sắp chuyển ra ngoài, đã đến lúc phải tổ chức sớm một chút.

Trung tâm R&D đã có Châu Khác Sâm, không cần phải đặc biệt qua đó một chuyến, cuối cùng Thẩm Nhược Trăn đi xuống tầng 9.

Cậu vừa xuất hiện, khu văn phòng bỗng trở nên náo nhiệt, mọi người đều gác lại công việc mà tụ tập cùng nhau, Bành Hân nghe thấy động tĩnh cũng từ phòng giám đốc đi ra.

Thẩm Nhược Trăn bị chặn mất đường đi, nói: “Hạng tiên sinh đến chưa vậy?”

Trưởng phòng nói: “Vẫn chưa, chắc là sắp đến rồi.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Tôi không có việc gì khác, Diệc Tư sắp chuyển đi rồi, bộ phận tiêu thụ của chúng ta là nơi tôi ở lại lâu nhất, đến đây để nói lời tạm biệt với mọi người.”

Xung quanh có rất nhiều tiếng than ngắn thở dài, nhóm người này đã quen khoa trương, nhưng thực ra rất chân thành, Bành Hân nói: “Mấy người đừng có như vậy, mặc dù sau này cách nhau xa rồi, nhưng Thức Sâm đã là là lãnh đạo của một công ty, vẫn nên chúc mừng cậu ấy.”

Thẩm Nhược Trăn khiêm tốn nói: “Bất kể là ở đâu, tôi sẽ cố gắng hết sức để làm tốt công việc.”

“Tiêu chuẩn làm việc của cậu không thấp.” Bành Hân cười nói, “Cậu là người ở lại bộ phận tiêu thụ của chúng tôi lâu nhất, giúp đỡ rất nhiều, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.”

Thẩm Nhược Trăn nói: “Giám đốc Bành, đừng sến súa nữa.”

Bành Hân xua tay: “Vậy cũng không thể cứ như vậy mà đi, tại sao không tổ chức tiệc chia tay!”

Thẩm Nhược Trăn vừa định khéo léo từ chối, đã có người gọi một tiếng “Hạng tiên sinh”.

Hạng Minh Chương sáng sớm đến Hạng Việt cũ giải quyết công việc, họp xong cuộc họp thường kỳ thì quay trởi lại, ở trong tháng máy đã nghe thấy tiếng huyên náo, đi vào trong bộ phận đã thấy Thẩm Nhược Trăn bị mọi người vây quanh, ở trong đám người ríu rít lịch sự nhìn về phía anh.

Đám đông tự động giải tán, Hạng Minh Chương đến gần nói: “Hội họp cái gì thế.”

Bành Hân trả lời: “Hạng tiên sinh, Diệc Tư sắp chuyển ra khỏi khuôn viên, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, chúng tôi đang bàn bạc muốn tổ chức một bữa tiệc chia tay.”

Hạng Minh Chương thực sự đã từng nghĩ đến, không chỉ là vì Thẩm Nhược Trăn, mà còn là vì tất cả nhân viên của Diệc Tư, anh phê chuẩn: “Có thể.”

Đây là lòng tốt khó có được, Thẩm Nhược Trăn không khỏi vì Hạng Minh Chương mà suy nghĩ, năm nay nhà họ Hạng vừa có tang sự, nên kín tiếng với bên ngoài một chút, tổ chức một bữa tiệc phô trương như vậy cũng không thích hợp.

“Thế này đi.” Cậu đề xuất, “Bữa trưa ăn ở nhà ăn của công ty, tổ chức một bữa tiệc trưa đơn giản là được rồi.”

Hạng Minh Chương hiểu ý của Thẩm Nhược Trăn nói: “Được, đều nghe theo cậu đi.”

Lúc đầu khi Diệc Tư chuyển đến khuôn viên Hạng Việt Thẩm Nhược Trăn là thư ký tổng tài, đã tổ chức một bữa tiệc trưa tại nhà ăn của công ty, lúc sắp đi lại tổ chức một lần nữa, cũng xem như có đầu có đuôi.

Buổi trưa được tan làm sớm, trong nhà hàng chính, chiếc bàn dài bày đầy những món ăn nóng lạnh, bố trí thêm một quầy rượu. Bởi vì là quyết định nhất thời nên chuẩn bị có hơi không đầy đủ, Hạng Minh Chương tự mình đóng góp bảy tám chai rượu đang được cất trữ.

So với bữa tiệc trưa đầu tiên còn xa lạ, cần có bầu không khí sôi nổi, bây giờ nhân viên của Hạng Việt và Diệc Tư đang ngồi cùng nhau, những người có quan hệ thân thiết đã bắt đầu cụng ly.

Thẩm Nhược Trăn đi đến đâu đều là những lời chúc mừng, cậu đáp lại một vòng, trong nhà ăn gần như đã kín chỗ, Lăng Khải ngồi một mình ở chiếc bàn nhỏ hình tam giác trong góc, hướng về phía cậu vẫy tay.

Đầu năm chuyển đến đến tầng 12, Thẩm Nhược Trăn và Lăng Khải đã ít gặp nhau hơn, rất ít khi có cơ hội trò chuyện, cậu bước tới, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, nói: “Giữ chỗ cho anh à?”

Lăng Khải nâng ly rượu lên: “Em vẫn chưa chúc mừng anh, em đã biết năng lực của anh không tầm thường, chúc anh sau này tự mình làm lãnh đạo, sự nghiệp phát triển.”

Thẩm Nhược Trăn cười một lúc, cậu đã từng là lãnh đạo, đã từng phát huy tham vọng, nghe lại những lời này, có một loại ảo giác như quay trở lại điểm xuất phát.

Cậu lắc lư chiếc ly cao, uống một hơi cạn sạch, giả vờ hào hùng nói: “Cảm ơn, anh cạn rồi.”

Lăng Khải sững sốt nói: “Anh sao lại cạn rồi, buổi chiều em còn gặp khách hàng, vì vậy chỉ có thể uống ít thôi…”

“Không sao cả, em cứ tuỳ ý.” Thẩm Nhược Trăn hạ giọng, “Cái anh uống là coca không đường.”

Lăng Khái lúc này mới yên tâm, cậu nhấp một ngụm rượu đỏ, vừa mới nuốt xuống thì bên bàn tiến đến một thân ảnh cao lớn, doạ cậu suýt chút nữa thì mắc nghẹn.

“…Hạng tiên sinh.”

Hạng Minh Chương là người quyền cao chức trọng lại có giá, nhìn quanh nhà ăn thấy không khí trên bàn này hoà thuận vui vẻ, không nhịn được mà đến tấu náo nhiệt.

Anh ngồi xuống bên ghế trống còn lại, ba người ngồi một bàn, khung cảnh có vẻ như đã từng thấy qua.

Lăng Khải không còn dè dặt như khi còn là người mới, cậu hào phóng nói với Thẩm Nhược Trăn: “Diệc Tư sắp chuyển ra ngoài rồi, đầu tiên, em muốn nói lời tạm biệt với anh một cách trang trọng.”

Thẩm Nhược Trăn nhìn bộ dạng nghiêm túc của cậu, cười nói: “Không đến mức đó, cũng không phải sẽ không gặp nhau nữa.”

Lăng Khải nói: “E rằng rất khó.”

“Có gì mà khó.” Thẩm Nhược Trăn nói, “Diệc Tư chuyển đến khu thương mại phía Nam Giang Ngạn, ngồi xe hơn một tiếng là tới rồi, các đồng nghiệp ở bộ phận tiêu thụ có thể đến đó chơi bất cứ lúc nào. Nếu như không tiện, chúng ta giống như trước đây, hẹn ở bên ngoài cũng được.”

Hạng Minh Chương nhìn ánh đèn chiếu trên ly rượu, bất chợt nói: “Hai người từng hẹn hò với nhau rồi à?”

Thẩm Nhược Trăn giải thích: “Lúc Lăng Khải chuyển đến căn hộ của nhân viên, bọn tôi đã cùng nhau dùng bữa, xem như là một bữa tiệc tân gia.”

Hạng Minh Chương ngược dòng nhìn lại, đúng là đủ sớm, hơn nữa là đoạn thời gian mà Thẩm Nhược Trăn bị “sa thải”, khi đó trong mắt Thẩm Nhược Trăn, người ta là một người bạn, anh có lẽ chỉ là một tên khốn giở thủ đoạn.

Lăng Khải nhớ lại: “Hình như lúc đó ăn lẩu, anh còn tặng em một con robot quét nhà.”

Hạng Minh Chương liếc nhìn Thẩm Nhược Trăn: “Không phải cậu không thích ăn cay sao?”

Thẩm Nhược Trăn sớm đã quên các chi tiết, nói: “Có một loại lẩu được gọi là lẩu uyển ương (*).”

(*) lẩu uyên ương, hay lẩu “vịt quan họ” là loại lẩu có 2 ngăn, một bên là nước lẩu ngọt thanh được chế biến hoàn toàn từ củ quả, một bên lại đối lập với sự cay nồng, ấm nóng của sa tế.

“Ò.” Hạng Minh Chương nói, “Còn ăn cả lẩu uyên ương cơ.”

(sếp Hạng ăn giấm cute thế =)))))

Thẩm Nhược Trăn rung đùi, đụng vào đầu gối của Hạng Minh Chương dưới gầm bàn để cảnh cáo, cậu tiếp tục nói: “Lăng Khải, em là người bạn đầu tiên của anh ở công ty, sau này sao có thể không gặp được chứ.”

Lăng Khải nói: “Lúc đầu là do chỗ ngồi cạnh nhau, đều là người mới, sau này anh trở thành thư ký, làm dự án, đã mạnh hơn em rất nhiều. Bây giờ anh còn phải dẫn dắt Diệc Tư bắt đầu một giai đoạn mới, em thực sự rất ngưỡng mộ anh.”

Thẩm Nhược Trăn lắng nghe, cảm thấy Lăng Khải vẫn chưa hoàn toàn mất đi tinh thần của một sinh viên, rất chân thành, cậu nói: “Em và anh sở trường không giống nhau, anh đã thỉnh giáo em bao nhiêu vấn đề em quên rồi sao?”

Lăng Khải lắc đầu, cậu không quên: “Cho nên em đã quyết định, em muốn làm những gì em giỏi.”

Thẩm Nhược Trăn biết rằng Lăng Khải muốn vào bộ phận R&D, Diệc Tư đúng lúc đang tuyển người, cậu ngạc nhiên nói: “Em không phải là muốn nhảy việc với anh đấy chứ?”

Hạng Minh Chương nhấn mạnh vào trọng điểm: “Tôi không có ý kiến, chúc ‘tình bạn’ của hai người dài lâu.”

Lăng Khải vội vàng xua tay: “Không phải, em xin chuyển đến trung tâm R&D chi nhánh Thâm Quyến, làm kiến ​​trúc sư.”

Nghiệp vụ ở khu vực phía Đông Nam đang trong thời kỳ mở rộng, các chi nhánh cần nhân thủ, Lăng Khải còn trẻ, chưa lập gia đình, đổi địa điểm không phải là một ý tưởng tồi.

Thẩm Nhược Trăn mừng thay cho cậu, coca trong ly đã uống hết rồi, cậu nói: “Hạng tiên sinh, cho mượn một chút rượu đi.”

Hạng Minh Chương trực tiếp đẩy ly qua, Thẩm Nhược Trăn nâng lên cụng ly với Lăng Khải, nói: “Vậy thì cùng chúc chúng ta sự nghiệp phát triển nhé.”

Không khí trong nhà hàng rất nhiệt liệt, nếu đã là tiệc chia tay, cả người ra đi và người ở lại đều phải nói lời tạm biệt.

Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn đứng dậy giữa tiếng ồn ào, đi về phía khu vực trống phía trước, Thẩm Nhược Trăn hạ giọng hỏi: “Anh có biết Lăng Khải đã nộp đơn không?”

Hạng Minh Chương nói: “Biết, đợi anh phê chuẩn mới tính.”

Thẩm Nhược Trăn không nói nên lời: “Vậy anh chạy tới ghen tuông gì đấy.”

Hạng Minh Chương không thừa nhận: “Có sao, anh rõ ràng cho em mượn rượu uống.”

Cả hai dừng lại ở nơi mọi người có thể nhìn thấy, trong hội trường ngày hôm đó chỉ có quản lý của các bộ phận, hôm nay thực sự là tụ họp đầy đủ.

Thẩm Nhược Trăn trông có vẻ trang nghiêm nói: “Mặc dù tách ra rồi, nhưng Hạng Việt và Diệc Tư sau này có hợp tác, hy vọng có thể giao lưu nhiều hơn.”

Cậu dừng lại vài giây, sau vụ bắt cóc đã dấy nên nhiều xôn xao, có người cho rằng giữa nhà họ Sở và Hạng Minh Chương có xích mích, bây giờ trả lại cổ phần, Diệc Tư ra riêng, khó đảm bảo sẽ không phát sinh tin đồn.

Thẩm Nhược Trăn trốn tránh nói: “Rất nhiều người tò mò về sự cố mà tôi và Hạng tiên sinh gặp phải, tôi muốn nói với mọi người, không phải là anh ấy liên luỵ đến tôi, mà là tôi cam tâm tình nguyện cứu anh ấy.”

Hạng Minh Chương đứng ở bên cạnh, Thẩm Nhược Trăn quay đầu qua: “Tôi và Minh Chương là bạn sinh tử.”

Lần đầu tiên nghe thấy Thẩm Nhược Trăn gọi tên mình trước đám đông, tim của Hạng Minh Chương đập thình thịch, anh bày tỏ thái độ: “Trên đời không có bữa tiệc nào là không bao giờ tàn, chúc Diệc Tư càng ngày càng tốt đẹp.”

Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Còn nữa không?”

Hạng Minh Chương nói: “Hết rồi.”

Thẩm Nhược Trăn xoay nửa người lại, nhỏ giọng khiển trách: “Nói em ngắn gọn, anh thì dài ­­——?”

Chưa kịp nói xong, Hạng Minh Chương tiến lại một bước ôm cậu.

Trước hàng trăm con mắt, trong phút chốc liền lặng im, sau đó cả căn phòng sôi trào.

Thẩm Nhược Trăn cứng đờ nói: “Anh sao lại có thể như vậy.”

Hạng Minh Chương ôm cậu, đột nhiên nói: “Là một người bạn sinh tử, anh còn chưa biết em thích hoa gì.”

Đầu óc Thẩm Nhược Trăn trống rỗng: “Đều được.”

Hạng Minh Chương nói: “Chuyển đến một nơi mới, lẵng hoa của anh cũng sẽ gửi đến đúng hẹn.”

Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Anh muốn gửi tặng gì?”

Hạng Minh Chương trả lời: “Bất luận là tặng gì, bên trong sẽ có một cành hoa hồng, xin em hãy nhớ tìm thử.”